Hình Đồ

Trên thân thể tráng hán, thương tích giăng khắp nơi.

Có chỗ sâu
có thể thấy được xương cốt, thậm chí đã mưng mủ. Thịt xung quanh vết
thương đều thối rữa, thực sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Chỉ là không đủ khiến Lưu Khám khiếp sợ.

Bởi hắn là người từng trải trông thấy không ít người chết. Nếu đoán được
thân phận của tráng hán này, thì cũng nắm bắt được nguyên nhân gây lên
thương tích kia. Giết chết 21 gã xa sĩ Trung xa phủ. . .E là giết được
một nghìn địch, bản thân cũng tổn hại tám trăm!

Thực sự khiến Lưu Khám cảm thấy giật mình chính là xiềng xích trên thân thể tráng hán kia.

Xiềng xích lộ ra ngoài khoảng chừng hai trượng. Thế nhưng xiềng xích quấn
quanh thân thể y cũng dài gần hai trượng. Hơn nữa xiềng xích bên ngoài
nhỏ hơn xiềng xích quấn quay thân thể tráng hán rất nhiều, ước chừng to
bằng ngón tay cái. Nhưng nếu như chỉ quấn trên người cũng đành thôi.
Xiềng xích này đã bám sâu vào trong thịt, thậm chí hòa vào máu thịt hình thành một thể thống nhất.

Thật giống như ổ khóa trên thân thể tráng hán, có một số nơi máu thịt đã bao phủ xiềng xích, cảm giác vô cùng quỷ dị.

Lưu Khám cũng không phải người chưa từng thấy qua.

Tại kiếp trước hắn xem tin tức cũng thường xuyên nghe nói, chứng kiến một
số người đi tới nơi xa dùng xiềng xích khóa vợ con lại.

Nhưng chỉ là khóa mà thôi, so với tình hình tráng hán trước mắt khác nhau rất nhiều.

- Đây là. . .

Lưu Khám nhịn không được kinh hô một tiếng.

Quán Anh và Trình Mạc bên ngoài xe xốc màn xe lên xem, cũng không khỏi ngây ngẩn.

Khoái Triệt thấp giọng nói:

- Khóa nô!

- Hả?

Lưu Khám chưa bao giờ nghe tới danh từ này, quay đầu nhìn về phía Khoái Triệt dò hỏi:

- Khoái Triệt, ngươi vừa nói khóa nô?


Khoái Triệt gật đầu:

- Ta từng nghe người ta nói, một số quý tộc giàu có có một loại nô lệ
được gọi là khóa nô. Khóa nô chủ yếu được cấu thành từ hai loại người.
Một loại là kẻ ngạo mạng bất tuân, một loại khác chính là kẻ có thể gây
uy hiếp đối với chủ nhân gia.

Nhìn dáng vẻ của tráng hán này, đương nhiên thuộc về loại thứ hai.

Nói vậy y từ nhỏ đã có đại lực khí, thậm chí có thể gây ra tai họa gì đó.
Vì vậy chủ nhân lo lắng y tạo thành uy hiếp với người nhà, cho nên dùng
xiềng xích buộc hắn lại. Ngươi xem cuối hai chiếc xiềng xích này, một
chiếc quấn vào ngực và song chương, một chiếc quấn vào bụng dưới và hai
chân.

Mặt khác trên xiềng xích có vết tích bị cắt. . .

Điều này nói rõ y đã từng phá xích hoặc có thể nói trong khoảng thời gian
ngắn bị chủ nhân gia dùng xiềng xích trói buộc. Tiếp đến nhìn tới vài
đoạn xiềng xích bị máu thịt bao trùm, hiển nhiên thời gian không ngắn.
Vì vậy ta suy đoán, người này bị người dùng xiềng xích trói buộc từ nhỏ, theo hắn sinh trưởng xiềng xích dần dần bám chặt vào thịt, sau đó hòa
vào máu thịt mới biến thành dáng vẻ hiện tại.

Trình Mạc nhíu mày nhìn hai bên:

- Ta từng nghe nói qua loại khóa nô này. . .Chỉ là sau khi biến pháp đã bị quan phủ nghiêm cấm.

Khoái Triệt ngẩng đầu, cười khổ một tiếng:

- Người Tần có thể cấm loại hành vi này, nhưng không có nghĩa nơi khác
cũng cấm. Đặc biệt trong gia tộc quyền thế giàu có, luật pháp thường
thường vô pháp can thiệp tới hành động của bọn họ. Vì vậy cũng không quá kỳ lạ.

Trình Mạc im lặng không nói, còn Quán Anh lại nhíu chặt mày.

- A Khám huynh đệ, có thể gỡ xiềng xích trên người y xuống được không?
Anh hùng như vậy sao có thể nào đối đãi giống như súc sinh?

Lưu Khám lắc đầu:

- Điều này rất khó! Đừng nói thương thế của y đang rất nghiêm trọng, cho
dù không bị thương, nếu tùy tiện tháo xích đồng xuống cũng sẽ nguy hiểm
tới tính mạng. Hơn nữa, trong tay ta không có công cụ gì, muốn cứu tính
mạng y đều rất khó khăn.


Chuyện tình cấp bách, chính là phải chữa thương cho y.

Chời tới khi quay về huyện Bái, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Uhm, hiện tại chỉ có thể xử lý chút chuyện đơn giản.

Nói xong, hắn kéo vạt áo xuống, từ chỗ Trình Mạc lấy một cây bút, vội vàng viết một tờ danh sách các loại dược thảo.

- Quán đại ca, ngươi lập tức cưỡi ngựa đi trước, vào các thôn xóm ven
đường thu mua chút dược liệu theo danh sách này. Đặc là dược liệu phía
trên, tốt nhất lên mua xa nhau. Hơn nữa không thể đi Đại Lương. . .Nơi
đó vật phẩm đầy đủ hết, nhưng quá mức nguy hiểm.

Ngẫm lại cũng đúng, chuyện lớn như vậy, Triệu Cao sao có thể không để ý tới các thành thị?

Quán Anh lên tiếng đáp ứng, không nhiều lời liền lên ngựa phi nhanh đi.

Lưu Khám để Khoái Việt ở lại chăm sóc tráng hán, hắn và Trình Mạc men theo
khe suối khe núi dò xét, cố gắng tìm kiếm thảo dược có thể sử dụng.

Đêm nay, tất cả mọi người không thể nghỉ ngơi.

Lúc hừng đông, đám người Lưu Khám cũng không khởi hành, mà ở trên xe điều
trị cho tráng hán, sau đó lại sử dụng Thanh Đồng đỉnh lô chế biết chút
thảo dược tìm được. Đến trưa, khuôn mặt Quán Anh toát lên vẻ mệt mỏi,
trên lưng vác một kiện đồ trở về. Một ngày rưỡi, Quán Anh phóng ngựa
không ngừng nghỉ đi hơn hai trăm dặm rốt cuộc thu hồi đầy đủ đám dược
thảo trong danh sách.

Đêm đó, đám người Lưu Khám ở ngay trong sơn cốc, làm giải phẩu đơn giản giúp tráng hán.

Cắt bỏ thịt hư thối, lại chế biến chút dược vật duy trì sự sống cho tráng hán.

Tròn một đêm, cuối cùng thương thế của tráng hán đã ổn định.

Nhưng nếu muốn cứu vãn tính mạng của y, phải đợi tới khi trở về huyện Bái làm trị liệu đặc biệt.

Hiện tại Lưu Khám có thể làm, vẻn vẻn chỉ là bảo vệ tính mạng cho tráng hán. Ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục khởi hành chạy tới huyện Bái.

Chỉ là dọc đường đi, lại khẩn trương thêm vài phần.

Dọc đường thấp thỏm lo âu, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quân Tần, tâm tình
đoàn người Lưu Khám lại trở nên nặng trịch. May mà Lưu Khám có Võ Sơn

Kiếm và ấn tín của Nhâm Hiêu trong tay, vì vậy bọn họ đã giải quyết được không ít phiền toái. Đôi lúc có quân Tần ngăn cản, nhưng sau khi thấy
hai vật phẩm kia cũng không tiếp tục kiểm tra, mà để bọn họ đi qua. Năm
ngày liên tiếp, đối với đám người Lưu Khám quả thực sống một ngày bằng
một năm.

Sau khi qua Hồng Câu, xem như tiến nhập Nãng Quận.

So sánh ra tại Tam Xuyên quận dọc đường đi với loại tình huống thần hồn
nát thần tính, thì ở Nãng quận thư giãn hơn nhiều. Chí ít quân Tân ven
đường ít hơn, kiểm tra cũng buông lỏng hơn so với Tam Xuyên quận.

Lưu Khám cuối cùng cũng thở phòm một hơi!

- Quán đại ca, phía trước chính là Tương Ấp, dọc theo Tuy Thủy chính là
Tuy Dương! Huynh rời nhà thời gian dài, có muốn quay về nhà xem thế nào
không?

Lưu Khám đột nhiên nói với Quán Anh:

- Chúng ta sẽ
không đi Tuy Dương, mà trực tiếp đi Mông huyện, sau khi qua Chư Trạch sẽ ghé vào Nãng Sơn rồi tiến nhập quận Tứ Thủy. Phụ thân Quán đại ca chắc
hẳn rất nóng lòng trông mong huynh, huynh sẽ không tiếp tục theo ta trở
về huyện Bái đấy chứ?

Quán Anh liếc mắt nhìn Lưu Khám:

- Đại trượng phu làm việc phải làm đến nơi đến chốn.

Ngụ ý chính là y còn muốn đi huyện Bái một chuyến. Quán Anh nói:

- Kỳ thực phụ thân ta khẳng định rất vui khi ta có thể đi cùng ngươi một
thời gian, ai bảo phụ thân ta cần dựa vào ngươi để làm giàu chứ? Ha ha,
ta về nhà cũng không thể giúp phụ thân ta việc gì. Phụ thân ta buôn bán, ta không hiểu chút gì, vả lại cũng không thích làm. . .Chẳng bằng đi
cùng ngươi tiêu diêu tự tại.

Khoái Triệt ngồi bên cạnh Quán Anh nói:

- Theo ta thấy, e là ngươi nhớ rượu Diếu của đông chủ gia thì có.

Khuôn mặt Quán Anh thoáng chốc ửng đỏ. . .

- Khoái Triệt, ngươi không nói không ai bảo ngươi là câm đâu!

Lưu Khám và Trình Mạc không nhịn được cười ha hả, tâm tình căng thẳng mấy
ngày liền, lúc này trong tiếng cười vui vẻ, sự căng thẳng đã được giảm
bớt.

Cứ như vậy, mọi người từ Tương Ấp sang Tuy Thủy sau đó một đường đi về phía Đông.

Sau khi qua Mông huyện, quân Tần trên đường càng lúc càng thưa thớt.

Tâm tình đám người Lưu Khám càng lúc càng thả lỏng. Trên đường có tiếng nói tiếng cười, thoạt nhìn dường như không có chuyện gì phát sinh.


Trong khi cùng Quán Anh nói chuyện phiếm, Lưu Khám lý giải được rất nhiều chuyện.

Quận Nãng trước kia vốn không phải thuộc về nước Hàn. Chuẩn xác mà nói, quận Nãng khi Tần Hiếu Công đánh thắng Cừ Lương thuộc về nước Tống. Lúc đó
sáu nước liên minh với Đại Lương, thương nghị chia cắt nước Tần. Bởi vì
nước Tề công kích nước Tống, lãnh địa sau đó lại tách ra năm mươi dặm
biếu tặng nước Hàn, làm vật trao đổi để nước Hàn phối hợp với nước Sở
công kích Võ Quan.

Đó là một lần trao đổi vô cùng dây dưa phức tạp.

Nước Hàn, nước Triệu, nước Ngụy. . .Còn có nước Sở, nước Tề, nước Yến đều
dính dáng vào. Mà kết quả lần trao đổi này chính là, khiến nước Tống
biến mất khỏi dòng lịch sử. Thế nhưng, mục đích chủ yếu là chia cắt nước Tần rốt cuộc thất bại.

Quán gia vốn là người nước Tống!

Đối với nước Hàn cũng có hận ý rất cường liệt.

Đó là lý do Quán Anh không hận người Tần giống như con cháu sáu nước khác, thậm chí tại phương diện nào đó còn ủng hộ nước Tần.

Chẳng trách thời gian trước kia tại Tống Tử, Quán Anh không hề chút nào để ý đối với Lưu Khám có thân phận là người nước Tần.

- Phía trước là Mạnh Chư Trạch!

Trình Mạc nói với Lưu Khám:

- Sau khi qua Mạnh Chư Trạch, đến Mặc Nãng Sơn xem như là địa phận thuộc
quận Tứ Thủy. Rời khỏi Nãng Sơn, đi về phía Đông chính là Phong Ấp, tiếp đến đi khoảng nửa ngày, chúng ta xem như về đến nhà.

Lưu Khám lúc này có chút nhớ nhà, lập tức giơ roi đánh xe nhanh hơn.

Nhưng đúng lúc này, có khoảng chừng hơn mười chiếc Lục Bí Khinh Xa chạy như
bay mà đến, thoáng chốc gặp xe ngựa đám người Lưu Khám.

Một gã xa sĩ trong khi đánh xe, ánh mắt vô ý lướt nhìn qua.

Gã xa sĩ đột nhiên biến sắc, gắng sức ghìm cương ngựa, miệng phát sinh
thanh âm chói tai, khiến các xe còn lại lập tức chuyển hướng.

- Đuổi theo xe ngựa kia!

Xa sĩ hô lớn một tiếng, thúc ngựa vọt qua.

Tốc độ của Lục Bí Khi Xa vượt xa tốc độ xe ngựa của đám người Lưu Khám.
Trong nháy mắt liền đuổi tới, hô lớn một tiếng để đám người Lưu Khám
dừng lại.

- Dừng xe!

Gã xa sĩ kia hét lớn một tiếng, sóc đồng trên tay liền dựng thẳng trên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui