Hình Đồ

Lữ gia gióng trống khua chiêng chuẩn bị mở yến tiệc, Lưu Khám đương nhiên không thể không nghe được tiếng gió thổi. Nhưng đối với việc này hắn lại không để tâm nhiều lắm, dù sao mở yến tiệc cũng là chuyện nhà người ta, hắn là một phạm nhân phạt tác, để ý làm gì chứ? Nhưng đối với quá trình thọ yến, thì Lưu Khám lại vô cùng quan tam, đặc biệt khi nghe nói chuyện Lưu Bang mang lễ vật "Một vạn tiền", trong lòng khẽ dao động, theo bản năng suy nghĩ: phải chăng Lữ Trĩ sẽ gả cho Lưu Bang sao? Trong lịch sử, chẳng phải có chuyện như vậy hay sao?

- Lão Tào, sao đó Lưu Quý như nào?

Lưu Khám cẩn thận hỏi Tào Tham về tình hình thọ yến.

Tào Tham cười nói:

- Còn như nào nữa? Một đám tọng no xong thì phủi đít bỏ về. Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, Lữ ông lại không hề có lời oán trách nào. Ha hả, không hiểu là có nhận được một vạn tiền thật hay không, nhưng sắc mặt của Ung Xỉ hôm đó cực kỳ khó coi đấy.

Thái độ của Ung Xỉ, Lưu Khám chẳng lưu tâm làm gì.

Lữ ông không giữ lại Lưu Bang sao? Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn rất muốn hỏi tỉ mỉ tiếp nhưng lại lo lắng Tào Tham nảy sinh nghi ngờ nên thôi. Tuy rằng ngoài miệng thì không nói gì, nhưng Lưu Khám có thể nhận ra được, Lưu Bang ở trong lòng Tào Tham vẫn có một địa vị nhất định. Hỏi nhiều quá, nhỡ đâu lộ ra sơ hở gì đó, chỉ sợ càng gây thêm phiền phức. Cho nên, Lưu Khám cũng chỉ nói bóng gió, hỏi những chuyện vụn vặt.

Thọ yến của Lữ ông thật sự đã mang tới một chấn động lớn cho huyện Bái. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của mọi người lại rời đi, bởi cày bừa vụ xuân sắp tới, tất cả mọi ngừi có việc cần phải hoàn thành, sao có thời gian mà quan tâm việc khác nữa?

Lưu Khám cũng có việc cần phải hoàn thành!

Mẻ rượu đầu tiên của Thẩm Thực Kỳ đã ra, hơn nữa màu sắc của rượu lại rất giống màu rượu Đề Tề trước đó. Tuy rằng màu rượu vẫn hơi đục, nhưng vẫn còn hơn loại Phiếm Tề rượu, Lễ Tề rượu, thậm chí còn là loại Ang Tề rượu tốt nhất trên thị trường huyện Bái hiện nay. Dựa theo ý tứ của Thẩm Thực Kỳ, loại rượu này vẫn có thể dễ dàng buôn bán ở huyện Bái này. Nhưng Lưu Khám cũng không tán thành.

Người của huyện Bái có thể nói là rất hiểu biết, nếu như bán ra rượu này lâu dài tại huyện Bái, nói không chừng sẽ dẫn tới nhiều phiền phức. Nhỡ đâu bọn họ từ đó phá rối, trái lại sẽ không bù được lỗ. Hơn nữa, huyện Bái quá nhỏ, nhân khẩu chỉ có hơn tám ngàn hộ, dù là hơn Ngão Tang và Phong Ấp thì cũng chỉ là hơn ngàn bộ mà thôi. Đối với người có dã tâm như Lưu Khám, chỉ trong một thị trường nhỏ bé này, căn bản không đủ để bọn họ phát triển.

Cho nên, Lưu Khám sau khi thương thảo với hai người Thẩm Thực Kỳ, Đường Lệ đã thống nhất phát triển thị trường ở Bành Thành.

Bành Thành là một địa phương có nhân khẩu hơn hai vạn hộ, hơn nữa, Bành Thành được xưng là yếu địa then chốt đầu mối thị trường Nam Bắc, thương nhân vãng lai đông đảo, có thể là thị trường cho Tứ Thủy Hoa Điêu. Kiếp trước Lưu Khám chưa từng học về kinh tế, nhưng không được ăn thịt dê không có nghĩa là chưa từng thấy dê chạy.


Sau khi đã quyết định, Thẩm Thực Kỳ tìm hai người tâm phúc, lặng lẽ đem tám trăm vại Tứ Thủy Hoa Điêu vận chuyển tới Bành Thành để tiêu thụ.

Tất cả đúng như Lưu Khám dự đoán, với lượng xuất nhập tại Bành Thành, chỉ trong thời gian một ngày đêm, tám trăm vại Tứ Thủy Hoa Điêu toàn bộ đã bán hết sạch. Đồng thời danh tiếng của Tứ Thủy Hoa Điêu mắt đầu lan truyền ra ngoài, rất nhiều thương nhân tụ tập tới Bành Thành, một vò Tứ Thủy Hoa Điêu giá cá có thể bán được năm trăm tiền, nhưng vẫn cung không đủ cầu. Thẩm Thực Kỳ không khỏi cảm thán, nếu như lúc trước đem mục tiêu đặt ở huyện Bái, thì có phải một vò rượu Tứ Thủy Hoa Điêu chỉ bán được hai trăm tiền thôi không. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ lợi nhuận thu gấp bội, mà danh tiếng cũng nhanh chóng được lan rộng, nhưng với sự thận trọng, Thẩm Thực Kỳ giấu kỹ nơi sản xuất, nên Tứ Thủy Hoa Điêu xuất ra từ nơi nào, trong lúc nhất thời những thương nhân ở Bành Thành không biết được. Thậm chí có thương nhân xuất ra một vạn tiền chỉ muốn tìm được đám người Lưu Khám.

Lưu Khám tính toán giản lược một chút, lượng Tứ Thủy Hoa Điêu đầu tiên được xuất ra thành phẩm thành ba nghìn hũ, lợi nhuận có thể đạt tới trên dưới sáu vạn tiễn. Tin tốt lành này đối với đám người Thẩm Thực Kỳ mà nói không thể nghi ngờ là một liều thuốc trợ tim cực tốt, vì vậy, Đường Lệ khi đã hoàn thành xong phạt tác lập tức bắt đầu làm mẻ Tứ Thủy Hoa Điêu thứ hai, mà trong thị trấn Bái, sau hơn hai mươi ngày, trên thị trường cũng đã bắt đầu xuất hiện Tứ Thủy Hoa Điêu.

Một vò bán với giá chín trăm tiền, rất nhiều người vẫn đổ xô vào mua.

***

Thế nhưng, tin tốt không phải ngày nào cũng có. Hôm nay, sau khi Lưu Khám kết thúc buổi lao động hình phạt, đang cầm một quyển mộc giản ngồi trên bãi đất trống vừa phơi nắng vừa đọc. Quyển Kinh Thi này là sau khi Đường Lệ ra về nhà đã mang cho hắn đọc. Nguyên nhất rất đơn giản, trước khi Lưu Khám sáng tác ra bài Ngũ ngôn tuyệt cú, khiến Đường Lệ ghi nhớ trong lòng, mục đích y để Lưu Khám đọc Kinh Thi cũng là muốn Lưu Khám chú ý.

Nhàn lai vô sự, thỉnh thoảng đọc chút Kinh Thi cũng là chuyện có ý nghĩa. Lưu Khám với giọng biếng nhác đọc sách, thỉnh thoảng còn bật cười, chắc là đọc được một vài nội dung thú vị. Nhưng đúng lúc này, Lữ Tu chạy tới.

- A Khám, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Lữ Tu theo thói quen giống như lúc gây gổ với Tào Tham, lại chạy tới trước mặt Lưu Khám, đoạt lấy mộc giản trong tay hắn.

Lưu Khám giật mình, nhìn Lữ Tu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại hoảng loạn như thế?

- A tỷ, a tỷ sắp lập gia đình rồi.


- Cái gì?

Lưu Khám bật dậy hô lên, bấu lấy cánh tay Lữ Tu:

- A Trĩ tỷ tỷ sắp lập gia đình rồi? Gả cho ai? Là Lưu Quý phải không?

- A Khám, huynh làm đau muội rồi.

Lữ Tu than khẽ, lúc này Lưu Khám mới định thần lại.

- Sao huynh biết sẽ là Lưu Quý?

Lữ Tu vừa xoa tay, vừa nghi hoặc nhìn Lưu Khám hỏi.

Lưu Khám không khỏi cười khổ trong lòng.

Đúng vậy, ta đương nhiên biết! Hơn nữa ta còn biết sau này Lữ Trĩ sẽ là người như nào nữa. Nhưng Lữ ông và Lưu Bang tựa như cũng không hay nói chuyện với nhau nhiều lắm, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này? Đồng thời, trong ngực Lưu Khám có chút chua xót.

Tuy chưa hẳn là thích Lữ Trĩ, thậm chí còn có chút e ngại, hơn nữa sớm đã biết sẽ phát sinh chuyện này, nhưng lúc thật sự phát sinh, Lưu Khám lại cảm giác không thoải mái. Dù sao, hắn cũng cảm nhận được, dường như Lữ Trĩ có chút ...thích hắn.

Lữ Tu nói:

- Chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay, phụ thân đột nhiên mời Lưu Quý tới phủ làm khách, sau đó nhắc tới chuyện này, mẫu thân lúc đầu cũng rất phản đối chuyện này, nhưng thái độ phụ thân rất kiên quyết, còn nói Lưu Quý là người có tướng quý nhân.


Tướng quý nhân?

Lưu Khám thật sự không cảm thấy Lưu Quý có tướng quý nhân gì cả. Nhưng cổ nhân xem trọng tới tướng mạo, trán Lưu Bang nhô lên, đại khái chính là nói cuộc sống no đủ ư? Nếu như nói trước kia Lữ ông không biết Lưu Bang, làm ra quyết định như vậy thì cũng thôi, nhưng thời gian dài như vậy qua đi, Lữ ông sao không thể hiểu chuyện chứ?

Nói cách khác, quyết định này của Lữ ông là đã nghĩ sâu tính kỹ rồi. Nhưng vì sao? Lẽ nào trên người Lưu Bang thật sự có mỹ đức mà mình không nhìn ra? Thật sự là hắn nghĩ mãi cũng không rõ.

- A Trĩ tỷ ấy...Tỷ ấy ngay từ đầu cũng thấy quá đột ngột, nhưng sau khi phụ thân nói lý với tỷ ấy một hồi, tỷ ấy đã đồng ý rồi.

Đồng ý rồi?

Trong ngực A Khám cảm thấy đau nhức.

- A Khám, huynh mau chóng nghĩ biện pháp đi...Muội biết, huynh nhất định có biện pháp. Muội không thích người kia chút nào, thà rằng tỷ tỷ gả cho a Khám, cũng không muốn người kia làm tỷ phu của muội.

Lữ Tu kéo cánh tay Lưu Khám, lên tiếng năn nỉ. Thế nhưng Lưu Khám hiện tại có biện pháp gì chứ? Ngăn cản không để Lữ Trĩ gả cho Lưu Bang hay sao? Dựa vào cái gì? Người ta dựa vào cái gì mà nghe lời khuyên của hắn? Huống hồ Lữ Trĩ là một người có chủ kiến, nếu như không bằng lòng, ai có thể thuyết phục được cô ấy dao động?

Không được, mặc kệ thế nào cũng phải gặp Lữ Trĩ một lần mới được. Nếu như là Lưu Bang dùng thủ đoạn, cho dù liều mạng thì cũng phải ngăn cản hôn sự này.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám kéo tay Lữ Tu:

- Đi, chúng ta đi gặp a Trĩ tỷ tỷ!

- A Khám, ngươi định làm gì?

Tào Tham lao ra chắn trước cửa lớn lao ngục:

- Ngươi nghĩ nơi này là nơi nào chứ? Để cho ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao. Đừng quên thân phận của ngươi hiện nay là gì đấy.

Lưu Khám cả giận nói:


- Lão Tào, ngươi đừng có ngăn cản ta, ta chỉ muốn đi gặp a Trĩ thôi.

- Không được!

Trên vấn đề nguyên tắc, Tào Tham một bước cũng không nhường, nhìn Lưu Khám nói:

- A Khám, ngươi còn không hiểu sao? Nếu như hiện tại ngươi ra khỏi cánh cửa này, thì theo luật Tần, là bỏ trốn. Mặc kệ ngươi là sẽ quay lại cũng vẫn bị coi là bỏ trốn, thậm chí còn liên can tới cả mẫu thân ngươi nữa....A Khám, Huyện trưởng rất coi trọng ngươi, cũng rất chiếu cố người, thế nhưng việc này nếu gây ra lớn chuyện, hắn cũng không thể bao che cho ngươi được nữa. Hãy nghĩ kỹ, sự việc luôn có cách giải quyết, chẳng phải ngươi không muốn mẫu thân ngươi bị chịu khổ đó sao?

- Thế nhưng...

Lưu Khám khựng bước chân.

Đúng vậy, chỉ cần ra khỏi cánh cổng lớn này là bị coi đã bỏ trốn...Hắn nghiên cứu Tần pháp, đương nhiên biết điều luật của Tần pháp.

Bỏ trốn, còn bị tội liên đới nữa.

Hắn thì không để tâm, nhưng mẫu thân hắn thì sao? Hắn muốn nhìn mẫu thân chịu khổ sao?

Lữ Tu cũng im lặng, không hề giục Lưu Khám...

Tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng Lữ Tu cũng không phải là người không hiểu chuyện, lúc này mà nói chẳng khác nào bức Lưu Khám.

Đúng lúc này, có giọng nói dễ nghe vọng tới.

- A Tu, ta biết muội sẽ chạy tới tìm A Khám, quả nhiên là vậy!

Lưu Khám nhìn về phía tiếng nói, thấy Lữ Trĩ cầm theo một cái giỏ, Nhâm Ngao đi bên cạnh, trên mặt mang nụ cười lãnh đạm, gật đầu với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui