Dự cảm của Lý Tả Xa không sai, lúc này Điền Đô đích thực là đang gặp
phiền phức, hơn nữa là đại phiền toái mà Lý Tả Xa không thể tưởng tượng
nổi.
Điền phủ bị công kích…
Lại nói, Điền Đô cũng
không phải là một người sơ ý. Ngược lại, đại đa số thời gian, Điền Đô
đều vô cùng cẩn thận. Từ khi Tề vương Kiến xin hàng, nước Tề diệt vong,
mỗi một hành động của Điền Đô ở Bình Dương đều cẩn trọng. Thậm chí ngay
cả những nhân vật như Vương Bí, Mông Điềm chủ trì cuộc chiến với nước Tề cũng không cảm thấy được tâm tư của Điền Đô. Một người như vậy, đối với sự an toàn của bản thân đương nhiên sẽ rất coi trọng. Điền phủ rất lớn, có hơn trăm thực khách, tôi tớ vô số, người bình thường tuyệt sẽ không
dám khinh thường chạy tới sinh sự.
Nhưng lúc nguy cấp vì quân Tần, Điền Đô phải điều một bộ phận nhân thủ trong phủ đi phối hợp với
quân tốt Bình Dương thủ vệ thành trì.
Nhưng dù vậy, tôi tớ trong Điền phủ vẫn còn hơn trăm người như cũ.
Trong đó đại bộ phận đều là những quân Tề tinh nhuệ năm xưa khi quân Tần quét ngang Tề Lỗ đã được Điền Đô thu nạp.
Hơn một trăm người này đều là thân vệ của Điền Đô, kinh nghiệm chiến
đấu, sức chiến đấu thậm chí còn mạnh hơn cả binh tốt của thành Bình
Dương.
Hiện nay toàn bộ Bình Dương đều dưới sự khống chế của Điền Đô, ai dám chạy tới vuốt râu hổ?
Cho nên, đối với sự an toàn của Điền phủ, Điền Đô vô cùng an tâm. Y
triệu tập các đại hào trong thành tới phủ thương nghị, đồng thời càng đề nghị những đại hào này có thể lấy đại cục làm trọng, đóng góp tư binh
trong phủ, cùng tham gia phòng vệ thành Bình Dương đang trong chiến sự.
Lúc Thủy Hoàng Đế chuyển mười vạn phú hộ tới Hàm Dương, những gia tộc
quyền thế trước đó chỉ là những tiểu môn tiểu hộ mà thôi.
Cái gọi là trong núi không có cọp, khỉ liền xưng bá vương. Khi những hào
tộc chân chính không còn tồn tại nữa, dần dần những nhà nghèo cũng liền
thuận thế đứng lên, trở thành một thế hệ hào tộc mới. So với chân chính
hào tộc hồi trước, các phương diện đều chênh lệch rất nhiều. Thế nhưng
có một chút giống nhau đó là những người này cũng nuôi dưỡng môn khách
trong phủ, hơn nữa còn xây dựng đội tư binh, chủ yếu là để bảo vệ an
toàn của gia tộc.
Nhưng môn khách tư binh ở các nhà cũng không quá nhiều.
Dù sao với luật pháp trị quốc của nước Tần, nếu như lực lượng tư nhân
quá mạnh mẽ, có thể trở thành một nhân tố không ổn định.
Mà
những hào tộc tân sinh này cũng không dám quá mức kiêu ngạo. Các nhân
vật có thế lực mạnh một chút như Điền Đô vậy, trong phủ cũng chỉ tụ tập
được ba bốn trăm người, người nào yếu hơn một chút, thì cũng có hơn mười người. Nhưng trong thành Bình Dương có khoảng hơn mười hào tộc lớn nhỏ, những tư binh môn khách này tụ tập lại cũng có khoảng bảy tám trăm
người, số này cũng không tính là nhiều, nhưng đối với Bình Dương mà nói, đã có tác dụng hết sức quan trọng.
Điền Đô đang ở đình thượng, dùng ba tấc lưỡi nỗ lực khuyên bảo các gia các hộ giao tư binh ra, do y thống nhất chỉ huy.
Con người, luôn có tư tâm.
Tuy rằng biết rõ Điền Đô làm như vậy, đối với tất cả mọi người mới có
lợi, thế nhưng đưa lực lượng đang cầm trong tay ra, chung quy lại là vẫn không muốn.
Điền Đô nén giận!
Với thân phận y –
hậu duệ của Tề vương tộc, con cháu của Mạnh Thường Quân, cùng ngồi ở
đình thượng, lại phải dùng vẻ mặt ôn hòa để bàn chuyện với những người
này vốn là chuyện cực kỳ hãn hữu. Không nghĩ tới bọn người kia còn không cảm kích… Sự tình đã tới tình trạng này rồi, vậy mà từng người vẫn còn
do dự không quyết, suy đi tính lại đều vì lợi ích của nhà mình, làm cho
Điền Đô vô cùng bực bội.
Nhưng vì sau này, Điền Đô vẫn chưa thể trở mặt.
Chí ít Bình Dương còn phải thủ vệ ít nhất bảy ngày, còn cần lực lượng của những người này tương trợ.
Muốn bọn họ đưa ra tư binh chỉ là bước đầu tiên, đến khi chiến cục bất
lợi, còn cần bọn họ cống hiến ra càng nhiều lực lượng.
Thật là hoài niệm khoảng thời gian trước đây a!
Khi Đại Tề vẫn còn, sao phải lá mặt lá trái với những người này? Chỉ
cần một câu nói, đừng nói là tư binh, coi như là muốn toàn bộ gia sản,
bọn họ cũng phải hai tay dâng lên. Mà nay, những người này không chỉ
thành thượng khách, mà còn muốn cò kè mặc cả.
Lão Tần chết tiệt…
Điền Đô âm thầm chửi bới trong lòng một câu, kiên nhẫn nhìn thoáng qua mọi người đang ngồi, hắng giọng nói:
- Chư công, Tần cẩu tuy rằng bao vây Bình Dương, nhưng với mấy nghìn
binh lực Bình Dương, thêm vào đó là đồ quân nhu lương thảo sung túc, là
nguy nhỏ mà không phải họa lớn. Cùng nhau vượt qua thời điểm quyết định
này, nghĩa quân các nơi sẽ nổi dậy, sự hưng phục của Đại Tề ta đang
trong tầm mắt, chư công đều là lương đống của Đại Tề ta. Lúc này càng
cần phải đồng tâm hiệp lực, thủ vệ Bình Dương… Điền mỗ cũng biết, như
vậy sẽ làm cho chư công có tổn thất. nhưng Điền mỗ có thể bảo đảm, ngày
Đại Tề ta hưng phục, nỗ lực của các vị ngày hôm nay nhất định có thể thu được hồi báo gấp chục lần, thậm chí gấp trăm lần. Nhưng không biết, chư công nghĩ thế nào?
Mọi người trên đình thượng rỉ tai thì thầm với nhau.
Há miệng hô hào, thì người nào chẳng làm được. nhưng khi động tay vào làm thì phải thận trọng.
Những người đang ngồi đây đại đa số là thương nhân, bọn họ bội phục
nhất trong cuộc đời chính là cái tên chuyên đầu cơ kiếm lời – Lã Bất Vi. Nhưng muốn để bọn họ noi theo thì không thể không cẩn thận. Trong chốc
lát, cả đình thượng loạn thành một đoàn. Điền Đô không khỏi nhíu mày, mở miệng muốn nói mấy câu.
Ầm!
Hướng cửa lớn đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Phòng khách của Điền phủ ở ngay tiền viện cho nên nghe được vô cùng rõ
ràng. Sau đó truyền đến một hồi âm thanh hỗn loạn, kèm theo là liên tiếp những tiếng kêu thê lương thảm thiết. Điền Đô biến sắc, vụt đứng dậy,
lớn tiếng quát dẹp đường:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại có tiếng động lớn như vậy?
Còn chưa dứt lời, một gia nhân vọt tới đứng bên cầu thang ngoài đình, giọng run rẩy hô lớn:
- Lão gia, việc lớn không tốt, Tần cẩu tử đã giết đến đây…
- Cái gì?
Trong đầu Điền Đô “ông” một tiếng, không kịp phản ứng lại.
Quân Tần không phải ở ngoài thành sao? Thế nào đã im hơi lặng tiếng vào thành rồi? Lẽ nào thành Bình Dương… đã thất thủ rồi sao?
Điền Đô cũng không mở miệng, mọi người trên đình thượng lại càng rối loạn.
- Theo ta đi vào kiểm tra xem!
Điền Đô vừa nói chuyện, vừa rút ra bảo kiếm, hướng mọi người trên đình thượng nói:
- Chư công chớ có hoang mang, hiện nay Bình Dương phòng thủ kiên cố,
chắc là bọn đạo chích gây rối. Đợi Điền mỗ đi dẹp xong hỗn loạn sẽ tiếp
tục quay lại bàn bạc với chư công.
Vừa nói, Điền Đô vừa đưa một ánh mắt.
Tự có mấy người thân tín rầm rập dũng mãnh đi vào đình thượng, nhìn như hầu hạ, nhưng thực tế cũng là giám thị mọi người .
Điền Đô đi vùn vụt ra tới ngoài phòng, đứng trên bậc thang nhìn ra
ngoài. Chỉ thấy cửa lớn sơn đỏ nặng trịch đổ sập trên mặt đất, mấy cỗ
thi thể không trọn vẹn nằm vương vãi ngoài cửa. Một gã đại hán thân cao
gần một trượng, vai rộng lưng tròn, một tay cầm thanh đồng thuẫn, một
tay cầm đồng việt màu đen, đánh nhau với gia thần của Điền phủ. Hơn mười tên gia phó vây đánh cự hán, nhưng lại bị cự hán giết tới, liên tiếp
lui về phía sau.
Cự hán đó giống như thiên thần, trong
đám người đi lại như con thoi, đi đến đâu, liền có thi cốt rơi xuống đất đến đó, không ai có thể ngăn cản.
Phía sau cự hán còn có hai ba mươi người đi theo.
Dẫn đầu là hai hắc hán tử, nhìn giống như hai cái cột sắt, một người
cầm trong tay một cái trì đồng, một người hai tay cầm đại kích, hô hào
đem gia tướng Điền phủ đánh cho chật vật mà chạy.
Điền Đô cũng bừng tỉnh!
- Hán tử kia, có dám nói tên báo họ? Vì sao lại đến sinh sự ở phủ ta?
Cự hán tiến lên từng bước, gạt một thanh bảo kiếm, hắc việt đánh bay
hai thanh trường mâu, bỗng nhiên giậm chân, bay lên không, đồng thuẫn
trong tay dùng một chiêu “thái sơn áp đỉnh”, đem đầu một gã gia thần đập nát. Nghe thấy tiếng Điền Đô quát ở bậc thang, cự hán ngẩng đầu nhìn
thoáng qua.
- Ngươi chính là Điền Đô?
Cự hán cười lạnh một tiếng:
- Mỗ gia là Lưu Khám Tần Dương, quan Đô úy Tứ Thủy. Nay phụng mệnh của
bệ hạ đến đây truy sát phản tặc ngươi… Bình Dương đã bị phá, thiên quân
đã vào thành. Loạn thần tặc tử các ngươi còn không lập tức đầu hàng? Nếu vẫn còn chống lại, đừng trách mỗ gia đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Hắn chính là Lưu Khám?
Điền Đô nhất thời luống cuống không biết làm sao…
Lưu Khám sao lại xuất hiện ở đây? Không phải hắn đang cùng quân Tần ở ngoài thành sao? Chẳng lẽ Bình Dương thật đã bị phá!
Lưu Khám sao lại xuất hiện ở đây?
Nói ra thì dài… Ngày đó sau khi chia tay với Thúc Tôn Thông thì cũng
không hề lập tức tới Bình Dương. Trên đường, hắn mang theo Lâm Tô đi
vòng sang Cự Dã Trạch, tới bái phỏng Bành Việt ở Cự Dã Trạch. Lưu Khám
cũng không ngốc, hắn biết rõ, chỉ bằng những người trong tay hắn, căn
bản không có khả năng cùng với Thúc Tôn Thông nội ứng ngoại hợp. Hơn nữa hắn là người Tần, Lâm Tô lại có tướng mạo của người Hồ, mục tiêu thực
sự là quá mức rõ ràng.
Điền Đô nếu quyết định tạo phản, thì làm sao có thể thả lỏng cảnh giác.
Cứ ngông nghênh đi tới, chỉ sợ chưa vào được thành, đã khiến cho đám
người Điền Đô chú ý. Cho nên hắn cần tìm một sự giúp đỡ.
Không thể nghi ngờ Bành Việt chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Gã là người Tiết quận, năm xưa kiếm sống ở Cự Dã Trạch, những người
sống quanh đó, ít nhiều đều nghe qua tên gã. Mấy năm gần đây, Bành Việt
dựa vào đám người Thẩm Thực Kỳ làm giàu, hộ đội có thủ hạ gần nghìn
người, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nếu như có thể được gã tương trợ, việc
cướp đoạt Bình Dương tất nhiên là có thể giảm được rất nhiều phiền phức. Then chốt chính là làm sao có thể thuyết phục Bành Việt, khiến gã đứng
ra hỗ trợ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...