Thế nhân đều biết, Tứ Thủy Hoa Điêu ngày trước chính là Đỗ Lăng Lão Diếu hiện nay.
Hơn nữa từ lúc tiến vào chiếm giữ Ba Thục dường như lại càng thêm phong phú hơn, làm vô số thương nhân đến, xua đi không hết. Đường xa một chút cũng không thành vấn đề, huyện thành Giang Dương này có một thương
hành, chuyên phụ trách vận chuyển hàng hóa. Có hơn ba mươi thương thuyền cỡ lớn, thương thuyền cỡ trung gần trăm chiếc. Tên thương hành là “Đỗ
Lăng thương hành”, ở ven bờ Đại Giang, thành thị quan trọng, đều thiết
lập chi nhánh.
Thương hành này thành lập cũng không lâu, chỉ
có hai năm mà thôi. Thế nhưng phát triển vừa nhanh vừa mạnh, kẻ khác
nhìn phải đố kỵ. Ra khỏi quận Ba, một đường đi về phía Đông, tới Chu
huyện của quận Trường Sa. Sau đó là trung chuyển ở huyện Chu, nam tới
Trường Sa, bắc đi Hán Thủy tới quận Nam Dương; đi hướng đông mãi cho đến huyện Lịch Dương, quận Cửu Giang, tất cả đều có chi nhánh của thương
hành.
Cần rượu nước sao? Rất đơn giản! Mang tiền đến Giang
Dương mua sắm vật phẩm, sau đó phái người đến địa điểm chỉ định nhận
hàng hóa. Về sự tình khác, chớ cần làm gì cả. Các thương nhân cũng thuận tiện, mà thương hành cũng có thể thu lợi nhuận. Không chỉ như vậy,
thương hành còn phụ trách vận tải các phương diện khác… điều này làm cho các thương nhân Ba Thục cảm thấy từ trước đến nay chưa từng được thoải
mái như thế.
Đỗ Lăng thương hành! Từ tên có thể nghe ra chủ
nhân của thương hành là thần thánh phương nào. Không sai, tên thương
hành, chính là dựa trên danh hào Đỗ Lăng Tửu Thần của Lưu Khám. Ban đầu, sau khi Thẩm Thực Kỳ tới Giang Dương, liền nhạy cảm cảm thấy được cái
tài lộ này. Trong quyền khống chế Giang Thủy của Tần gia ở Ba Thục,
trước đó tuy rằng cũng có đội thuyền, nhưng phần lớn đều là để vận tải
hàng hóa phục vụ buôn bán của chính mình là chính, vẫn chưa chú ý việc
khác.
Vì vậy Thẩm Thực Kỳ liền suy xét, sau khi bàn bạc với
Tần Mạn, quyết định thành lập Thương hành lấy vận tải là việc chính, do
Tần Mạn đứng đầu, hơn nữa lại có năm nhà hùn vốn là Lưu Khám, Thẩm Thực
Kỳ, Trần Vũ, Quán Tước cùng Lữ Văn cùng nhau nhận hết những nhiệm vụ vận tải đường thủy ở Ba Thục cùng Trung Nguyên. Cũng đừng xem nhẹ việc buôn bán này! Ba Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, tuy rằng ở thời
đại này, so với Trung Nguyên chỉ là một nơi hoang dã, nhưng sản vật vô
cùng phong phú, một chút cũng không thẹn với danh hào là nơi giàu tài
nguyên thiên nhiên nhất nước.
Nhiều loại đặc sản như tre
bương, sáp ong, xuyên bối, xạ hương, đông trùng hạ thảo… có thể nói là
vô số kể. Nhưng đường đi ghập ghềnh, muốn đem núi hàng hóa này vận
chuyển tất cả ra ngoài, thì cần phải có chi phí thực sự là quá mức kinh
người.
Ba Thục nhiều núi, mà nhiều núi tất nhiều đạo phỉ. Nếu như muốn đi theo đường thủy, tựa hồ cũng không an toàn lắm. Thuyền nhỏ
bình thường không đủ để chống lại sự nguy hiểm của Đại Giang. Đội thuyền quá lớn, tựa hồ lại lãng phí. Cho nên, trừ phi là hào tộc một phương có năng lực tiến hành vận tải hàng hóa ra ngoài. Còn lại chính là tiểu
thương, chỉ có thể nhìn bao nhiêu hàng hóa chồng chất tại chỗ. Đồng thời vùng Trung Nguyên cũng có rất nhiều hàng hóa, bởi vì nguyên nhân đường
xá mà dừng lại ở bên ngoài Ba Sơn, Thục Thủy.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Thực Kỳ có những ý nghĩ mà người bình thường không thể
nghĩ ra được. Khai trương một Thương hành như thế, trong mắt người
thường không thể nghi ngờ là một việc vô cùng khó khăn, thế nhưng đối
với y mà nói lại cực kỳ đơn giản.
Trong khu vực Ba Thục, có
Quán Tước phụ trách để ý vận chuyển ra ngoài. Bên ngoài Ba Thục, có Trần Vũ đứng ra tổ chức vận chuyển hàng hóa vào Ba Thục… Như thế chẳng những có thể nối liền Ba Thục và Trung Nguyên, đồng thời cũng có thể kiếm
được lợi nhuận lớn. Quan trọng nhất, Thẩm Thực Kỳ đã thu nạp được một
nhóm lớn dân bản xứ Ba kiếm ăn trên sông nước. Táo bạo tổ chức một hộ
đội trên nước con số lên đến hơn ba nghìn người. Tuy rằng chi tiêu rất
lớn, nhưng lợi nhuận cũng cực kỳ kinh người. Một thương thuyền loại lớn, qua lại Giang Dương và Chu huyện một lần phải mất khoảng chừng ba
tháng, trừ đi các loại chi phí, tiền lời cao tới ba mươi dật hoàng kim.
Từ sau khi thương hành kiến lập, ba mươi thương thuyền cỡ lớn, gần trăm thương thuyền cỡ trung hầu như không lúc nào rảnh rỗi. Gần nhất, chỉ
tính phí chuyên chở, tiền lời của Đỗ Lăng thương hành đã có vạn dật
hoàng kim. Thế cho nên, lúc Lưu Khám đến Giang Dương, đã bị thương hành
làm cho hoảng sợ…bởi vì lúc thương hành được thiết lập, Lưu Khám đang ở
Bắc Cương, đối với việc này căn bản cũng không hiểu. Hơn nữa với tiền
lời của Đỗ Lăng tửu tràng, Lưu Khám tính toán một chút, trong vòng ba
năm, tài sản của hắn đã tăng hơn ba mươi nghìn vàng! Khi nghe Thẩm Thực
Kỳ bẩm báo, Lưu Khám càng không ngừng hít sâu: Ba Thục này thực sự là
nơi đất lộc a.
- Quanh Giang Dương có ba bộ chín mươi tám
trại dân bản xứ Ba, vì xưởng rượu Đỗ Lăng đã khiến hơn hai mươi trại
người Ba đi ra khỏi núi cao rừng sâu. Trong Đỗ Lăng thương hành, thu nạp người Ba ở khu vực Giang Dương với Tây Thanh, Y Thủy cùng Mạt Thủy gần
mười nghìn người… Nếu tính toán hết, ba bộ chín mươi tám trại người Ba
bản xứ này đều được hưởng lợi từ chúng ta. Tuy rằng còn không ít người
chưa rõ lập trường, thế nhưng ta biết, nếu có ai thật sự làm nguy hại
đến lợi ích của chúng ta ở Giang Dương, ba bộ chín mươi tám trại người
Ba bản xứ này tuyệt sẽ không để yên.
Lúc nói đến đây, Thẩm Thực Kỳ tựa hồ vô cùng đắc ý. Trương Thương vẫn luôn duy trì trầm mặc, cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu không có như vậy, chuyện Ba Hộ ở Thiển Khâu tập kích đô úy, chúng ta cũng không có khả năng lập tức phát hiện ra, đồng thời nhanh chóng
phản ứng lại… Đô úy, nói đến chuyện này ít nhiều cũng nhờ vào Tào huyện
úy đi.
Lúc nói đến đây, thật hiếm khi thấy Tào Vô Thương đỏ mặt. Tần Mạn ngồi giữa nhìn sang Lưu Khám, không nhịn được hỏi:
- Vô Thương đại ca như thế nào nhanh như vậy đã triệu tập nhân mã rồi?
- Hợp Giang tụ là cửa ra của Đại Giang, các ngươi chỉ có thể lên bờ duy nhất ở bến thuyền Thủy Long. Thủ lĩnh người Ba ở Hoàng Kinh Lâm nói cho ta biết. Ba Hộ kia triệu tập hơn hai nghìn sơn dân tập kết tại rừng
Hoàng Kinh. Lúc đó Khoái tiên sinh lập tức đoán ra bọn họ là muốn phục
kích các ngươi. Người Ba ở Thiển Khâu ngang ngược, không thích lao động, chỉ thích cướp đoạt của người khác. Trong chu vi Giang Dương, danh
tiếng vô cùng xấu… nếu bọn họ không dựa vào Tần Chỉ, hai bộ người Ba
khác đã sớm ra tay giải quyết bọn họ rồi. Cho nên lúc đó ta cùng Khoái
tiên sinh cấp tốc chạy tới nói chuyện với hai bộ người Ba khác, liên thủ phục kích lại ở Hoàng Kinh Lâm… Chỉ tiếc, lại để người Ba Thiển Khâu
chạy thoát!
Nếu không, lão tử lập tức tập hợp người của năm mươi sáu trại khác giết chết bọn họ.
- Vô Thương đại ca rất quen thuộc với các trại người Ba sao?
Tần Mạn không nhịn được hỏi Tào Vô Thương. Về mặt này, Tần Mạn đúng là
không thể bằng Tần Chỉ. Nàng không tiếp xúc nhiều lắm người Ba bản xứ,
tuy rằng Tần Thanh cũng có ý thức làm cho nàng đi giao tế nhiều hơn.
Nhưng ngoài mấy bộ lạc người Ba ở bên ngoài, nàng rất ít chủ động tới
kết thân.
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
- Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại ở Giang Dương ít nhất có đến bảy phần xưng huynh gọi đệ
với lão Tào. Thậm chí người Ba ở quanh Thiển Khâu cũng có hơn mười thủ
lĩnh có quan hệ mật thiết với y. Nhưng chỉ vì Ba Hộ nên không hay gặp gỡ lộ liễu.
Lưu Khám nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn Tào Vô Thương một cái
Không nghĩ tới Tào Vô Thương lại có tài năng như thế. Trước đây khi ở
Phái huyện, còn nghĩ y không giỏi gặp gỡ người khác, Nhưng hiện tại xem
ra từ lúc tới Giang Dương hình như thay đổi rất nhiều.
Tào Vô Thương nói:
- Đây không phải là vì không có cách nào khác! Người Ba hào phóng,
Trương tiên sinh lại là người có thân phận, A Kỳ thân là huyện trưởng,
càng không thể dễ dàng ra mặt. Cho nên ta đành phải đi ra tiếp xúc với
bọn họ, chính là giao tiếp với bọn họ đích thực là rất nhẹ nhàng, cũng
rất dễ dàng.
Thích chính là thích. Không thích chính là không thích…Không có vòng vo. Trong hai năm gần đây, ta thực là giao lưu
không ít bằng hữu. Hôm nay ngẫm lại so với khi ở Phái huyện, đích thực
là làm có phần hơn
Đây cũng là một cách trưởng thành đi!
Lưu Khám liếc mắt nhìn Tào Vô Thương đầy tán thưởng, nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nói:
- Vô Thương, ba ngày nữa ta chuẩn bị bày tiệc rượu tại nha phủ Giang
Dương. Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại có thể mời được bao nhiêu thì
mời bấy nhiêu… Chuyện này, ta cần ngươi ra mặt.
- Không thể chối từ!
Tào Vô Thương không chút do dự đứng lên nhận lời.
- Lâm Tô, Lý Hưng!
- Vâng!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi điểm binh mã bản bộ, sáng sớm ngày mai cùng ta
lên đường… Việc của ba ngày sau do Mạn tiểu thư ra mặt. Kỳ ca cùng
Trương lão phụ trách mọi việc trong phủ nha. Lão Đường và lão Khoái,
việc trong thành Giang Dương đều do hai người phụ trách.
Về
mặt nhân thủ, ta nghĩ các người không trở ngại gì. Ta đoán chừng bên
phía Tần Chỉ hiện tại cũng rất đau đầu. Không có ấn tín của Thanh lão,
cứ cho y thành gia chủ, sợ cũng không thể phục chúng.
Cho
nên, trong khoảng thời gian nà sẽ không rảnh bận tâm Giang Dương bên
này. Việc chúng ta cần làm, chính là trước khi Tần Chỉ xuất thủ đối phó
lại chúng ta thì cầnổn định cục diện Giang Dương. Ba bộ chín mươi tám
trại ở Giang Dương phải do chúng ta sử dụng mới có thể lập thế được.
Việc sau đó, có thể từ từ suy tính… Ta tin tưởng, không lâu lắm, triều
đình nhất định sẽ có động tác đối với Ba Thục!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...