Tia sáng trong phòng rất u ám.
Trần Bình nằm trên giường, trong đầu vang vọng câu trả lời vừa rồi của Lưu Khám.
Kỳ thực, lúc hỏi câu hỏi này, Trần Bình vốn dĩ không hi vọng Lưu Khám
sẽ đưa ra một câu trả lời. Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại trả lời, hơn
nữa lại đưa cho y đáp án thật sự ngoài sức tưởng tượng.
- Đạo Tử, nếu như ta là hạng người vô năng, cho dù là tin ngươi thì đã sao?
Lúc nên bán đứng ta, chắc chắn ngươi vẫn sẽ bán đứng. Nếu như ta có bản
lĩnh, ngươi sao có thể bán đứng ta? Ta có thể cho ngươi không gian phát
triển tài năng, ta có thể cho ngươi công thành danh toại. . . Ngươi xem, nếu như ngươi bán đứng ta, sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Cho nên, ta
cần gì phải lo nghĩ chuyện này?
Ý của câu nói chính là nói
cho Trần Bình biết: ngươi chỉ có theo ta, mới có thể nổi trội hơn người. Ta không sợ ngươi bán đứng ta, bởi vì ngươi là một người thông minh,
biết nên chọn cái gì mà làm. Còn về hai chữ "tín nhiệm" , chẳng qua là
thứ hư huyễn. Ngươi biết, ta cũng rõ.
Tín, nghĩa!
Là đức tính rất được tôn sùng ở thời đại này!
Còn Lưu Khám nói cho Trần Bình, trên đời này không có tín nhiệm tuyệt
đối, cũng không có nghi ngờ tuyệt đối. Cái gọi là tín nhiệm, chẳng qua
chỉ là kết quả của lợi ích kết hợp lại mà thôi. Nói về loại lợi ích này, Trần Bình tự nhiên vô cùng kinh ngạc.
Nhưng trong lòng, Trần Bình lại vô cùng tán thành quan điểm này của Lưu Khám.
Không giống như mấy tên hậu duệ sáu Lục phản Tần, Trần Bình không hề có nỗi thù hận khắc sâu trong xương cốt, cũng không có quyến luyến quá sâu đậm với Lục Quốc. Cái mà y để ý, là gia tộc, là bản thân. . . Trần Bình không kinh doanh, nhưng tổ tiên cũng nhiều đời buôn bán. Cái mà y xem
trọng là lợi ích, xem trọng không gian có thể phát triển tài năng. Còn
về ai nắm giữ thiên hạ, đối với Trần Bình mà nói, không có gì khác biệt.
Cái tên Lưu Khám này, đúng là một người có ý tứ. . .
Tuổi tác không lớn, nhưng nhìn vấn đề vô cùng cay độc. Trần Bình có thể cảm nhận được rõ ràng, cách mà Lưu Khám đối đãi với y, và đối đãi với
bọn người Quán Anh, Phàn Khoái không giống nhau. Thậm chí nói đối với
mỗi người lại dùng một cách khác nhau. Đối với y, Lưu Khám cơ bản là
thái độ thả lỏng. Hình như đầy lòng tin với y, cho dù có xảy ra chuyện
gì, chỉ cần y ra mặt, Lưu Khám tuyệt không hỏi nhiều.
Cái này có thể nói là một kiểu thả lỏng, cũng có thể nói là một kiểu tín nhiệm.
Lưu Khám dùng hành động để biểu thì thái độ của hắn với Trần Bình, hơn
nữa dùng cách thức của hắn, chứng minh năng lực của hắn với Trần Bình.
Điều này làm cho Trần Bình rất hài lòng, cũng rất cảm kích. Cho nên
trong rất nhiều chuyện, y có qua có lại, thể hiện năng lực của y với Lưu Khám.
Nhoáng cái đã ba năm!
Từ lần đầu tiên nghe
thấy cái tên Lưu Khám, đến lần đầu tiên giúp Lưu Khám làm việc, thời
gian ba năm, cũng cơ bản khiến Trần Bình đưa ra quyết định.
Có lẽ, tên Đô Úy này thật sự là một người đáng để y dốc sức!
Sau khi trời sáng, Lưu Khám chuẩn bị khởi hành. Nhưng lúc đội ngũ sắp
sửa xuất phát, thấy xa xa khói bụi mù mịt, một đội kỵ quân phi nhanh như chớp từ đằng xa tới.
- Lão Quán, sao ngươi đã quay về rồi!
Đang lúc kỵ quân dừng lại trước quân, Lưu Khám nhìn rõ người thủ lĩnh, không khỏi kinh ngạc hét lên:
- Không phải ta cho ngươi về nhà thăm người thân sao?
Quán Anh trầm mặt, có vẻ không vui vẻ lắm.
- Thăm người thân gì chứ. . . Trong nhà đã không còn ai nữa, ta không quay về đây, thì có thể về đâu?
- Trong nhà không còn ai? Đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Khám hoảng sợ, vội vàng hỏi. Mặc dù hắn ở quận Đãng chẳng có sức
ảnh hưởng gì, nhưng cho dù là như thế nào, bây giờ hắn cũng đã là Tứ
Thủy Đô Úy, nếu như trong nhà Quán Anh thực sự xảy ra chuyện, cần Lưu
Khám ra mặt, quan viên quận Đãng sẽ nể mặt hắn.
Quán Anh nói:
- Dời đi rồi. . . Cha ta vì ngươi rời quán rượu đến Giang Dương, cho
nên quyết định theo đến đó. Ông dẫn mẹ ta và một số người thân thích
trong nhà, trong năm đã dời đến quận Ba. Nghe nói là Mạn tiểu thư đã
đứng ra giúp bọn họ chuyển hộ tịch, ước chừng bây giờ đã trú tại Giang
Dương rồi. Nghe Nhị thúc làm ăn ở Tuy Dương nói, cha ta đã mua mảnh đất
hai nghìn dặm ở Giang Dương.
Lưu Khám không nén nổi thở phào:
- Cái tên này đúng là dọa ta sợ quá. . . còn tưởng rằng nhà ngươi xảy
ra chuyện gì. . . Hóa ra. . . Quán lão làm vậy cũng không kém, dù sao
nhà các ngươi bây giờ cũng không ủ rượu nữa. Đi đến Giang Dương, cũng
không phải là một chuyện xấu. Hơn nữa, Kỳ ca và Vô Thương không phải
cũng muốn đi Giang Dương sống hay sao?
Ha ha, quận Ba tuy rằng hẻo lánh khó đi, nhưng cũng đúng là nơi tốt. Quán lão làm như vậy, chắc chắn là đã tìm hiểu kĩ càng.
Quan niệm cố hương của người xưa rất nặng.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, thông thường không thể dễ dàng rời khỏi
cố hương. Bây giờ Quán Tước chủ động chuyển nhà, chắc chắn trong đó có
ẩn tình. Nhưng chắc chắn cũng không thể là chuyện xấu gì. . . Chuyển nhà cũng tốt, tránh khỏi tai bay vạ gió lúc dấy lên chiến tranh Trung
Nguyên sau này.
Quán Anh thở phì phò, nói:
- Ta
không phải không kìm nén tâm tình, nhưng cha ta thật ra cũng thật quá
đáng, chuyển nhà cũng không nói với ta một câu, ngươi nói có bực mình
hay không?
Lưu Khám không nhịn được cười:
- Quán
Lão cho dù là muốn nói với ngươi, cũng phải tìm thấy ngươi mới được. Hồi trong năm, chúng ta đến sinh tử cũng không biết, đừng nói là Quán lão,
ngay cả bọn Bình Hầu ở Bắc Cương còn không tìm thấy tông tích chúng ta,
ngươi hà tất phải tức giận vô cớ ở đây?
- Ờ, xem như cũng có lý!
Quán Anh gãi gãi đầu, không nhịn được cười.
- Dù sao cha tôi không còn ở Tuy Dương nữa, hay là ta cứ đi cùng ngươi
về Lâu Thương. . . Ủa, Lão Nhậm và Đồ Tử đâu, sao không thấy bóng dáng
đâu vậy?
Lữ Thích Chi đứng bên cạnh không nhịn được lầm bầm:
- Đi rồi!
- Đi? Đi đâu? Sao lại đi?
Không đợi Lưu Khám mở miệng, Lữ Thích Chi đã tranh giải thích trước.
Phàn Khoái nghe xong, cũng không khỏi nhíu mà nhìn Lưu Khám, khẽ nói:
- A Khám, ngươi đừng giận. Cái tên Đồ Tử này rất trọng tình nghĩa. . . Thật ra y cũng rất kính phục ngươi.
Lưu Khám không nhịn được cười đùa:
- Ngươi nhìn ta giống như là đang giận hay sao? Yên tâm đi, mặc dù lòng dạ ta không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến nông nỗi này.
Tên
Đồ Tử này trọng tình nghĩa, là chuyện tốt. ta chỉ có chút tiếc nuối,
quen biết y muộn một chút. Nhưng không sao, trời sắp đổ mưa, gái sắp gả
chồng, ai cũng có đường của riêng mình, chúng ta không thể miễn cưỡng.
Được rồi, ngươi đã quay về rồi, hay là ngươi thống lĩnh tiền quân đi.
Cứ như vậy, Quán Anh dẫn hai trăm kỵ quân mở đường ở phía trước, Lưu Khám và Trần Bình trấn thủ trung quân, theo phía sau.
Thế nhưng ba tổ quan binh, lại để Lữ Thích Chi chỉ huy. Tính tuổi, Lữ
Thích Chi cũng sắp mười tám rồi, tính ra cũng là người lớn. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, đặc biệt là huyết chiến liên tục ở Bắc Cương, Lữ
Thích Chi đã trưởng thành nhanh chóng.
Lúc ở Bắc Cương, quan hệ giữa y và Nhậm Ngao, Lý Thành rất tốt.
Nhâm Ngao giỏi đánh xe, còn tổ phụ của Lý Thành – Lý Tín, lại càng thạo nghề xe chiến, từng chỉ huy tác chiến quy mô lớn hơn vạn xe chiến. Đến
đời của Lí Thành, do vấn đề sức khỏe, cơ bản là phát triển theo hướng
mưu sĩ. Tác chiến mà năm xưa Lí Tín tâm đắc, hầu như vô dụng. Sau khi
quen biết Lữ Thích Chi, Lí Thành phát hiện Lữ Thích Chi có thiên phú về
phương diện này, nên thường nói chuyện với y.
Thường xuyên
qua lại, Lữ Thích Chi đối với phương pháp chiến xa, cũng coi như là nhập môn. . . Nhâm Ngao về nhà rồi, còn Lưu Khám và Trần Bình còn cả Quán
Anh đều không thành thục với phương pháp xa trận. Ba tổ quân binh nhất
định phải có người chỉ huy, cho nên Trần Bình tiến cử Lữ Thích Chi với
Lưu Khám. Trên đường này cũng không thể phát sinh ra chiến sự gì, rèn
luyện một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Vì vậy, Lữ Thích Chi hết sức phấn khởi trở thành chủ tướng binh mã, phụ trách áp giải quân nhu lương thực.
Nói thật, trước đây Lưu Khám cũng không thật sự lưu tâm đến xa binh. Lữ Thích Chi là cậu em vợ của hắn, hắn cũng không thể không quan tâm một
chút.
Lần này để ý, Lưu Khám phát hiện ra một chút cổ quái.
Kiếp trước lúc đang xem phim điện ảnh, sẽ phát hiện sau khi kết thúc
đại chiến, từng chiếc từng chiếc xe chiến nằm xiêu vẹo trên chiến
trường, bánh xe thì vùi xuống bùn đất. Lúc quan sát kĩ càng, Lưu Khám
mới hiểu nguyên nhân trong đó. Không có trục xe. . . Xe chiến ở thời đại này, đa số dựa vào bánh xe để chống đỡ thân xe, dưới thân xe không có
trục xe. Điều này khiến cho bánh xe lúc di chuyển, rất dễ dàng rơi ra.
Mà bánh xe một khi rơi ra, xe chiến cũng lập tức mất thăng bằng, dễ tạo
ra tình huống nguy hiểm.
Nếu như có thể thêm một cái trục xe ở giữa bánh xe. . .
Lưu Khám ngồi xổm bên xe chiến, sau khi lặng lẽ quan sát rất lâu, trong lòng bỗng nảy ra một chủ ý.
Trước kia hắn chẳng qua chỉ là tên Thương lệnh. Mặc dù được sự cho phép của Doanh Tráng và Nhâm Ngao, có thể nuôi dưỡng môn khách. Nhưng cuối
cùng bị hạn chế mọi phương diện, không cách nào tiến hành rầm rộ được.
Thế nhưng bây giờ, hắn là Tứ Thủy Đô Úy. Trong quận Tứ Thủy, đứng sau
Doanh Tráng. Mặc dù được quan tâm nhiều hơn trước, nhưng không thể phủ
định, những chuyện trước kia phải lén lén lút lút làm, bây giờ có thể
tiến hành một cách quang minh chính đại.
Nghe nói. . .
Thợ thủ công ở thời đại này vô cùng có tay nghề.
Rất nhiều kỹ thuật thậm chí còn cao minh hơn cả hậu thế, nếu như tập
hợp một nhóm nhân tài như vậy, đúng là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, Lưu Khám nhảy lên ngựa Xích Thố, đi theo trung quân tiến về phía trước.
Đối với kiểu hành động kì quái này của Lưu Khám, Trần Bình coi như
không nhìn thấy, thậm chí còn không thèm hỏi. Đây cũng chính là chỗ mà
Lưu Khám khen ngợi y. Lúc nào nên hỏi thì hỏi, chuyện không nên hỏi thì
một câu cũng không nói. Là người phụ tá, cần phải thăm dò sắc mặt. Ở
điểm này, Trần Bình làm vô cùng đúng mực. Là quan trên, e là cũng vô
cùng thích người như thế này, Lưu Khám cảm thấy rất hài lòng.
Một ý nghĩ xuất hiện, sẽ sinh ra một chuỗi các cách nghĩ liên quan.
Do trục xe, liên tưởng đến các phương diện. Trên đường đi, Lưu Khám không hề nói câu nào, chỉ luôn suy nghĩ về vấn đề.
Sau hai ngày, Lưu Khám đến Tương Huyện, tiếp kiến Doanh Tráng.
Thấy Lưu Khám quay trở về, Doanh Tráng vô cùng vui vẻ. Nhưng nghe nói
ba trăm giáp sĩ Lam Điền đã chết trận, lại cảm thấy đau buồn khôn nguôi.
Đây là một người rất kì lạ!
Lưu Khám đột nhiên hiểu rõ, vì sao Thủy hoàng đế ban đầu chỉ ủy nhiệm
Doanh Tráng làm huyện trưởng. Xét về tính cách,tính cách của Doanh Tráng tồn tại một khuyết điểm. Là quan trên, lại đa sầu đa cảm. Người như
vậy, lúc xử lý công việc, thường sẽ bị ý kiến của người khác chi phối,
thậm chí là do dự, không phân rõ là nặng hay nhẹ, gấp gáp hay thong thả. Về người, là một người tốt, nhưng cả đời có lẽ chỉ có thể trở thành
quận thủ một phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...