Hô Diễn Châu đúng là còn ở Cù Diễn.
Ai lại có thể nghĩ đến, một đám tàn binh bại tướng đã thảm bại ở Phú
Bình, lại có thể có dũng khí như vậy, tập kích Cù Diễn vào lúc này? Ít
nhất, Mạo Đốn cũng không nghĩ đến, Hô Diễn Châu càng không nghĩ đến.
Nhưng Hô Diễn Châu dù sao cũng không phải nữ nhân bình thường. Thân là
Yên Thị của Mạo Đốn, nàng có sự giỏi giang và khôn khéo khác người. Cho
dù là Lưu Khám dẫn binh tiến vào trong thành Cù Diễn, Hô Diễn Châu cũng
không hề tỏ ra hoảng loạn.
Phải tiếp tục kiên trì!
Hô Diễn Châu đã hiểu được tâm tư của trượng phu, đồng thời cũng biết, nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại này là tương lai của Hung Nô. Bất luận như thế nào, nàng đều phải bảo vệ nòi giống của người Hung Nô.
Tuy rằng không rõ trong thành rốt cuộc có bao nhiêu quân Tần, thậm chí
không rõ lai lịch của đám quân Tần này, nhưng Hô Diễn Châu tin rằng, có
thể thần không hay quỷ không biết công chiếm Cù Diễn, nhân số của quân
Tần không thể quá nhiều. Nếu không, về phía Cù Diễn không thể không có
chút tin tức nào.
- Mọi người phải kiên trì!
Hô Diễn Châu mặc áo giáp, tay nhấc trường mâu:
- Tần mọi rợ không kiên trì được bao lâu đâu, binh mã của Thanh Cách Nhĩ đang tiến gần đến Cù Diễn, Đại Vương tử sau khi nhận được tin, nhất
định sẽ đến doanh cứu chúng ta. Chỉ cần có thể kiên trì đến lúc viện
quân đến, Tần mọi rợ tự nhiên sẽ không chiến mà bại.
Các nữ nhân cũng đồng thanh hô to, bọn trẻ con cũng đồng loạt giơ cung nỏ hưởng ứng.
Trong doanh trại nhỏ, mặc dù không có nhiều nam nhân, nhưng ý chí chiến
đấu cao ngút của đám nữ nhân và trẻ nhỏ này cũng khiến người ta không
thể khinh thường. Trên mặt Hô Diễn Châu hé nở ra nụ cười rạng rỡ, trong
ánh mắt mang theo cả sự kiên định, nắm chặt trường mâu.
- Châu Yên Thị mau nhìn!
Nữ nhân phụ trách canh gác bỗng nhiên hét lên:
- Bọn Tần mọi rợ đang làm trò quỷ gì vậy?
Hô Diễn Châu nghe vậy, vội vàng trèo lên vọng đài, nhìn theo hướng nữ
nhân kia chỉ tay. Sắc mặt Hô Diễn Châu lập tức trở nên trắng bệch.
Trời lờ mờ sáng, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn rõ hành
động của quânTần, chỉ thấy mấy trăm tên quânTần đang đẩy từng chiếc từng chiếc xe đầy củi, xếp thành một hàng, nhằm về phía cửa lớn của doanh
trại.
Người Hung Nô sống dựa vào du mục, số lượng trâu dê đương nhiên không
ít. Hô Diễn Châu không khỏi nhớ đến năm xưa nghe phụ thân nói về Điền
Đan người nước Tề dựa vào trận hỏa ngưu để đại phá quân Yến, không chỉ
cướp lại được thành thị bị người nước Yến đánh hạ, thậm chí suýt chút
nữa đã hỏa thiêu nước Yến.
Đến giờ Hô Diễn Châu vẫn nhớ, lúc phụ thân nhắc đến câu chuyện này, cảm kích nói:
- Tài trí của người Trung Nguyên còn nhiều hơn cả cá diếc trong sông, đánh trận với bọn họ, nhất định phải cẩn thận.
Nhìn thấy tư thế này của quânTần, chẳng lẽ là muốn tái hiện hỏa ngưu
trận. Nếu như những xe bò kéo củi này xông vào trong doanh trại, đối với nữ nhân và trẻ nhỏ trong trại, chắc chắn sẽ là một trận tai họa. Xem
ra, tướng lĩnh của Tần mọi rợ đã hạ quyết tâm kết thúc chiến đấu rồi!
Nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại một khi mất đi sự bảo vệ của tường
rào doanh trại, kết quả như nào không cần phải đoán. Mặc dù nhân số khá
đông, nhưng nếu như Tần mọi rợ hạ quyết tâm tàn sát, bên này căn bản
không thể là đối thủ của quân Tần. Người chết, Hô Diễn Châu đã nhìn thấy rất nhiều, thậm chí tự mình ra tay giết. Nhưng những nữ nhân và trẻ nhỏ trong hàng rào này, là hi vọng gửi gắm tương lai của người Hung Nô, làm sao nàng lại không lo?
- Yên Thị, chúng ta liều mạng với bọn chúng chứ!
Có người khẽ khuyên vào tai Hô Diễn Châu, nhưng Hô Diễn Châu không hề tiếp nhận.
Phải nhẫn!
Vả lại xem chủ tướng của Tần mọi rợ nói thế nào đã. Nếu như có thể có
cách vẹn cả đôi đường, Hô Diễn Châu cũng sẽ xem xét nghiêm túc.
Lúc này, chỉ nhìn thấy một quan quân xuất hiện ở trước xe bò.
- Người ở bên trong nghe rõ đây, Đầu Man đã thất bại, đại quân của ta sẽ nhanh chóng tới, các ngươi đừng có mơ tưởng gì nữa. Bây giờ lập tức hạ
vũ khí xuống, nếu như đi ra đầu hàng, quân hầu nhà ta có thể bảo đảm
tuyệt đối không làm hại đến tính mạng các ngươi. Một khi đại chiến kết
thúc, tự sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các ngươi... Nhưng nếu như cố ý chống
lại, đừng có trách bọn ta nhẫn tâm, lúc phá trại, các ngươi một người
cũng không thoát.
- Một người cũng không để sót, một người cũng không để sót!
QuânTần đồng thanh hò reo, mặc dù nhân số không nhiều nhưng hiệu quả tạo ra cũng khó mà ước lượng.
Nữ nhân và trẻ nhỏ trong doanh trại này mặc dù có thể cầm vũ khí chống
lại, đương nhiên không thiếu những người ý chí kiên cường, thậm chí có
người đã chắc sẽ phải chết. Nhưng đại đa số người chung quy lại là không muốn chết, sau khi nghe thấy tin Đầu Man thất bại, quânTần lập tức sẽ
đến, nhất thời đều trở nên hoang mang.
Bao nhiêu đôi mắt nhìn chăm chú vào Hô Diễn Châu, hi vọng Hô Diễn Châu có thể nghĩ ra cách nào đó.
Đại Thiền Vu đã chiến bại rồi sao?
Hô Diễn Châu cũng có chút hoảng hốt...
- Các ngươi rốt cục là người nào?
Quan quân kia nói:
- Ta là Bách Phu Trưởng dưới trướng Lão Bi Doanh – Đồ Đồ, phụng mệnh Lưu Quân hầu đặc biệt đến đây khuyên Yên Thị. Quân hầu nhà ta nói, hai nước giao chiến, tử thương là chuyện khó tránh, nhưng không liên quan đến nữ nhân và trẻ nhỏ. Mặc dù các ngươi đã giết Phú Bình, nhưng bọn ta cũng
không giống như các ngươi. Đại Tần từ Thiên triều Thượng Quốc, có lòng
khoan dung... Nếu như bây giờ các ngươi đầu hàng, Quân hầu nhà ta có thể đảm bảo các ngươi an toàn.
Đừng có nghĩ quỷ kế ra để kéo dài thời gian, Quân hầu có lệnh, trong
thời gian một nén nhang mà không ra hàng, bọn ta sẽ lập tức phát động
tấn công.
Nghe người ta nói, Hô Diễn Châu là một người lương thiện, cũng thông
tình đạt lý, chắc hẳn sẽ không để nhiều người thế này cùng mất mạng với
lão Đầu Man chứ!
Câu nói này của Đồ Đồ chính là từ miệng của Trần Bình.
Quả nhiên, Hô Diễn Châu càng tâm hoảng ý loạn... Lão Bi Doanh? Đây tuyệt đối là một cái tên có tên tuổi vang dội. Chính là đội nhân mã đã giết
cho Tả Hiền Vương tơi bời áo sắt, thậm chí mất cả tính mạng. Rất nhiều
người Hung Nô đã đặt một cái tên hiệu cho Lưu Khám: Lão Bi.
Còn có người nói: Lão Bi không chết, người Hung Nô còn không yên lòng.
Vốn tưởng rằng, Lão Bi Doanh đã bị A Lợi đánh bại ở Phú Bình rồi, nhưng
không ngờ, bọn họ vẫn còn sống, lại còn xuất hiện ở Cù Diễn.
Đây là một đám Tần mọi rợ lòng đầy thù hận!
Đã nói ra, là nhất định sẽ làm được. Phải biết rằng, lúc A Lợi phá thành Phú Bình, đã giết chóc tàn sát, không để sót một người nào. Những tên
Tần mọi rợ này, chỉ e là hận người Hung Nô thấu xương. Nếu như ép cho
bọn chúng phát điên, nữ nhân và trẻ nhỏ trong thành...
Hô Diễn Châu không khỏi giật mình...
- Yên Thị, chúng ta nên làm gì?
- Châu Yên Thị, chúng ta liều mạng với Tần mọi rợ...
Trong lúc lơ đãng, người trong doanh trại đã chia rẽ, mười mấy phụ nữ nhanh nhẹn tay cầm binh khí, lớn tiếng hò hét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...