Tuấn Cực Lĩnh
là một nhánh núi của Tử Ngọ Lĩnh. Núi non trùng điệp, nhấp nhô chạy dài. Đỉnh núi kì quái và đá lởm chởm, thân núi rừng cây rậm rạp, khiến cho
cả Tuấn Cực Lĩnh nhìn qua xanh tốt vô cùng. Đứng ở chỗ cao nhất đỉnh
núi, có thể nhìn thấy một bãi đất. Qua bãi đất, chính là Cù Diễn Thành.
Trời mênh mông, đất mênh mông, liếc mắt quét qua, nhất thời có cảm giác
trống vắng hoài cảm.
Lưu Khám đứng trên đỉnh núi, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào
Thành khoách lúc ẩn lúc hiện, hồi lâu cũng không cử động, giống như một
khối nham thạch đứng sừng sững ở đây đã từ rất rất lâu, không hề nhúc
nhích... Từ sáng sớm đến giữa trưa, bụi sương mù ở trong núi ướt cả áo
giáp của hắn, dưới ánh mặt trời lung linh ngay lập tức lại khô ngay! Lưu Khám bình tĩnh hít thở, phía sau hắn, vẫn còn rất nhiều người đang đứng trầm mặc không lên tiếng.
- A Lợi thua rồi sao?
- Thua rồi!
Lý Thành khẽ nói:
- A Lợi bị Bình Hầu phục kích ở núi Kê Đầu, thua vẫn còn chút quy tắc. Y dẫn binh lui giữ Triều Na, gần Chiêu Dương Thành, định ổn định trận
tuyến. Nếu như lúc đó Đầu Man xuất binh cứu viện, A Lợi cứ coi như thua, cũng sẽ không thua thảm hại như vậy.
Thế nhưng, y cũng giống như chúng ta, đều bị coi như quân cờ...
Sau khi cố thủ hai ngày, Triều Na bị phá. Sáu vạn quân Hung Nô bị đánh
bại hoàn toàn, A Lợi trong đám loạn quân không rõ tung tích, không biết
sống hay chết.
Bây giờ Đầu Man đã tập kết Tử Ngọ Lĩnh, phát động tấn công về hướng
Hoàng Sơn. Quân hầu, chúng ta làm gì đây? Có phải nên áp sát Tử Ngọ Lĩnh không? Nhưng Thượng Tướng Quân chắc hẳn đã có sự sắp xếp thỏa đáng rồi, chúng ta cho dù đến Tử Ngọ Lĩnh, cũng chỉ có thể đuổi kịp đoạn kết.
Tất cả mọi người, đều trầm mặc!
Hai người Mông Tật, Mông Khắc càng cúi đầu, đến một câu cũng không nói.
Ở thời đại này, mạng người rẻ như chó. Chức trách của quân nhân, không
phải là bảo vệ quốc gia, chỉ là công cụ của một số người. Trên thực tế, ý nghĩa tồn tại của quân nhân là gì? Cho dù là trải qua cuộc hỗn chiến
năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, vẫn không ai có thể đưa ra câu trả
lời.
Quyết định của Mông Điềm không có gì đáng trách.
Tất cả là vì thắng lợi, sinh mạng của mấy nghìn người nhỏ nhoi từ bỏ thì từ bỏ, có đáng là gì?
Thế nhưng Lưu Khám không có cách nào chấp nhận. Những kí ức từ kiếp
trước, mặc dù đã bị thời gian làm hao mòn, mơ hồ đi nhiều, nhưng nhận
thức đối với người quân nhân, Lưu Khám còn nhớ rõ hơn tất cả những cái
khác. Chức trách của quân nhân, chính là bảo vệ quốc gia, đến những lão
bách tính ngày đêm bên mình, kề vai tác chiến cũng không thể bảo vệ nổi, còn gọi gì là quân nhân nữa? Mấy nghìn quân tốt, đánh đến bây giờ, chỉ
còn lại một nghìn người.
Là Lưu Khám đã cho những bách tính đó tia hi vọng!
Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện tia hi vọng đó chẳng qua chỉ là bong bóng xà phòng, là một giấc mộng...
Là người cầm đầu, trong lòng Lưu Khám rất khó chấp nhận. Hắn không thể
nào chấp nhận số phận bị coi như quân cờ này. Cho dù là Mông Tật, Mông
Khắc cùng làm bạn, hắn vẫn không cách nào chấp nhận. Ngược lại, Mông
Tật, Mông Khắc lại tỏ ra không có gì, có lẽ từ ngày được sinh ra trở đi, bọn họ đã được định trước số phận rồi. Bọn họ sinh ra là vì Thủy Hoàng
Đế mà sinh ra, chết đi cũng là vì Thủy Hoàng Đế mà chết đi, những chuyện khác, đều không quan trọng.
Sự khác biệt tư tưởng hơn hai nghìn năm, lúc này hiện lên vô cùng sâu sắc.
Rất khó nói cái gì đúng cái gì sai, ở phương diện này mà nói, Lưu Khám
không hề sai. Mông Điềm không sai, thậm chí người Hung Nô cũng không
sai.
Sai là sai ở chỗ, cái vướng mắc hỗn loạn này.
Lưu Khám lắc đầu:
- Chúng ta không đi Tử Ngọ Lĩnh!
- Không đi Tử Ngọ Lĩnh?
Lý Thành đầu tiên ngẩn người ra, nhưng lập tức đưa ra lý giải:
- Không đi Tử Ngọ Lĩnh cũng được. Tình trạng của chúng ta bây giờ, thật sự không thích hợp đánh trận.
Nghỉ ngơi hồi phục một chút cũng tốt, đợi chiến sự kết thúc, chúng ta lạ báo lên Thượng Tướng Quân.
- Nghỉ ngơi và hồi phục?
Lưu Khám quay người, cười nhạt:
- Chúng ta thật sự cần nghỉ ngơi hồi phục, nhưng tuyệt đối không phải
bây giờ. Ta không tụ tập cùng Thượng Tướng Quân, cũng không khoanh tay
đứng nhìn. Ngược lại, chúng ta cần phải hành động, trợ giúp Thượng Tướng Quân trận này. Chúng ta phải công chiếm Cù Diễn.
- Công chiếm Cù Diễn?
Quán Anh không nén nổi kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Có ý gì?
Trần Đạo Tử ngay từ đầu đã không hiểu ý đồ của Lưu Khám, nhưng rất
nhanh, y phản ứng lại, mắt sáng lên, không khỏi khen một tiếng:
- Hay!
Mông Khắc và Lý Thành ngay lập tức cũng hiểu ra.
Nhưng hai người lại lập tức lộ vẻ khó xử, khẽ nói:
- Quân Hầu, dựa vào binh lực bây giờ của chúng ta, tiến đánh Cù Diễn,
chỉ sợ là không phải quyết định hay. Cù Diễn còn có mấy vạn quân Hung
Nô, dựa vào tình hình trước mắt của chúng ta, tiến đánh Cù Diễn, chẳng
khác nào lấy trứng chọi đá.
Lưu Khám không trả lời, mà vẫy tay ra hiệu Lữ Thích Chi đến.
- Tiểu Trư, đem tình hình mà đệ thăm dò mấy ngày nay báo cáo với mọi người đi!
Sau khi trốn vào Tuấn Cực Lĩnh, Lữ Thích Chi lại một lần nữa đóng vai
trò là một thám báo. Y dẫn hơn trăm tên thám báo, hóa trang thành người
Hung Nô, không ngừng thăm dò tin tức bên ngoài. Hơn nữa, Lữ Thích Chi
chỉ chịu trách nhiệm với Lưu Khám, tình hình thăm dò được, ngoài Lưu
Khám ra, không ai biết cả.
Lữ Thích Chi nói:
- Lúc trước Cù Diễn đúng là có mấy vạn binh mã. Nhưng thời gian này,
cũng là sau khi A Lợi đột nhập Bắc Địa, quân Hung Nô điều động binh mã
nhiều lần, rõ ràng là không bình thường. Đặc biệt là mấy ngày gần đây,
một tốp lớn binh lực đã chuyển về phía Lâm Hà Độ Khẩu.
Tất cả đồ quân nhu lương thảo cũng chuyển đi nhiều lần.
Ta còn phát hiện một chuyện rất thú vị, sở bộ Hô Diễn Đề ở Lâm Hà Độ
Khẩu, đã đem nữ nhân, trẻ con trong bộ lạc cả vùng ven sông, toàn bộ đều chiêu mộ đến Lâm Hà Độ Khẩu. Chỉ còn lại một đám người già yếu đóng
giữ... Những nữ nhân và trẻ con đó, sau khi đến Lâm Hà Độ Khẩu, đều bị
đưa đến Hà Bắc. Ngoài ra, thợ thủ công trong các bộ lạc cũng bị dời đi.
Cù Diễn bây giờ chỉ còn lại hơn ba nghìn người.
Đây là một tin rất quan trọng, ba người Trần Đạo Tử, Lý Thành, Mông Tật phản ứng lại đầu tiên.
Người Hung Nô sắp rút lui?
- Điều này làm sao có thể?
Mông Khắc hét lên:
- Bọn Hung Nô chết tiệt, bây giờ đang quyết chiến với Thượng Tướng Quân ở núi Tử Ngọ Lĩnh, Cù Diễn là Khung Lư của Thiền Vu Hung Nô, sao lại làm
ra chuyện như thế? Nếu như bọn chúng sắp rút lui, Đầu Man đang giao
chiến ở phía trước, chẳng phải là không có ý nghĩa gì hay sao?
- Đúng vậy, điều này không bình thường... Có thể người Hung Nô đang có âm mưu gì?
Lưu Khám nói:
- Người trấn giữ Cù Diễn, là Mạo Đốn!
Quán Anh ngẩn người:
- Mạo Đốn là ai?
- Y là trưởng tử của Đầu Man.
Lưu Khám nghĩ một lát, đáp lại Quán Anh. Ấn tượng đối với Mạo Đốn, chỉ
là nhớ mang máng. Trong lịch sử sau khi Lưu Bang thống nhất Hán Thất, đã từng giao chiến với Mạo Đốn, kết cục là để lại một nỗi nhục mà đối với
người Hán mà nói, nhục nhã vô cùng: tự giẫm vào vòng vây.
Mạo Đốn này, hình như là từng giết cha đoạt quyền, là một người cực kỳ tàn nhẫn, lại vô cùng có năng lực.
Cho nên, khi Lưu Khám lần đầu tiên nghe thấy Lữ Thích Chi nhắc đến Cù
Diễn, phản ứng đầu tiên là: Mạo Đốn nhất định là có âm mưu.
Thế nhưng sau đó, sau khi Lữ Thích Chi nghe ngóng chính xác tình hình
Hung Nô, liên hệ với hành vi giết cha trong lịch sử, Lưu Khám hình như
hiểu ra một chút. Vừa đúng như Trần Đạo Tử nói: Quyền lực, có thể làm
tất cả biến thành lạnh nhạt, thậm chí phụ tử bất hòa, huynh đệ thành
thù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...