Phú Bình đã bị phá!
Trong thành Cù Diễn, Mạo Đốn nghe xong trinh thám báo cáo, nhấc một sừng rượu mạnh lên, hung hãn uống cạn một hơi. Y không nói gì, nhưng trong
lòng có chút ngập ngừng. Tên trinh thám quỳ trên mặt đất cũng không dám
nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đợi Mạo Đốn dặn dò.
Tên thám báo trưởng này là thân tín của Mạo Đốn, tên là Tô Lặc.
Gã đi theo Yên Thị của Mạo Đốn - Hô Diễn Châu đến, tính tình trầm ổn, được Mạo Đốn vô cùng tín nhiệm.
Gã không chỉ là thám báo trưởng của Mạo Đốn, mà còn là thân vệ trưởng
của Mạo Đốn. Lúc này, Tô Lặc không biết chủ nhân của mình rốt cuộc đang
nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra, Mạo Đốn vô cùng do dự. Hình như gặp phải
chuyện gì khó giải quyết, khiến y khó xử.
Mỗi lần như thế này, Tô Lặc nhất định sẽ im lặng không nói.
Sau một lát, Mạo Đốn mở miệng nói:
- Tô Lặc, ngươi ngay lập tức đi tới Lâm Hà Độ Khẩu mời Tả Cốc Lễ Vương đến đây, cứ nói là ta có chuyện cần bàn bạc với ông ấy.
Tả Cốc Lễ Vương tên là Hô Diễn Đề, chính là nhạc phụ của Mạo Đốn.
Trong rất nhiều bộ tộc Hung Nô, số người trong bộ tộc của Hô Diễn Đề
không phải là nhiều lắm, nhưng ai nấy đều cực kỳ hung hãn. Lúc này Đầu
Man Thiền Vu đang ở Tử Ngọ Lĩnh tập kết binh mã, điều động tổng cộng hai mươi ba vạn quân tinh nhuệ. Trong đó còn có huy động tất cả lực lượng
của cả thúc thúc của Mạo Đốn, Hữu Hiền Vương Y Nha Tư, Tả Đại Tướng Độc
Long Kỳ ra trận. Nhưng nếu như luận về dũng mãnh thiện chiến, vẫn là
binh mã của bộ lạc Hô Diễn Đề mạnh nhất. Cho nên, lúc Đầu Man Thiền Vu
điều động binh mã, cũng để cho một vạn người của bộ lạc Hô Diễn Đề làm
quân tiên phong, do con trai của Hô Diễn Đề là Thanh Cách Nhĩ chỉ huy.
Hà Nam Địa tổng cộng có khoảng tám mươi vạn quân Hung Nô.
Lần này huy động hai mươi ba vạn quân, lại thêm cả binh mã dưới trướng A Lợi và binh mã còn giữ lại trong tay Mạo Đốn, hầu như tất cả trai tráng Hung Nô ở Hà Nam Địa, những người có thể đi đều điều động đi. Những
người Hung Nô còn ở lại trong các bộ lạc, chủ yếu là nữ nhân trẻ em và
người già. Nếu như thua trận ở Hà Nam Địa, người Hung Nô sẽ tổn thương
nguyên khí cực kỳ nghiêm trọng. Đến lúc đó, không những không giữ được
Hà Nam Địa, cứ coi như chạy tới Hà Bắc, cũng đều nguy hiểm như nhau.
Phía Bắc Hoàng Hà, địa hạt vạn dặm.
Nơi này nhìn có vẻ như rất rộng lớn, đa số đều là đất nghèo nàn, còn xa
mới so được với sự giàu có và phì nhiêu ở Hà Nam Địa này.
Phía tây có Nguyệt Thị lớn mạnh chiếm cứ cả một vùng hành lang (dải đất
hẹp) Hà Tây. Phía nam giáp Kỳ Liên Sơn. Phía tây là Đôn Hoàng, là một
đất nước nửa du mục, nửa nông canh. Không chỉ là địa vực rộng lớn, hơn
nữa vị trí cũng vô cùng quan trọng, là con đường nối giữa các quốc gia
Tây Vực, có bán kính hai mươi vạn.
Nghe nói, binh lực của Nguyệt Thị thưa thớt hơn Hung Nô, nhưng trên thực tế, trong nước Nguyệt Thị, binh lực tiềm ẩn khó mà tính toán. Mạo Đốn
từng đi qua Nguyệt Thị, cũng đã ước lượng sơ qua, nếu như Nguyệt Thị cả
nước đánh một trận, binh lực đạt đến hơn ba mươi vạn trở lên. Càng không nói đến quan hệ của bọn họ với các quốc gia Đại Uyên, Khâu Từ, Ô Tôn... của Tây Vực rất mật thiết. Một khi giao chiến, các quốc gia Tây Vực
nhất định sẽ ủng hộ Nguyệt Thị. Luận về sức chiến đấu, Hung Nô có thể có ưu thế, nhưng...
Nếu như hai bên thật sự đánh nhau, cứ coi như Hung Nô thắng, cũng chỉ là thảm thắng.
Thắng lợi như vậy, không hề có lợi gì đối với Hung Nô... Được rồi, còn
có người Đông Hồ ở phía đông nhìn chằm chằm như hổ đói, có thể tránh
được đánh nhau thì tránh đánh nhau. Tin rằng trước kia Nguyệt Thị cũng
có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu như người Hung Nô tổn thương sinh khí ở Hà
Nam, người Nguyệt Thị sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện như thế này, cứ coi như dùng mông cũng có thể nghĩ ra đáp án.
Trên thảo nguyên ỷ mạnh hiếp yếu, làm gì có cái gì gọi là tín nghĩa?
Muốn tiếp túc sinh tồn, chỉ có một cách, khiến cho bản thân trở nên lớn
mạnh.
Cả ngày nay, Mạo Đốn tỏ ra tâm trạng bất an.
Ngăn cản Đầu Man Thiền Vu?
Tin rằng Mạo Đốn không có bản lĩnh này. Rất rõ ràng, Đầu Man đã hạ quyết tâm, hơn nữa dưới sự cổ vũ của những người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ, Đầu Man sớm đã rất tự tin. A Lợi... e rằng chỉ là một quân cờ mà Đầu Man sử dụng, Mạo Đốn sớm đã nhìn ra sự kiêng dè của Đầu Man đối với hai huynh
đệ y. Cho nên y hành sự càng ngày càng thận trọng, hơn nữa cứ coi như A
Lợi chết đi, đối với Mạo Đốn mà nói, chỉ có lợi.
Nhưng lần này là A Lợi, lần sau sẽ là ai? Đầu Man còn sống một ngày, Mạo Đốn còn cảm thấy bất an. Nếu như lần này Đầu Man thua, thậm chí chết
đi...
Trong khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Mạo Đốn lại càng
hoảng sợ. Y vội vàng bỏ cái ý nghĩ này đi. Ý nghĩ này giống như là hạt
giống vậy, chỉ cần một ngày trồng xuống, nhất định sẽ nảy mầm. Mặc cho
Mạo Đốn tìm mọi cách tránh nghĩ đến chuyện này, nhưng ý nghĩ đó càng
ngày càng rõ ràng. Đầu Man già rồi, lão đã không còn phù hợp với ngôi vị Thiền Vu, người Hung Nô dưới sự cai trị của lão, sớm muộn cũng đi đến
diệt vong. Chỉ có ta, chỉ có thể là ta... Hung Nô chỉ có nằm trong bàn
tay ta, mới có thể trở nên vững mạnh.
- Đại Vương Tử, Tả Cốc Lễ Vương đến!
Giọng của Tô Lặc truyền vào trong tai Mạo Đốn, khiến cho y ngay lập tức tỉnh lại.
Không biết tự khi nào, trời đã sáng rồi!
Mạo Đốn vội vã đứng lên chỉnh quần áo:
- Nhanh mời Tả Cốc Lễ Vương vào!
Chưa dứt lời, chỉ thấy rèm trướng khẽ động, một lão nhân cao lớn sải bước tiến vào.
Tả Cốc Lễ Vương Hô Diễn Đề khoảng năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, cơ thể
cường tráng. Mặc dù thân là Tả Cốc Lễ Vương, nhưng vóc người của Hô Diễn Đề vẫn rất đẹp, nhìn qua, không có gì khác so với người hai mươi, ba
mươi tuổi. Sống lưng thẳng tắp, trên người khoác áo gai đen, đầu đội mũ
da chồn, eo thắt dây cương có đính đầu sư tử bằng vàng.
Phía sau lão còn có một nữ nhân lanh lợi đáng yêu.
Khoảng chừng mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa, trong nét ngây thơ lại toát ra khí chất nhu mì.
Nữ nhân này, chính là Yên Thị của Mạo Đốn – Hô Diễn Châu.
- Hô Diễn Đề tham kiến Đại Vương Tử!
Trong Tứ Giác Hung Nô, Hô Diễn Đề là người chịu ảnh hưởng của văn hóa
Trung Nguyên sâu sắc nhất. Hồi còn trẻ, lão đã ngao du Sơn Đông Lục
Quốc, có giao tình với Thái Tử nước Yến – Cơ Đan, thậm chí gọi Cơ Đan là huynh trưởng. Cho nên trong cử chỉ hành động, Hô Diễn Đề có chút phong
thái Trung Nguyên. Mặc dù thân là nhạc phụ của Mạo Đốn, nhưng trước mặt
Mạo Đốn, Hô Diễn Đề vẫn tỏ ra kính nể như cũ.
Theo như Hô Diễn Đề nhìn thấy, Mạo Đốn mới là thích hợp kế thừa Thiền Vu nhất. Trong đây không hề có chút thân tình nào, mà đơn thuần là dựa vào năng lực của Mạo Đốn mà nói.
- Tả Cốc Lễ Vương chớ đa lễ.
Mạo Đốn dìu Hô Diễn Đề dây, sau đó chau mày, nhìn thấy Hô Diễn Châu, hình như có chút không vui.
- Châu nhi, sao nàng cũng tới?
- Phu quân, chàng ở đây ngày đêm vất vả, thiếp một mình sống ở ven sông, làm sao mà có thể yên tâm.
- Đại Vương Tử, ngài đừng trách Châu Nhi. Nó cũng là nhớ người quá... Ta thấy nó không ăn uống ngày đêm nhớ ngài, nên mới dẫn nó đến thăm ngài.
Hô Diễn Đề vội vàng giải thích.
Lúc này sắc mặt Mạo Đốn mới dịu đi một chút.
Y vươn tay, Hô Diễn Châu rất nghe lời đến ngồi bên cạnh y, nằm rạp xuống đầu gối của y.
Mạo Đốn vuốt ve mái tóc đen nhánh của Hô Diễn Châu, thở dài:
- Châu Nhi, ta cũng nhớ nàng... Thế nhưng nàng thật sự không nên đến
đây. Bây giờ đại chiến bắt đầu, thắng bại có mà dự đoán. Ta thật sự lo
lắng, nếu như xảy ra loạn lạc, sẽ không có cách nào chăm sóc cho nàng.
- Thiếp không cần phu quân chăm sóc!
Hô Diễn Châu vừa nói, vừa rút ra từ trong lòng một thanh kiếm ngắn, cười hì hì nói:
- Tần mọi rợ nếu như dám đến sinh sự, thiếp sẽ giết bọn chúng!
- Liều lĩnh!
Mạo Đột cười khổ nói:
- Nàng cho rằng Tần mọi rợ là một đống phế thải sao? Trong bảy nước
trung nguyên, Tần mọi rợ là hung hãn nhất. Lần này Tả Hiền Vương hao
binh tổn tướng, chết hơn vạn người, mới công phá nổi huyện Phú Bình...
Nếu như nói trước kia Đồ Kỳ vô dụng, nhưng A Lợi thì sao? Tổn thất cả
năm sau nghìn người, còn phải dựa vào đào hầm mới có thể phá thành. Bọn
Tần mọi rợ đó, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Hô Diễn Đề tỏ ra tán thành với cách nói của Mạo Đốn, liên tục gật đầu.
- Nhưng Đại Vương Tử, Tần mọi rợ ở Phú Bình đó chỉ là trường hợp đặc
biệt. Sau khi A Lợi công phá Phú Bình, bây giờ đã tiến quân thần tốc, đã vượt qua Chiêu Vương Thành, sắp đánh đến núi Kê Đầu rồi. Đến lúc đó Đại Thiền Vu phát binh tiến đến, vua Tần mọi rợ nhất định sẽ rất hoảng
sợ... Nhưng ta nghe ý của ngài, hình như không phải như vậy. Lẽ nào nói, Tần mọi rợ sẽ có quỷ kế? Ngài tìm ta đến, là vì sao?
- Châu Nhi, nàng ra ngoài nói với Tô Lặc, nói rằng không có sự đồng ý
của ta, bất kì người nào cũng không được quanh quẩn ở Khung Lư trăm
bước... kể cả nàng.
Hô Diễn Châu ngẩn người một lát, biết Mạo Đốn có chuyện cần nói với Hô Diễn Đề, nên ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
- Tả Cốc Lễ Vương. Ta rất bất an!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...