Hình Đồ

Trong lòng Nhâm Hiêu cực kỳ không hề bình tĩnh. Đừng thấy là y đã đồng ý với Đồ Tuy là trước cuối năm sẽ dẹp loạn nạn đạo phỉ tại huyện Bái,
nhưng muốn làm được điều này, dù gì cũng không phải là một chuyện dễ
dàng.

Nạn đạo phỉ tại huyện Bái trên thực tế là dân bản xứ
gây nên. Đương nhiên trong đó không thiếu có nhiều người Sở không muốn
rút khỏi vũ đài lịch sử mà gây nên. Đạo phỉ và người địa phương câu kết
với nhau, trong đó liên hệ rất sâu, hơn nữa bọn họ rất cơ linh, một khi
phát hiện có gió thổi cỏ lay, sẽ lập tức trốn vào trong ao đầm nước sâu, ẩn nấp không ra. Nếu phái đại quân đi chinh phạt, đạo phỉ lập tức trốn
khỏi địa phương ngay.

Nếu như binh mã phái đi thiếu, thì
những đạo phỉ này sẽ mượn sự hiểu biết địa hình quận Tứ Thủy mà tập kích bất ngờ. Trước đây Đồ Tuy cũng thử mấy lần chinh phạt, tiêu hao rất
nhiều quân mã và thuế ruộng nhưng cuối cùng đều là vô công mà quay về,
thậm chí còn hao binh tổn tướng.

Nhâm Hiêu nghiên cứu tỉ mỉ
tài liệu Đồ Tuy đưa cho y. Huyện Bái có hai đám đạo phỉ mạnh nhất, trong đó có một đội đạo phỉ rất khó xử lý. Bỗng nhiên chỉ có hơn mười người,
lại đột nhiên có mấy trăm người, có đôi khi có thể tụ tập được ngàn
người, hành tung quỷ dị, không thể nào tróc nã được; mà một đội đạo phỉ
khác thì đơn giản hơn một chút, tài liệu vô cùng đầy đủ.

Vương Lăng, nam, người Sở. Tổ tiên là quý tộc Sở quốc, kỳ phụ là kỵ
tướng dưới trướng Đại tướng Sở quốc Hạng Yến, chết trận theo Hạng Yến.
Vương Lăng dẫn theo tùy tùng mà kỳ phụ để lại cho mình, ước chừng trăm
người đi tới huyện Bái, tụ chúng làm phỉ, rất có danh tiếng tại quận Tứ
Thủy.

Cộng thêm người này tính tình trầm lạnh, tinh thông binh pháp, vì vậy mấy lần chinh phạt cũng không thành công.

Dưới trướng Vương Lăng có khoảng chừng ba nghìn người, tất cả đều là
những đạo phỉ chiến đấu mạnh mẽ hung tàn, giết người không chớp mắt, rất có hung danh tại huyện Bái.

Người Sở dưới sự quản lý của
huyện Bái cũng rất nhiều, tai mắt cũng không hề ít. Nhâm Hiêu biết rõ,
từ lúc y đặt chân tiến vào huyện nha, thì Vương Lăng đã biết đến sự tồn
tại của y. Rất có khả năng trong đám phụ tá tới chinh phạt cùng y thì
cũng có đồng bọn của Vương Lăng. Nói cách khác, nhất cử nhất động của
Nhâm Hiêu đều bị Vương Lăng giám thị nghiêm mật rồi.

Nếu muốn đối phó với một đám đạo phỉ như vậy, không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhâm Hiêu suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng bày ra một kế, nếu có thể thành
công, nói không chừng có thể một lưới bắt hết nhóm đạo phỉ Vương Lăng
này.


Phân phối quân Tần?

Một là sẽ đả thảo kinh
xà, hai là theo luật Tần, điều năm mươi người, cần thông bẩm Tần Vương
Chính Tần Vương cho phép, binh mã mới có thể điều động. Tuy rằng nói
trong tay Nhâm HIêu có hổ phù do Tần Vương Chính ban thưởng, nhưng trong lòng Nhâm Hiêu đã có chủ trương rồi, đương nhiên sẽ không hành động
thiếu suy nghĩ.

Vả lại xem đám mộ binh này, có lẽ sẽ có người tài.

Nhâm Hiêu là mang theo thái độ như vậy đi tới đoanh địa, đi theo còn có đám người Tiêu Hà.

Vừa vào doanh địa, Nhâm Hiêu đã nghe có tiếng binh khí va chạm, y cũng
không kinh động tới những người này mà lặng lẽ đi lên Điểm tướng đài.

Từ trên điểm tướng đài nhìn xuống, thấy tình hình trong sân đấu là y hiểu ra ngay.

Hai người Phàn Khoái và Lưu Khám đang đấu nhau, Nhâm Hiêu nhìn thấy mà hai mắt sáng ngời, không kìm được khẽ gật đầu.

- Biết hai người kia không?

- Khởi bẩm huyện trưởng, hán tử cao hơn một chút chính là Đồ Cẩu hộ của huyện Bái, tên là Phàn Khoái, tập võ từ nhỏ, được xưng là đệ nhất nhân
huyện Bái. Người này võ nghệ cao cường, lại thêm trời sinh thần lực,
không ai sánh bằng. Hắc hắc, quả nhiên là hảo hán của huyện Bái ta.

Có quan lại biết Phàn Khoái liền đứng ra trả lời.

Hương đảng của cổ nhân cực kỳ quan trọng, nghe khẩu khí người này rõ ràng là rất tự hào về Phàn Khoái.

Nhâm Hiêu chỉ cười:

- Vậy còn người kia thì sao?

Lưu Khám ngày thường chỉ ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, vì vậy người của huyện có lẽ nghe nói đến người như thế, mà gặp thì cũng không
nhiều.

Tiêu Hà trả lời:

- Người đanh luận võ với
Phàn Khoái là thiếu niên Lưu Khám, tuổi chưa tới mười lăm, vài ngày
trước tới huyện chúng ta. Phụ thân là Lưu Phu, vốn là du hiệp vùng quận
Tam Xuyên, sau này là môn khách của Lữ gia tại Đan Phụ (nay là Hà
Trạch). Lữ công vì bị hương lân hãm hại mà chạy tới huyện Bái, Lưu Phu

vì bảo vệ Lữ gia mà chết trận, cho nên chỉ có mẫu tử Lưu Khám đến đây.

- Thì ra là tiểu tử ngốc này!

Quan lại lúc trước trả lời Nhâm Hiêu nghe vậy không kìm được châm chọc một câu.

Nhâm Hiêu nét mặt không biểu lộ gì cả, như tùy ý hỏi:

- Tiểu tử ngốc? Ta thấy người này ẩu đả rất có kết cấu, từ "ngốc" này là từ đâu mà có?

- Còn không ngốc ư!

Quan lại kia không kìm được khoe khoang:

- Huyện trưởng chắc không biết đó thôi, tiểu tử này vừa tới huyện Bái,
lập tức rời khỏi Lữ công, vậy thì cũng thôi đi, nhưng hắn còn mang toàn
bộ tiền trong người đổi thành Viên tiền (chính là tiền Tần). Hừ, mấy
nghìn đao bố nhưng lại đổi lấy một đống tiện tệ không dùng được...A,
tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết...Ý tiểu nhân không phải như
vậy, xin huyện trưởng tha mạng.

Quan lại này thuận miệng nói mà quên mất vị huyện trưởng này là người Tần.

Nói Tần tệ thành tiện tệ, vậy chẳng phải là muốn chết còn gì?

Nhâm Hiêu cũng không nói gì, chỉ hừ một tiếng, một gã Thiết ưng duệ sĩ
rút kiếm chém bay đầu viên quan lại kia, máu tươi phụt ra, bắn lên mặt
những người xung quanh, nhưng không một ai dám nhúc nhích. Chỉ là ánh
mắt Nhâm Hiêu nhìn Lưu Khám trở nên nhu hòa hơn.

- Tiêu Trưởng lại!

- Có tiểu nhân!

Thần sắc Tiêu Hà rất tự nhiên, làm như không thấy chiếc đầu tử thi ngay bên chân mình.

- Lưu Khám này...là người quận Tam Xuyên thật sao?

Tiêu Hà ngẩn ra, khẽ đáp:

- Đúng là như vậy. Dựa theo tư liệu hắn cung cấp, còn có nhà Lữ gia để xác định thì đúng là người quận Tam Xuyên.


Nhâm Hiêu tựa như có chút thất vọng.

- Đà!

- Có mạt tướng!

- Trong Lão Tần nhân ta có người họ Lưu không?

Một gã thiết ưng duệ sĩ cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Có. Lão Tần Lưu thị, vốn là Lưu thị triều Chu tộc nhân Đường quốc.
Chu Thành Vơng diệt Đường quốc, đem hậu duệ Lưu thị sửa phong đến Đỗ
nguyên (nay là Đỗ Lăng nam Tây An), thành lập Đỗ quốc. Sau này Chu Tuyên Vương xử trảm Đỗ Bá (cũng chính là Quốc vương Đỗ quốc), Đỗ Tập Thúc con trai của Đỗ Bá chạy tới Tấn quốc tị nạn.

Con trai Đỗ Tập
Thúc là Đỗ Đế ở Tấn quốc đảm nhiệm sĩ sư, lại lấy chức quan làm dòng họ, xưng là Sĩ thị. Sau này, Tôn tử sĩ của Đỗ Đế chạy tới Tần quốc, khôi
phục lại họ Lưu, sau đó Duệ Lưu Tủng trước đây đã từng là kỵ tướng dưới
trướng đại tướng tiên vương Mạnh Bí, vũ dũng hơn người, vô cùng được coi trọng. Nhưng khi tiên vương đánh tới quận Tam Xuyên, cường thủ Ung Đinh mà băng hà, Mạnh Bí bị ngũ mã phân thây, Lưu Tủng cũng bởi vậy mà bị
liên lụy, bị dùng cực hình, bộ tộc Lưu thị từ đó về sau biến mất.

Tiên vương trong miệng người này chính là Tần Võ Vương.

Nhâm Hiêu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Lưu Khám lại càng nhu hòa thêm.

- Điều tra một chút!

- Vâng!

Thiết ưng duệ sĩ lui trở lại.

Mà lúc này, Lưu Khám và Phàn Khoái vẫn đang so đấu gần tới hồi kết. Hai người vung Việt Sóc, đấu khoảng chừng bốn năm mươi hiệp, Lưu Khám đã hạ phong độ, cũng khó trách, thân thể này của Lưu Khám dù sao cũng đang vị thành niên, còn Phàn Khoái thì đã là người trưởng thành, sao có thể là
đối thủ được nên vẫn có chút yếu hơn. Phàn Khoái thấy có sơ hở, hét lớn
một tiếng, đâm Sóc tới, mang theo tiếng gió rít.

U....nhanh như tia chớp.

Nếu như trước đây, khẳng định Lưu Khám sẽ dùng thuẫn chống đỡ, nhưng
lúc này thể lực của hắn không đủ, mắt thấy Sóc đâm tới, mắt hổ liền sôi
sục, vung Việt chém tới.

Một tiếng nổ vang lên, Sóc đồng của Phàn Khoái bị đẩy ra.

Chỉ là Lưu Khám cũng không giữ được Việt Đồng, tuột bay ra ngoài, hổ
khẩu vỡ toang, máu tươi bắn ra, nhưng Lưu Khám cũng không bởi vậy mà
thối lui, trái lại vẫn bật người lên, ôm thuẫn bay lên trời, mang theo
lực vạn quân, đụng tới Phàn Khoái. Nếu đánh trúng, Phàn Khoái không chết cũng trọng thương.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sóc
đồng trong tay Phàn Khoái trượt xuống, hai tay cầm Sóc, cố sức đâm ra

ngoài một trận. Chỉ nghe bồng một tiếng, thuẫn sóc chạm nhau, tấm chắn
trong tay Lưu Khám nát bấy, Sóc đồng trong tay Phàn Khoái cũng gãy thành hai đoạn.

Phàn Khoái quát to một tiếng, lắc mình lui ra sau, mà hai tay Lưu Khám đã cuốn lấy cánh tay y, vung đầu mình lên đánh vào
đầu Phàn Khoái.

Đám người Lưu Bang chưa bao giờ chứng kiến
cuộc đấu thảm liệt như vậy, trong lúc nhất thời toàn sân đấu lặng ngắt
như tờ, Phàn Khoái bị đụng đầu máu chảy rỉ xuống, mà trên mặt Lưu Khám
cũng đầy máu. Hai người lảo đảo rời nhau ra, ngồi bệt xuống đất, Lưu
Khám không còn chút sức lực nào, mà Phàn Khoái thì đầu choáng mắt hoa.

Lúc này, hai gã Thiết ưng duệ sĩ xông lên, một người kèm một người chế trụ Phàn Khoái và Lưu Khám.

Mọi người giờ mới phát hiện trên đài cao của doanh địa, Nhâm Hiêu đang lạnh lùng quan sát.

- Đánh cho thụ sống hả, sao không đem các ngươi thụ sống chết đi?

Thụ sống, là một cách nói của người Hàm Dương, ý là nói: Đánh thỏa mãn chưa? Sao không đánh đến chết đi?

Nhâm Hiêu dùng khẩu âm Lão Tần rất nặng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, trên mặt đầy vẻ tức giận:

- Coi nơi này là nơi nào hả? Dám làm càn như thế? Người đâu, đem hai
tên cuồng đồ không biết trời cao đất rộng kia kéo xuống, đánh mỗi người
mười lăm roi, sau đó quay về đơn vị.

Lưu Khám đã không còn
sức lực, mà Phàn Khoái cũng trong tình trạng kiệt sức. Hai người bị
thiết ưng duệ sĩ kéo như chó chết đi tới cửa doanh địa, đánh cho bôm
bốp, cũng may, Thiết ưng duệ sĩ này đã được Nhâm Hiêu dặn dò, là không
đánh chết, bằng không mười lăm roi này đánh xuống, hai người chí ít cũng phải tróc da thịt.

Lúc về đến đơn vị, thanh tráng trong
doanh đều xếp thành hàng. Nhâm Hiêu khi điểm danh xong, bảo phó tướng
bên cạnh y kiểm tra người nào có bệnh, thân thể gầy yếu thì loại ra
ngoài, chỉ còn lại chưa tới ngàn người.

- Từ hôm nay trở đi,
các ngươi lại ở chỗ này huấn luyện ba ngày. Ba ngày sau sẽ phụ trách một nhóm lương thảo đi tới Tiết quận.

Mông Điềm tướng quân hiện
nay đang dẹp chiến loạn ở Tiết quận, nói không chừng lúc áp tải đồ trên
đường các ngươi sẽ bị phục kích, trong thời gian ba ngày này, ta sẽ tận
lực dạy bản lĩnh đánh giết cho các ngươi. Sau ba ngày thì vận chuyển
lương thảo...Theo luật Tần, người chết chứ lương thảo không thể để mất.
Trong vòng mười này phải vận chuyển lương thảo an toàn đến Bình Dương,
nếu muộn một ngày, y theo Luật Tần, toàn quân bị chém.

Lời
vừa ra khỏi miệng, bất luận là đám người Tiêu Hà trên đài cao hay là đám người Lưu Bang dưới đài toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận