Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.
Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về
phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không
lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết,
từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết
vang vọng trên bầu trời Phú Bình.
“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, kế này quả là vô cùng cao minh!
Mặc dù thành ngữ này bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng kế sách mà A Lợi
sử dụng, hoàn toàn phù hợp với sự tinh túy của kế sách này.
Không tiếc mấy nghìn sinh mạng để thu hút sự chú ý của đám người Lưu Khám.
Đồng thời đào hầm thông qua Phú Bình, khiến cho tường thành vốn đã không kiên cố, trong chớp mắt đã trở thành một đống gạch ngói hoang tàn.
Không những là thủ đoạn độc ác mà còn máu lạnh vô tình?
Lưu Khám lúc này đã không còn rảnh để nghĩ về tính cách của A Lợi.
Xích Kỳ phất phới chao liệng, Lưu Khám phóng ngựa bay như tên, vừa chém giết binh sĩ Hung Nô vừa hét to.
Hắn hi vọng có thể tụ tập quân sĩ trong thành, thế nhưng trong chiến
trận hỗn loạn, toàn bộ Phú Bình đã thành một đống hỗn loạn. Binh sĩ Lão
Tần không tìm thấy tướng lĩnh, vội vàng ứng chiến. Mặc dù là trung quân
tinh nhuệ, nhưng đối diện với binh sĩ Hung Nô điên cuồng, dũng mãnh
không sợ chết này, không tránh khỏi hoang mang. Càng không cần nói đến
những người già phụ nữ trẻ nhỏ sức trói gà không chặt đang kêu gào...
- Khám ca cứu đệ!
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lưu Khám quay đầu lại nhìn, không xa, Lữ Thích Chi đang bị bốn năm tên binh sĩ Hung Nô bao vây, vô cùng nguy
hiểm.
- Tiểu Trư đừng sợ, ta tới đây!
Ngựa Xích Thố hí vang một tiếng, bỗng nhiên giơ chân đứng thẳng lên. Sau khi tránh sự tấn công của một tên binh sĩ Hung Nô, móng sắt hung hãn
đạp vào đầu đối phương, khiến tên binh sĩ Hung Nô vỡ toang đầu, xoay
người ngã xuống đất. Lưu Khám thuận thế phủ phục trên lưng ngựa, hai
chân treo vào trong bàn đạp, Xích Kỳ giơ ra quét sạch nghìn quân, một
tia máu phun ra. Ba tên binh sĩ Hung Nô đầu rơi xuống đất.
Giống như một tia lửa mãnh liệt, xông lên.
Xích Kỳ ra một chiêu chặt bốn bên, chém ngã những tên Hung Nô bao vây Lữ Thích Chi. Xích Thố đã đến trước mặt Lữ Thích Chi.
- Tiểu Trư, lên ngựa... Theo ta!
Đã không còn thời gian hỏi Lữ Thích Chi có bị thương hay không, Lưu Khám lấy giọng điệu của mệnh lệnh nghiêm nghị quát.
Lữ Thích Chi không nói thêm lời nào, xoay người bám vào con chiến mã vô
chủ, sau khi lên ngựa, thuận tay cầm lên một thanh trường mâu, đi theo
phía sau Lưu Khám.
- Ta là Lưu Khám, mau mau tập hợp cùng ta, đẩy lùi quân Hung Nô mọi rợ!
Tiếng hét như tiếng sấm, rất nhanh bị tiếng hô “giết” che lấp.
Nhưng, Trần Đạo Tử đang bảo vệ Lý Thành, đem theo mấy chục tên thân binh đến phía trước Lưu Khám.
- Quân hầu, Phú Bình không trụ được nữa rồi. Rút lui thôi.
Rút lui, nói sao mà dễ như vậy?
Không nói đến ngoảnh mặt nhìn, toàn bộ đều là hình bóng quân Hung Nô,
muốn ra khỏi đám quân hỗn loạn này, rõ ràng vô cùng khó khăn. Lưu Khám
không trả lời, chỉ phóng ngựa chạy như bay trong loạn quân. Hắn nhìn
trân trân một người phụ nữ bị binh sĩ Hung Nô chặt đầu, đứa trẻ sơ sinh
trong lòng rơi xuống cát bụi. Trong chớp mắt bị đám ngựa loạn giẫm lên
thành đống thịt nát vụn.... Mà tất cả những điều này, hắn căn bản không
có cách nào đi ngăn cản, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cơn thịnh nộ trong lồng ngực bùng cháy, giây phút này Lưu Khám phát điên rồi, sụp đổ rồi!
Chưa bao giờ cảnh tượng của kiếp trước vốn chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh, bây giờ lại hiện ra sờ sờ trước mắt hắn.
Giờ phút này, ý nghĩ bất lực và nuối tiếc trào lên, khiến Lưu Khám áy
náy vô cùng. Hắn xoay Xích Kỳ, điên cuồng lao đến bắt giết quân sĩ Hung
Nô.
Trần Đạo Tử ở phía sau hắn kêu to:
- Quân hầu, giữ cờ!
Bỗng dưng tỉnh lại, Lưu Khám lập tức hiểu được ý của Trần Đạo Tử.
Hắn thúc ngựa lao đến chính giữa quân doanh, một tay nhấc cán cờ to bằng miệng bát lên, hai chân dùng lực xuống bàn đạp, dồn khí xuống dưới rốn, hét to một tiếng.
- Lên!
Cột cờ treo chiến cờ của Lão Bi Doanh đã bị Lưu Khám nhấc lên.
Một tay cầm cán cờ, một tay vung Xích Kỳ, Lưu Khám hô to:
- Lão Tần quân, áp sát vào ta!
Tướng là gan của binh, cờ là hồn của quân...
Trong khoảnh khắc lá cờ của Lão Bi Doanh bay phấp phới trong không
trung, các binh sĩ như ruồi không đầu, một loáng đã tìm được chỗ dựa.
Rất nhanh, Phàn Khoái và Nhâm Ngao dẫn hơn trăm người đến hội tụ cùng Lưu Khám.
- Quân hầu, giết ra ngoài, giết ra ngoài đi!
Quán Anh cả người là máu, trên áo giáp sắt còn dính cả nội tạng. Y một
tay múa kích, một tay kiếm ngắn, dưới hông chiến mã cũng là vết thương
loang lổ.
Lý Thành cũng bắt được dây cương của Lưu Khám, hét lên giận dữ:
- Quân hầu, ngươi không phải thần, cũng không cứu được tất cả mọi
người... Tình cảnh hiện giờ, phải mau chóng rút lui khỏi thành Phú Bình, vạn lần không thể tiếp tục quyết chiến. Rút lui thôi, những người chết
rồi còn trông cậy vào ngươi báo thủ rửa hận cho bọn họ.
Lúc này, Lưu Khám ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại một chút.
Sau khi hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tinh thần của mình, hắn
cũng hiểu, cục diện này đã không phải là một mình hắn có thể thay đổi
được.
- Rút!
Lưu Khám quay đầu ngựa, hướng về thành phía nam.
- Quân hầu, thành nam đã bị phá!
Lưu Khám nói:
- Ta biết, Khâu Phù Vưu là tên thất phu, nếu như dám cản ta, ta sẽ lấy đầu hắn
Lúc này mọi người mới nhớ ra, Khâu Phù Vưu đó lúc trước là bại tướng
dưới tay Lưu Khám. Lúc trước Đồ Kỳ dẫn quân đến, chính là Khâu Phù Vưu
là tiên phong. Kết quả là bị Lưu Khám đánh cho thảm hại. Vốn dĩ tên Khâu Phù Vưu này đã bị Đồ Kỳ giáng làm Bách Phu Trưởng rồi, nhưng khi A Lợi
đến, Khâu Phù Vưu lại được đề lên làm Thiên Phu Trưởng, hơn nữa còn được ủy nhiệm là chủ tướng một phương. Trong đó, tất nhiên có thủ đoạn mua
chuộc lòng người của A Lợi, nhưng không thể phủ nhận, Khâu Phù Vưu mặc
dù nhát gan, nhưng cũng không phải là bất tài... Dù sao thành Nam cũng
đã bị phá.
- Đánh ra ngoài, đánh ra ngoài!
Lưu Khám dẫn binh xông về phía thành nam, trên đường lại hội tụ được hàng trăm binh sĩ Lão Tần.
Thế nhưng, người Hung Nô trong thành ngày càng nhiều, theo lỗ thùng trên tường đông thành, càng có nhiều người Hung Nô xông vào, giết chóc tàn
sát.
Còn Lưu Khám cưỡi ngựa dẫn đầu, Lữ Thích Chi và Trần Đạo Tử theo hai bên, Lý Thành trấn giữ trung quân ở đằng sau.
Hai người Quán Anh và Phàn Khoái áp trận, trên đường đi xung phong liều
chết như một đợt sóng mạnh mẽ. Nhìn thấy sắp tiến gần đến thành Nam, từ
trong hẻm bỗng nhiên xông ra một đội binh mã. Người dẫn đầu, chính là
Nam Vinh Tú. Ông dẫn theo hơn trăm binh sĩ, nghênh đón Lưu Khám chạy
tới.
- Quân hầu, rút lui thôi!
Thanh trường đao trong tay Nam Vinh Tú dính đầy máu tươi.
Ông ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt trang trọng, nói:
- Nam Vinh nguyện vì hậu quân, xin quân hầu mau đi.
- Đồ Đồ, Phàn Khoái bọn họ đâu?
Nam Vinh Tú nói:
- Lúc trước ta thấy hai bọn họ với hai vị công tử Mông gia tụ hợp, nghĩ
cũng đã phá vòng vây ra rồi... Quân hầu, đừng có do dự nữa, Phú Bình đã
hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi, nếu như ở lại đó chờ chết, chi bằng chạy ra ngoài. Sau này báo thù rửa hận giúp mọi người là được rồi.
- Cũng nên như vậy!
Lưu Khám gật đầu, thống lĩnh bộ khúc tiến về thành nam.
Chỉ thấy tường nam sụp xuống, nứt ra một lỗ hổng bằng ba người. Quân
Hung Nô nhiều không kể xiết, đang từ lỗ hổng đó chui vào trong. Lưu Khám ngồi ngựa đi đầu, vác cờ vung binh khí, Xích Kỳ vừa khua, máu thịt bắn
tung tóe. Lưu Khám người ngựa hợp nhất, giống như là mãnh hổ xuống núi,
cương quyết mở một con đường huyết mạch từ lỗ hổng. Ngựa Xích Thố nhảy
lên hí vang, từ lỗ hổng nhảy ra ngoài thành, vừa lúc nhìn thấy hai tên
Bách Phu Trưởng xông vào.
Ngựa không ngừng tung vó, cán cờ bỗng nhiên vung lên, giống như một cơn
gió lướt qua, làm cho một tên Bách Phu Trưởng bay ra ngoài. Xích Kỳ
thuận tay vung một cái, máu tươi phun tung tóe...
- Lưu Khám Tần Dương ở đây, tên nào qua đây tìm cái chết?
Chỉ một tiếng này, giống như tiếng sét đánh, nổ vang.
Binh sĩ Hung Nô không khỏi dừng chân, nhìn Lưu Khám, bỗng nhiên đồng thanh hét lên, quay đầu bỏ chạy.
Trong những ngày tháng vừa qua, binh sĩ Hung Nô chết trong tay Lưu Khám
nhiều vô số kể. Rất nhiều người đã ghi nhớ tên của hắn vào trong lòng.
Nghe thấy Lưu Khám xuất hiện, đã sợ đến nỗi chân tay rụng rời. Nhân lúc
này, mọi người dưới sự thống lĩnh của Lưu Khám xông ra khỏi Phú Bình.
- Quân Hầu, Tú Quân Hầu vẫn chưa đuổi kịp.
Có người hét lên rất to, Lưu Khám quay đầu ngựa nhìn lại, nhìn thấy
không những Nam Vinh Tú chưa ra, mà hơn trăm binh sĩ Lão Tần còn bị mắc
kẹt ở chỗ lỗ hổng. Quân Hung Nô trong thành giống như thủy triều xông
lên tấn công, còn Lão Tần đối diện với sự tấn công điên cuồng của người
Hung Nô, lại không ai chịu lùi bước.
- Quân hầu, mau đi!
Nam Vinh Tú hét to:
- Mỗ là quân hầu của Phú Bình, thành còn người còn, thành vỡ người
chết... Mong quân hầu bảo trọng, ngày sau ngựa đạp Hung Nô, báo thù cho
huynh đệ chúng tôi... Mau đi đi!
- Tú quân hầu!
Mắt của Lưu Khám hoe đỏ, quay ngựa muốn xông vào đó.
Thế nhưng Trần Đạo Tử đã nắm lấy dây cương, nghiêm nghị nói:
- Quân hầu, không phải ngươi muốn Tú quân hầu chết không nhắm mắt đấy chứ?
- Ta?
- Tú Quân Hầu là người cầm đầu Phú Bình, bây giờ chết trận ở đây, dù
chết cũng quang vinh. Ngựa của hắn đạp quân Hung Nô, báo thù rửa hận.
nếu như ngươi đến đó, ai sẽ dẫn bọn ta đi dẹp Hung Nô đây? Hơn nữa, ở
đây vẫn còn gần nghìn người, đợi ngươi dẫn bọn họ ra khỏi vòng vây đã.
Chẳng lẽ hữu dũng vô mưu, tạm thời rút lui đã.... Ngày khác chúng ta
quay lại chỗ này, báo thù cho Tú Quân Hầu!
- Quân Hầu, Trần Tá Sử nói rất đúng!
Lão Tần quân ở chỗ lỗ hổng càng ngày càng ít.
Nam Vinh Tú cũng đã thương tích đầy mình, thở hổn hển như trâu. Khi ông
nhìn thấy Lưu Khám dẫn theo người, mở một con đường huyết mạch để trốn
chạy trong đám loạn quân, trên mặt đã hiện lên nụ cười vô cùng khuây
khỏa. Lưu Khám đi rồi, ngày khác nhất định sẽ quay lại báo thù rửa hận
cho những người đã chết hôm nay, dù chết cũng không tiếc.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng su, tu ngã qua mâu.
Dữ tử đồng thù...”
Từ trong miệng Nam Vinh Tú vọng ra bài quân ca Lão Tần truyền lại từ hai trăm năm. Ông vừa ngẩng đầu, Lão Tần nhân bên cạnh lập tức đáp lại.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch.
Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.
Dữ tử giai tác!”
Trong tiếng hát đó, tràn đấy ý chí quyết tử không oán không hận. Tuy chỉ có trăm người, nhưng lại mang theo một khí thế dù có nghìn quân vạn mã, cũng không cách nào ngăn cản. Lúc đó, đám binh sĩ thương tích đầy mình
đã ngăn cản được quân Hung Nô nhiều gấp mấy chục lần bọn họ. Trong
khoảnh khắc tiếng hát vang lên, trong thành Phú Bình, không ngừng vang
vọng lại bài quân ca của Lão Tần nhân. Lão Tần nhân mệt mỏi rã rời, mang theo thương tích đầy người, giơ binh khí đã sứt mẻ, hung hãn nhào về
phía đối phương. Giống như... Người Hung Nô ở trước mắt, chẳng qua chỉ
là một đám gà nặn bằng đất, chó làm bằng ngói vậy!
Tê...
A Lợi như hít phải ngụm khí lạnh.
- Đại vương hà cớ gì phải như vậy?
A Lợi nhìn tử thi trên khắp mặt đất, chỗ hoang tàn đổ nát kia, những thi thể bị moi gan mổ bụng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như người Trung Nguyên đều như thế này, hi vọng ngựa Hung Nô ta
đạp bằng trung nguyên, mãi mãi không thể trở thành hiện thực... Đám Tần
mọi rợ này, thật sự là dũng sĩ, đáng được kính phục.
Những người bên cạnh đều im lặng không nói!
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường.
Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.
Dữ tử giai hành!|
Lúc mà những đồng đội bên cạnh, ai nấy đều ngã xuống, Nam Vinh Tú vừa buồn, vừa thoải mái...
- Hồ mọi rợ, hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta? Hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta!
A Lợi mặt biến sắc, trầm giọng hô:
- Lấy cung tiễn cho ta!
Tự có binh Nô đem một cây cung phôi sắt Bát Thạch, A Lợi giương cung cài tên, nhắm trúng vào Nam Vinh Tú đang ra sức chém giết trong đám loạn
quân, y cắn chặt răng, mở cung như trăng đầy tháng. Mũi tên sắc bén, rít thành tiếng trong không trung, đâm trúng ngực Nam Vinh Tú.
Chỉ thấy Nam Vinh Tú dường như đã mất cảm giác, ông giơ tay lấy kiếm
chặt đứt mũi tên, thuận thế bỗng nhiên khua trường mâu, khiến một tên
binh sĩ Hung Nô không nhảy qua được. Mũi tên này đương nhiên cũng có ảnh hưởng.
Động tác của Nam Vinh Tú rõ ràng đã có chút chậm chạp, trường mâu bảy tám chi hung hãn đâm xuyên qua người ông.
- Hồ mọi rợ, có thể thấy khí phách Lão Tần quân của ta!
Nam Vinh Tú bỗng gào lên một tiếng, dọa cho binh sĩ Hung Nô xung quanh
sợ lui về phía sau, tay ông giữ trường mâu, đứng thẳng dưới thành, trên
mặt vẫn nở một nụ cười.
Một gã người Hung Nô nhấc mâu lên đâm, Nam Vinh Tú đứng hiên ngang trong vũng máu.
Những tên Hung Nô còn lại ùa lên, lúc đang định dùng đao phanh thây Nam Vinh Tú, chợt nghe tiếng A Lợi hét lên:
- Tất cả dừng tay!
Y dẫn bộ khúc đến gần thi thể, nhìn thi thể Nam Vinh Tú.
Sau một hồi trầm tư, y nhẹ nhàng nói:
- Đây là một dũng sĩ tài giỏi, các ngươi không được phá hủy thân thể hắn, theo lý nên hậu táng mới phải.
Lúc này, tiếng hò hét bên trong thành Phú Bình đã dần dần dừng lại...
Ánh trời chiều như máu, chiếu lên đống hoang tàn trong thành Phú Bình, hiện ra ánh sáng vô cùng quái dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...