Nói rất có lý, nhưng trong lòng Lưu Khám lại cảm thấy bất an.
Hai người Lý Thành và Nam Vinh Tú đi rồi, một mình hắn ngồi trong đại
trướng, suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả, nhưng không nghĩ ra manh mối
gì.
Hay là, thực sự như Lý Thành nói, viện quân bây giờ đang trên đường...
Ngã xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cũng khó trách, từ
ngày đầu tiên giao chiến với Bồ Nô, đến bây giờ đã tròn bảy ngày hắn
chưa được ngủ ngon giấc, thật sự mệt rồi.
Nằm trên giường, Lưu Khám ngủ rất say sưa.
Cho đến tận giữa trưa, Lý Thành và Nam Vinh Tú gọi Lưu Khám dậy ăn cơm,
hắn mới tỉnh dậy. Mặc dù thời gian không dài, nhưng tinh thần đã hồi
phục lại rất nhiều. Lúc sáng vẫn còn có chút mê man, nhưng bây giờ đã
tỉnh táo không ít. Lưu Khám đứng dậy, vươn vai một cái.
Khâu Phù Vưu thống lĩnh tám nghìn kỵ quân, buổi trưa xuất phát từ đồi Bạch Thổ, không ngừng chạy về hướng Phú Bình.
Trên đường, Khâu Phù Vưu không ngừng chửi rủa Tần mọi rợ gian xảo. Từ
lúc mười hai tuổi bắt đầu giết người, bắt đầu đánh trận, hơn hai mươi
năm rồi, trận đồi Bạch Thổ này là trận uất ức nhất trong cuộc đời lão.
Ngươi muốn động thủ với người ta, người ta căn bản không định tiếp
chiêu, giống như là đánh vào bầu không khí vậy, nhẹ nhàng, không có cách nào dùng sức.
Loại cảm giác đau khổ này, không chỉ Khâu Phù Vưu có, mà trong đại quân
Hung Nô, trên có Tả Hiền Vương Đồ Kỳ, dưới có tiểu binh tầm thường, cơ
hồ toàn bộ đều có cái cảm giác này. Lão tận mắt nhìn thấy, Tả Hiền Vương bị Tần mọi rợ chọc tức cho thổ huyết, mặt trắng bệch đến kinh người.
Ta tuyệt đối không thể mắc lừa nữa. Tuyệt đối không thể mắc lừa bọn Tần mọi rợ nữa!
Khâu Phù Vưu đã ra quyết định, sau khi đến Phú Bình, không nói gì, trực
tiếp bắt đầu tấn công Phú Bình. Là sống hay chết, giao chiến trước đã.
Thành cũng được, bại cũng được, còn tốt hơn là cái cảm giác có lực không được dùng mấy ngày trước. Đúng, đến rồi là phát động công kích!
Người Hung Nô không giỏi công kiên, đây là một chuyện tất cả mọi người đều biết rõ.
Khâu Phù Vưu cũng biết rõ. Nhưng y càng rõ, nếu như không đánh một trận, y sẽ phát điên, các dũng sĩ dưới trướng, cũng sẽ suy sụp.
Cho nên, trên đường y không ngừng thôi thúc binh mã nhanh chóng hành
động. Lúc tối, tiến đến thành Phú Bình, Khâu Phù Vưu lại ngẩn người!
Ánh chiều tà chiếu nghiêng, ánh sáng rơi vãi đầy mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ máu đó, bao phủ đầy khoảng không huyện thành Phú Bình, đem cho người ta cảm giác cực kỳ trang nghiêm.
Trên tường thành, trên lầu thành, bóng dáng một người cũng không có...
Chỉ thấy cổng thành Phú Bình rộng mở, ở ngoài cổng thành, ngựa Xích Mã
có bờm màu đỏ lửa như than hồng, đang lặng lẽ đứng giữa đường.
Lập tức, một người trai tráng như sư tử đực, người mặc giáp, tay cầm đại kiếm hình thù kì lạ, không nói một lời nào.
Cái mũ màu đen che hết hơn nửa khuôn mặt, khiến người khác không cách
nào nhìn rõ bộ dạng của hắn. bên cạnh không có một binh một tốt nào, chỉ có một mình hắn, nhưng lại khiến cho người khác có áp lực khó có thể
hình dung.
Phía sau người hắn, trong thành Phú Bình có thể nói là vừa nhìn đã hiểu ngay.
Trên đường lớn, không nhìn thấy một bóng người. Cả một thành trấn lặng
ngắt như tờ, giống như là một tử thành vậy, không có một tiếng động nào
cả.
Trên tường thành, một mặt đại kỳ bay phấp phới trong gió. Bên trên có ba chữ “Lão Bi Doanh”, trong ánh tà dương còn sót lại, mang một ánh sáng
màu máu.
Khâu Phù Vưu không khỏi run rẩy!
Y nhận ra tên trai tráng đó, hai lần bí mật đánh úp cướp trại, tên này đều tham dự, cũng giết chết vô sô hảo hán Hung Nô.
Tên này muốn làm gì?
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Khâu Phù Vưu hít sâu một hơi, thúc ngựa tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Lưu Khám, đột nhiên nói:
- Tấn công... Ta không tin, một mình hắn còn có thể ngăn nổi tám nghìn người của ta?
- Thế nhưng...
- Đừng nói với ta cái gì thế nhưng, tên này giả thần giả quỷ trêu chọc
chúng ta ba ngày ở đồi Bạch Thổ, bây giờ chúng ta mặc kệ hắn giở trò gì, xông lên tấn công, xem hắn còn có thể giở trò gì. Mẹ nó, nếu như không
tấn công mới là mắc lừa hắn.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Khâu Phù Vưu vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Tám nghìn kỵ quân từ từ tiến lên phía trước, nhưng mặc kệ bọn chúng tiến gần thế nào, trong thành vẫn không hề có động tĩnh gì, Lưu Khám cũng
không hành động.
Tám trăm bước... sáu trăm bước... bốn trăm bước... ba trăm bước... hai trăm bước...
Khâu Phù Vưu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, bên tai vang lên tiếng
ong ong. Đánh trận hơn nửa đời người, thật chưa từng gặp tình cảnh như
thế này.
Lưu Khám càng không hành động, trong thành Phú Bình càng không có động tĩnh, trong lòng Khâu Phù Vưu lại càng lo sợ không yên.
Lén nuốt nước bọt, y nghiến răng, giơ trường mâu lên hét:
- Cho ta...
Dường như đúng lúc Khâu Phù Vưu hạ lệnh tiến lên, lại nghe thấy tiếng gào như sấm của Lưu Khám:
- Lưu Khám Tần Dương ở đây, người nào qua đây tìm cái chết?
Âm thanh đó, như một tiếng sấm rền vang trong không trung.
Ngựa Xích Thố ngay sau đó hí vang một tiếng, tung vó đứng thẳng lên.
Xích Kỳ mang một vệt sáng màu đỏ máu trong không trung. Giọng nói chưa
dứt, chỉ nghe thấy trong thành Phú Bình vang lên tiếng hét “giết” long
trời lở đất.
Trong chiến hào phía sau Lưu Khám, ùn ùn kéo ra hàng nghìn người bắn nỏ.
Quán Anh và Nhậm Ngao hét to:
- Bắn tên, bắn tên!
Cùng lúc đó, trên lâu thành xuất hiện vô số đại kỳ, lại có hơn nghìn
người bắn nỏ xuất hiện, trong chớp mắt tên bay như mưa về hường kỵ quân
Hung Nô. Những người này, hình như là thần binh giáng trân, khiến cho kỵ quân Hung Nô kinh sợ đến tròn mắt ngây người.
Hàng kỵ quân đứng trước nhất, căn bản không thể phản ứng lại, chỉ thấy
dưới mưa mũi tên, hơn trăm người bị bắn chết ngay trên lưng ngựa.
Không biết vì sao, tất cả mọi người, trong khoảnh khắc, trong đầu đều
tái hiện lại ba ngày sống không bằng chết ở đồi Bạch Thổ. Lưu Khám hét
lên một tiếng, khiến cho hai chữ “tấn công” đến miệng Khâu Phù Vưu bỗng
nghẹn ứ lại.
- Rút lui, rút lui, Tần mọi rợ có mai phục!
Vừa nói, y vừa quay đầu ngựa chạy.
Quân Hung Nô vốn bị dọa đến hoang mang lo sợ, vừa nhìn thấy chủ tướng bỏ chạy, cũng thúc ngựa chạy theo.
Phải biết rằng, trận tiễn của quân Tần có thể bao phủ phạm vi ba bốn
trăm bước. Người bắn nỏ trên thành, đa sỗ là thanh niên trai tráng, dân
phu mới được tổ chức lại, đương nhiên không thể so với quân Tần chính
quy được. Nhưng cường cung ngạnh nỏ, lực sát thương trong vòng hai ba
trăm bước thì cực kỳ mạnh. Tên bay tới tấp, che cả bầu trời. Người già
nữ nhi và trẻ e trong thành phất cờ hò reo, Nam Vinh Tú dẫn một đội kỵ
quân xông ra khỏi thành, chỉ đánh cho Khâu Phù Vưu bay mất áo giáp,
nhếch nhác chạy. Chết mất mấy trăm người, quân Hung Nô rút lui ba mươi
dặm.
Lưu Khám lúc này mới hạ lệnh rút binh, Nam Vinh Tú dẫn hai trăm kỵ quân từ từ rút về thành Phú Bình.
Trong thành Phú Bình tiếng reo hò không dứt...
Tận mắt nhìn thấy người Hung Nô trước kia hung hãn tàn bạo, lại dễ dàng
bị đẩy lùi như vậy, đối với người Phú Bình mà nói chắc chắn là một kì
tích.
Lời đồn quả đúng là không giả!
Đều nói Lưu Quân Hầu là Tôn Võ sống lại!
Trước kia nghe người ta nói, Quân Hầu ba ngày ở đồi Bạch Thổ giết chết
hơn vạn quân Hung Nô, còn bên mình thì không tổn thất một binh một tốt.
Người Phú Bình bán tín bán nghi, dù sao cũng là chưa tận mắt chứng kiến. Nhưng bây giờ.... Sợ gì các ngươi? Người Hung Nô có hung hãn hơn nữa,
chúng ta có Lưu Quân Hầu ở đây, Phú Bình vững chắc như núi.
Sau khi Khâu Phù Vưu rút lui ba mươi dặm, thu gom tàn quân mới phát hiện binh mã dưới trướng, trong mười đình thì thiệt mất hai ba đình.
Người Hung Nô bị bắn chết không nhiều, nhưng trong đó bởi vì chịu không
nổi loại áp lực tâm lý nặng nề này mà len lén chuồn ra khỏi đám người
Hung Nô, còn nhiều hơn cả người Hung Nô chết trận. Khâu Phù Vưu không
dám tấn công Phú Bình nữa, vội vàng đóng doanh tạm thời ở ngoài thành.
Giờ tuất, Đồ Kỳ thống lĩnh đại quân đến ngoài thành Phú Bình.
Được nghe Khâu Phù Vưu hao binh tổn tướng, hơn nữa còn thua mà không
hiểu ra sao cả... Đồ Kỳ nhất thời giận dữ, gào lên muốn chặt đầu Khâu
Phù Vưu trước mọi người.
May mà mọi người cầu xin, Khâu Phù Vưu cuối cùng cũng giữ được tính mạng.
Thế nhưng, muốn lập tức tấn công cũng không thể được...
Đồ Kỳ phiền muộn ngồi chỉnh tề trong quân trướng, uống hết bình rượu này đến bình rượu kia.
Đến giờ tý, phía thành Phú Bình đột nhiên khua chiêng gõ trống. Đồ Kỳ tức giận đập vỡ bình rượu, chửi ầm lên:
- Chết tiệt, Tần mọi rợ đúng là bố mày là hạt dưa có phải không? Thủ
đoạn như vậy, bố mày sao có thể mắc lừa lần nữa... Chết tiệt, lần này bố mày xem mày có thể giở trò gì được nữa.
Đang nói, một tên hầu cận xông vào trong trướng.
- Hoảng cái gì mà hoảng?
- Đại vương, là vương tử, là đại vương tử...
Đồ Kỳ lúc này cũng tỉnh táo lại. Vương tử? Vương tử không phải chính là con của lão sao?
- Vương tử làm sao?
- Vương tử đứng trên lầu thành, bọn Tần mọi rợ đang chửi ngài!
- Điểm binh mã, theo ta ra khỏi doanh quan sát!
Đồ Kỳ không nói thêm lời nào, dẫn binh mã xông ra đại doanh. Chỉ thấy trên lâu thành cờ quạt sáng rực.
Đồ Đồ và Phàn Khoái dẫn hơn một nghìn người hò reo ở trên lầu thành.
Nghe kĩ một chút, Tả Hiền Vương cuối cùng cũng nghe rõ ràng.
- Tả Hiền Vương uy vũ... Thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh...
Tả Hiền Vương uy vũ... Thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh...
Tà Hàn bị trói chéo cánh tay ra sau lưng, ấn chặt vào lầu thành, chỉ nghe thấy một giọng vang dội:
- Tả Hiền Vương uy vũ, Tả Hiền Vương mọc sừng... Quân hầu nhà ta nói
rồi, Tả Hiền Vương đường xa đến, bọn ta sẽ hết sức làm tròn phận chủ. Vì vậy tối nay mời Tả Hiền Vương xem một tiết mục hay, mong Tả Hiền Vương
nhận cho.
- Phụ vương, cứu con!
Tà Hàn gào lên thê lương.
Tiếng hét còn chưa dứt, một tên quân quan ở trên lâu thành đã giơ tay chém xuống, chặt đầu Tà Hàn.
Đầu người máu chảy đầm đìa, từ trên lâu thành chảy thẳng xuống dưới
thành. Thân người máu nóng phun ra như suối... Mặc dù đứng ở xa, nhưng
Đồ Kỳ giống như cảm thấy dòng máu tươi đó đang phun lên mặt lão, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Tay chỉ Phú Bình, môi không ngừng run rẩy.
Lúc này, trên lầu thành lại vang lên một tràng tiếng cười mắng:
- Tả Hiền Vương uy vũ, thê tử say nằm giường Thiền Vu, lỗ con trai lại thiệt binh!
- Aaaa... bọn Tần mọi rợ ức hiếp ta quá đáng, ức hiếp ta quá đáng...
Đồ Kỳ cảm thấy khí huyết tràn lên, trong đầu ong ong, “phù” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã từ trên ngựa xuống...
Các tướng quan xung quanh vội vàng tiến lên trấn an, Đồ Kỳ yếu ớt tỉnh lại. Lão thì thào, tay chỉ vào quân Tần trên lầu thành:
- Giết cho ta, giết cho ta... giết hết Tần mọi rợ cho ta!
Chưa dứt lời, một chút sức lực cũng không còn.
Chỉ thấy Đồ Kỳ lộn ngược mắt, một lần nữa lại ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...