Nghĩa Cừ, ngày xưa là nước của người Tây Nhung, tồn tại từ triều Thương.
Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Nghĩa Cừ thành lập Quận Quốc hùng mạnh, chống lại Tần, Ngụy, đồng thời tham gia trận tranh giành ngang dọc Trung
Nguyên.
Chiêu Vương ba mươi bốn năm, diệt quốc!
Đã là đầu tháng ba, khí hậu mát mẻ dễ chịu.
Triệu Bình nằm bò ra bàn, sau khi lật xem công báo trong tay, lại sắp
xếp các vật phẩm trên thư án một cách ngay ngắn gọn gàng xong, mới ngẩng đầu lên, nhìn Mông Tật đang quỳ ở sân. Trong lòng không khỏi cảm thấy
có chút buồn cười, nhưng nét mặt lại u ám, giống như vô cùng giận dữ.
- Mông Tật, không phải ta đã nói với ngươi, phát binh cứu viện Phú
Bình, cần phải xin Thượng tướng quân đồng ý mới được. Cứ coi như ngươi
quỳ đến chết ở đây, nếu như ta không có hổ phù của Thượng tướng quân, ta cũng không thể điều động một binh một tốt được. Đừng có quấy rầy chỗ
này nữa, quay về kiên nhẫn đợi đi!
Mông Tật nghe thấy thế nhất thời nôn nóng.
- Bình hầu, nhưng bây giờ Phú Bình ngàn cân treo sợi tóc, binh mã trong tay Lưu Quân Hầu không đến nghìn người, lại đối mặt với toàn lực lượng
binh mã của Tả Hiền Vương... Nếu như Bình hầu còn không xuất quân, chỉ
sợ đám người Lưu quân hầu, tất cả bọn họ đều phải chết ở huyện thành Phú Bình. Ở đó không chỉ có tinh binh của Đại Tần ta, còn có hàng ngàn bách tính Lão Tần ta... Bình Hầu, xin ngài hãy phát binh cứu viện, cho dù
chỉ nghìn người, cũng tốt hơn là khoanh tay đứng nhìn.
Triệu Bình nhíu lông mày, sắc mặt càng u trầm.
- Mông Tật, lời này của ngươi có ý gì? Cái gì gọi là ta khoanh tay đứng nhìn?
Vừa nói, Triệu Bình vừa đứng dậy, giận dữ quát:
- Binh mã Bắc Địa Quận của ta không quá hai nghìn người. Đồng thời còn
phải bảo vệ Hàm Dương, vốn dĩ đã là lấy trứng chọi đá, làm gì còn có
binh tướng đi cứu viện Phú Bình? Ngươi cần phải biết, trận địa ở Bắc
Cương lần này, Thượng Quận cũng được, Bắc Địa cũng được, binh mã vốn đã
không dồi dào. Thượng tướng quân có ý muốn ép đại quân Hung Nô đến núi
Giả Âm quyết chiến, nào biết các ngươi, các ngươi...
Các ngươi ở Phú Bình tự ý gây chiến, đã khiến cho Thượng Tướng Quân đau đầu.
Lẽ nào phải vì một huyện thành Phú Bình nhỏ bé, mà không để ý đến đại
cục hay sao? Được! Cứ coi như chúng ta muốn đi cứu viện Phú Bình, hoặc
là điều động binh mã.
Hơn mười vạn đại quân, ngươi cho rằng nói điều động là có thể điều động à?
Thời gian, chúng ta cần thời gian... Mười ngày, thời gian mười ngày
nữa, nếu như Thượng Tướng Quân phát hổ phù, ta tự nhiên sẽ xuất binh cứu viện.
Mông Tật cũng nổi giận:
- Mười ngày, Phú Bình sớm đã biến thành đống hoang tàn rồi!
- Câm miệng!
Bộ ngực của Triệu Bình không ngừng phập phồng, sau một lúc bình tĩnh lại:
- Mông Tật, đây là pháp lệnh của Đại Tần ta, không có hổ phù của Thượng Tướng Quân, ta không có cách nào điều động binh lính.
- Thế nhưng...
- Không có thế nhưng gì nữa, ngươi lui xuống đi. Ở đây ta vẫn còn rất
nhiều việc cần làm, không có thời gian lằng nhằng với ngươi.
Nói xong, Triệu Bình phủi tay áo bỏ đi.
Mông Tật sắc mặt tái xanh, đứng lên, nhìn chằm chằm vào lá cờ Hắc Long
treo trên tường ở giữa đại đường, bỗng nhiên giậm chân, thở hổn hển,
quay người đi.
Đến tận khi bóng của Mông Tật biến mất, Triệu Bình lại quay lại đại đường.
Nhưng bên cạnh lão lại thêm một người, chính là Thượng Tướng Quân Mông Điềm.
- Thượng tướng quân, làm như vậy có được không? Những lời vừa nãy của
Mông Tật tuy rằng rất hung hãn, những cũng không phải không có lý. Mười
ngày, ta thật sự lo rằng Lưu Khám không chống đỡ nổi.
Mông Điềm ngồi xuống, cười đau khổ.
- Chuyện này xảy ra quá đột ngột, binh mã trong tay ngươi và ta, hai
quận cộng vào cũng không quá bốn nghìn, binh mã tinh nhuệ, đều ở Vân
Trung.
Ta đã phái người đến Hàm Dương báo tin rồi. Nếu như có thể điều Đô Úy quân đến đây, ước chừng cần đến mười ngày. Mà từ Nhạn
Môn phân phối binh mã, ít nhất cũng cần thời gian ba ngày. Cho nên, bất
luận như thế nào, bây giờ chúng ta cũng không thể hành động, nếu không
đến Hàm Dương cũng sẽ nguy hiểm.
Triệu Bình đột nhiên cười gượng:
- Ngài nỡ bỏ Lưu Khám sao?
- Là ý gì?
Triệu Bình thở dài:
- Thượng Tướng Quân, ta biết lần này ngài vì an ủi Vương Ly tướng quân, không tiếc để toàn bộ binh mã tinh nhuệ giao cho y chỉ huy, thậm chí để cho y chủ trì trận núi Giả Lan. Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Ly tướng quân có thể không? Y có thể đảm đương trọng trách này không?
Mông Điềm nói:
- Bình hầu, ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vòng vo vo như vậy!
- Được, nếu đã như vậy thì ta dứt khoát nói rõ điều này.
Triệu Bình đi ra đại đường, lại ngồi xuống đối diện Mông Điềm:
- Vương Tiễn lão tướng quân dụng binh như thần, Vương Bôn đại tướng
quân cũng là bậc thầy binh pháp, điều này không ai có thể phủ nhận.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Ly tướng quân có thể đánh đồng với Vương lão
tướng quân và đại tướng quân không? Ưu điểm của y, nhược điểm của y, ta
và ngài trong lòng đều rõ.
Thượng tướng quân, ngài thật sự cho rằng, bệ hạ là vì tin ngài nên mới cho ngài đốc chiến Bắc Cương sao?
Bệ hạ là loại người như thế nào, từ khi tự mình chấp chính, từ bình tới loạn, đoạt quyền Tướng Quốc, quét sạch Lục Quốc, là người khôn khéo như thế nào?
Ngài biết rõ khuyết điểm của Vương Ly, do dự thiếu
quyết đoán, lúc cần quyết đoán thì không quyết đoán, lúc không cần quyết đoán thì tự ý quyết định...
Càng không nói đến kế hoạch trận Bắc Cương lần này của y như thế nào, chỉ đơn giản là tính cách này của
y, cũng khó mà làm bệ hạ an tâm. Kinh nghiệm trong quân ngũ của ngài,
mặc dù không bằng Vương Ly, nhưng bệ hạ lại muốn ngài đôn đốc trận Bắc
Cương, là vì lý do gì? Chính là vì bệ hạ nhìn thấu ưu nhược của Vương
Ly!
Mông Điềm im thin thít, một lúc lâu sau mới thở dài lo lắng.
- Bình hầu, ta không phải không biết nhược điểm của Vương tướng quân.
Nhưng Vương Tiễn lão tướng quân, Vương Bôn đại tướng quân nhiều năm
trong quân ngũ, xây dựng thế lực rất mạnh. Trong hai mươi vạn binh mã
trận Bắc Cương này, tướng lĩnh là học trò của cha con lão tướng quân, ít nhất cũng có mười mấy người. Càng không nói đến những người trước kia
phục vụ dưới trướng Lão tướng quân. Đến Tô Giác cũng là từ trong trướng
Đại tướng quân mà ra. Những người này cơ bản tuyệt đối phục tùng Vương
Ly, nếu như không an ủi Vương Ly, những người này làm sao ổn định được?
Ngươi cũng biết, từ lúc Vương Bôn đại tướng quân qua đời, tướng lĩnh Lão Tần ta...
Mông Điềm chưa nói hết, nhưng Triệu Bình đã có thể hiểu ý tứ của lão.
Quả thật, từ sau trận bình định Lục Quốc, danh tướng của Lão Tần người
thì qua đời, người thì ẩn cư, hiện nay vừa đúng giai đoạn trống rỗng.
Một loạt tướng lĩnh mới, chưa thể kham nổi trọng trách, trong tay Mông Điềm, đối mặt với tình thế không ai có thể sử dụng.
Bọn Lý Tư, Vương Quán không đồng ý trận Hung Nô, nguyên nhân căn bản,
nói trắng ra cũng chính là vì điều này. Loạn thế, danh tướng xuất hiện
liên tục, nhưng cũng đã định trước sau khi bình định thiên hạ, triều
chính sẽ xuất hiện trạng thái chân không. Lão tướng, không dám dùng,
tiểu tướng, không thể dùng.
Triệu Bình trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Vậy bây giờ ngài rốt cuộc là định làm gì?
Mông Điềm gõ nhẹ ngón tay lên thư án:
- Chờ!
- Chờ?
- Không sai, chờ...
Mông Điềm mỉm cười, đứng dậy đi đến cửa phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, nói thầm:
- Ta muốn xem xem, Lưu Khám này rốt cuộc có thể xoay xở được đến bước
nào? Tài năng của tên Nhậm Ngao kia, ta rất rõ, một người được Nhậm Ngao gọi là rường cột của Đại Tần ta ba mươi năm sau, rốt cục có bản lĩnh gì mà khiến Nhậm Ngao tôn sùng đến vậy?
Triệu Bình nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Mông Điềm.
- Thế nào, lẽ nào ngài cho rằng Lưu Khám kia vẫn còn có thể ngăn cản Tả Hiền Vương ư?
- Không thử thì làm sao biết được?
Triệu Bình cười nói:
- Thượng tướng quân! Ngài phải làm rõ một chuyện... Trong tay Lưu Khám
chỉ có hơn nghìn binh mã, cứ coi như cộng thêm mấy nghìn bách tính Phú
Bình, cứ coi như có bản lĩnh đi nữa, e rằng cũng không ngăn được năm vạn hổ lang dưới trướng Tả Hiền Vương, ngài quá xem trọng hắn rồi!
Mông Điềm chỉ cười chứ không đáp.
Một lát sau, lão nhẹ nhàng nói:
- Bình hầu, ta cần ngươi làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngươi cần tìm cách âm thầm giúp Lưu Khám, để cho hắn ít nhất cũng có
thể bảo vệ Phú Bình ba mươi ngày. Cùng lúc đó, ta sẽ nghĩ cách truyền
đến quân Hung Nô một tin.
Triệu Bình hỏi:
- Tin gì?
- Bắc địa. Trống rỗng!
Triệu Bình nghe xong, giật mình. Nhưng lão hồi phục tinh thần rất nhanh, trên mặt bỗng nhiên hé ra nụ cười:
- Thực mà hư. Hư mà thực.
- Đúng vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...