Quay về Lâu
Thương, trời đã về khuya. Lưu Khám đi một mạch từ huyện Tương về Lâu
Thương. Chân trước vừa xuống ngựa, chân sau đã lệnh cho người gọi toàn
bộ đám Tào Tham, Quán Anh, Chung Ly Muội đến.
Phòng khách điền trang mới xây rất rộng lớn, Lưu Khám ngồi chính giữa, thuật lại sự việc cho mọi người.
- Tần tiên sinh, lần này Lưu Khám chỉ sợ không thể cùng đi tới Ba quận với ngài được.
Lưu Khám cũng cho mời cả Tần Chu đến. Mặc dù Tần Chu chỉ là gia nô của
Tần gia, nhưng có thể thấy gã rất được trọng dụng. Vì thế dù Tần Chu nói thế nào, Lưu Khám cũng luôn tôn kính gã.
Tần Chu rõ ràng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, gã bất đắc dĩ phải
gật đầu, tỏ ý cảm thông. Không sai, với năng lực của Tần Thanh, đương
nhiên có thể khiến cho phủ Thái Úy thu hồi lại chiếu mộ binh này. Tuy
nhiên liên quan đến đại sự quốc gia, tính cách của Tần Thanh cũng quyết
không thể làm như thế. Vậy nên Tần Chu nói:
- Thương lệnh không cần xin lỗi, bệ hạ đã muốn khai chiến với Hung Nô,
tự nhiên sẽ lấy quốc sự làm trọng. Có điều nếu như vậy… Tần Chu phải
chuẩn bị quay về Ba quận. Dù sao chuyện này cũng cần bẩm báo gia chủ.
- Vậy không giữ tiên sinh nữa!
Tần Chu đi rồi, Khoái Triệt lúc trước vẫn luôn cúi đầu trầm tư không nói, giờ bỗng nhiên cất lời.
- Đông chủ, tại sao bệ hạ đột nhiên quyết định dụng binh với Hung Nô?
Lưu Khám biết một vài nội tình bên trong. Trong trí nhớ của kiếp trước
có liên quan đến nguyên nhân Thủy hoàng đế dụng binh với Hung Nô.Nghe
nói là vì một lời tiên tri: kẻ giết Tần là Hồ. Thủy hoàng đế vì thế rất
sợ Hung Nô nên quyết định dụng binh. Theo lời giải thích của hậu thế,
chữ Hồ trong câu này không phải Hung Nô mà là Hồ Hợi.
Tuy nhiên Lưu Khám không tán thành lắm với ý kiến này. Nghĩ chắc là cách giải thích khiên cưỡng của hậu thế, chân tương trong đó cũng còn chưa
biết. Có điều, điều đó không có liên quan nhiều với hắn.
Lưu Khám nói:
- Khoái Triệt, chuyện này giờ không phải là việc chúng ta cần bận tâm.
Lần này phủ Thái Úy chỉ đích danh chiêu mộ ta, ta cũng không thể từ
chối.
Quận thủ cũng rất coi trọng chuyện này, không những tặng ba trăm lam
điền giáp sỹ trong tay cho ta, còn sắp xếp cho Trường lại Thiệu Bình trợ giúp. Thế nhưng đồng thời hắn nói, mặc dù ta được chiêu mộ bắc cương
nhưng công việc của Lâu Thương không thể trì hoãn, vận chuyển lương thực Hoài Hán cũng phải duy trì thông suốt. Vì thế, sau khi ta đi, việc lớn
nhỏ ở đây sẽ do ngươi và Tào Tham chủ trì. Nếu gặp rắc rối, có thể xin
Quận thủ trợ giúp, chắc chắn người sẽ giúp đỡ. Đúng lúc Kỳ ca và Vô
Thương đều ở Lâu Thương, về mặt nhân lực cũng không cần ta phải quá lo
lắng. Nếu có vấn đề không giải quyết được, có thể thỉnh giáo Trương
Thương tiên sinh. Quán Anh dẫn một trăm kỵ quân Lâu Thương theo ta cùng
xuất chinh. Chung Ly Muội ở lại trợ giúp Khoái Triệt và Tào Tham.
- Lệnh của Tôn Thương lệnh, tại hạ chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực, tuyệt nhiên không làm Thương lệnh thất vọng.
Đám Tào Tham đứng dậy tuân mệnh, ít nhiều nhìn chung cũng khiến Lưu Khám có thể yên tâm. Tuy nhiên, chỉ một mình Quán Anh đi theo có phần không
đủ. Nhưng tìm ai đồng hành đây? Rút Quán Anh ra đã khiến cho sức chiến
đấu của Lâu Thương giảm đi một tầng, rút tiếp người khác sợ sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng Lâu Thương. Mặc dù Lưu Cự võ nghệ cao cường nhưng lại không được lộ diện, tuổi tác của Vương Tín còn quá nhỏ…Xem ra phải
triệu tập thêm một số người nữa mới được. Chỉ đáng tiếc, thời gian của
Lưu Khám quá ít, căn bản không kịp mộ binh.
Thời gian hai ngày trôi đi rất nhanh, cuối cùng Lưu Khám chỉ có thể dẫn
theo Quán Anh, Trần Đạo Tử và Lữ Thích Chi lên đường, theo sau còn có
một trăm kỵ quân. Khi chuẩn bị đi, lão phu nhân quyến luyến tiễn Lưu
Khám ra ngoài thành.
- A Khám, đến chiến trường, con phải cẩn thận hơn nhé, đừng muốn chứng tỏ mình xuất sắc mà ảnh hưởng đến tính mạng mình.
Lữ Tu thì mắt sưng đỏ mọng, ôm Lưu Tần trong lòng, ở bên cạnh im lặng không nói gì.
- Mẫu thân, phu nhân, chỉ là một lần chiêu mộ thôi mà, sao phải đau buồn như thế? Nhiều nhất nửa năm là con có thể trở về. Phu nhân hãy chăm sóc mẫu thân nhé, việc trong nhà nhờ cả vào phu nhân, chớ để ta thấp thỏm
nhớ mong.
Lữ Tu gật đầu liên tục.
Lưu Khám dẫn theo người ngựa, khởi hành dưới ánh nắng ban mai. Do tất cả đều là kỵ quân nên tốc độ cũng rất nhanh. Vì thế chỉ một ngày đã tới
Huyện Bái gặp Thiệu Bình. Loáng cái đã ba năm, đây là lần đầu tiên Lưu
Khám quay về Huyện Bái. Chỉ có điều lần này, thân phận của hắn đã khác
một trời một vực với lúc trước rời khỏi Huyện Bái. Tước vị Công đại phu
đủ để khiến huyện lệnh Lý Phóng cũng phải cung kính ra thành nghênh đón. Các phụ lão của Huyện Bái ra xa tận mười dặm đón chào.
Giây phút thấy Lưu Khám, trong lòng Lý Phóng vẫn run cầm cập.
- Lý huyện lệnh!
Lưu Khám dường như đã quên những ân oán trước đây với Lý Phóng khi ở Huyện Bái, hắm trầm giọng nói:
- Lần này ta phụng chiếu tới bắc cương, muốn điều tạm một số người ở chỗ huyện lệnh, không biết Huyện lệnh có đồng ý hay không?
Lý Phóng đáp:
- Nhưng không biết Thương lệnh muốn điều ai?
- Đình trưởng Tứ Thủy Đình Lưu Quý!
Lưu Khám bình tĩnh nhìn Lý Phóng:
- Và cả huyện thừa Tiêu Hà nữa.
Trong lòng hắn chưa từng một phút giây nào quên hai người này. Lưu Bang
hay Tiêu Hà gì cũng được… Trước đây vướng lệnh của Nhâm Hiêu nên hắn
không thể hạ thủ. Sau này lại vì các lý do nên cũng không tìm được cơ
hội thích hợp. Còn bây giờ, cơ hội cuối cùng đã đến rồi! Chiêu mộ hai
người này đến chiến trường, có thể tùy ý tìm lý do để tiêu diệt bọn họ.
Lưu Khám đã quyết định, phải nhân cơ hội này, giải quyết triệt để Lưu
Bang… Còn về Tiêu Hà, xem y có thông minh không đã.
Lý Phóng ngẩn người, nét mặt tươi cười ẩn chút cay đắng.
- Thương lệnh, không phải bản huyện không phối hợp, thực ra… Hai mươi
ngày trước Lưu Quý đã áp giải dân phu tới Ly Sơn phục lao dịch, dự kiến
phải tới lập xuân mới quay về; Còn Tiêu Hà ba hôm trước ra ngoài công
cán, áng chừng cũng phải mười mấy ngày mới về, giờ không còn ở Huyện
Bái.
Trùng hợp vậy sao?
Lưu Khám nghe thế thầm tiếc trong lòng.
Mặc dù Lưu Bang là đình trưởng Tứ Thủy Đình, nhưng không có tước vị,
hàng năm phải phục lao dịch ba mươi ngày. Thủy hoàng đế xây dựng hoàng
lăng ở Ly Sơn, dân phu các vùng phải thay phiên tới đó. Y không ở Huyện
Bái, thật sự chỉ có thể nói y số may. Còn Tiêu Hà, tại sao bỗng nhiên ra ngoài công cán?
- Nhẽ ra việc này sai người đi là được, nhưng Tiêu huyện thừa cố ý muốn
đích thân xuất mã. Bản huyện cũng không nói được, đành để hắn ta đi.
Không ngờ… Chi bằng đợi hắn ta quay về, bản huyện sẽ bảo tới gặp Thương
lệnh?
Hả, Tiêu Hà lại nhìn ra tâm tư của ta sao? Lưu Khám cười gượng. Mười mấy ngày nữa, hắn đã xa tận nghìn dặm, Tiêu Hà sao có thể đuổi kịp? Dù sao
không thể vì một mình hắn ta mà làm lỡ thời gian được. Lưu Khám nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi. Tiêu Hà cũng đang tỏ rõ thái độ với ta. Không
động được vào ngươi thì ta tránh đi vậy!
Lưu Khám đúng là không còn cách nào khác.
- Hai người này đã không ở đây… vậy như thế này đi. Vẫn xin Huyện lệnh
cho ta mượn Đông môn bá của Huyện Bái là Nhâm Ngao, y chắc là có ở đây
chứ.
- Nhâm Ngao?
Lý Phóng gật đầu lia lịa:
- Nhâm Ngao có, đang ở đây.
Gã sợ Lưu Khám lại gọi ra một cái tên nào đó, ngộ nhỡ không ở đây thì
không hiểu sẽ chọc giận sát tinh này thế nào nữa. Một loạt hành động của Lưu Khám sau khi tới Lâu Thương, Lý Phóng cũng không phải không biết.
Người này chính là sát tinh, tới đâu máu đều chảy thành sông.
- Đã vậy, xin Huyện lệnh lập tức phái người thông báo cho Nhâm Ngao. Mời hắn ta mau chóng tới đây.
Lý Phóng vội vã quay trở về Huyện Bái, Lưu Khám thì bảo Lữ Thích Chi về
nhà một chuyến để thông báo cho người trong nhà. Sau đó, hắn cùng Thiệu
Bình thảo luận lộ tuyến hành quân trong doanh trại. Đến chiều tối, Nhâm
Ngao phụng mệnh tới bái kiến Lưu Khám, đồng thời còn dẫn theo một người.
Phàn Khoái!
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc nhìn Phàn Khoái, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu.
Chỉ thấy Phàn Khoái trợn tròn mắt, lớn tiếng nói:
- Nghe nói Thương lệnh sắp tới bắc cương. Khoái bất tài, muốn theo Thương lệnh cùng đi. Không biết có được không?
- Ngươi muốn đi bắc cương cùng ta sao?
Phàn Khoái đáp:
- Mặc dù Phàn Khoái và Thương lệnh bất hòa, nhưng cũng nghe được một số
chuyện. Đại ca giờ không ở Huyện Bái, Phàn Khoái cũng chẳng có việc gì
làm. Tiêu tiên sinh trước khi đi công cán đã bảo ta đến tìm Thương lệnh
cùng tới bắc cương, không vì cái gì khác, chỉ cầu công danh. Nếu Thương
lệnh đồng ý, chuyến này Phàn Khoái nhất định sẽ tuân mệnh của Thương
lệnh. Không biết ngài có đồng ý không?
Lưu Khám càng lúc càng mơ hồ.
Là Tiêu Hà bảo gã tới sao? Làm gì?
Chẳng lẽ là muốn đi theo ta, tìm cơ hội giết ta ư?
Hắn quan sát Phàn Khoái từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra một câu trả lời khẳng định từ trên mặt gã.
Nhưng Phàn Khoái lại giận dữ:
- Thương lệnh cứ thẳng thắn, đồng ý hay không nói một câu. Phàn Khoái
mặc dù chỉ là hạng người chó má nhưng cũng biết đại nghĩa. Tiêu tiên
sinh và tại hạ đã nói rất nhiều chuyện của người Hung Nô, Phàn Khoái
thấy, đại trượng phu sinh ra trên đời, có một số việc nhất định phải
làm.
Ta chẳng ưa ngài chút nào! Thế nhưng, tại hạ rất khâm phục ngài. Năm đó
khi ở Chiêu Dương Đại Trạch, ngài mạo hiểm cả tính mạng để cứu huynh đệ
của mình, là người dám chịu trách nhiệm. Tại sao giờ làm quan to như thế này lại trở nên nhu nhược? Ngài nói thẳng đi, nếu thật sự làm khó, tại
hạ tuyệt đối không miễn cưỡng.
Lưu Khám không nhịn được cười, Nhâm Ngao và Thiệu Bình bên cạnh cũng đều bật cười. Tên này hóa ra lại là người thẳng thắn!
Thiệu Bình nói:
- Ta thấy vị tráng sĩ này cũng là người oai phong, cứ đi cùng tới bắc cương, nói không chừng đúng là người có năng lực.
Người này đúng là rất được…
Lưu Khám gật đầu:
- Ngươi đã nói thế, nếu ta không đồng ý, chẳng phải không được phóng
khoáng cho lắm sao? Ngươi muốn theo ta đến bắc cương, tạo dựng sự nghiệp cũng được. Chỉ có điều trong quân đội không như ở nhà, có rất nhiều
trói buộc, kỷ luật nghiêm minh, ngươi phải biết rõ.
Phàn Khoái đáp:
- Điều này không cần ngài nói, tại hạ đương nhiên hiểu.
Đáng tiếc! Người này đúng là hảo hán… Nếu có thể nhân cơ hội này xích
lại quan hệ với gã, một ngày nào đó không chừng còn có thể thu phục
được.
Lưu Khám nghĩ tới đây, lập tức nói:
- Được, vậy ngươi về chuẩn bị đi, giờ dần ngày mai điểm danh, giờ mão xuất phát, đừng có chậm trễ.
- Vậy Phàn Khoái xin cáo từ!
Nói xong, gã xoay người sải bước ra khỏi quân trướng.
Nhâm Ngao lắc đầu cười:
- A Khám… Không đúng, nên là Thương lệnh. Tính cách Đồ tử như vậy, ngài
cũng đừng để bụng. Trước khi Tiêu tiên sinh đi đã từng nói, ngài nhất
định sẽ tìm trợ thủ ở đây, hai năm nay đồ tử đã chín chắn hơn nhiều,
ngài cứ yên tâm. Tại hạ đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể
tòng quân xuất hành. Nhưng không biết, Thương lệnh chuẩn bị bảo tại hạ
làm gì? Xin ngài căn dặn.
- Nhâm đại ca, huynh đệ chúng ta đừng khách khí như vậy.
Lưu Khám cười ha hả:
- Cụ thể làm gì, ta giờ vẫn chưa nghĩ ra. Chi bằng như thế này, ủy quyền cho Nhâm đại ca tạm thời làm người hầu cận của ta đi.
- Nhâm Ngao xin nghe theo lời dặn bảo của Thương lệnh!
Lưu Khám bảo Thiệu Bình tiếp tục sắp xếp với Nhâm Ngao, còn hắn một mình ngồi trong quân trướng, suy nghĩ mãi không lý giải được.
Tiêu Hà biết rõ ta muốn đối phó với y, tại sao còn muốn giúp ta? Tên
Phàn Khoái đó nói rất rõ ràng là nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Hà, vì
thế mới dốc sức phục vụ. Nếu là người khác thì không sao. Nhưng Phàn
Khoái và ta có hận thù lớn, Tiêu Hà làm như vậy là có dụng ý gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...