Với Lưu Khám mà nói, ngày đầu tiên lập thu mừng được quý tử, rõ ràng là một khởi đầu thuận lợi.
Nhưng khi hắn ôm con trai, trong đầu lại hiện lên hai hình bóng… mờ mờ, lẫn lộn, nói không rõ.
Tần Mạn!
Người con gái phong hoa tuyệt đại, có phong thái tiểu thư khuê các ấy một đi không trở lại.
Thế nhưng ấn tượng để lại cho Lưu Khám quả thực quá sâu sắc, không thể
xóa mờ. Mặc dù về lý trí, hắn liên tục nhắc nhở bản thân, chớ có chìm
vào đó, chớ có chìm vào đó. Nhưng không biết tại sao cuối cùng lại không thể quên được người này, thậm chí càng quên càng rõ nét.
Còn hình bóng kia, Lưu Khám không dám và cũng không muốn nghĩ.
Đối với hắn, người đó chỉ thuộc về Lưu Khám đã chết, chứ không thuộc về hắn. Cho dù hắn và nàng có quan hệ gì, nhưng đã mỗi người một ngả từ
lâu. Nếu còn nghĩ đến nàng, chẳng phải không công bằng với Lữ Tu sao?
Đúng rồi, như thế không công bằng với Lữ Tu. Lưu Khám ôm con ngồi trong
phòng. Lữ Tu còn đang ở cữ, cơ thể vẫn rất yếu.
Nàng đang chìm trong giấc ngủ say.
Hắn nhấc bút lên, trầm ngâm giây lát rồi viết một bài thơ trên tấm vải trắng.
“Vô ngôn độc thượng tây lâu, nguyệt như câu.
Tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu.
Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu.
Biệt thị nhất bàn tư vị tại tâm đầu.”
Thở phù mạnh một cái, Lưu Khám lúc này ít nhiều cảm nhận được tình cảm
của Lý Hậu Chủ trước kia khi sáng tác “Tương kiến hoan”.
Mặc dù không phải vì một việc đau khổ, nhưng chắc chắn hoàn cảnh này vẫn khá tương đồng.
Nghĩ một lúc, Lưu Khám đặt bút xuống, chuẩn bị thu tấm vải trắng lại
thì đúng lúc này, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, giọng Lữ Thích Chi vang
lên.
- Khám ca, khách khứa đều đến cả rồi. Thẩm thẩm mời huynh tới.
- Ta biết rồi!
Lưu Khám vội vã nhét tấm vải trắng vào trong ngực, sau đó đặt Lưu Tần xuống bên cạnh Lữ Tu, quay người đi ra khỏi phòng.
- Mời Vương Cơ tỷ tỷ đến chăm sóc nhị tỷ của ngươi.
Lữ Thích Chi vâng một tiếng, vội vã rời đi. Lưu Khám ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên cảm xúc dâng trào: Thật đúng là con mẹ nó là
ánh nguyệt như câu mà!
Lúc này, ánh trăng tàn đang treo trên lơ lửng trên bầu trời xanh.
Tốt xấu cũng là quan. Mặc dù không to nhưng cũng là quan phụ mẫu chính thống một phương.
Ừ, là quan phụ mẫu!
Lưu Khám thân là Thương lệnh của Lâu Thương, hai năm trước cũng coi như có chiến tích. Cho dù đối với bách tính Lâu Thương hiện giờ hay với dân di cư từ quận Tam Xuyên và Nghĩa Cừ đến thì hắn giống như phụ mẫu. Hai
năm nay, mọi người ăn no mặc ấm, hơn nữa nhà nhà đều có của ăn của để.
Trong mắt lão bách tính, vị quan có thể giúp họ sống yên ổn chính là vị
quan tốt, là quan phụ mẫu.
Ngẫm lại xem, Lưu Khám mua đất để
dân di cư trồng trọt. Địa tô thu cũng không cao lắm. Lúc nông nhàn còn
xây dựng thủy lợi, gia cố đê điều. Trước đây khi phong lao dịch, nhà nhà đều sầu não buồn đau. Thế nhưng hiện giờ, làm việc là kiếm được tiền,
quanh năm suốt tháng, những ngày này không biết tốt đẹp hơn bao nhiêu so với trước đây, đặc biệt là đám dân di cư kia càng cảm ân đại đức với
Lưu Khám… Suy cho cùng những ngày này thoải mái hơn nhiều so với khi ở
quê nhà.
Giờ đây, Thương lệnh có quý tử, tất nhiên là việc đại hỉ.
Không chỉ các hương lão muốn đến chúc mừng, mà quan viên huyện Đồng và
huyện Từ cũng nhộn nhịp sai người tới. Còn bách tính Lâu Thương càng
tiến cử rất nhiều đại diện thường xuyên qua lại, có tới hàng trăm người.
Lưu Khám liền nghĩ:
- Trước đây khi lão tử thành thân, cộng lại cũng không được mười mấy vị khách, giờ thì hay thật, sinh con lại có nhiều người tới chúc mừng thế
này.
Việc này thật sự nghĩ đến lại thấy buồn bực.
Tiệc rượu bắt đầu, mọi người thoải mái ăn uống no say. Không chỉ những vị
khách tới chúc mừng, Lưu Khám muốn chung vui với dân nên còn sai người
tổ chức tiệc rượu trong doanh trại. Đám binh lính đó đương nhiên không
thể đến, nhỡ mà uống nhiều gây chuyện gì đó sẽ không may mắn. Tuy nhiên
lại không thể coi nhẹ, đành phải tổ chức trong doanh trại. Dù sao có
Chung Ly Muội và Quán Anh canh giữ ở đó, nên bọn chúng chắc sẽ giữ chừng mực… Hừ, chuyện là hai tên này không được uống nhiều. Vì thế, Lưu Khám
còn phái Khổ Hành Giả và Chu Xương tới giám sát bọn họ.
Tào
Tham là người chủ trì buổi tiệc, y đứng ở cổng đón khách. Khi tiệc rượu
đang diễn ra, bỗng thấy bụi bay mù mịt trên quan đạo, một đội nhân mã
lao về phía phủ quan.
Chẳng lẽ là vận chuyển lương thảo? Tào
Tham cảm thấy kỳ lạ, bởi vì gần đây đã có một chuyến lương thảo vừa tới
Lâu Thương, Doanh Tráng đã nói trong tháng sẽ không vận chuyển lương
thực nữa. Không phải đội bảo vệ quân nhu thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ
là vị quan sứ nào đó nhậm chức, vừa hay hôm nay đi qua đây.
Cũng không thể nào! Quan sứ đến đây, ắt phải có thông báo.
Tào Tham cũng không dám tự quyết, vội quay người chạy vào trong phủ,
tới nói khẽ mấy câu vào tai Lưu Khám, Lưu Khám cũng nhíu mày.
- Đi xem đi, chớ kinh động mọi người!
Lưu Khám vừa nói vừa đứng lên xin lỗi các vị khách xung quanh, sau đó
theo Tào Tham đi ra ngoài phủ. Hắn đứng trên bậc thềm nhìn về quan đạo.
Chỉ thấy đội nhân mã đó đã dừng lại. Một lát sau, mấy con ngựa lao ra từ trong đội ngũ, phi vùn vụt về phía phủ quan.
Hai người dẫn
đầu rõ ràng là Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương. Phía sau bọn họ còn có một người nhưng bị Thẩm Thực Kỳ chắn mất tầm nhìn, không thấy rõ.
Hồi đầu năm, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương tới Ba quận để khảo sát địa
hình Giang Dương. Đi theo còn có Quán Tước và Trần Vũ. Đây cũng là ý của Khoái Triệt, Trần Vũ là đại tộc của Dương Vũ, Quán gia ở Tuy Dương mặc
dù không bì được với Trần Vũ nhưng ít nhiều cũng có nền tảng. Nay, Lưu
Khám làm quan ở Lâu Thương, tốt nhất không can thiệp quá sâu vào thương
sự.
Hay nhất là phân phát lợi ích đi, không những có thể thu
được một khoản tiền lớn mà còn nhận được sự giúp đỡ của nhiều người hơn. Lưu Khám cảm thấy rất có lý bèn bàn bạc với Thẩm Thực Kỳ, cuối cùng
quyết định giành ba mươi phần trăm lợi nhuận cho ba họ tộc Lữ, Trần,
Quán cùng phân chia.
Đây cũng là một nguyên nhân nhỏ khiến Lữ Văn lần này không nể nang chạy tới Lâu Thương. Mặc dù mỗi họ chỉ có
mười phần trăm lợi nhuận, nhưng cũng đủ để khiến mọi người động lòng. Lữ Văn đi theo con gái nên không cần quá bận tâm. Tuy nhiên Trần gia và
Quán gia phải đích thân khảo sát. Đặc biệt là Quán gia, vốn là gia tộc
nấu rượu nên rất tâm đắc với việc khảo sát xưởng rượu.
Về
phần Tần gia cũng vô cùng tán thưởng đề nghị của Lưu Khám là chuyển
xưởng rượu tới Ba Thục. Theo Thẩm Thực Kỳ sai người truyền tin: bọn họ
được chăm sóc chu đáo ở Ba quận, gia chủ của Tần gia, chính là bà quả
phụ tên Thanh đó thậm chí còn đích thân tiếp kiến bọn họ sau khi trở về
từ Hàm Dương. Mặc dù tổng cộng chỉ nói vài câu nhưng tác dụng rất rõ
rệt.
Lẽ nào việc ở Ba quận đã được giải quyết?
Lưu Khám đang nghĩ ngợi thì Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương đã dừng lại trước phủ quan.
- A Khám, A Khám…
Thẩm Thực Kỳ gọi to.
Không đợi hai người bọn họ nói, Lưu Khám sải bước lên, ôm chặt từng người vừa xuống ngựa.
- Các ngươi trở về đúng lúc quá, ta có con trai rồi, có biết không, ta
có con trai rồi… Hôm nay vừa hay là tiệc mừng, các ngươi nhất định phải
uống vui vẻ với ta.
Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương ngẩn ra một lúc mới reo hò hưng phấn.
- A Khám, chúc mừng, chúc mừng!
Tuy vậy, Thẩm Thực Kỳ lập tức nghiêm lại nét mặt, khẽ nói:
- A Khám, ở đây còn có một người khách.
- Khách ư? Vậy cùng vào đi, chúng ta…
Lưu Khám nói nửa chừng bỗng nhiên im bặt. Ánh mắt đăm đăm nhìn vào người con gái đứng sau Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương.
Chính là Tần Mạn!
- Mạn, Mạn, Mạn tiểu thư?
Sắc mặt Tần Mạn có phần tái nhợt nhưng vẫn gắng nở nụ cười, bước lên chúc phúc:
- Chúc mừng Thương lệnh, chúc mừng Thương lệnh, mừng được quý tử. Xem ra, ta đến rất đúng lúc.
- A, điều này, điều này…
Lưu Khám cứng họng, không biết nên nói thế nào.
Thật đúng với câu: Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trước khi tiệc rượu bắt đầu, hắn còn nghĩ đến nàng, không ngờ nàng thật sự xuất hiện.
- Mạn tiểu thư, sao lại tới đây?
Tần Mạn cười gượng một tiếng:
- Sao, không chào đón ư?
- Đương nhiên, đương nhiên không phải… Mạn tiểu thư mau mời vào.
Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương kéo theo Tào Tham đã lủi vào trong sân từ lâu. Lúc này, việc này tốt nhất người ngoài nên tránh đi.
- Xưởng rượu của ngươi đã định rồi.
Tần Mạn cúi đầu, khẽ nói:
- Hơn nữa, gia tổ dường như cũng rất hứng thú với điều kiện trao đổi mà ngươi nêu ra. Người phái ta tới để bàn bạc với Thương lệnh việc hợp tác cụ thể, chỉ là không ngờ… có lẽ ta tới không đúng lúc, Thương lệnh chớ
trách!
- Không trách, không trách!
Lưu Khám không biết nên nói thế nào mới được.
Hắn vội nghiêng người nhường đường, Tần Mạn bước lên bậc thềm, nhìn
đình viện huyên náo liền hơi nhíu mày, dường như không quen lắm. Cũng
khó trách, hôm nay trong sân đình là một mớ hỗn độn.
- Loạn quá, thực sự loạn quá…
Lưu Khám gãi đầu, nghĩ một lát:
- Chi bằng thế này, cô theo ta đi tới hậu viện đi. Chỉ có mẫu thân và
huynh trưởng của ta, đa phần đều là phụ nữ, khá yên tĩnh.
Tần Mạn cúi thấp đầu, buông một câu:
- Cũng được!
Nàng theo sau Lưu Khám đi dọc hành lang, khi thấy sắp vào hậu viện, Tần Mạn đột nhiên hỏi một câu:
- Ta có thể thăm em bé trước không?
- A, đương nhiên được!
Lưu Khám hơi nghiêng người:
- Mạn tiểu thư mời qua bên này.
- Thương lệnh, không biết quý công tử tên là gì?
Lưu Khám dẫn đường phía trước, nghe thấy liền buột miệng đáp:
- Đã đặt tên rồi. Mẫu thân gọi nó là Bình An, có điều tên chính là Lưu Tần.
Bỗng nhiên hắn run run, như muốn che giấu điều gì đó:
- Là Tần trong chữ Đại Tần của chúng ta.
Tần Mạn nghe vậy hơi sững người, ánh mắt vốn đang xám xịt trong phút chốc ánh lên chút sinh khí.
Mẹ nó, Tần trong chữ Đại Tần và Tần trong chữ Tần gia chẳng phải cùng một chữ Tần sao!
Ta giải thích ngớ ngẩn quá!
Lưu Khám lúc này hận không thể tự vả vào mồm mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...