Những hài tử này chấn kinh không nhỏ, ùa đi tìm kiếm những người quen
biết, rồi ngồi xuống chung quanh xe ngựa thành từng vòng, dùng ánh
mắt tội nghiệp nhìn bọn người Lưu Khám. Những ánh mắt lương thiện
không pha một chút tà niệm, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Lưu Khám nhìn thấy nhiều hài tử như vậy, không khỏi sinh ra cảm giác
đau đầu.
Chung Ly Muội ôm một nữ hài nhi chừng tám chín tuổi, đi tới trước mặt Lưu Khám.
- Khám huynh đệ, đã sai người đi săn thú. . . Như thế nào, chúng ta đã cứu được bọn nhỏ, ngươi nên vui lên đi chứ!
Lưu Khám vẻ mặt cầu xin,
- Ta có thể cao hứng sao? Những hài tử này, làm sao bây giờ?
- Cái này. . .
Lưu Khám bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Không nói đến việc bọn chúng có biết đường về nhà hay không. Cho
dù biết được, liệu nhà của chúng còn ở đó hay không?
Được rồi, cho dù người nhà của bọn chúng vẫn còn, bọn chúng cũng biết đường về nhà.
Nhưng một khi quan phủ đến đó tra hỏi, ngươi cho rằng bọn chúng có
thể thoát được sao? Đến lúc đó, chỉ sợ là chúng ta cúng không thoát
thân được.
Chung Ly Muội nghe thế, hít một hơi thật sâu.
Thử suy nghĩ xem phải làm thế nào với đám hài tử này. Đưa bọn
chúng về nhà sao? Hiển nhiên đây không phải là một ý tưởng tốt.
Hay là, vứt chúng tới hoang dã?
Ý niệm này chỉ vừa lóe lên một cái trong đầu Chung Ly Muội trong đầu cũng, đã bị hắn bác bỏ lập tức.
Nếu làm như vậy, chính mình cùng với những tên khốn đi cướp bóc bọn
nhỏ, có cái gì khác nhau cơ chứ? Ít nhất, bọn hắn đi theo Từ Phúc còn
có thể sống được. Nếu như mình vứt bọn chúng vào nơi hoang dã. Chỉ sợ khó có người nào còn sống sót, hoặc cũng chỉ lơ thơ mấy đứa mà thôi. Làm như vậy, chính là tự tạo nghiệp chướng cho mình.
- Khám huynh đệ, ngươi. . .
Lưu Khám vội vàng khoát tay,
- Ngươi đừng nhìn ta, hiện tại ta cũng nghĩ không ra biện pháp gì đây!
Hắn trầm mặc một lát. Nói khẽ:
- Trong phủ của ta nếu thu nhận thì một hai chục đứa bé cũng đã
là quá sức rồi, nếu như thu nhận toàn bộ, nhất định sẽ làm cho người khác chú ý.
Như vậy đi, ngươi an bài một người, lập tức đi về phía núi Cù núi.
Nếu như Man tiểu thư còn ở đó, hãy nghĩ cách để cho nàng dẫn người tụ hợp cùng chúng ta ở Khải Dương. . . Nếu nàng đã chịu giúp đỡ
chúng ta, tất sẽ không chỉ quan tâm giúp đỡ một lần hay nhiều lần. Trừ phi có Man tiểu thư ra mặt hỗ trợ, nếu không chúng ta đừng mơ
tưởng tới chuyện đi ra khỏi Đông Hải Quận. Tiến vào Tứ Thủy, mới
có thể nói là an toàn.
Chung Ly Muội hiện tại, hoàn toàn tin vào Lưu Khám, y như thiên lôi sai đánh đâu thì đánh đó.
Gật đầu liên tục, nói:
- Khám huynh đệ nói đúng, ta sẽ an bài người đi ngay. Ngay lập tức giải quyết xong xuôi chuyện này.
Chung Ly Muội lập tức tìm tới một đồng bạn. Ghé vào lỗ tai gã thấp
giọng nói vài lời, người y lô kia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, liền
cưỡi ngựa rời đi.
Lúc này, những người đi săn bắn cũng đã trở lại.
Lưu Khám lại sai người băm con mồi kia ra nhiều mảnh, nấu thành một nồi canh thịt băm.
Mùi thịt tỏa ra nồng đậm, tràn ngập khắp cả rừng, lúc này bọn nhỏ
đã có chút nhịn không được rồi. Chỉ tiếc, bên người bọn Lưu Khám cũng
không mang theo nhiều bộ đồ ăn, chỉ có thể chia thành từng nhóm nhỏ
để ăn uống. Một mình Lưu Khám, bước chậm trong rừng, rồi nhảy lên
trên một cành cây ngồi xuống.
Nên làm cái gì bây giờ?
Tần Man, sẽ đáp ứng hỗ trợ sao?
Trong nội tâm Lưu Khám, hoặc nhiều hoặc ít có chút sợ hãi .
Chung Ly Muội đã ăn no, trong lòng ngực của hắn là Quả nhi đang ngủ say, ngồi xuống bên người Lưu Khám.
Từ vẻ mặt của mỗi người, bọn hắn đều nhìn ra đối phương dấu
đằng sau sự bình tĩnh kia là những lo nghĩ thấp thỏm bất an. . .
- Chung Ly, sau khi chuyện này chấm dứt, ngươi định làm như thế nào?
Chung Ly Muội nghe được khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Y cười khổ một tiếng nói:
- Ta cũng không biết. . . Trở về Y lô nhất định là không được nữa
rồi, không phải là chúng ta không muốn trở về, nhưng hôm nay vẫn
còn người ở y lô, phải mau chóng bỏ đi, nếu không họ chắc chắn sẽ
bị liên quan.
Về phần đi chỗ nào, ta cũng chưa nghĩ tới.
Ta nghe nói, vùng sông Dĩ Nam, thế lực người Tần cũng không tính là
quá lớn, cho nên nếu như không có chỗ nào để đi, ta sẽ đi đến chỗ đấy.
- Đi Hội Kê?
Lưu Khám xì mũi coi thường,
- Nếu như vậy, không bằng ngươi hãy mang theo nhóm người này đến
chỗ ta. . . Chậm đã, các ngươi có thể tới làm cho lâu thương. Đó là
địa bàn của ta, vô cùng an toàn. Về phần hộ tịch của các ngươi, cũng
không khó xử lý. Đến lúc đó ta sẽ tìm vài hương lão nói qua một chút
là tốt rồi.
Quả là đúng vậy, đây không phài là một cơ hội mà mình đang đợi sao?
Đi Hội Kê?
Đây không phải là vô duyên vô cớ tiện nghi Hạng Vũ?
Có một số việc, ngươi không thể không tin tưởng cái thuyết số mệnh.
trong lịch sử tuy không ghi rõ, vì sao Chung Ly Muội lại có quan hệ
với Hạng Vũ. Nhưng cho tới bây giờ, hắn còn không biết Hạng Vũ là ai, tại sao lại phải để cho một nhân vật lớn như vậy chạy mất? Không
bằng cứ lưu lại bên cạnh mình.
Chung Ly Muội nói khẽ:
- Như vậy có làm khó ngươi hay không?
- Khó cái gì?
Lưu Khám vung tay đứng lên,
- Quyết định vậy nha, đi lâu thương.
Chúng ta coi như là huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử, lúc này nếu ta không giúp ngươi, như thế không phải là không có nghĩa khí sao? Cứ như vậy đi, tới lâu thương giúp ta.
Hai gò má Chung Ly Muội run rẩy kịch liệt.
Một lát sau, y đứng dậy, ôm lấy Quả nhi, quỳ một chân trên đất.
- Khám huynh đệ, chỉ mong ngươi không bỏ, Chung Ly Muội nguyện đi theo làm tùy tùng, vì Khám huynh đệ mà ra sức làm khuyển mã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...