Hình Danh Sư Gia

Mạnh Thiên Sở không ép người lên ngực Phi Yến, hô hấp của nàng thuận lợi hơn nhiều, thở mấy hơi xong chợt phát hiện hắn đang phục trong lòng mình, dựa mặt lên hai bầu vú, không khỏi vừa thẹn vừa quẫn bách, run giọng nói: "Thiếu... thiếu gia...."
"Đừng réo nữa... ta cũng biết .... như vậy không hay, nhưng ta... ta không còn sức nữa... đau quá rồi..." Mạnh Thiên Sở thở mấy hơi khì khì.

"Vậy... vậy thiếu gia cứ nằm chút nữa đi, không... không sao đâu..., đều tại em không tốt..., không nên cứ hái đóa hoa đó, liên lụy thiếu gia thụ thương..."

Mạnh Thiên Sở hiện giờ không còn tinh thần đâu mà nói với cô bé về chuyện này, sự đau đớn làm hắn rất lo, hắn e là xương sống thắt lưng bị tổn hại, nếu mà nằm liệt giường thì coi như tiêu đời. Hắn vội nỗ lực nhúc nhích đầu ngón chân, ơ, còn hoạt động được, nếu vậy thì quá tốt rồi! Điều này làm Mạnh Thiên Sở yên lòng, vì xương sống hông không bị đứt gãy, không ảnh hưởng đến thần kinh cơ chi bên dưới, xem ra là chỉ bị chấn thương cơ. Phần eo chính là bộ vị điều khiển hoạt động cơ thể ở giữa, nếu thụ thương ở đây, thân thể không thể tự do hoạt động nữa.

Vết thương ở đầu không ngừng lưu huýet, máu đã chảy thấm ướt cả gò ngực của Phi Yến. Đầu hắn đau vô cùng, nhưng không có cảm giác buồn buôn mắc ói, thần chí vẫn còn rõ ràng, khiến hắn cũng bớt lo. Trước mắt, sọ não của hắn xem ra không tổn thương, nếu lỡ mà xảy ra xuất huyết nảo, thì án chiếu vào trình độ y học ở Minh triều, cái mạng của hắn coi như xong, chỉ còn trong chờ vào ông trời phán xét mà thôi.

Những vết thương ở bộ vị khác xem ra chỉ là ngoại thương, vấn đề không lớn, hắn quyết định hãy cầm máu vết thương ở đầu trước.

Chính vào lúc này, ở xa có tiến gnguời gọi: "Phu quân! Phi Yến! Hai người ở đâu?" Tiếng gọi mang theo giọng mếu máu, đó là âm thanh của Hạ Phượng Nghi. Tiếp theo đó, thanh âm của lão Hà đầu truyền tới: "Thiếu gia... thiếu gia..."

Bọn họ cuối cùng cũng tìm đến rồi, Mạnh Thiên Sở không có sức hồi đáp, Phi Yến thì lớn tiếng đáp: "Mợ chủ! Chúng em ở đi! Bị một khối đá lớn ngăn ở giữa sườn, thiếu gia bị thương rồi, chảy rất nhiều máu! Không động đậy được nữa!"

Hạ Phượng Nghi vừa kinh vừa mừng, lớn tiếng hô: "Vậy hả! Mọi người đừng loạn động, chúng ta sẽ đến cứu mọi người ngay! Không thấy mọi người, chúng ta lo lắm?"


Mạnh Thiên Sở gượng nói với Phi Yến: "Nơi này nguy hiểm lắm... bảo bọn họ... đừng đến! Cứ ở bên đó... đợi chúng ta, ta nghỉ ngơi một chút... là được rồi, không có gì... lớn lắm đâu."

Phi Yến vội hô lớn: "Mợ chủ, thiếu gia nói mọi người đừng đến, cứ ở đó chờ, ở đây nguy hiểm lắm, chúng em không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay."

Nơi này đích xác quá dốc và hẹp, Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu không dám khinh thường leo xuống, sợ không cẩn thận té lăn xuống núi. Nghe Phi Yến nói, Hạ Phượng Nghi lớn tiếng dặn: "Phi Yến, chiếu cố thiếu gia cho thật tốt! Phải cẩn thận, chúng ta ở bên này."

Nghe vậy, Mạnh Thiên Sở có chút buồn cười, Phi Yến như vầy có thế nói là chiếu cố cho hắn quá tốt: cho hắn nằm trong lòng, gối lên hai gò ngực của nàng, có thể nói là chiếu cố từng li từng tí ấy chứ.

Phi Yến đáp ứng, nỗ lực ngẩng đầu nhìn nhìn, không thể thấy Hạ Phượng Nghi do gờ núi ngăn tầm mắt, chỉ có thể nghe được âm thanh của họ. Trên người nàng đầy vết trầy sát, nhưng nhờ sự bảo hộ của Mạnh Thiên Sở, nên tất cả đều là vết thương ngoài da. Sau khi định thần, khôi phục lại sự trấn tĩnh, nàng đưa tay lau máu trên trán cho Mạnh Thiên Sở, xem xét vết thương trên đầu hắn, thấy trên đỉnh đầu và sau đầu có ba bốn vết thương, tuy không lớn nhưng số lượng nhiều, chảy ra khá nhiều máu, nên vội dùng tay áo áp lên vết thương, dùng tay áp chặt.

Do vết thương ở đầu được Phi Yến lo liệu, hạn chế chảy máu, nghỉ ngơi một chút Mạnh Thiên Sở từ từ khôi phục lực khí, được sự trợ giúp của Phi Yến từ từ bò dậy, ngồi trên đùi của Phi Yến. Mạnh Thiên Sở rời khỏi thân thể của Phi Yến, "dê non" tự nhiên có thể ngồi nhỏm dậy được.

Có điều, tư thế của hai người hiện giờ vô cùng ái muội, do quá chật hẹp, hai người căn bàn không thể ngôi ngang, cho nên Mạnh Thiên Sở phải ngồi trên hai đùi của Phi Yến. Hiện giờ không phải là lúc hổ thẹn, Phi Yến vén áo xé một miếng vải trong nội y, bao băng đầu lại cho Mạnh Thiên Sở. Những vết thương nhỏ trên người rất nhiều, không thể nào băng hết, rất may là đã thôi chảy máu.


Mạnh Thiên Sở thở một hồi, hỏi: "Đa tạ, em không sao chứ?"

"Lúc té xuống, thiếu gia người... người ôm bảo vệ cho em... nên em không sao, chỉ là vừa rồi suýt bị thiếu gia đè chết!" Nhớ tới chuyện vừa rồi, Phi Yến đỏ mặt.

"Khoa trương chưa kìa! Ta đâu phải cái thùng phuy, sao có thể... đè em chết chứ! Nếu như chịu không nổi, sau này... thành thân rồi, chồng em làm sao đây?"

"Hừ! Là thật đó! Thiếu gia người cứ đè mãi, mới đầu em con chịu được, nhưng lâu một chút thì không thể, sau đó em bị người đè cứ nổ đom đóm mắt, hai mắt trợn ra, thở không nổi, suýt chút nữa chết tươi rồi đó..."

Mạnh Thiên Sở nhìn Phi Yến chầm chầm, ánh mắt từ từ hiện lên vẻ vui mừng vì nghĩ ra gì đó, reo lên một tiếng: "Ha ha, ta biết rồi!" Rồi không biết lấy đầu sức, ôm lấy Phi Yến hôn lên gò má phấn của nàng một cái, "Quá tốt rồi, Phi Yến bảo bối của ta quả là thông minh!"

Phi Yến bị hành động bất chợt của Mạnh Thiên Sở này giật nảy mình, bất giác đưa tay sờ chỗ má bị hắn hôn, đỏ mặt hỏi: "Thiếu gia... người... biết cái gì? Em thông minh chỗ nào?"

Hành động vừa rồi quá mạnh, động đến vết thương, khiến Mạnh Thiên Sở đau quá hít hà mấy cái, nhíu tít hai hàng chân mày.
Phi Yến vội hỏi: "Thiếu gia! Sao vậy?"


"Không... không có gì..." Mạnh Thiên Sở dựa người vào tảng đá, "Lời em nói vừa rồi khải phát cho ta, cấp cho ta ngộ ra một con đường phá án Lâm Tư bị giết mới, có thể phải theo hướng này mới điều tra được."

Phi Yến còn chưa hiểu, mở to đôi mắt mỹ lệ nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở nói: "Được rồi, chúng ta không nói mấy cái đó nữa, hãy nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này trước."

Nghĩ đến phương pháp phá án mới, Mạnh Thiên Sở rất cao hứng, nghỉ ngơi một hồi tinh thần khá hơn, những cơn đau cũng bớt nhiều, liền nói với Phi Yến: "Em đỡ ta lên."

Hai đùi của Phi Yến bị Mạnh Thiên Sở ngồi nên động đậy không được, chỉ còn biết đưa tay ra đỡ eo hắn, để tránh cho hắn không có sức ở hông rồi lăn xuống dưới. Mạnh Thiên Sở vịn vào tảng đá từ từ đứng dậy, cơ thịt ở eo bị rách, vừa rồi cơn đau kịch liệt làm hắn tạm thời mất năng lực hoạt động, nghỉ ngơi một hồi thân thể đã có thể động đậy, eo và đùi cũng từ từ có sức.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy dựa vào tảng đá, Phi Yến day day chỗ đùi bị Mạnh Thiên Sở ngồi lên, cũng từ từ đứng dậy. Chỗ này quá hẹp, cô nàng chỉ còn biết dựa vào người Mạnh Thiên Sở, hầu như là nép hẳn vào lòng hắn.

Mạnh Thiên Sở một tay ôm eo thon của Phi Yến, một tay vịn tảng đá, nhìn tứ phía, thấy chỗ họ đứng là một vách núi vừa dốc vừa hẹp, xem chừng trước đây không lâu đã có vụ lỡ núi, vách núi phía dưới trống hoác, cự li so với rừng đối diện đại khái còn một hai trăm mét, không có đường, cách phía dưới rất xa, nếu như không có khố đá này ngáng lại, cứ lăn xuống dưới chân núi thì hai người không chết cũng bị thương.

Tuy toàn thân vẫn còn rất đau, đặc biệt là ở eo, nhưng Mạnh Thiên Sở hoạt động chân tay một hồi, cảm thấy đã lấy lại sức, có thể khống chế hành động, đưa mắt thấy thái dương đã từ từ chếch về núi, trời sắp tối rồi, Hạ Phượng Nghi không ngừng lo lắng hỏi tình hình. Mạnh Thiên Sở quyết định mạo hiểm vẹt lối đi qua phía rừng đối diện chưa bị sạt lở, rời khỏi khu vực nguy hiểm này.

Mạnh Thiên Sở cởi áo ra, xé ra từng mảnh bện thành một sợi dây dài, một đầu đưa cho Phi Yên, bảo nàng cột vào eo, một đầu cột vào eo của hắn để đề phòng Phi Yến trượt chân té xuống sẽ dùng sợi dây này kéo nàng lại. Dĩ nhiên nếu Mạnh Thiên Sở té, với trọng lượng của hắn, chỉ sợ sẽ kéo Phi Yến theo lông. Nhưng lên núi phải hỗ tương bảo hộ cho nhau là điều phải làm, chỉ hi vọng đừng phát sinh tình huống hắn rơi té mà thôi.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta đi trước dẫn đường, em nhìn chuẩn theo bước chân ta, học theo cách của ta, chúng ta từ từ đi."

Phi Yến gật đầu đáp ứng, khẩn trương nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở dựa lưng vào núi, hai tay đưa ra giữ hai bên, dùng gót hai chân đạp thành từng lổ hõm vào, khi đạp cứng rồi mới di động tới trước.

Phi Yến học theo Mạnh Thiên Sở, lưng dựa vào núi, dùng gót chân đạp lên những lổ nhỏ do Mạnh Thiên Sở tạo ra, cẩn thận bước tới. Nàng bị thương nhẹ, hành động không ảnh hưởng gì, người lại nhanh nhẹn như yến, do đó việc này không làm khó nàng. Chỉ có điều nhìn xuống khe núi hẹp bên dưới, nghĩ tới lỡ mà đạp hụt chân là lộn cổ xuống chân núi, không khỏi cảm thấy khẩn trước. Lúc này sợi dây bố đeo trên eo mang lại cảm giác an toàn cho nàng, khiến nàng tự tin hơn.

Cuối cùng, hai người cũng vòng qua được bộ phận núi de ra, liền nghe Hạ Phượng Nghi vui mừng gọi: "Phu quân..."

Mạnh Thiên Sở không dám loạn động, đưa mắt nhìn, thấy bên rìa chỗ núi lở, Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu đang vui mừng gọi hai người hắn.

Hai người không dám nói chuyện, vẫn y như cũ từ từ di động, cuối cùng cũng tiếp cận được rìa chỗ núi lở. Mạnh Thiên Sở nắm lấy tay của Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu, đạp chân lên trên cỏ xanh, bấy giờ mới thở phào chuyển thân lại kéo Phi Yến lên.

Cuối cùng thì cũng an toàn, trong cơn vui mừng như điên, Phi Yến như con chim én nhỏ túm lấy Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi nhảy nhót hò hét vang trời.

Mạnh Thiên Sở vội nói: "Đừng... đừng náo loạn nữa, chúng ta rời khỏi chỗ này đi."

Phi Yến bấy giờ mới buông tay, hai người cởi sợi dây buộc ở eo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui