Phi Yến lập tức giải thích: "Nhị phu nhân, em... em không có ý đó."
Mạnh Thiên Sở trầm thanh nói: "Phi Yến không có ý đó, nhưng mà ta có, - có phải là cô làm hay không?"
Hạ Phượng Nghi vội vã nói: "Không phải nhị phu nhân đâu, chẳng có quan hệ gì đến muội ấy."
Ôn Nhu hừ một tiếng, nói: "Nghe rồi chưa? Không phải ta.”
Mạnh Thiên Sở nhìn đáng vẻ của Hạ Phượng Nghi vậy, nói với Phi Yến: "Em đi gọi Giai Âm đến xem sao."
Phi Yến vội gật đầu, khi đi ngang qua Ôn Nhu vội cúi đầu đi nhanh, Ôn Nhu nhìn theo bóng lưng củaPhi Yên, khóe miệng lộ nụ cười lạnh!
Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân không cần quản thiếp, chàng đi lo việc của chàng đi."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Có bận cách mấy cũng chờ Giai Âm đến xem bệnh của nàng rồi hẵn hay."
Ôn Nhu ở bên cạnh châm chọc: "Cô ta không phải thần y, có bệnh cần đi tìm lang trung mới phải."
Mạnh Thiên Sở tức mình: “Cô không nói chẳng ai bảo cô câm!"
Ôn Nhu lập tức nín miệng.
Tả Giai Âm và Tuyết nhi vội vàng đi đến, xem ra là bị Phi Yến gọi giật dậy, đầu tóc còn bay tán loạn trên vai.
Tả Giai Âm ngồi xuống cạnh Hạ Phượng Nghi, tử tế bắt mạch, sau đó hỏi những thứ Hạ Phượng Nghi gần đây ăn và tình hình ngủ nghê, sau đó cười.
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm cười, liền biết không có gì đáng ngại, liền đứng dậy nói: "Vừa rồi Chu Hạo gọi ta, nói là xảy ra án mạng gì đó, ta phải đi xem xem. Thấy nàng cười, ta liền biết Phượng Nghi không có gì đáng ngại. Nàng giúp ta chiếu cố nàng ấy, ta đi sẽ về ngay.”
Nói xong yêu thương vuốt má Hạ Phượng Nghi, sau đó bước ra cửa.
Tả Giai Âm chợt lên tiếng sau lưng hắn: "Đi gì mà gập vậy, huynh còn chưa hỏi Phượng Nghi tỷ tỷ bị làm sao nữa kia mà?"
Mạnh Thiên Sở nghe trong lời nàng có ý khác, vội đứng phắt lại, chuyển thần nghi hoặc nhìn Tả Giai Âm.
Tả Giai Âm cũng cười đứng lên, bước đến cạnh hắn, bảo: "Phượng nghi tỷ tỷ không phải sinh bệnh, mà là có tin vui rồi!"
Mạnh Thiên Sở reo lên một tiếng, cao hứng thò hai tay ra định ẵm Tả Giai Âm, đột nhiên ý thức đến cái bụng kềnh càng của nàng, liền chuyển thân tìm người khác, Ôn Nhu lập tức bước tới đứng cạnh hắn, tươi cười nhìn hắn, chờ hắn bước tới ôm. Ai ngờ Mạnh Thiên Sở vòng qua nàng, chạy tới giường ẵm gọn Hạ Phượng Nghi lên, quay tại chỗ mấy vòng.
Tả Giai Âm cười nói: "Coi thiếu gia cao hứng kìa, mau đặt Phượng Nghi tỷ tỷ xuống đi. Tỷ ấy hiện giờ rất yếu, không chịu, nỗi thiếu gia hành hạ như vậy đâu."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới thôi, cẩn thận đặt Hạ Phượng Nghi xuống giường.
Phi Yến mừng rỡ nồi: "Đại phu nhân có tin vui rồi? Hi hi, em sắp được làm tứ nương rồi!"
Hạ Phượng Nghi vừa mừng vừa thẹn, trốn vào lòng Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cao hứng nói: "Quá tốt rồi ha ha. Mạnh Thiên Sở ta trẻ vậy mà làm cha của hai đứa nhóc rồi, hạnh phúc cực luôn."
Phi Yến cười hi hi: "Đúng vậy. Đúng vậy. Thật là hạnh phúc quá đi mà. Em cũng trẻ như vậy mà làm tứ nương của hai đứa nhóc luôn rồi!"
Không ai lý gì đến mình, Ôn Nhu tức giận khinh bỉ nhìn bọn họ, dậm chân bước ra cửa. Khi tới cửa, cuối cùng vẫn buông ra câu nói: "Có bản lĩnh thì tự sinh, làm có tứ nương mà cao hứng thành như vậy, thật tức cười!" Nói xong phát tay áo bỏ đi.
Phi Yến sững người, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của Ôn Nhu, ngay sự hoan hỉ vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Hạ Phượng Nghi nhìn thấy cảnh đó, liền ngổi dậy kéo Phi Yến đến bên cạnh, bảo: "Đừng nghe lời nhị phu nhàn, muội ấy chỉ nói chơi với em thôi. Là nữ nhân thì ắt sẽ sinh con cho mình, em còn nhỏ vậy gấp làm gì. Em coi Giai Âm hai tháng nữa phải sinh rồi. Ta lại có mang. Cái nhà này đã đủ cho em cực rồi. Nếu mà mọi người đều cùng có mang hết, vậy trong nhà chẳng lẽ sẽ do phu quân quản hay sao?”
Mạnh Thiên Sở cũng nói: "Đúng vậy, em hiện giờ còn nhỏ, sau này để em sanh mười mười hai đứa cho bọn nhóc chạy khắp nhà gọi em là mẹ, khi đó em sẽ phiền cho xem."
Phi Yến bấy giờ mới vui trở lại, chẳng nghĩ ngơi gì’ nói vuột miệng ra luôn: "Em sẽ không phiền, em thích con lắm!”
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, Tã Giai Âm dùng tay khẽ điểm vào trán Phi Yến, trêu chọc: "Còn không biết xấu hổ, ta còn hoảng vì e giờ xấu kia kìa!"
Không cần họ nói, gương mặt Phi Ỷến đã sớm đỏ thành trái gấc chín rồi.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đến đại sảnh, thấy Diệp Tĩnh và Diệp Ninh ngồi ở đó vô cùng sốt ruột ở một góc đại sảnh còn có hai lão nhân, một nam một nữ, có vẻ là hai vợ chồng. Hai người xem có ý e sợ.
Diệp Ninh thấy Mạnh Thiên Sở đến, vội đứng dậy nghênh tiếp.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lý trưởng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Ninh chỉ vào hai người già trong góc đáp: "Bọn họ là thôn dân trong Ngọc Lan thôn chúng tôi, đại khái nửa canh giờ trước đến báo, rằng ở cửa thôn cạnh dòng sông nhỏ phát hiện một cái tay người chết. Cái này... cái này đáng sợ quá, tôi đến xem trước, đã cho người bảo hộ hiện trường. Vừa khéo sư gia ngài ở đây, nên đến bẩm báo với ngài. Đồng thời, tôi đã phái người cưỡi ngựa nhanh đến thành vào nha môn báo án rồi."
Mạnh Thiên Sở gọi hai lão nhân đó lại. Hai người e dè đến quỳ trước mặt hắn. Hắn bảo: "Lão nhân gia không cần quỳ nói, đứng lên đi."
Hai người già nhìn lý trưởng, còn chưa động, Mạnh Thiên Sở cũng không miễn cưỡng, hỏi: "Hai vị làm sao phát hiện được chỗ người chết? Chỉ có một cánh tay sao?"
Ông già đáp: "Hồi... hồi bẩm sư gia, là bà nhà tôi phát hiện. Lúc đó, bà... bà ẩy rửa rau ở bên sông về, khi về trên tay cầm một khối thịt. Lúc đó tôi nhìn thấy, liền hỏi thịt từ đâu ra Bà ấy nói lượm từ bên sông, trước đó tôi chỉ nghĩ đó là thịt heo, còn nghĩ, ai mà sơ ý vậy, sau đó tôi sợ trời nóng làm hư thịt, nhà chỉ có hai người ăn không hết, nên muốn dùng muối ướp, rồi treo lên phơi, bấy giờ mới biết không phải là thịt heo. Lúc đó tôi cũng không biết đó là thịt gì, nên bảo bà nhà dẫn tôi ra sông xem thử và thế là bà dẫn tôi ra, rồi ở chỗ không xa nơi bả lượm được thịt ấy, trong đám cỗ, tôi phát hiên môt cái tay!”
"Vậy cái tay đó đâu?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
Thôn này có thể nói là dân phong thuần phác, chưa phát sinh qua án mạng gì. Diệp Ninh không có kinh nghiệm về phương diện này, nên hơi e đè cười đáp: "Gớm lắm, tôi... tôi không biết là phải mang về, nên cứ để ở hiện trường.”
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy còn rầy rà gì, đua ta tới hiện trường."
Được hai vợ chồng già đẫn đường, bọn họ tới con sông cạnh thôn đó.
Mạnh Thiên Sở nhìn xung quanh. Con sông này là nhánh của con sông Ôn Nhu tắm hôm qua, hai bờ không rộng, đại khái mười mét, nước trong và chảy chậm, có thể nhìn thấy đáy. Đối diện là ruộng và rừng trúc, nông dân trồng đậu trên số ruộng này.
Mạnh Thiên Sở đến chỗ hai lão nhân phát hiện ra thịt và tay, thấy đó là chỗ một khối đá xanh, thường loại tảng đá xanh ở nông thôn thế này được dùng để rửa rau và giặt y phục, sử dụng thời gian dài rồi tảng đá xanh rẩt sạch và bằng phẳng.
Mạnh Thiên Sở quỳ xuống thạch bản, án chiếu theo lời ông già chỉ mà quan sát. Cái tay người được phát hiện trong lớp bèo phía dưới thạch bản này.
Lúc này, lý trưởng dẫn tới một thôn dân mang theo một cái túi bện bằng cỏ, cẩn thận đặt trước mặt Mạnh Thiên Sở. Lý trưởng che miệng, e sợ chỉ vào túi nói: "Mạnh gia, trong cái túi này là... tay người."
Mạnh Thiên Sở mờ túi ra xem, quả nhiên là một cái tay. Hắn lấy khăn tay từ trong người ra bao lấy, cẩn thận kéo ra xem xét. Những thôn dân xem náo nhiệt gần đó lập tức ré lên, rất nhiều đứa bé òa khóc.
Lúc này, Vương Dịch cùng các bộ khoái đã theo người đo lý trưởng cử đi báo án cưỡi khoái mã chạy tới.
Vương Dịch còn mang theo con khỉ. Chú nhóc nghe lời ngồi trên vai y, con mắt thao láo
nhìn quanh, thấy Mạnh Thiên Sở liền hoan hỉ chi chi hai tiếng nhào vào lòng hắn.
Mạnh Thiên Sẽ khẽ vuốt nhẹ đám lông mượt của nó, sau đó trao nó cho Chu Hạo đứng cạnh.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng cưỡi ngựa theo, còn mang theo rương khám pháp y của Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nói với Vương Dich: “Sơ bộ cho thấy đây là tay của nữ nhân, ngươi dẫn huynh đệ đến tìm xung quanh, ắt sẽ tìm thấy những bộ phận còn lại."
Vương Dịch gật đầu, định ly khai Mạnh Thiên Sở lại bảo: "Cho những thôn dân vây xem đó về hết đi, bọn họ quấy rầy ta làm không ổn đâu."
Vương Dịch nghe thế, liền bước lên mấy bước nói với thôn dân vây quanh: "Các vị hương thân không đụơc xem nữa, đều về nhà hết đi, hiện giờ nha môn làm việc, không có gì xem đâu, mau rời khỏi đây đi!"
Đại bộ phân thôn dân đều đi, chỉ còn mấy người hiếu sự không chịu dời bước, Vương Dịch rút đao hầm hè quát: "Không chịu đi thì theo ta về đại lao nha môn, nơi đó có nhiều cái đáng xem hơn nơi này.”
Những người còn lại lập tức co giò chạy hết.
Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, cười nói: "Vương Dịch trước giờ đều dung chiêu này dọa lão bá tánh."
Mộ Dung Huýnh Tuyết mỉm cười, không nói gì.
Tiếp đó, Vương Dịch dẫn bộ khoái bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Chẳng mấy chốc, trong rừng trúc không xa phát hiện tình huống, liền gọi Mạnh Thiên Sở. Hắn tự nhiên nghe thấy, nhưng giả vờ chăm chú nghiên cứu cái tay đó.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cuối cùng nhịn không được, khẽ gọi: "Mạnh gia! Mạnh gia...!"
"Hả?" Mạnh Thiên Sở chờ nàng gọi mấy tiếng mới giả vờ như giật mình tỉnh mộng, ngẩn đầu lên nhìn nàng.
"Vương bộ đầu dường như phát hiện tình huống ở bên rừng trúc, đang gọi huynh kìa!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Ta cứ ngỡ cả đời này muội không thèm lý đến ta nữa chứ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt bậm môi: "Mạnh gia nhiều trò thật, ngài như vậy ắt là lừa được con tim của hết cô này đến cô khác rồi chứ gì?”
Mạnh Thiên Sở bước tới, khẽ hỏi: “Ta có bao giờ lừa muội chưa? Chờ muội quá môn sẽ biết lòng ta thôi, ta hiện giờ muốn cưới muội, muội có đồng ý không?"
Mặt Mộ Dung Huýnh Tuyết càng đỏ hơn, cúi đầu đáp: "Mạnh gia, đều đã nói rõ rồi, chờ chuyện của nhị phu nhân xong ổn thỏa rồi hãy nói đến chuyện chúng ta, được không? Hiện giờ mau đi tra án thôi!”
"Ừ, được thôi’ Mạnh Thiên Sở nhanh chân bước đến rừng trúc.
Vương Dịch chỉ vào một cái lồng trúc đựng cá của ngư dân dưới đống cỗ, nói: ”Sư gia, vừa rồi chúng tôi phát hiện trong đó dường như có thứ gì đó, dường như là thịt"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, cúi xuống kéo cái lồng ra, phát hiện rất nặng, bên trong xác thật có thứ rất giống thịt. Hắn khẽ nghiêng lồng, từ từ đổ mọi thứ bên trong ra, phát hiện đó là một cánh tay bị chặt làm mấy khúc, còn có ngón tay, đầu tóc của người dính đầy thịt. Do khí trời đã nóng, đã xuất hiện một số ruồi nhặng theo mùi bị hấp dẫn tới, kêu ông ông khắp nơi.
Những tản chi này mùi thối nồng nặc, hình dáng khủng bổ, các nha dịch bên cạnh bịt mũi lùi lia lịa, thậm chí có người chạy ra xa nôn thốc nôn tháo.
Mộ Dung Huýnh Tuyết dù theo Mạnh Thiên Sở chứng kiến vô số hiện trường đầy huyết tinh, nhưng lần này cũng không khỏi cảm thấy nhộn nhạo.
Con khỉ nhỏ trên vai Chu Hạo khoa trương nhảy lên mấy cành trúc, trèo lên trèo xuống một tay che mắt làm ra vẻ sợ, miệng kêu chí chóe trông rất khoa trương.
Mạnh Thiên Sở lấy bao tay từ ruơng pháp y ra, tử tể tìm kiếm trong mớ thịt này, sau đó quay lại nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyểt, phát hiện nàng mặt tái nhợt đứng dựa vào khóm trúc, liền hỏi: "Có thể bắt đầu hay chưa?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng dậy, sau đó quỳ một chân dùng một bản gỗ đặt lên đùi, trải bản thi cách ra, kiên định nhìn hẳn gật đầu.
Mạnh Thiêu Sở nhìn khen ngợi: "Vậy được, bắt đầu ghi chép.
Mạnh Thiên Sở nói rõ những phát hiện liên quan đến tàn chi, Mộ Dung Huýnh Tuyết không ngừng ghi chép.
Bên này còn chưa kiểm tra xong, nha địch tìm được trong đám bèo cỏ đối diện bên kia nửa cái đùi.
Mạnh Thiên Sở đứng đậy, nói với Vương Dịch: "Như vậy tiếp tục tìm kiếm đi, tận khả năng tìm mọi tàn chi, mang về toàn bộ những thứ tìm kiếm được, hi vọng hung thủ không quẳng thi thể loạn. Nếu như thể xem ra có thể tìm được thi thể hoàn chỉnh."
Vương Dịch gật đầu, dẫn bộ khoái tiếp tục tìm kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...