"Nhất giang yên thuỷ chiếu tình lam
Lưỡng ngạn nhân gia tiếp hoạ diêm
Quyển hương phong thập lý châu liêm
Hoạ thuyền nhân thiên biên chí
Tửu kỳ nhân phong ngoại"
Bài từ này ai viết Mạnh Thiên Sở không còn nhớ nữa, nhưng tả rất giống cảnh tượng trước mắt.
Đầu hè Giang Nam vốn có cảnh sắc như lạc viên trên trời, đường đi không có chỗ đất hoang nào, xanh mướt một màu, thỉnh thoảng gặp vài cái ao cũng đầy sne hay cây lá xanh tươi nổi trên mặt nước.
Khói lửng lờ bốc lên tầng không sơn thôn, mùa hè nông thôn kỳ thật rất đẹp, mọi thứ đều rõ ràng, màu xanh của mạ, của bạch dương, màu lam của trời, hoa đua nở, mọi thứ đều mỹ lệ.
Ngoại thành huyện Nhân Hoà có một tiệm rượu, đại khái là gần huyện thành nên quy mô không nhỏ. Lúc này, ở cửa có tụ tập mấy người, có thể là đi ngang qua vì mùi rượu bốc ra từ quán mà tạm thời dừng bước. Bên sông có mấy con thuyền, người ngồi người nằm, dùng nón cỏ che đầu thiu thiu ngủ, xem ra là những kẻ ban đêm đi đánh cá ban ngày về ngủ bù.
Tuyết nhi sinh ra ở chỗ đầy thi tình hoạ ý này. Nó được gọi là Ngọc Lan thôn. Tuy thôn không xa huyện thành, nhưng lại là thiên đường chốn nhân gian. Ngày này vừa khéo Tuyết nhi 18 tuổi. Trong thời hiện đại, đây là sinh nhật rất quan trọng của cô gái, ý tứ là cô ấy đã trưởng thành. Nhưng ở thời cổ đại, điều này không tồn tại, vì hầu hết các cô đã thành mẹ thành vợ của người.
Nhưng Tuyết nhi vẫn mượn cớ này, gửi thiếp mời cả nhà Mạnh Thiên Sở tới dự sinh nhật của mình. Kỳ thật là họ tìm cơ hội để tụ họp cho náo nhiệt, cho nên ngay từ sớm cả nhà Mạnh Thiên Sở đã ngồi xe ngựa ra thành.
Khi sắp đến thon, đường xá trở nên khó đi, dặn xóc rất dữ. Mạnh Thiên Sở và Phi Yến xuống xe mà đi. Rất may Tả Giai Âm trước đây có đến, biết tình hình đường xá, đã tự ngồi kiệu, nếu không thì hiện giờ nàng ngồi xe cũng không được, mà đi bộ cũng không xong.
Hạ Phượng Nghi ngồi trên xe kiên trì một hồi, cuối cùng cũng bước xuống. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, không cảm thấy khổ gì. Chỉ có mình Ôn Nhu ở trên xe bị lắc lư kêu la ỏm tỏi, ba người dưới chỉ lén cười, không thèm lý gì đến nàng ta.
Từ làn gió mang mùi khói cơm chen lẫn mùi lứa mới tới, Phi Yến hỉnh cái mũi xinh, dùng sức hít mạnh, nói: "Thơm quá, em nghe cả đường mùi quê hương luôn rồi."
Mạnh Thiên Sở vuốt mũi cô nàng, cười bảo: "Cái mũi của em sao vậy, sao có thể từ khói bếp nhà người ta ngửi được mùi quê, thật là không dễ đó nghen."
Phi Yến làm mặt quỷ nháy Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia tự nhiên không biết nhà ngheo chúng tôi khổ thế nào. Nếu thiếu gia ở quê, sẽ biết là cái mùi này nó thân thiết ra làm sao."
Đang nói chuyện, Ôn Nhu chợt lớn tiếng bảo dừng xe, CHu Hạo đánh xe vội dừng lại, thấy Ôn Nhu mặt hầm hầm bước xuống, ai ngờ giẫm phải vũng nước, đôi hài hoa xinh đẹp lập tức lấm đầy bùn đất.
"Trời ơi! Cái địa phương quỷ gì vậy trời? Giày của ta, cứu mạng a!"
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đứng nhìn bộ dạng của Ôn Nhu, không ai nói gì. Ôn Nhu tức giận nhìn ba người, sau đó bước đến cạnh
Phi Yến, chỉ vào hài của nàng, dùng giọng điệu như ra lệnh nói: "Cởi giày của em ra cho ta, giày của ta ướt hết rồi."
Phi Yến có vẻ không tình nguyện, nhưng không tiện nói gì, chỉ đành ngồi xuống định cởi giày mình ra.
Mạnh Thiên Sở bước lên án tay Phi Yến, nói với Ôn Nhu: "Phi Yến cởi giày cho cô, vậy nàng ấy mang gì?"
"Thiếu gia....!" Ôn Nhu liếc xéo vào giày của Phi Yến, "Ai bảo thiếp lớn nó nhỏ làm chi?"
Mạnh Thiên Sở nạt: "Ta thấy bản tính của cô khó bỏ, cái gì mà lớn với nhỏ chứ. Tự cô không cẩn thận làm ướt giày, còn làm dữ như vậy. Phi Yến không được cởi, để ả tự nghĩ cách!"
Phi Yến không biết làm sao, hết nhìn Mạnh Thiên Sở lại nhìn Ôn Nhu.
Ôn Nhu tức giận cởi giày ra quẳng đến trước mặt Phi Yến, bảo: "Ngươi điếc hay là ngu vậy, còn ngẩn ra đó làm gì? Còn để ta tự cởi ra cho người à?"
Mạnh Thiên Sở lập tức xô Ôn Nhu ra thật xa, Ôn Nhu đứng không vững té luôn xuống đất. Phi Yến thấy vậy vội nói: "Đừng nóng, thiếu gia, để em cởi là được chứ gì."
Mạnh Thiên Sở quay nhìn Phi Yến một cái, bảo: "Hôm nay em mà cởi, thì từ nay cứ nghe theo lời con bát phụ (đàn bà dữ dằn) này, đừng lý gì đến ta nữa."
Nói xong, hắn chuyển thân bỏ đi. Phi Yến không còn cách nào, nhìn Ôn Nhu còn ngồi trên mặt đất, xong bước theo sau Mạnh Thiên Sở.
Ôn Nhu ngồi đó tức điên người, lớn tiếng réo gọi Phi Yến, nhưng Phi Yến chỉ đành vừa đi vừa ngoái lại, không dám hó hé gì.
Ôn Nhu không còn cách nào, chỉ đành đứng lên chân không chạy theo.
Tả Giai Âm ngồi kiệu đi trước, thấy sắp đến cửa thôn, ngay từ xa đã có Tuyết nhi trong bộ váy nhạt đứng ở cây Hạch đào to đón.
Đến khi gần lại, Tuyết nhi mới biết người ngồi trên kiệu là Tả Giai Âm, mừng rỡ đến đỡ nàng xuống, nói: "Tỷ tỷ, muội còn cho là sẽ có nhiều người tới, sao có mình tỷ hà?" Trong lời nói không giấu được vẻ thất vọng.
Tả Giai Âm cười bảo: "Ngốc à, sao có mình ta tới được, mọi người còn ở phía sau, đường vào thôn khó đi, mọi người bỏ xe đi bộ, do đó đi chậm hơn ta."
Tuyết nhi nói: "Thật là khó cho Mạnh thiếu gia và mấy vị phu nhân rồi."
Tả Giai Âm vội nói: "Quên cho muội biết, thiếu gia lại cười thêm một phu nhân, do đó sau này hãy gọi ta là mợ ba, Phi Yến là mợ tư, còn phu nhân mới cưới là nhị phu nhân."
Tuyết nhi kinh ngạc nhìn Tả Giai Âm hỏi: "Sao lại một lúc thì phu nhân một lúc là mợ, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Tả Giai Âm vừa định lên tiếng, đã thấy Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đi đến, không xa đó còn có Ôn Nhu chân trần.
Tuyết nhi hỏi: "Nữ tử rất đẹp đi sau đó là nhị phu nhân hả? Sao đi chân trần vậy?"
Tả Giai Âm che miệng cười: "Giày của cô ta ướt rồi, muốn đổi với Phi Yến mà thiếu gia không cho, nên đành đi chân không."
Tuyết nhi nói: "Xem ra vị nhị phu nhân này trong mắt thiếu gia không trọng yếu bằng Phi Yến a."
Tả Giai Âm nói: "Bọn họ đến rồi, không nói nữa, nói cho cùng thì nữ tử đó không dễ chọc, muội cận thận một chút."
Tuyết nhi gật gật đầu, sau đó mỉm cười bước đến nghênh đón bọn họ.
"Thiếu gia, lâu lắm không gặp ngài, ngài càng lúc càng tiêu sái ha."
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Gặp ta chỉ biết nói lời dễ nghe không à. Cô cần phải nhớ ta là tỷ phu (anh rễ) của cô đó, không được không biết lớn biết nhỏ đó nghe."
Tuyết nhi bụm miệng cười, sau đó làm lễ chào Hạ Phượng Nghi và Phi Yến.
Ôn Nhu đi phía sau lúc này mới phát hiện nữ tử tên Tuyết nhi này vô cùng xinh đẹp, tuy y phục mặc trên người rất phổ thông, nhưng không che được dung nhan vũ mị và mỹ lệ.
Tuyết nhi bước đến trước mặt Ôn Nhu, nhún mình chúc câu vạn phúc, sau đó nói: "Nhị phu nhân đi đường cực khổ quá."
Ôn Nhu hừ mũi, chẳng thèm nhìn Tuyết nhi một cái, bước thẳng tới trước. Tuyết nhi nhìn theo bóng lưng cô nàng, thè lưỡi cười, sau đó đi theo mọi người.
Tiến vào thôn, Ôn Nhu không thèm đi nữa, mặt ra vẻ đau khổ, nói là chân đã bị phồng bật máu rồi.
Mạnh Thiên Sở như không nghe không thấy đi thẳng về phía trước, Phi Yến cũng sợ mình cởi giày rồi làm Mạnh Thiên Sở bực mình.
Mọi người đang khó xử, thì Tuyết nhi nói: "Hay là để muội nhờ người trong nhà mang cho nhị phu nhân một đôi giày sạch sẽ thay. Xin nhị phu nhân chờ cho một chút."
Chẳng mấy chốc, một nữ tử tay mang đôi hài cúi đầu đi ra. Khi đi nhanh ngang mặt Mạnh Thiên Sở, hắn cảm tấy quen quen, lập tức nhớ ra, vừa kinh vừa mừng gọi: "Nhược Phàm!"
Nữ nhân đó ngẫn người, dừng chân lại, từ từ chuyển thân, thấy đó là Mạnh Thiên Sở, hai mắt ướt nhoè, môi run run, muốn cười mà cười không ra.
Mạnh Thiên Sở nhìn kỹ lại, thấy quả nhiên là Lâm Nhược Phàm, so với trước ốm đi một chút, nhưng vẫn còn đáng thương và đẹp động lòng người như ngày nào.
Hắn vội bước tới một bước, kích động nói: "Nhược Phàm, quả là cô! Lần trước công công của cô tìm ta, ta bảo ông ta mang thư cho Tuyết nhi, bảo cô tới nhà Tuyết nhi làm việc, không ngờ cô tới thật. Cô còn khoẻ không?"
Lâm Nhược Phàm vẫn cầm trong tay đôi giày thêu của nữ, e thẹn nhìn hắn, khẽ trả lời: "Đa tạ Mạnh gia đã nhớ, Nhược Phàm vẫn khoẻ."
Lúc này Ôn Nhu ngồi trên tảng đá bên cạnh chờ đến phát phiền, thấy cô gái người làm này nói chuyện với Mạnh Thiên Sở, phừng lửa giận lớn tiếng quát hỏi: "Con nhỏ mang hài kia, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi định để ta đau chết sao?"
Lâm Nhược Phàm nghe thế, vội vã chuyển thân tới, không nói chuyện với Mạnh Thiên Sở nữa, mà chạy lại dâng giày cho Ôn Nhu.
Ôn Nhu khinh miệt nhìn Lầm Nhược Phàm, hỏi: "Chủ nhà ngươi không dạy ngươi mang giày cho người khác à?" Nói xong đưa cái chân dơ bẩn ra.
Lâm Nhược Phàm vội ngồi xuống, dùng y phục của mình lau sạch chân cho Ôn Nhu, ai ngờ mới lau được có một chân, Ôn Nhu đã đạp Lâm Nhược Phàm ngã ra đất, ác độc mắng: "Y phục của ngươi cứng như vậy, lau chân ta đau luôn rồi."
"Ngươi điên hả!?" Mạnh Thiên Sở xông tới đỡ Lâm Nhược Phàm dậy, giằng lấy giày quẳng xuống đất, "Ngươi mà nổi khùng nữa, thì cút về cho lão tử!"
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở mặt mày xám xịt, liền giật mình kinh sợ, ả chẳng biết mình làm ngã con hầu ấy vốn là tình nhân trong mộng của trượng phu. Ả thấy bộ dạng phừng giận như ăn tươi nuốt sống của hắn, chẳng dám hó hé gì.
Ba người Hạ Phượng Nghi cũng nhận ra Lâm Nhược Phàm. Phi Yến cao hứng nói: "Thì ra là tỷ, muội còn tưởng vừa rồi thiếu gia nói chuyện với ai chứ? Tỷ sao đến chỗ của Tuyết nhi đây?"
Lâm Nhược Phàm chỉ cười cười, sau đó nhìn Ôn Nhu với dáng vẻ đáng thương, khẽ nói: "Hay là tôi cõng phu nhân về, sau đó tìm khăn mềm lau chân cho phu nhân."
Mạnh Thiên Sở kéo Lâm Nhược Phàm lại, sau đó nói với Ôn Nhu: "Cô ta không phải là người hầu của cô, cô không có tư cách quát tháo với cô ta. Giày đã mang tới cho cô rồi, cô có mang hay là không?" Nói xong, hắn nói với mọi người xung quanh: "Đừng để Tuyết nhi chờ nữa, chúng ta đi trước."
Ôn Nhu biết Mạnh Thiên Sở nói là làm, vội mang giày vào, chẳng quản là sạch hay là không, vội đuổi theo, đến cạnh Mạnh Thiên Sở cười mơn hỏi: "Thiếu gia, chàng nhận thức nha đầu đó?"
Mạnh Thiên Sở hừ mạnh mũi, chẳng màng gì đến ả.
Ôn Nhu ba lần bốn lượt kéo tay Mạnh Thiên Sở, xuống giọng cầu: "Thiếu gia, tiện thiếp sai rồi, thiếu gia lại không nói ả là ai, tiện thiếp sao biết được? Thôi được rồi, thiếu gia không giận Ôn Nhu nữa, có được không?"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới dùng giọng hòa hoãn đáp: "Cô ta là gia quyến của đương sự trong một án trước đây của ta."
Ôn Nhu tự nhiên không vừa lòng với đáp án này, một gia quyến tự nhiên không thể nhận được sự chở che của thiếu gia như vậy: "Chẳng phải chỉ vậy thôi sao? Chỉ là một gia quyến đơn giản vậy thôi à?"
Mạnh Thiên Sở dừng ngay lại, lạnh lùng nhìn Ôn Nhu, khiến cô ả dựng tóc gáy: "Vậy theo ý Ôn đại tiểu thư thấy thì cô ta nên có quan hệ sâu hơn như thế nào với bổn thiếu gia đây?"
Ôn Nhu biết điều xua tay cười: "Không có, không có, thiếp chỉ hỏi để hỏi thôi."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Nhà của Tuyết nhi trong thôn trồng y hoa thạch lựu. Cha của Tuyết nhi là tộc trưởng của thôn này, đại bá làm lý trưởng, cả đại gia đình khoảng ba chục người tập trung ở đây, có thể nói là nhân đinh hưng vượng.
Sau khi Miêu Triết bị chém, trong nhà chỉ còn đại phu nhân và Tuyết nhi. Đại phu nhân đem tài sản chia làm hai, một phần giao cho Miêu Giác, phần còn lại cho Tuyết nhi, còn bản thân chẳng mang đồng bạc nào đến một am ni cô nhỏ ở Hàng châu xuất gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...