Mạnh Thiên Sở đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe Ôn Nhu hỏi thể, cứ tưởng rằng mình nghe lầm. Hắn mở mắt ra nhìn, thấy nữ tử khắp người mặc đồ đỏ hồng đó vần côn ngoan ngoãn để khăn trùm đầu.
Hắn cảm thấy tức cười- và thế là cất tiếng hỏi: "Nương tử, nàng chẳng lẽ đã nóng lòng chờ không nổi tới lúc cùng tướng công động phòng hay sao?"
Ôn Nhu nghe thế liền lột khăn trùm đầu quang lên người Mạnh Thiên Sở, đứng phắt dậy, thấy Mạnh Thiên Sở đắc ý cười đểu nằm ở đó, mặt đỏ bừng. Dù gì thì cô nàng lớn như thế mới lần đầu cùng nam nhân đơn độc ở chung một chỗ, và cô ả cũng biết rất rõ là nam nhân trước mặt đây chính là trượng phu của mình.
Mạnh, Thiên Sở thấy Ôn Nhu đỏ mặt liền bật cười lớn hơn lên, Ôn Nhu thẹn quá hóa giận, bước tới chỉ mặt Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mạnh Thiên Sở, ngươi cười cái gì?"
Mạnh Thiên Sở ngồi hẳn dậy, cởi hoa hồng trên người xuống, sau đỏ mở nút cổ, Ôn Nhu tưởng hắn định cởi ý phục, vội vã đưa hai tay che giữ trước ngực, hỏi: "É! Ngươi định làm cái gỉ?"
Mạnh Thiên Sở cười hi hi, ra vẻ háo sác: "Nàng thật đúng là kị' đó nha, tiến vào động phòng rồi nàng côn hỏi định làm cái gì?'
Ôn Nhu hoảng sợ, vội vã lùi mấy bước, bào: 'Ngươi đừng qua đây nha, ngươi qua đây ta la lên đó!"
"Ha ha ha!" Mạnh Thiên Sở ngửa cổ cười dài đột nhiên thu liễm nét mặt, lạnh lùng nhìn Ôn Nhu một cái, bảo: "Cô yên tâm, một con cóc thì nhất định sẽ không nảy sinh hứng thủ tình ái gì với con vịt hoang đâu. Do đó, cho dù cô có lột trưồng nằm giang hai chân ra ta cũng lười chẳng thèm nhìn cô đến nửa con mắt! Cô cố yên tàm lo nằm mơ cái mộng vịt trời của cô đi!" Nói xong hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
Ôn Nhu thấy hắn định đi, liền thở phào yên tâm, nhưng khi thấy hắn đi ra đến cửa đột nhiên dừng lại thì giật nảy mình, đưa hai tay khẩn trương túm chặt lấy váy của mình.
Mạnh Thiên Sở quay lại nhìn cô ả mía mai nói: "Bắt đẩu từ hôm nay cô là phu nhân của Mạnh Thiên Sở ta nhị phu nhân! Ngoài ra, trong nhà còn hai người thiếp nưa, tuy nói là sắp sau cô, nhưng mà trong thâm tâm ta bắt kỳ ai trong số họ cũng quý hon cô gấp trăm lần, Cô hãy rõ cho ta điểm này, nếu mà cô có điềm nào không phải với họ, ta sẽ không khách sáo với cô đâu!"
Mạnh Thiên Sở dừng lại một chút, xong tiếp: "Tam tòng tứ đức ắt cô biết, do đỏ, hãy sổng yên đó cho ta, thu lại hết cái gọi là tính tình tiểu thư ngày nào đó, Nếu không coi chừng ta trói gô cô lại, sau đó đem con vịt hoang cô vặt sạch hết lông!" Nói xong, hắn đá cửa bỏ đi.
Ôn Nhu giong như nằm mộng vậy, ngẩn ra một hồi, cuối cùng chỉ về hướng bóng dáng đã khuất của Mạnh Thiên Sở vừa khóc vừa gào: "Mạnh Thiên Sở, coi như ngươi giỏi!"
Mạnh Thiên Sở bước ra khỏi phòng của Ôn Nhu rồi cả đèm không quay lại, mà đen ngủ ở phòng của Tả Giai Âm.
Đến sáng ngày hôm sau, Tả Giai Âm hầu hạ hắn mặc quần áo, nha hoàn ở ngoài khê gọi: "Thiếu gia, mợ, mời dùng com!"
Tả Giai Âm đáp: "Được, đi mời tân phu nhân
Nha hoàn đứng ngoài vâng dạ một tiêng rồi bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Đi gọi ả làm gi? Gọi ả đến cả cơm cũng ăn không được."
"Tướng công, đừng như vậy, dù sao đi nữa cô ấy cũng là phu nhân của chàng, không thể nào cứng mãi như thế
Mạnh Thiên Sở thở dài một hơi, sau đó dắt tay Tả Giai Âm bước ra cửa. Mọi người đều ngồi trong phòng ăn, nha hoàn đến lí nhí thưa: "Mợ mới nói mợ không ăn."
Hạ Phượng Nghi ra hiệu cho nha hoàn lui, sau đó hỏi: "Hay là để thiếp đi xem thử?" Mạnh Thiên Sở cẩm ngay đũa lên, nói: "Quản ả làm gì? Đói chết càng hay."
Huýnh Tuyết nhỏ giọng nói: "Sư gia, Huýnh Tuyết cho rằng, nếu như đã cưới về rồi, đổi với cô ấy như vậy có phải là không..."
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ tiều tụy của Huýnh Tuyết, trong lòng càng bực hơn, bảo: "Các nàng không ai được đi, ai cũng đừng vì ả nói lời hay đẹp gì đó mà lẩm, các nàng nhường một bước, ả càng lần tới hai bước. Ăn cơm!"
Mọi ngươi thấy Mạnh Thiên Sở trong bộ dạng như vậy, không ai dám hó hé gì.
Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến nha môn, Vương Dịch đã sơm chờ ở đó.
Hắn hỏi: "Có phát hiện gì mới không?"
Vương Dịch đáp: "Tôi đã đến thanh lâu một chuyên nữa, tú bà đó nói nhắn vì cô Thủy Mộc Nhan đó bị người dùng giá cao chuộc từ Hàng Châu, làm nghề của bà ta chuyện thế này dĩ nhiên phải biết. Sau đó, có một lần có khách đến chỗ bà ta uống rượu hoa kể lại, nói Thủy Mộc Nhan đã đến Nhắn Hòa rồi bả ta còn chưa tin, khách nhân đó kể ở Hàng Châu đã nhìn thấy Thủy Mộc Nhan, do đó nhận ra được: khéo là tú bà đó trước đó ở Hàng Châu cũng gặp qua Thủy Mộc Nhan, nên khách nhân nói thế liền lưu tâm đò xét. Chẳng bao lâu sau đó, bà ta đúng là ở một tiệm mua son phấn nhìn thấy Thủy Mộc Nhan."
"Tấu xảo như vậy sao?" Vương Dịch đáp: "Tú bà đó kẻ lại như vậv." "Mụ ta còn nói gì nữa
Vương Dịch thưa: "Không có gì khác nưa, tú bà đó cũng cám thãy kỳ quái rằng mất cả vạn lượng bạc mà đem cô nương người ta đưa tơi nơi đó, thật là đáng tiếc quá mà."
Mạnh Thiên Sở kinh ngạc hỏi lại: "Một vạn lượng?"
"Đúng, tú bà đó còn nói, người đó ra tay rất hào phóng."
"Lúc đó khi Thủy Mộc Nhan mua son chỉ đi một mình hay sao?"
Vương Dịch đáp: "Tôi có hỏi mụ đáp là hình như đi với một nữ tử khác, tôi nghĩ có khả nàng là nha hoàn của Thủy Mộc Nhan."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Đúng a, một thiên kim tiểu thư tự nhiên phải có người chiêu cố. Hơn nữa, trạch viên lớn như vậy, một người ở ắt phải sợ, Như vậy, khi cô Thủy Mộc Nhan đó chết, nha hoàn của cô ta đi đâu rồi?"
Vương Dịch lắc đẩu: "Không biết, chỉ còn lại trạch viện đó, người mất lẩu không, án này quả thật là khỏ điều tra."
Mạnh Thiên Sở ngâm nghĩ, hỏi: "Lân trước Liêu Hoảnh chăng phải là nói ở trong trạch viện đó có nhìn thấy bức vẻ của Thủy Mộc Nhan hay sao? Ta sao không hề thấy qua, có phải là bị ai đó lấy đi rồi không?"
"Cái đó cũng không nhát định, ai cũng biẻt phòng đó có người chét, đêu hiẽm có khí xui, ai lại dám lấy thứ của người chết đó chứ?"
"Vậy cũng phải." Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một lúc, xong bảo: "Chúng ta trờ về xem thử."
Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo, Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến Vãn hà thôn lần nữa
Cửa trạch viện đã bị Gia Cát Hàm thay khóa mới, con đường trước cửa cũng được san phang lảm đẹp lại, xem ra là muốn bán lại thật.
Chu Hạo nói: "Tôi tiên vào xem thử, không có chìa khóa, Mộ Dung cô nương vào không được đâu."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Không có hề gì, mọi người cứ vào đi, muội ở cửa chờ."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vương Dịch, ngươi cũng ở ngoài này chờ cùng Huýnh Tuyết, ta và Chu Hạo vào trong xem thử."
"Chờ chút." Mộ Dung Huýnh Tuyết gọi Mạnh Thiên Sở đứng lại, lấy từ trong người ra cái khăn đưa cho hắn, "Mạnh gia, trạch viện này đã lâu không có người ở, huynh tìm thứ gì đó ắt là bị bụi bám nhiều- dùng cái này bịt mũi sẽ tốt hơn."
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy cười cười, cất khăn vào lòng, rồi cùng Chu Hạo vượt tưởng mà vào.
Mạnh Thiên Sở bước đến dưới lầu, nhìn vào bên trong, nói: "Trên lầu và nhà bếp của trạch viện này chúng ta đều đã xem qua, chỉ có hai phòng dưới lầu chúng ta chưa xem, trước đó chỉ ở ngoài nhìn, phát hiện bên trong toàn bụi vả mạng nhện, bèn trong cũng không có gì, chẳng qua là máy thứ lặt vặt, nếu như tìm được bức vẻ đó trong đám này thì hay biết mấy."
Chu Hạo mở cửa phòng, Trong phòng lập tức ùa ra rất nhiều bụi Mạnh Thiên Sở lấy khăn ra nhìn nhìn, không nở dùng, đút trờ vào trong túi, dùng tay che miệng mũi, đi thẳng vào trong, Chu Hạo không biết lấy từ đãu ra cái chổi lông gà, quét mạng nhện xung quanh, căn phòng liền dề nhìn hẳn lẻn.
Trong phòng ngoài cái bàn dài côn có mây cái ghế, bên tưởng có cái giàn trúc làm giá sách, Bước tói giá sách, Mạnh Thiên Sở phát hiện côn có một cây đàn tỳ bà, trẽn đã bám đầy bụi, Hắn cằm lẻn, khê dùng chổi lòng gà quét bụi bám trên đó, nhìn kỹ một chút rồi đặt trờ lai.
Xem ra đây là thư phòng của chủ nhân, Từ sách đật trẽn giá mà xét, Thủy Mộc Nhan xem ra là một nữ từ rắt tài hoa
Đột nhiên, hắn nhìn thấy máy bức họa đựng trong bình hoa ở góc phòng, liền lấy ra đặt lên bàn, phủi bụi đi, mỡ một bức trong đỏ ra xem, khi mở hết không ngờ dài nhưng hai mét, rộng một mét, Hẳn dùng cây xào treo bức vẻ lẻn tưởng, một mỹ nữ như sống dậy trẽn bức vẻ.
Mạnh Thiên Sở quan sát bức họa, thảy người vẻ bức họa này ngoài công phu thượng thùa ra, cón có vẻ như rát hiểu nữ tử trong bức vẻ, nhân vi Y có thể đem ánh mắt u oán của nữ nhân khắc họa lẻn từng nét bút lảm li tận trí
Khi nhìn kỹ thêm nữ tử trong bức họa, sau lưng có mấy đoa mẫu đon nở rộ, nữ tử mặc quần áo đò, ngực áo kéo trề lộ ra gò ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mày rựa lá liều, ánh mắt côn thu hút lòng người hon cả hoa đão, Da trắng như tuyết, tóc đen vần lẻn mái cao cao, trẽn đầu đầy cháu báu lóe mắt, môi hồng hơi nhướn lên, xác thật là mỹ nữ tuyệt sắc.
ở góc trái của bức họa có bài từ: 'Thu thiên nhân tán tiểu đình không, xạ lành đăng hỏn sầu sát nòng, Độc hưu không giai lường nạ phong, Nguyệt mông lông, nhắt thụ lẻ hoa tế vũ trung", ở dưới côn có một hàng chừ nhỏ: "Lâu Nguyệt cư sĩ tặng người trong mộng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...