Đại phu nhân khinh khỉnh đáp: "Ngươi tra ra ai hạ độc rồi bắt đi là được, không có lý di cũng bắt đi như vậy trong nhà này trống hoắc, di thể của nhị phu nhân làm sao đây?"
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: "Ngươi không phải là mong cho nhị phu nhân chết hay sao? Ngươi chẳng phải trước đó nói để cho bà ta tự sanh tự diệt hay sao? Hiện giờ người đã chết rồi, người sao lại quan tâm trở lại vậy?"
Đại phu nhân bị Mạnh Thiên Sở nói như tát vào mặt, tức khí tru tréo: "Ngươi có bản lãnh thì tra ra ai đi, không có bản lãnh sao lại bắt chúng ta về hết vậy?"
Chu Hạo bước tới trước, đại phu nhân trước đó đã nhìn thấy công phu của y, theo bản năng lùi lại một bước. Chu Hạo bảo: "Chúng ta nếu muốn bắt ai thì e rằng chẳng ai ngăn được."
MIêu Triết bước tới nói với Mạnh Thiên Sở: "Ngài biết là Tuyết nhi nhà tôi thân thể không khỏe, ngài có thể..."
Mạnh Thiên Sở đáp: 'Người thì chúng ta phải mang đi, còn về tứ phu nhân, ta sẽ dặn thủ hạ an bài cho tốt."
Đại phu nhân thấy không còn hi vọng nữa, liền nói: "Vậy ngươi dù sao cũng để chúng ta về phòng thu thập y phục một chút chứ, hiện giờ khí trời lạnh như vậy, nếu để rét cóng chúng ta, chúng ta có quyền kiện ngươi đó."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không cần nữa, nếu mà cần ta sẽ phái người về lấy cho các người."
Vương Dịch lúc này bước tới, thưa với Mạnh Thiên Sở là mọi chuyện sẳn sàng. Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Miêu Nhu và tướng công của cô ta, còn chưa nói gì thì Miêu Nhu đã lên tiếng: "Không sao, chúng tôi cùng đi."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói với Vương Dịch: "Mang hết tất cả về, không chừa một ai ở lại đây cả."
Vương Dịch đưa cả nhà Miêu gia đi. Mạnh Thiên Sở mang Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết ra vườn trước. Vườn này lúc này rất thông thoáng, gió lạnh vẫn thổi tứ bề, Mộ Dung Huýnh Tuyết không nhịn được phát run. Mạnh Thiên Sở nhìn xung quanh, nói: "Chìa khóa phòng của họ có bảo tam phu nhân lưu lại không?"
CHu Hạo rút ra chùm chìa khóa nặng đưa cho Mạnh Thiên Sở. Hắn cầm thảy thảy, nói: "Hay là có một số phòng họ chưa vào, từ ý nghĩa nào đó có một số thứ họ còn để nguyên vị trí, chúng ta xem xét từ phòng đại phu nhân trước."
Ba người mở cửa phòng của đại phu nhân, bên trong hoàn toàn giống như phật đường, nhang khói bay khắp, cả phòng mông lung. Mạnh Thiên Sở nhờ Mộ Dung Huýnh Tuyết mở cửa xong một lúc sau mới nhìn thấy mọi vật. Hắn hỏi: "Chu hạo ngươi tối qua đến xem phòng của đại phu nhân thì phòng ả thế này sao?"
Chu Hạo đáp: "Sao thế này được chứ? Nếu thế này thì làm sao thấy mọi thứ trong phòng? Hơn nữa nếu lúc đó như thế này, mụ làm sao ngủ được, ngộp chết cả người luôn."
Mạnh Thiên Sở cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Chờ khói tản đi hết, bày trí trong phòng từ từ rõ ràng. Kỳ thật phòng của đại phu nhân trần thiết rất đơn giản, thậm chí những phòng của đại phu nhân nhà bình thường còn to và hoa lệ hơn cái này nhiều.
Mạnh Thiên Sở quan sát tử tế căn phòng, cảm thấy đại phu nhân ngày thường là người tiết kiệm, trên giường chỉ trải chiếu gai, bàn sơ trang chẳng có trang sức gì. Chu Hạo bước đến một tủ, nói: "Đây là chỗ tối qua tôi phát hiện."
Cửa tủ đóng kín, Mạnh Thiên Sở mở ra xem, tức thời mắt sáng lên, xem ra đại phu nhân không phải thích kim ngân châu báu hay gấm vóc lụa là, mà là dược bình chất đầy cả tủ.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới, không khỏi a lên một tiếng, nói: "Bình thuốc còn nhiều hơn cả tiệm, thật đúng là nhà bán thuốc có khác."
Mạnh Thiên Sở phát hiện tủ này bày bình thuốc lớn nhỏ bất nhất, màu sắc cũng khác biệt, từ màu thanh hoa phổ thông nhất cho đến màu hồng và đen hiếm có nhất, có cả trăm bình bày 4 tầng, nhưng trên bình không dán giấy gì cả.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nhiều bình như vậy đại phu nhân làm sao phân biệt được dược vật chứ?"
Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng lắc đầu. Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, sau đó cẩn thận đóng cửa tủ lại, bảo Mộ DUng Huýnh Tuyết niệm phong, sau đó bước ra khỏi cửa.
Đến thư phòng của Miêu Triết, Mạnh Thiên Sở quan sát sơ qua, chủ yếu là đồ cổ hoặc thư họa. Nơi này chẳng có bình thuốc nào, hắn định đi ra, đột nhiên Mộ Dung Huýnh Tuyết gọi giật lại. Hắn chuyển thân nhìn, thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng trước một cái giá để đồ cổ, hắn liền bước tới.
MỘ DUng Huýnh tuyết chỉ cho hắn một cái hộp cổ vuông bằng gỗ, đã bị nàng mở ra, không ngờ trong đó chứa một đôi trường mệnh tỏa (bùa hộ mệnh cho em bé).
Mạnh Thiên Sở cầm cái trường mệnh tỏa đó lên xem kỹ, thấy nó được làm rất tinh xảo, tuy chẳng khác gì thứ bùa nhà bình thường đeo cho trẻ con, đều làm bằng bạc, nhưng công nghệ rõ ràng không tục. Hai cái bùa này có mặt khắc chữ "Cát tường", cái còn lại là "Như ý", mặt sau đều là đồ án gì đó. Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Là một đôi, huynh coi có phải cho hai đứa nhỏ không?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đáp: "Không phải là không có thể, chỉ có điều không biết đôi trường mệnh tỏa này có cho hai đứa bé đó đeo qua chưa."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Những hài tử thường sau khi sanh đều được đeo lên, nếu không phải cho hài tử đeo thì y mua làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Chúng ta có thể đi hỏi Miêu Triết và tứ phu nhân, đại khái sẽ biết ngay."
Mạnh Thiên Sở bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết bỏ hai cái khóa đó vào trong hộp lại, sau đó đưa về nha môn. Tiếp sau đó bọn họ tiếp tục đến các phòng khác.
Từ phòng của tam phu nhân bước ra, trên tay Mộ Dung Huýnh Tuyết có thêm một vật, đó là thứ mà Mạnh Thiên SỞ muốn đưa về nàh cho Tả Giai Âm xem coi có phải là "thuốc tránh thai" thời cổ đại mà Hạ Phượng Nghi nói hay không.
Mạnh Thiên Sở rời khỏi Miêu gia thẳng đến lao phòng, lúc này trời lại biến đổi, mùa đâu ở Hàng châu giống như khí hậu bắc phương, mỗi ngày đều đổ tuyết. Mạnh Thiên Sở từ ngoài vào lao phòng chỉ cách mười mét mà trên người đã đầy hoa tuyết.
Hắn gọi Vương Dịch đến, hỏi: "Bọn họ có phải được giam theo ý của ta không?"
Vương Dịch đáp: 'Người khác đều vậy, chỉ có Miêu Giác và Miêu Nhu cô nương cùng tướng công là ở cùng nhau, nha hoàn đều giam chung, gia định phân biệt giam ở phòng khác. Sau đó tứ phu nhân bị giam trong phòng có buồng sưởi, còn cho hai người canh. Tứ phân nhân đó quả là bệnh rất nặng, ngay sức để đi cũng không có, chẳng biết là bệnh gì."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nói: "Thời gian khẩn bách, chúng ta bắt đầu thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết soạn bút mực, nhanh chóng theo Mạnh Thiên Sở, khẽ phủi tuyết trên người hắn, sau đó hỏi: "Chúng ta bắt đầu từ ai?"
Mạnh Thiên Sở thở dài, nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết và CHu Hạo đi hai bên, hỏi: "Hai người thấy chúng ta nên bắt đầu từ ai?"
Hai người đều kinh ngạc, họ biết Mạnh Thiên Sở thường là người có chủ kiến, chuyện liên quan đến án ít khi hỏi người khác, hôm nay rất lạ, nên hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Mạnh Thiên Sở cười khổ một tiếng, phẩy tay nói: "Ta cũng chỉ nói cho có thôi, biết là hai người sẽ không cho ta biết. Ta kỳ thật lần này không biết phải đi hỏi ai trước. Vậy chúng ta đến phòng ai trước thì hỏi người đó vậy."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cẩn thận hỏi: "Ý của huynh là hiện huynh còn chưa xác định hung thủ là ai?"
Mạnh Thiên Sở nhìn nàng, đáp: "Sao có vẻ như ai cũng biết hung thủ là ai, chỉ có ta là không vậy? Chẳng lẽ đầu óc ta có vấn đề, các người ai cũng nhìn ra quá nhiều sơ hở, còn ta thì lại không?"
Chu Hạo nói: "Sơ hở mọi người không phải là không nhìn ra, thiếu gia ngài cũng nhìn ra, chỉ có điều ngài thường dùng chứng cứ để nói chuyện, tự nhiên không giống như chúng tôi thường chỉ dùng mắt và cảm giác nhận định hung thủ là ai thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng vội gật đầu cho là phải. Mạnh Thiên Sở cười nói: "Các người đều là thầy của ta, ta cũng muốn nghe từ miệng các người nhận định xem hung thủ là ai?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thè lưỡi, nói: "Tôi không muốn lúc này cấp cho tư tưởng của huynh một nhận thức sai lầm, cảm giác của tôi không đại biểu cho cái gì cả."
Mạnh Thiên Sở cười cười, bảo: "Huýnh Tuyết à, muội theo ta thời gian dài như vậy, rốt cuộc học được một điều rồi đó."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Là cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Thừa nước đục thả câu."
Nghe thế, hai người kia tuy không hiểu lắm, nhưng đều cười. Quả nhiên án theo ý của Mạnh Thiên Sở, họ đến phòng giam của ai trước thì hỏi người đó, và người họ hỏi đầu tiên là tam phu nhân.
Ngục tốt mở cửa phòng giam, Mạnh Thiên Sở bước đến trước mặt tam phu nhân. Tạm phu nhân lúc này đang ngồi trên giường rơm, thấy hắn lại liền mỉm cười đứng dậy.
Mạnh Thiên Sở nói: "Bất đắc dĩ thôi, cô cũng nói rồi, không thể để bọn họ nghi ngờ cô, cho nên chỉ đành giam cô chung luôn lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...