Phi Yến nghe thế mặt càng hồng hơn so với lúc mới tiến vào cửa, dùng quả cầu tuyết trong tay ném vào Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở thoắt cái đi chân không nhảy xuống giường bắt Phi Yến, Phi Yến vội đầu hàng, nói: "Đừng có điên, đại phu nhân và nhị phu nhân đang ở đại sảnh tiếp khách kìa, nếu để khách nghe thấy được thì sẽ cười chàng cho coi."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới ngừng tay, Phi Yến vội đem y phục và giày dép tới hầu hạ hắn mặc vào.
Mạnh Thiên Sở vừa mặc y phục vừa hỏi: "Là ai mà tới sớm vậy?"
Phi Yến đáp: "Không sớm nữa, sắp đến giờ cơm trưa rồi, nghe Giai Âm tỷ tỷ nói là tam phu nhân của Miêu gia."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, vội để cho Phi Yến nhúng nước lau mặt cho. Hắn biết tam phu nhân ắt là đến tìm bản thân hắn.
Xong xuôi, hắn vội rảo bước đến đại sảnh, quả nhiên thấy Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm đang ngồi tiếp chuyện tam phu nhân.
Ba nữ nhân thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, vội đứng dậy. Mạnh Thiên Sở nhìn tam phu nhân, thấy thần tình của nàng ta còn khá tốt, biết là Chu Hạo suy đoán không sai, ắt là vượt qua cửa ải rồi. Hắn ra hiệu cho ba người ngồi xuống, xong bước đến ghế của mình.
Hạ Phượng Nghi nói: "Vừa định cho người đi gọi chàng thì chàng đã đến rồi, tam phu nhân chờ chàng lâu rồi đó."
Mạnh Thiên Sở biết tam phu nhân đến tìm mình, nên nói: "Thật ngại quá, gần đây thường không có thời gian ngủ cho đủ, không ngờ ngủ một giấc dài như vậy, để tam phu nhân chờ lâu thật là không phải."
Tam phu nhân cười cười, nói: "Tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là đến thăm Giai Âm muội muội thôi. Lần trước không may là trong nhà có chuyện, cho nên không có dịp nói chuyện với muội muội đôi điều."
Tả Giai Âm nói: "Tam phu nhân thật là khách khí quá, đã đến rồi còn mang theo nhiều thuốc quý như vậy nữa, nói là cho thiếp bồi bổ thân thể."
Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhìn thấy trên bàn bên cạnh tam phu nhân quả nhiên có rất nhiều lễ phẩm, nên nói: "Tam phu nhân, lần trước ta nói rồi, phu nhân không cần phải khách khí như vậy."
Tam phu nhân đáp: 'Đây cũng là ý tứ của đại phu nhân và lão gia, bảo tôi đến đây một chuyến, nếu như đã mang đến tận nhà, ngài tự nhiên không được chối từ tôi mới phải."
Mạnh Thiên Sở nghe thế chỉ còn biết cảm tạ. Hắn thấy tam phu nhân còn có điều muốn nói, nghĩ ắt là ả thấy bên mình có hai người vợ, nói ra không tiện, liền đưa mắt nhìn nhìn Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi, hai người hiểu ý không hẹn mà cùng đứng lên, Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếp và nhị phu nhân còn có chuyện, không ngồi đây bồi khách nữa." Nói xong dẫn Tả Giai Âm rời khỏi đại sảnh.
Mạnh Thiên Sở thấy hai người đi rồi, liền bước đến ngồi cạnh ghế của tam phu nhân, tam phu nhân lập tức không thoải mái hẳn lên. Hắn nói: "Ta biết cô đến tìm ta, tự nhiên là có chuyện muốn nói với ta rồi."
Tam phu nhân ngẫm nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn đến cảm tạ ngài."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cảm tạ ta cái gì?"
Tam phu nhân đáp: "Thế tôi bảo thủ bí mật."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chuyện của cô hôm qua Thư Khang nói đại khái với ta rồi, nhưng mà cô có biết Miêu Triết vì sao lại hại cha cô không?"
Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở đề cập đến cha, mắt liền đỏ hồng lên, nói: "Trước đó thì tôi không biết, chỉ muốn đến nhà họ làm một nha hoàn gì đó, chỉ cần ở cạnh Miêu Triết là tôi có cơ hội báo cừu. Sau đó y có lần cùng đến trường của Miêu Giác, nhìn trúng tôi, cho nên hỏi cưới tôi. Lúc đó tôi rất do dự, không vì gì khác mà chính là vì Thư Khang. Chàng ấy đã vì tôi mà bỏ đi rất nhiều thứ, hiện giờ nếu tôi đi làm vợ tên khốn đó, chàng ấy nhất định đau lòng lắm. Không ngờ là Thư Khang suy nghĩ vài ngày, cuối cùng cũng đồng ý. Chàng ấy biết tôi nhất định muốn báo thù, đó là tâm nguyện cả đời của tôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tam phu nhân đáp: 'Sau đó thì tôi lấy Miêu Triết, nỗ lực tạo mối quan hệ tốt với đại phu nhân và nhị phu nhân, tôi biết chỉ có từ miệng họ tôi mới lần ra nguy nhân khi xưa vì sao cha tôi chết. Quả nhiên, có một lần tôi nói chuyện với nhị phu nhân, bà ấy cho tôi biết một chuyện, đó là chuyện đại phu nhân sinh quái thai. Chuyện này Miêu Triết không nói cho tôi biết, đại phu nhân tự nhiên cũng không nói, vì đó là sự sỉ nhục của ả. Thông qua chuyện này, tôi biết thì ra cha tôi đã đem chuyện này nói cho người khác, Miêu Triết tức giận không chịu được, liền giả vờ đuổi cha tôi đi, sau đó cho người hạ độc vào lương khô của cha tôi, cho nên cha tôi chưa rời khỏi Nhân Hòa huyện đã chết rồi."
Mạnh Thiên Sở biết tam phu nhân khi kể chuyện này sẽ khơi dậy vết thương lòng, nên chuyển đề tài câu chuyện, hỏi: "Vậy chuyện của Miêu Giác có hi vọng gì không?"
Tam phu nhân đáp: "Tôi hôm nay đến đây chủ yếu thương lượng với ngài chuyện này. Tối hôm qua tôi có tìm nói với Miêu Triết, y đáp là đại phu nhân nói rồi, nhị phu nhân đã chết, đại phu nhân muốn Miêu Giác trực tiếp nhận đại phu nhân làm mẹ, cho nên không cho Miêu Giác đi đâu nữa."
Mạnh Thiên SỞ nghe thế cả kinh, xem ra đại phu nhân không vừa lòng với tình trạng hiện tại. Hắn biết nếu là đưa Miêu Giác đi hoặc giết nó, sẽ không ngăn được chuyện Miêu Triết đi tìm nữ nhân khác. Hiện giờ thân thể tứ phu nhân không cho phép sinh nỡ, tam phu nhân được cho là không thể sinh dục, cho nên dùng biện pháp giữ Miêu Giác lại không cho Miêu gia tuyệt hậu vừa giữ cho Miêu Triết không tìm nữ nhân khác sinh thêm con.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ý tưởng này Miêu Giác và Miêu Nhu đã biết chưa?"
Tam phu nhân lắc đầu, đáp: "Còn chưa biết."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô có biện pháp nào không?" Hắn biết tam phu nhân có thể sánh với Tả Giai Âm nhà mình, đều là nữ tử thông tuệ.
Tam phu nhân đáp: "Nếu muốn để cho Miêu Giác đi, e rằng chỉ có một người có thể làm được."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Là ai?"
Tam phu nhân trả lời: "Chính là cha chồng của Miêu Nhu."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, chợt nhớ lại Miêu Triết đối xử rất cung kính cả nễ đối với con rễ. Hắn hỏi: "Cha chồng của Miêu Nhu là thần thánh phương nào?"
Tam phu nhân đáp: "Là Đồng tri của Hành châu phủ trước đây, tên Nhạc Tiêu."
Mạnh Thiên Sở nghe thế cả kinh không ít, không ngờ người bình thường nói chuyện không nhiều, gặp ai cũng lễ mạo, dáng vóc mập mạp như vậy lại là công tử của Hành châu phủ đồng tri. Hèn gì Miêu Triết nễ mặt y như vậy. Như vậy xem ra, nếu như muốn Miêu Giác rời khỏi long đàm hổ huyệt đó, chỉ có con người này mới ra mặt được. Mạnh Thiên Sở nói: "Ta biết tam phu nhân có cách rồi."
Tam phu nhân chỉ mỉm cười. Mạnh Thiên Sở phát hiện nụ cười này rất khác với những nụ cười thường thấy trước đó, là loại nụ cười chân thành hơn nhiều. Tam phu nhân nói: "Tôi nhớ lại những lời ngài nói với tôi hôm qua, tôi đã nghĩ kỹ, tôi cảm thấy thù hận cá nhân có lớn cách mấy, thì những người bên cạnh cũng là vô tội. Chí ít nhị phu nhân lúc còn sống đối với tôi rất tốt, phần lớn y thuật của tôi là từ tỷ ấy mà học ra. Trước đó tôi nhận thấy phàm là người bên cạnh y, ai chết cũng chẳng liên can gì đến tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nếu như nhớ mối thù người ta mang lại cho tôi, thì tôi cũng phải nhớ sự tốt đẹp mà họ đối xử với tôi. CHo nên, tôi hi vọng Miêu Giác có thể rời khỏi căn nhà đầy tội ác đó, nó là một đứa bé rất thông minh."
Mạnh Thiên Sở nghe tam phu nhân nói vậy, nhìn biểu tình nàng ta không phải diễn kịch, liền cảm thấy cao hứng hơn ít nhiều. Hắn hỏi: "Vậy chuyện của Miêu Giác cô cảm thấy chúng ta nên làm gì cho phải?"
Tam phu nhân đáp: "Ngài đi tìm Miêu Nhu nói, chuyện này tôi không tiện ra mặt."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nghĩ tới tình trạng thân thể của tứ phu nhân, liền hỏi: "Thân thể tứ phu nhân thế nào?"
Tam phu nhân nhìn Mạnh Thiên Sở, không hiểu hỏi: "Ngài định nói gì?"
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Cô cảm thấy ta hỏi vậy có hàm nghĩa gì?"
Mạnh Thiên Sở nói xong, lại ngầm dò xét ánh mắt của tam phu nhân, thầm nghĩ nói chuyện với nữ nhân thông minh có cái hay mà cũng có cái dở. Hay chính là bản thân không cần phí sức nói gì nhiều, chỉ cần ánh mắt cũng đã đủ. Dở cái là khi bản thân nghĩ gì, căn bản không thể giấu nữ nhân đó, chỉ cần thoáng qua ánh mắt là nữ nhân đó đã nắm bắt ý nghĩ của hắn rồi.
Tam phu nhân lạnh lùng cười, hỏi: "Dạ hành nhân tối qua là ngài phải không?"
Mạnh Thiên Sở không trả lời, tam phu nhân tiếp: "Lúc đó đại phu nhân đến phòng tôi nói với lão gia chuyện này, tôi đã đoán một chút rồi. Vừa rồi ngài hỏi đến sức khỏe tứ phu nhân, càng xác định thêm mấy phần."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao?"
Tam phu nhân đáp: "Đại phu nhân và tôi cùng đến phòng nàng ta, bà ta nói bình thuốc trên bàn dường như có ai đó dời đi, bà ta e rằng dạ hành nhân đó lén lấy thuốc đi. Tôi hỏi là thuốc gì, bà ta không trả lời, thần sắc có vẻ hoảng hốt."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ bản thân trước đó lo là Chu Hạo mang bình thuốc đi sẽ làm cho đại phu nhân hoài nghi, không ngờ bà ta cẩn thận đã phát hiện điều không ổn. Hắn hỏi: 'Vậy cô vì sao lại liên hệ tình trạng thân thể của tứ phu nhân với chuyện mất thuốc đêm hôm qua?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...