Hình Danh Sư Gia

Đến phòng, chẳng mấy chốc quản gia lại dặn dò người dưới mang đồ ăn tối cho bốn người, xem ra rất thịnh soạn, bày đầy cả một bàn, chẳng giống như món ăn tối chơi, mà như là mời người nhắm rượu vậy.

Bốn người ngồi xuống bàn, ai cũng không đụng đũa. Chu Hạo cầm hồ rượu trên bàn lên, mở nút ra ngửi ngửi, cười nói: "Không ngờ ăn khuya mà còn có rượu hoa điêu hảo hạng để uống nữa, cơm nước ta không ăn đâu, chỉ có món rượu này ta nhìn trúng rồi, tự nhiên có hứng thú uống, các vị thì sao?"

Ba người còn lại đều lắc đầu, Chu Hạo nói tiếp: "Vậy ta không khách khí nữa, ta một mình hưởng dụng vậy."

Vừa định đưa vào miệng uống, Mạnh Thiên Sở đã đoạt lại hồ rượu, lấy cây trâm bạc từ đầu của Mộ Dung Huýnh Tuyết ra chọc vào trong rượu, đưa lên xem xem, ngân trâm không hề biến sắc.

CHu Hạo cười nói: "Thiếu gia, tôi nói với thiếu gia rồi, món này chỉ đề phòng được quân tử, chứ không thể phòng tiểu nhân, có loại độc mạn tính, lúc đó ngài không cảm giác ra đâu, nhưng sau đó thì... Đưa cho tôi đi, tôi không sợ." Nói xong, y cầm lấy bầu rượu uống ngay.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Sư gia, ngài không hoài nghi có người hạ độc chúng ta chứ, chúng ta đầu có chọc ai đâu, người ta không nhất thiết phải hại chúng ta a."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Nếu như chúng ta tiếp cận chân tướng, sắp tìm ra chân hung đến nơi, nhưng vậy chúng ta chẳng phải là uy hiếp chân hung hay sao?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế vội vã gật đầu cho là phải.

Vào lúc này có người nói chuyện ngoài cửa, Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Vương Dịch ra xem, thì ra là Tam phu nhân và Miêu Nhu. Trên thân hai người bám đầy tuyết, xem ra là tuyết đổ bên ngoài càng lúc càng lớn rồi.


Tam phu nhân vừa thấy cửa mở, vội vã nói ngay: "Thật là ngại quá, lại quấy nhiễu các vị rồi."

Miêu Nhu không lý gì đến tam phu nhân, đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy rượu thịt trên bàn, liền nói: "Xem ra ta không hề quấy nhiễu các vị nghỉ ngơi, ta có thể ngồi ở đây một chút không?"

Tam phu nhân cũng theo vào, nói: "Mạnh sư gia, thật là ngại quá, trễ như vậy mà còn quấy nhiễu các vị nghỉ ngơi, ta đã nói với Nhu nhi rồi, nhưng nó vẫn đòi đến tìm ngài."

Mạnh Thiên Sở đáp: "Không ngại gì đâu, tam phu nhân cứ về nghỉ sớm đi. Nếu như Miêu tiểu thư đã đến rồi, thì cứ để cô ta ở đây một chút đi."

Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, chỉ đành phải rời đi.

Mạnh Thiên Sớ nhìn nhìn Miêu Như, nhớ lại trước đó cô ta dám đấu khẩu với đại phu nhân, đột nhiên cảm thấy cô nương này có tính cách giông giống như mình, vì mẹ mà không sợ đắc tội với đại phu nhân. Cô nương như vậy vẫn có chỗ khả ái.

Miêu Nhu thấy tam phu nhân đi rồi, bản thân tự đến đóng cửa lại, sau đó nói: "Mọi người đừng đứng, đều ngồi cả xuống đi."
Dáng vẻ quả là mang tác phong của một vị đại tiểu thư. Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nghe coi đại tiểu thư của Miêu gia có điều gì nói cho bọn họ nghe.


Miêu Nhu thấy mọi người đều ngồi xuống, liền nói: "Sáng ngày mai ta phải đi rồi, nếu không phải là biết mẹ ta bị nghi oan giết nhằm hai đệ đệ, ta tự nhiên không trở về nhà đâu. Sáng mai ta muốn mang mẹ và đệ đệ của ta cùng đi, do đó, ta muốn thỉnh Mạnh đại ca trợ giúp."

Miêu Nhu chỉ bằng ba câu nói mà khiến cho bọn Mạnh Thiên Sở đều cảm thấy bất ngờ liên miên. Một là cô nương này không ngờ gọi hắn là đại ca, hai là cô nương này lại gọi hai cậu bé chết đi là đệ đệ, cho thấy tâm địa của cô ta không tệ, ba là lại nhờ hắn trợ giúp cho.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao lại muốn mang mẹ và đệ đệ đi?"

Miêu Nhu đáp: "Mạnh đại ca là người thông minh, tự nhiên hiểu được sự thật đằng sau Miêu gia đại viện này. Ta sinh hoạt ở đây mười bảy năm, còn không biết rõ hay sao? Hiện giờ gả về nhà chồng, càng minh bạch người ở nhà càng hiển hách, thì càng không dung những nữ nhân đơn thuần thiện lương sống còn. Mẹ ta tuy là người mồm miệng không tha người, nhưng tâm địa lại là của kẻ tốt. Ta nói như vậy, các vị có thể là cảm thấy tức cười, cảm thây mẹ ta suýt bóp chết hai tiểu đệ đệ mà còn xưng là thiện lương, nhưng ta muốn nói bỡi vì mẹ ta thiện lương, cho nên mới để cho kẻ lòng dạ ác độc thừa nước đục thả câu biến nó thành con đao giết người."

Mạnh Thiên Sở không ngờ một cô nương nho nhỏ trước mặt đây lại nhìn vấn đề thâm sâu như vậy, lời nói ra lại có lý có lẽ như vậy, phân tích rõ ràng là không phải không có đạo lý. Đây đại khái là một nữ nhân từng sống từng sinh hoạt trong đại viện thâm sâu đấu tranh kịch liệt mới thể nghiệm ra được như vậy.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của cô là có người muốn mượn tay mẹ của cô giết chết hai đứa bé?"

Miêu Nhu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao? Huynh chẳng lẽ lại nhận định đó là do mẹ muội ra tay? Muội chỉ muốn đề tỉnh huynh một câu, giết người không nhất định phải là hung thủ trực tiếp ra tay, và không loại trừ trường hợp hung thủ muốn gợi lên sóng gió gì đó. Được rồi, muội không muốn nói nhiều và vòng vo nữa, con người muội thích đi thẳng vào vấn đề, có sao nói vậy, trước đây có điều thất lễ với Mạnh đại ca những mong đại ca bỏ qua cho. Muội tin vào đôi mắt nhìn người của muội, muội tự nhận không nhìn lầm người, muội hi vọng huynh có thể giúp muội, muội cần phải mang mẹ và đệ đệ đi. Nếu như họ tiếp tục ở đây nữa, sau khi muội đi rồi, e rằng đây là lần gặp sau cùng."

Mạnh Thiên Sở còn chưa nói gì, dưới lầu lại có tiếng gào thét chói lói của nữ nhân. Miêu Nhu là người đầu tiên đứng dậy, tự hỏi : "Lại có chuyện gì nữa đây?" Lời vừa dứt, mấy người đã cùng chạy ra ngoài xem xét.


Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xông xuống dưới lầu thì cảnh trước mắt làm mọi người cả kinh: nhị phu nhân không ngờ trần truồng nằm lăn lộn trên tuyết, bên cạnh còn đặt một cái bồn nước, nước trong bồn xem ra là đã đổ lên người bà ta, nhân vì ở đó ướt đầy khắp nơi.

Miêu Nhu vội vã cởi áo khoác trên người đến phủ trùm lấy mẹ, nhưng không ngờ lực khí của nhị phu nhân rất mạnh, thoáng cái đã hất Miêu Nhu ra, Miêu Nhu té bật trên tuyết. Miêu Nhu lập tức bò dậy, lúc này chồng của cô ta cũng chạy ra, thấy phu nhân và nhạc mẫu đều té trên đất, vội vã chạy đến đỡ phu nhân của mình dậy.

Miêu Nhu bảo: "Đỡ thiếp làm cái gì? Còn không chịu mau tìm món gì đó đưa cho thiếp."

Mộ Dung HUýnh Tuyết cởi áo khoác của mình ra đưa cho Miêu Nhu. Miêu Nhu lại ôm nhị phu nhân vào lòng. Nhị phu nhân không ngừng gào thét: "Ta nóng sắp chết đi rồi, mày là đứa con gái bất hiếu, mày định nung nóng chết mẹ mày hả?"

Miêu Triết nghe tiếng chạy ra, nhảy tới chụp lấy nhị phu nhân. Tam phu nhân cũng lấy một bộ y phục từ trong phòng ra. Miêu Triết lập tức khoác áo quần vào cho nhị phu nhân. Tam phu nhân thấy người hầu đều đi ra ngoài hết, vội vã quát bảo họ trở về phòng.

Nhị phu nhân vẫn gào thét: "Bỏ ta ra, ông bỏ ta ra, ông làm vậy tôi nóng chết bây giờ."

Miêu Triết tức giận không biết sao cho phải. Ông ta không nói gì phủ áo quần nhị phu nhân lên người rồi tự thân xốc bà ta lên vai chạy vào trong vườn, Miêu Nhu nhanh nhẹn theo sao. Miêu Triết quay người lại, gườm gườm nhìn con gái của mình, hét: "Không cho phép theo ta, không ai được phép đi theo ta!"

Miêu Nhu thấy bộ dạng của cha như vậy, tuy rất sợ, nhưng mà vẫn lấy hết dũng khí hỏi: "Cha, cha muốn làm cái gì?"

Miêu Triết đáp: "Ngươi không được hỏi, và cũng không được quản, ta muốn coi coi ả đêm nay còn quậy đến trò như thế nào."
Miêu Nhu nghe thế lập tức ứa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cha, cha là lang trung, cha ắt phải biết mẹ không phải vô duyên vô cớ làm như vậy, mẹ đại khái là bị ai đó hại rồi, còn nếu như thế thì mẹ con bệnh rồi đó."


Đại phu nhân nhất mực ở bên cạnh không nói gì chợt âm sầm buông ra một câu: "Ngươi cứ theo ả đi, chết cũng là ả, mà sống cũng là ả. Tự bản thân làm mất mặt, còn nói là có ai đó hại, ả vào đêm đông tự nhiên phát dục, phóng đãng đến xương cốt luôn rồi."

Miêu Nhu gườm gườm nhìn lại đại phu nhân, nói: "Bồ tát dạy bà đãi người như vậy đó à, dùng lời lẽ ác độc với người như vậy đó ả? Mẹ tôi chết rồi, bà chẳng lẽ lại được sủng ái hay sao? Suốt ngày cầm xâu chuỗi niệm phật, lòng lại chẳng có chút từ bi hỉ xả nào, vậy bà còn cần chi niệm kinh gì nữa?"

Đại phu nhân nghe thế suýt chút nữa ngất đi, tam phu nhân ở bên cạnh vội đỡ lấy. Miêu Triết quát: "Nhu nhi, ngươi sao lại dám nói vậy với đại nương? Ngươi điên luôn rồi hả?"

Nhị phu nhân thấy bọn họ cãi cọ quát tháo như vậy, cứ ngớ ngớ khờ khờ trong lòng Miêu Triết mà cười.

Đại phu nhân nói: "Lão gia, con nhỏ đáng lột da đó nhốt trong phòng cho tôi, ai cũng không được phép đến quản đến thăm, đến cho ả tự sinh tự diệt đi."

Miêu Nhu nghe thế sắc mặt tái hẳn, vừa định bước lên đoạt lại mẫu thân của mình, Miêu Triết hơi lui một bước, Miêu Nhu té oạch xuống đất, chồng của Miêu Nhu vội đỡ cô ta vậy, nói: "Vốn là chuyện nhà của cha vợ, tiểu tế không dám nhiều lời, nhưng tiểu tế cảm thấy cha vợ xử lý như vậy không thỏa."

Miêu Triết xem ra là nễ mặt con rễ, nên hỏi: "Vậy con cảm thấy nên làm thế nào?"

Chồng của Miêu Nhu đáp: "Nếu như thái sơn đại nhân tin tưởng chúng con, xin giao cho chúng con đi. Ngày mai chúng con sẽ về rồi, hãy để chúng con mang nhạc mẫu theo, để nhạc mẫu đại nhân ở chỗ chúng con tu dưỡng một đoạn thời gian cho khỏe, có thể sẽ khỏi bệnh."

Miêu Nhu không ngờ tướng công của mình ngày thường rất ít nói, hôm nay lại đứng ra nói bênh cho mình, nên nhìn chồng với ánh mắt cảm kích vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui