Hình Danh Sư Gia

Người bán hàng nói: 'Cái đó là tự nhiên. Kỳ thật chưởng quỹ của chúng tôi có đôi ngọc bội giống y hệt như thế này, đều là long phượng bội. Duy nhất bất đồng với đôi của ngày là đôi này là bạch ngọc, còn đôi của chưởng quỹ chúng tôi là hoàng ngọc."

Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đối mắt nhìn nhau, sau đó hỏi người bán hàng: "Thế à, thì ra là như vậy. Vậy ta còn muốn hỏi thử, trong điếm của các người có bán qua loại ngọc bội phân nửa mặt quan âm phân nửa mặt phật hay không?"

Hỏa kế hồi đáp: "Không có, tôi từ trước đến giờ thấy chưởng quỹ của chúng tôi mang về cho chúng tôi xem qua một lần, nhưng vì giá tiền của nó quá quý giá, dù gì ở đây cũng là địa phương nhỏ, đại khái không có ai nguyện ý muốn mua, do đó chưởng quỹ của chúng tôi chỉ thu giữ sưu tập, không lấy ra bán bao giờ."

Mạnh Thiên Sở nghe thế vô cùng hưng phấn, tiếp đó hỏi: "Ngươi xác định là đã thấy qua rồi?"

"Tự nhiên là thấy qua rồi."

"Vậy chưởng quỹ nhà các ngươi có thích đeo ngọc bội hay không?"

"Cái đó thì tôi không biết rồi, dù gì thì bán là nhất định không bán rồi. Mọi hàng hóa vào ra đều thông qua tay của tôi, do đó tôi biết rất rõ."

"Ừ, được lám. Đôi ngọc bồi này ngươi giữ đó cho ta, ta trở về thương lượng với nương tử của ta một chút rồi tính sau."

Hỏa kế đó nghe thế cao hứng vô cùng, đáp ứng ngay.

Mạnh Thiên Sở trở về nhà, đến phòng của Tịch Nhược Đình đang nghỉ ngơi. Quả nhiên vị đại tiểu thư này đã tỉnh rồi. Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi đang ở bên cạnh thêu thùa, cùng nàng ta nói chuyện phiếm. Xem ra mọi người đối với nhau rất hợp. Mạnh Thiên Sở do biết tính tình tiểu thử của Tịch Nhược Đình, lại sợ ả ta tỉnh rồi làm khó người nhà của mình, không ngờ tình hình lại tốt như vậy.

Khí sắc của Tịch Nhược Đình xem đã đỡ hơn nhiều. Tả Giai Âm vừa thấy Mạnh Thiên Sở đứng ở cửa, đã đứng dậy bước ra nghênh đón. Mạnh Thiên Sở phát hiện Tịch Nhược Đình không ngờ mỉm cười với hắn. Hắn nghĩ thầm nụ cười này quả là khó khăn lắm mới được hưởng a!

Mạnh Thiên Sở bước tới hỏi: "Tịch cô nương cảm giác thế nào?"

Tịch Nhược Đình định gượng ngồi dậy nhưng bị Hạ Phượng Nghi ngăn lại. Mạnh Thiên Sở cũng ra hiệu cho cô nàng nằm nói chuyện, và thế là cô ả nằm nghiêng đáp: 'Đa tạ Mạnh sư gia. Ta là người có tội ở thân, ngươi hà tất phải cứu ta?"

"Cô nương không cần nghĩ nhiều, thân thể là của mình, cô tuổi tác còn trẻ như vậy nhất định phải bảo trọng lấy mình mới được." Mạnh Thiên Sở ngồi xuống bên cạnh Hạ Phượng Nghi, sau đó mới đáp.

Tịch Nhược Đình cười thê lương, "Thì ra là công tử cứu ta. Ta nên cảm ơn công tử, nhưng bổn ý của ta là không muốn sống trên đời này nữa."


"Vì Liên Nhi?" Mạnh Thiên Sở hỏi rất thẳng, có những chuyện hắn buộc phải làm cho rõ.

Tịch Nhược Đình ngẩn ra, rồi gian nan gật gật đầu.

Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho hai vị phu nhân của mình ra ngoài. Hắn nghĩ Tịch Nhược Đình có những chuyện không muốn nhiều người biết. Chờ hai mỹ nhân của hắn đi ra, Mạnh Thiên Sở đưa ly nước cho Tịch Nhược Đình. Cô nàng tiếp lấy uống một ngụm nhỏ, sau đó mở miệng bắt đầu nói: "Nàng ấy nếu như đã đi rồi, thì mọi cái khổ còn lại chỉ để một mình ta gánh. Hai ngày nay ta cứ nhớ lại thời khắc khoái lạc nhất khi hai chúng ta ở bên nhau, và ta cứ nghĩ đó là vĩnh viễn, nhưng mà, quả thật không ngờ..."
"CÔ không ngờ cái gì?"

"Nàng ấy và Tô Viêm đã đối tốt và có ý với nhau?"

"Ta thấy cố không phải cũng đối tốt và có ý với Tô Viêm hay sao?"

Tịch Nhược Đình cười cười, sau đó nói: "Huynh ấy và ta lớn lên cùng với nhau, huynh ấy lớn hơn ta ba tuổi, nhất mực đối xử với ta rất tốt. Có thể trong mắt các người ta là một đại tiểu thư điêu man dữ dằn không giảng lý lẽ, kỳ thật ta đối với người bên cạnh rất tốt, đặc biệt là Tô Viêm. Ta nhất mực coi huynh ấy là ca ca ruột thịt vậy."

"Cô biết là cậu ta nhận xét thế nào về cô không?"

"Từ khi có Liên Nhi, quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng không ổn, có những sự tình không phải cả ba chúng tôi có thể giải quyết cạnh nhau. Sau đó, hai người họ yếu nhau. Đúng vậy, điểm này ta không thể không thừa nhận rằng ta có điểm không muốn để Liên Nhi rồi xa ta. Nhưng khi ta không có chủ ý gì hết, thì không ngờ phụ thân của Tô Viêm, cũng chính là quản gia của nhà chúng ta đã ra mặt can dự vào. Ông ta không hi vọng con trai của mình cưới một nha hoàn. Ông ta thậm chí còn có lòng tác hợp cho ta và Tô Viêm."

"Cô là kim chi ngọc điệp, ông ta sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ?"

"Ông ta có ý nghĩ như vậy cũng không kỳ quái gì, nhân vì phụ thân của ta đãi ông ta như là huynh đệ vậy. Giữa hai nhà chúng ta kỳ thật là giống như người một nhà."

"Ta muốn hỏi vào ngày trước khi Liên Nhi đi xảy ra chuyện đó, giữa ba người các vị đã phát sinh chuyện gì?"

Tịch Nhược Đình do dự một lúc, sau đó cuối cùng vẫn hồi đáp câu hỏi của Mạnh Thiên Sở: "Đúng vậy. Là Liên Nhi nhất mực là người lòng dạ thẳng thắn ăn nói không sợ ai, có cái gì là nói cái ấy. Ngày đó, nàng ấy và Tô Viêm từ bên ngoài trở về, liền nói với ta, nói bọn họ đã giận nhau. Lúc đó trong lòng ta còn ngầm cao hứng, liền hỏi nàng ấy vì sao mà tức giận. Nàng ấy nói bọn họ cùng nhau ra chợ dạo chơi, có một nam nhân xem bộ dạng rất có tiền nhất mực đi theo nhìn nàng ấy. Lúc đó ta cũng cảm thấy cái đó không có gì là kỳ, Liên Nhi rất xinh đẹp, có nhiều nhìn ngắm cô ấy đó là chuyện thường. Ta cảm thấy phản ứng của Tô Viêm hơi quá khích một chút, nên an ủi Liên Nhi. Thật không ngờ rằng, chúng ta nói chuyện còn chưa xong, thì nam nhân đó lại tìm đến khách sạn, ta nghĩ đại khái là y bám đuôi lần theo đến."

"Vậy à, sau đó thì sao?"

"Sau đó nam nhân đó không ngờ không biết liêm sỉ gì lên tiếng yêu cầu đề thân, muốn cưới Liên nhi làm thiếp. Ta lúc đó rất tức giận, liền cùng Tô Viêm mắng nhiếc người đó đuổi ra. Không ngờ rằng, khi người đó bỏ đi rồi, Liên Nhi lại còn oán trách chúng ta, nói chúng ta không nên đuổi người ta đi."


Mạnh Thiên Sở nghe thế, cũng cảm thấy rất bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Người đó là du khách sao?"

"Không phải, là người trong huyện thành của các người, tên gọi cái gì là Phàn Thành chi đó."

"A!" Mạnh Thiên Sở thất thanh kêu lên, trong lòng nghĩ không ngờ lại trùng hợp như vậy. Và thế là hắn lấy khối ngọc bội trong lòng đưa cho Tịch Nhược Đình xem, sau đó hỏi: "Tịch cô nương biết cái này hay thấy qua chưa?"

Tịch Nhược Đình nhìn qua một lúc, lắc đầu.

"Vậy cô sau đó có hỏi qua Liên Nhi nghĩ như thế nào không?"

"Cô ta còn nói người ta vừa nhìn là thấy đấy là một người có tiền. Dù gì cô ta cũng chỉ là số mệnh của một nha hoàn, có thể tìm được một người như vậy cưới về làm thiếp là hưởng phúc rồi. Lúc đó lời của cô ta làm ta rất đau lòng."

"Vậy lúc đó cô ta nói như vậy, Tô Viêm có mặt ở hiện trường không?"

"Có mặt. Lúc đó Tô Viêm vừa nghe xong đã rất tức giận, bực bội bỏ đi ngay. Cô ta không thèm để ý đến Tô Viêm, chỉ một mình ở trong phòng tự miên mang vui vẻ với suy nghĩ của chuyện chính mình."

"Sau đó nam nhân đó còn tìm đến cô ta nữa không?"

"Có chứ, lát sau nam nhân đó còn nhờ người mang tới tặng mấy bộ y phục và gấm lụa, cô ta nhìn thấy thích thú vô cùng."

"Nam nhân đó tự mình không đến nữa sao? Y lúc đó còn có lời nào nhắn lại cho Liên Nhi hay không?"

"Dường như là không có, người đưa đồ đến liền đi ngay."

"Người đưa đồ đến có hình dạng thế nào, cô còn nhớ không?"

"Là một nam nhân vào khoảng năm chục tuổi, dường như là một quản gia."


....

Mạnh Thiên Sở sau khi hỏi xong, bảo Tịch Nhược Đình hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Hắn ngẫm nghĩ một chút, quyết định cùng Chu Hạo đi tìm người tên Phàn Thành đó.



Hai người dọc đường dò hỏi, khi đến phía đông của thành thì tìm được đại trạch viện của Phàn Thành. Ở cửa của đại trạch viện có hai con sư tử bằng đá bạch ngọc rất to, dáng vẻ vô cùng uy vũ. Vườn mới nhìn cũng rất lớn, xem ra con người này làm ăn quả là phát đạt và lớn đây.

Chu Hạo bước lên gõ cửa, một người trong bộ dạng gia đinh nhanh chóng mở cửa nhìn bọn họ, sau đó có vẻ không thân thiện hỏi: "Có chuyện gì không?"

Mạnh Thiên Sở mỉm cười bước lên cười nói: "Làm phiền ngươi vào thông báo một tiếng, ta là sư gia của nha môn, ta muốn gặp lão gia của các người."

"Lão gia chúng tôi đã đến kinh thành rồi, không có nhà."

Mạnh Thiên Sở nhớ lại mới hôm qua còn gặp ông ta, xem ra không thể đi đâu được. Do đó hắn bèn dịu giọng nói tiếp: "Hôm qua ta còn mới gặp lão gia của nhà ngươi, ông ta đi từ khi nào vậy?"

Người đó xem ra có vẻ là bực bội không chịu được rồi, xua tay đuổi: "Các ngươi đi đi, ta không biết. Dù gì thì lão gia của chúng ta không có đây. Các ngươi nếu có sự tình gì thì chờ ba tháng sau hẳn tới." Nói xong định đóng cửa. Chu Hạo đưa tay đặt lên trên cửa, tên gia đinh đó lập tức cảm thấy phiến cửa này như nặng nghìn cân, căn bản không thể đẩy nổi.

Gia đinh gằn giọng nói: "Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh nhau hay sao?"

Chu Hạo bật cười, nhanh như thiểm điện đưa tay ra chụp cổ áo của tên gia đinh đó nhấc bổng lên không, lạnh lùng hỏi: "Đánh nhau? Ngươi xứng sao? Công tử nhà ta lễ độ hỏi ngươi, người phải lễ độ trả lời. Nếu không thì thỉnh ngươi lên trên nóc nhà ngồi nghỉ một hồi."

Gia đinh đó thấy Chu Hạo lợi hại như vậy, liền hoảng sợ ngay, nhanh chóng xin tha mạng. Chu Hạo bèn đặt hắn xúông đất.

Tên gia đinh đó run rẫy nói: 'Lão gia nhà chúng tôi đúng là không có mặt ở đây, đã đi về kinh thành rồi, sáng hôm nay là đã đi rồi."

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, lại hỏi tiếp: "Vậy quản gia của các ngươi có nhà không?"

"Không có, cùng đi chung luôn rồi, mỗi lần lão gia đi ông ta cũng đi cùng để thu mua hàng."

Mạnh Thiên Sở biết có hỏi nữa cũng không hỏi ra được điều gì, đành dẫn Chu Hạo rời khỏi đó.

Trở về nha môn, Mộ Dung Huýnh Tuyết nói có phát hiện một món gì đó trong miệng của Tiểu Thanh, báo hắn vào xem thử. Hắn vốn định ngày hôm sau cho hạ táng Tiểu Thanh. Có lẽ Mộ Dung Huýnh Tuyết khi thay y phục cho nàng ta phát hiện vấn đề. Mạnh Thiên Sở vội vã tới đó.


Tiểu Thanh đã được thay y phục mới, bộ dạng so với lúc còn sống không khác gì, chỉ là mắt vẫn còn không muốn nhắm lại. Mạnh Thiên Sở bước tới trước mặt Tiểu Thanh, dưới sự chỉ dẫn của Mộ Dung Huýnh Tuyết, quả hật phát hiện ở dưới lưỡi của Tiểu Thanh có một cái gì đó. Hắn cẩn thân lấy vật đó ra một chút, thì ra là một cọng dây tơ, không dài, trên đó còn có một nửa đồng tiền rất nhỏ. Mạnh Thiên Sở suy nghĩ thêm một chút, đoán là lúc trước đầu lưỡi của Tiểu Thanh thè ra ngoài một chút, đại khái là che mất vật ở bên trong, cho nên hắn không phát hiện được.

Mộ Dung Huýnh Tuyết cầm sợ dây kim tuyến nhìn nhìn, không biết trên đó có cái thứ gì đó. Mấy bà mụ phụ trách tắm rữa thay quần áo cho Tiểu Thanh ở bên cạnh thấy vậy biến hẳn sắc mặt, mấy người thì thào bàn tán loạn cả lên.

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy bọn họ bàn tán như vậy, bước tới hỏi sự tình thế nào, vì đoán chắc họ biết về sợi kim tuyến này.
Một lão thái bà trong đó căng căng thẳng thẳng lên tiến gnói: "Đã nói là tự sát sao lại có món đồ như vậy?"

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời của lão thái bà còn có ý khác, do đó bảo bà ta tiếp tục nói rõ ra.

"Tôi cũng không dám nói loạn, chỉ là nghe người khác nói, loại đồng tiền như vầy là chuẩn bị cho người ác ôn đã hưởng tận dương thọ. Nhân vì khi chết người thường oán khí rất thâm, sợ chết rồi biến thành lệ quỷ, cho nên sử dụng đồng tiền này để áp chế, để khiến cho người đó vĩnh thế không thể siêu sạnh, nếu như vậy sẽ khiến y không xuất ra làm hại cho người sống nữa. Chỉ có điều tôi chưa bao giờ thấy một người tự đối xử với bản thân mình như vậy. Ai lại hi vọng mình chết rồi vĩnh thế không được siêu sinh chứ?"

Mạnh Thiên Sở trước đây đã có nghe cách nói như thế này. Hắn cũng cảm thấy không có một người nào dùng phương thức quyết liệt như vậy đối xử với bản thân. Đây chẳng phải là lời nguyền rũa độc ác nhất hay sao?

Hắn lại bước lên, tử tế kiểm tra miệng của Tiểu Thanh. Nhân vì trước đó ngay từ lúc đầu là hắn đã chủ quan nhân định Tiểu Thanh tự sát, do đó không tiến hành kiểm tra toàn thân của nàng ta, cũng không tiến hành giải phẩu. Sau khi xem xét khắp người, hắn không phát hiện được gì, so với nhận định trước đó không hề đổi khác.

Hắn quay người lại hỏi những người tẩy rữa và thay quần áo cho Tiểu Thanh: "Các người khi tẩy rửa thân thể thay đồ cho Tiểu Thanh cô nương này có phát hiện chỗ nào không ổn hay không? Ví dụ như vết thương hay là dấu bầm dập gì đó?"

Mấy người ấy đều lắc đầu. Hắn cảm thấy bản thân đã quá sơ sót chủ quan, liền lệnh cho Mộ Dung Huýnh Tuyết đem rương công cụ tới, tiến hành giải phẩu cẩn thận, kiểm tra hết thi thể của Tiểu Thanh.

Kinh qua giải phẩu, Mạnh Thiên Sở cuối cùng làm rõ được nguyên do. Thứ mà hắn đang khổ sở tìm kiếm không ngờ bị Tiểu Thanh nuốt vào trong bụng. Hắn quả thật là không thể tưởng tượng được một khối ngọc to như thế làm sao nàng ta lại nuốt trôi xuống bụng cho được.

Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng ngẩn cả người. Nàng ta cẩn thân đem khối ngọc bội đó đển lên bàn, sau đó hỏi: "Hiện giờ cần tôi đi tẩy rữa cái này một chút không?"

Mạnh Thiên Sở ngưng trọng lắc đầu, đáp: "Trước hết không cần gấp, ta hiện giờ đã hồ đồ rồi. Cô ta chuyên môn nuốt khối ngọc này vào bụng để làm gì? Chuyện báo mộng yêu cầu ta minh oan là thật chăn? Hay là cô ta cố tình giấu vật này trong cơ thể, để che giấu giúp cho hung thủ đã từng gây án?"

"Ý tứ của sư gia là cô ấy không phải tự sát?" Mộ Dung Huýnh Tuyết vô cùng bất ngờ.

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đáp: 'Là đồng tiền đó nhắc nhớ cho ta, sau đó từ những vật tàn lưu trong dạ dày của Tiểu Thanh cho ta thấy, trước khi cô ta chết có đi uống rượu, hơn nữa còn uống không ít. Trước đó chúng ta ở trong phòng Tiểu Thanh không phát hiện được bất kỳ thực vật hay rượu nước gì, như vậy có thể nói là trong thời gian cô ta ra ngoài đã uống rượu. Có thể ta phải từ mấu chốt này mà điều tra ra hung thủ đã sát hại cô ta."

"Nhưng không có ai có thể để cô ta tự treo cổ mình chứ à?"

Mạnh Thiên Sở hồi đáp: 'Sai rồi, có một người có thể khiến cô ta cam tâm tình nguyện tìm lấy cái chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui