Vừa nghe lời này, mấy điếm tiểu nhị vội đứng thẳng người dậy, chỉ có một đầu bếp và một điểm tiểu nhị kiêu ngạo là vẫn còn lười nhác chẳng coi vào đâu.
Hạ Phượng Nghi chỉ vào đầu bếp và tiểu nhị đó bảo: "Hai ngươi bị đuổi việc, mau thu thập hành lý rời khỏi tửu lâu!"
Hai người ngẩn ra, phảng phất như không nghe thấy lời Hạ Phượng Nghi nói, đưa mắt nhìn nhau.
Điếm chưởng quỹ vội bước tới nói nhỏ với Mạnh Thiên Sở: "Ông chủ, đầu bếp này là ông chủ trước thỉnh từ kinh thành tới, là người đã làm qua mấy tửu lâu có tiếng ở kinh thành, tài nghệ không tệ a."
Mạnh Thiên Sở cười cười, đáp: "Sau này tửu lâu sẽ do nương tử của ta quản lý, ngươi có lời gì cứ nói với nàng ấy."
Thần tình của điếm chưởng quỹ vô cùng bối rối, vội nói lại với Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi nhìn đầu bếp lười nhác đó cười lạnh nói: "Nếu như tài nghệ không tệ, sao tửu điếm này không có lấy một người khách vậy?"
"Cái này... còn chưa tới giờ cơm mà."
"Trưa trờ trưa trật rồi mà chưa tới giờ cơm? Ngươi lừa ai vậy? Trong bếp chỉ có một lò ông táo nổi lửa, trong bồn rửa chén chỉ có mấy cái đĩa dơ, tay của người rửa chén sạch trơn khô ráo!" Rồi nàng chuyện thân, nhìn các du khách chạm bước đi qua cửa, quay lại hỏi chưởng quỹ đó: "Ta hỏi ngươi, giờ là giữa trựa mà có mấy khách nhân đến đây?"
Chưởng quỹ ú ớ: "Cái này..."
Hạ Phượng Nghi hừ lạnh, chuyển thân nhìn điếm tiểu nhị sưởi nắng lúc nãy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chào mời khách như vậy đó hả? Ngươi bị đuổi việc luôn, cùng hai tên đó lập tức rời khỏi đây!"
Chưởng quỹ vội hạ giọng nói: "Đừng..., tiểu hỏa kế này là bà con xa với Lâm chưởng quỹ..."
"Hiện giờ tửu lâu này là của Manh gia ta, bất quản là ai, làm được thì lãnh tiền công, không thiếu một cắc, còn có hoa hồng, làm không được thì cuốn gói cút xéo! Ba người các ngươi lập tức đi ngay!"
Ba người đó biết Mạnh Thiên Sở là hình danh sư gia của tri huyện đại lão gia, chọc vào không được, cho nên không dám nói lại, cúi đầu ủ rũ trở về thu thập hành lý cuốn gói đi.
Những điếm hỏa kế còn lấy thấy tình cảnh như vậy không dám hó hé tiếng nào, nhưng nhờ nghe nói ngoài tiền công còn có hoa hồng, liền lấy lại tinh thần, đứng thẳng nhìn Hạ Phượng Nghi giống như đội hộ vệ đang duyệt binh vậy.
Hạ Phượng Nghi quay sang chưởng quỹ cười lạnh: 'Chúng ta đã xem qua sổ sách, một năm nay tửu điếm này không kiếm được một văn tiền nào, lại còn lỗ vốn, đó là thế nào?"
"Cái này... làm ăn không thuận lợi... bà thấy rồi đó, khách không đến, tiểu nhân cũng không có biện pháp nào ..."
"Vậy sao? Nếu như ngươi không có biện pháp, thì từ chức đi. Ngươi cũng có thể đi rồi!"
Chưởng quỹ đó mặt lộ vẻ hổ thẹn, trở về phòng lấy hành lý đi.
Hạ Phượng Nghi đuổi việc một lượt ba người làm và điếm chưởng quỹ, khiến những người làm còn lại bị chấn động. Thời điểm gần đây tìm việc làm rất khó, đặc biệt là các tiểu nhị trong quán, vì chúng không có tay nghề gì, cho nên càng trân trọng chỗ làm này hơn, nên lập tức lấy hết tinh thần chuẩn bị.
Hạ Phượng Nghi nói với lão Hà đầu: "Sau này ông làm chưởng quỹ kiêm trướng phòng (người tính tiền, giữ sổ sách), mỗi ngày đều phải báo cáo tình huống kinh doanh cho ta. Sổ sách phải minh bạch rõ ràng, ta mỗi ngày đều sẽ kiểm tra, không định kỳ phái Phi Yến hoặc tự ta đến kiểm soát. Nếu như phát hiện sổ sách hay kinh doanh có vấn đề gì, ngươi biết hậu quả gia pháp của Mạnh gia chúng ta rồi đó."
Lão Hà đầu vội khom người thưa: "Dạ! Mợ chủ, lão nô nhất định tận tâm kiệt lực, không dám để xảy ra chuyện gì."
Hạ Phượng Nghi lại nhìn hơn mười hỏa kế đứng trước mặt, hỏi vị đầu bếp còn lại: 'Trưa rồi, ông chủ các người còn chưa ăn cơm, lập tức dọn ngay một bàn các món ngon nhất mà ngươi làm, coi như chúng ta là khách tiếp đãi coi sao, để xét xem bản lãnh của các người."
Các hỏa kế lập tức bận rộn, mời chào Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến nhã tọa ở tầng hai ngồi, chẳng mấy chốc đã dọn lên một bàn rượu thịt, đầu bếp đứng bên cạnh thắc thỏm chờ nghe Hạ Phượng Nghi nhân xét.
Hạ Phượng Nghi nói với Phi Yến: 'Cơm nước em rành nhất, em nhận xét đi."
Phi Yến thò đuổi ra gấp mấy món thử, gật gật đầu, nói với đầu bếp: "Cũng được, ông là sư phụ món Xuyên, đúng không?"
"Đúng rồi, cô nương sao lại biết hay vậy?" Đầu bếp này nói giọng Tứ Xuyên, cười hề hề đáp.
Phi Yến không trả lời, chuyển sang nói với Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ, mấy món ăn vùng Xuyên của y làm cũng được, nhưng những món Hàng châu có vị tiêu ớt, bán mùi bán vị rồi."
Hạ Phượng Nghi gật đầu, nói với đầu bếp: "Ông tên gì?"
"Tôi là Quan Oa Nhân."
"Tửu lâu của chúng ta ở cạnh Tây Hồ, đương nhiên cần những món ăn mang mùi vị đặc sắc của Hàng châu, ông biết làm không?"
Vị đầu bếp Tứ Xuyên đó e dè nói: "Biết thì biết, nhưng có thể là không xuất sắc lắm, vị đầu bếp vừa đi đó là người chuyên làm mấy món Hàng châu..."
Phi Yến nói: "Không hề gì, ở Hàng châu này chỉ cần chịu xuất tiền, không sợ không thỉnh được đầu bếp giỏi."
Hạ Phượng Nghi đồng ý: "Ừ, chúng ta trở về lập tức mời một đầu bếp giỏi biết làm món Hàng châu có vị đặc sắc của Tây Hồ, mở tửu lâu mà không có đầu bếp giỏi không được."
Phi Yến nói: "Nhà chúng ta... không, đầu bếp của nhà của mợ chủ ở kinh thành là người Hàng Châu, ông ta làm món Hàng châu rất tuyệt. Hay là chúng ta viết phong thư cho lão gia để người phái ông ấy tới làm đầu bếp, thế nào?"
Đại sư phụ của nhà bếp là nhân vật quan trọng nhất trong tửu lâu, nếu như không phải là kẻ do mình tin tưởng, thì tửu lâu không khá lên được. Hạ Phượng Nghi vui vẻ gật đầu: "Được! Đó cũng là ý hay, trở về ta viết thư ngay."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Tửu quán nhỏ như vậy mà cần gì tới hai vị đầu bếp. Nhạc phụ đại nhân ăn quen món của vị sư phụ đó làm rồi, chúng ta vời ông ta tới đây thì người ăn món gì, không ổn đâu a. Ta cảm thấy tài nghệ của vị đầu bếp Tứ Xuyên này không tệ, vẫn dùng ông ta như cũ đi."
Hạ Phượng Nghi nghĩ cũng phải, dù sao nàng cũng có chồng rồi, không thể đào tường của ông già tía nàng được, cho nên nói với đầu bếp: "Vậy được, ngươi làm thêm mấy món Hàng châu đến đây, ta coi xem tài nghệ món Hàng châu của ngươi thế nào."
Quan trù sư đáp ứng, lập tức đến bếp nổi lửa làm món gà thần tiên, gà xào hạt dẻ, rau nhút Tâu Hồ cùng các món Hàng châu khác dọn lên. Phi Yến thử thử mấy món, gât đầu nói: "So với tài nghệ của đầu bếp kinh thành còn kém xa, nhưng cũng tàm tạm được."
Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi cũng thử mấy đũa. Mạnh Thiên Sở nói: "Ta cảm thấy không tệ rồi, chúng ta là quán nhỏ, vốn ít lời ít, không cần thỉnh đầu bếp lớn nữa, cứ giữ ông ta đi, ta thấy cũng được đó."
Hạ Phượng Nghi gật gật đầu: "Phu quân định rồi thì cứ như vậy đi." Nàng quay qua bảo Quan trù sư: "Sau này ông phải nhanh chóng học tập thêm cách làm món Hàng Châu, làm cho ngon hơn nữa. Qua một đoạn thời gian ta sẽ đến kiểm tra, nếu như còn không được thì đành phải đổi người thôi."
Có áp lực thì có động lực, vị đầu bếp ấy vội vã gật đầu luôn miệng vâng dạ.
Trong lúc ăn cơm, Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở thương lượng một chút, cảm thấy tửu điếm này không lớn, trong khi hỏa kế hơn mười người, quá nhiều, cần phải "tinh giản biên chế".
Ăn cơm xong, Hạ Phượng Nghi lại triệu tập các người làm lại, tiến hành khảo sát đối đáp cộng với biểu hiện trong lúc phục vụ bữa ăn vừa rồi cho những người tay chân chậm chạp rề ra cho nghỉ hết.
Tiếp theo đó, Hạ Phượng Nghi tuyên bố tiền công sẽ liên quan đến tình huống của mọi hỏa kế và cả vị đầu bếp đó, dùng tiền lương cơ bản cộng thêm hệ thống huê hồng. Các hỏa kế nghe xong đều vô cùng cao hứng, cử động này tạo nên tính tích cực của mọi người, nên họ đều biểu hiện sẽ làm cho thật tốt.
Từ tửu lâu trở về nha môn, Hạ Phượng Nghi nói muốn tân trang lại quán rượu, Mạnh Thiên Sở liền gọi nàng vào gạp riêng trong phòng, đưa ra năm lượng bạc để nàng sử dụng, đó dường như số tiền vốn cuối cùng của hắn.
Hạ Phượng Nghi nói: "Không cần đâu, ta trước hết cho huynh mượn, nếu như kinh doanh lỗ thì lúc bán tửu điếm trả lại cho ta."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: 'Cầu thì cầu mà lộ thì lộ, tửu điếm này cô giúp ta kinh doanh không công đã là nhọc lắm rồi. Tuy hiện giờ ta không có nhiều tiền, nhưng tiền nhiều làm nhiều, tiền ít làm ít, cứ căn cứ vào số bạc này tu bổ và luân chuyển đi."
Hạ Phượng Nghi còn định nói nữa, Mạnh Thiên Sở đã ngắt lời nàng: "Ta cũng nhắc lại lần nữa, cô giúp ta quản lý thì được, chứ không được động văn tiền nào của cô vào bù cho ta, ta sẽ hỏi lão Hà đầu. Nếu như biết cô tử bỏ tiền ra giúp ta tu sửa luân chuyển đồng vốn, thì ta sẽ lập tức bán quán rượu nhỏ này đi trả bạc lại cho cô."
Hạ Phượng Nhi nói: "Huynh cần gì mà phân rạch ròi như vậy?"
"Hà hà, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, không phân rõ sao được chứ? Hai chúng ta chỉ là vợ chồng về mặt hình thức thôi mà."
"Cái đó coi như ta cho huynh mượn không được sao? Chút tiền này thật không đủ..."
"Không đủ thì thôi! Cùng lắm thì ta bán nó, dù gì cũng tự nhiên mà có mà."
Hạ Phượng Nghi thấy hắn cương quyết như vậy, chỉ còn có nước gật đầu: "Vậy được, ta đáp ứng huynh, chỉ giúp huynh kinh doanh, không bù tiền vào là được chứ gì?"
Tiếp theo đó mấy ngày, Hạ Phượng Nghi mang theo Phi Yến suốt ngày bận bịu tu sửa cùng với chỉnh đốn lại kỷ luật tác phong nơi đó. Mạnh Thiên Sở khỏe lại từng ngày, không cần ngồi xe lăn nữa, từ từ có thể đi được, vết thương trên đầu cũng liền miệng, không cần quấn băng nữa.
Hạ Phượng Nghi lo chuyện của quán, hắn thì ở trong thư phòng nội nha môn chỉ huy Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý công vụ. Rất may trong thời gian này không có án mạng phát sinh, thái tri huyện lên công đường nhận được các án đều là những chuyện trộm gà bắt chó, không cần hắn phí lực phá, giao cho bộ khoái phòng theo kỳ hạn phá án. Đến kỳ mà án không phá được, báo cho Thái tri huyện đánh đòn là xong.
Mấy ngày sau, tối đến Hạ Phượng Nghi dẫn Phi Yến về nhà, vui mừng báo: "Phu quân, tử điếm đã sửa sang xong rồi, hôm nay khai trương, chuyện làm ăn không tệ, khi chúng thiếp trở về thì số bạc thu được đa hơn hai lượng rồi."
Mạnh Thiên Sở không rõ giá thành kinh doanh của tửu điếm là bao nhiêu, do đó đối với thành tích này không có cảm xúc sâu xa gì mấy, hỏi: "Vậy chúng ta có lời hay chịu lỗ?"
Phi Yến cao hứng mở to đôi mắt chớp chớp liên tục, giành nói: "Đương nhiên là lời rồi a! Nếu không mợ chủ sao cao hứng như vậy chứ?"
"ha ha! Vậy thì tốt. Kiếm được bao nhiêu?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Thiếp tính toán qua, trừ các khoản phí dụng, tiền công, giá thành đồ ăn thức uống trong tiệm, thì bình quân mỗi ngày chi một lượng ba tiền, vậy chúng ta lời mỗi ngày bảy tiền!"
Mắt Mạnh Thiên Sở sáng rực lên: "Một ngày kiếm 7 tiền, một tháng là hai mươi mốt lượng bạc, tương đương một năm tiền lương của ta rồi, oa! Thật là hay quá! Nương tử thật lợi hại!"
Hạ Phượng Nghi nói: "Đừng cao hứng vội, đây chỉ là ngày khai trương mà, lại vừa tu sửa lại, Lâm chưởng quỹ và Viên chủ bạc đem tin tửu điếm mới mở cửa lại báo cho rất nhiều người, cho nên hôm nay khách đến rất đông. Sau này không biết có đông khách như vậy không. Do đó, chúng ta không thể án chiếu theo doanh thu hôm nay mà tính toán được, phải chờ ít nhất nửa tháng sau mới đại khái biết được tình huống kinh doanh. Nhưng dù sao thì kiếm lời là cái chắc rồi."
Mạnh Thiên Sở không có chí lớn gì, mỗi tháng có thể kiếm vài lượng là vừa ý rồi. Cho dù có bớt đi phân nửa, vậy mỗi tháng cũng lời hơn mười lượng, đủ làm hắn thấy vui rồi, nên vội bảo: "Nương tử cực khổ rồi, kiếm nhiều tiền vậy ta cao hứng lắm. Chỉ có điều sao này không cho nàng đầu tắc mặt tối suốt ngày như vậy."
"Mấy ngày nay tu sửa chỉnh đốn lại tửu điếm cho nên thiếp đều phải đến mỗi ngày, nhưng sau khi mở cửa rồi, mỗi tối đến lão Hà đầu sẽ đem sổ sách và tiền bạc về cho thiếp kiểm tra, báo cáo về tình hình kinh doanh trong ngày. Cách ba bốn ngày gì đó thiếp sẽ mang Phi Yến đi kiểm tra đột xuất là được, không cần đến mỗi ngày như hiện nay đâu."
Mạnh Thiên Sở thở phào: "Như vậy mới được chứ."
Hôm nay là ngày khai nghiệp lại kiếm được 0.7 lượng bạc, mọi người rất vui, Phi Yến liền xuống bếp làm vài món ngon, Mạnh Thiên Sở gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết ở lại ăn, mọi người cùng nâng ly uống mừng, vui vẻ đầm ấm vô cùng.
Ngày lại qua ngày, một tháng sau, thân thể Mạnh Thiên Sở bình phục hẳn. Cuối tháng tổng kết lại, "Tây Tử tửu lâu" của hắn đạt lợi nhuận thuần đến 23 lượng bạc!
Điều này khiến Mạnh Thiên Sở vui mừng hết lớn, vì đó là con số tương đương lương một năm của hắn. Mạnh Thiên Sở nài ép cưa đôi tiền lời với Hạ Phượng Nghi, nàng dứt khoát không chịu, nói là bồi thường lại sự áy náy của nàng đối với hắn, rốt cuộc thì hắn cũng không nài ép được gì.
Hiện giờ đã vào hạ, trời rất nóng, Hàng châu thành chẳng có tí gió nào. Mạnh Thiên Sở vốn quen với quạt máy và máy lạnh, không thể chịu nổi cái nóng này, thế là Phi Yến phải theo sau hắn cầm cái quạt bồ thật to quạt lấy quạt để, kết quả bao nhiêu mồ hôi trên người hắn chạy hết sang người nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...