Buổi tối ngày thành tích thi đại học được công bố, Lương Huyên ngồi một mình trong phòng chờ từng giây từng phút trôi qua. Vừa đến mười 12 giờ, anh lên trang web trôi chảy nhập mấy con số vào, khoảng chừng mấy chục giây sau màn hình hiện ra một bảng kết quả.
Nếu như nói mấy ngày trước còn chìm trong tê liệt và mờ mịt thì ngay sau khi nhìn thấy mấy con số kia, anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ngữ văn 135, toán học 147, vật lý 282, tiếng anh 0.
Điểm ba môn trước, cho dù là Lương Huyên cũng chưa khi nào phát huy được tốt như vậy lúc thi. Anh vẫn cho rằng mình là “Độc cô cầu bại” trong trường, lại chẳng hay biết người vẫn luôn nói rằng mình không thích học mỗi lần anh nhắc nhở, còn có thực lực mạnh hơn anh.
Trào phúng cỡ nào, buồn cười cỡ nào.
Mỗi lần Lý Dật Sơ thờ ơ nói với anh rằng cậu học không tốt, có phải trong lòng đều đang cười nhạo không?
Lương Huyên tắt trang, nhập dãy số ấy lại lần nữa, vẫn xuất hiện bảng kết quả giống lúc nãy y như đúc. Bàn tay anh dùng sức nắm chặt con chuột, liều mạng nhìn chằm chằm vào máy vi tính, cắn răng không để bản thân phát tác.
Thì ra đều là thật.
Lời Lý Dật Sơ nói đều là thật, mười mấy năm qua cậu đều lừa bọn họ. Cậu vẫn muốn rời đi nên mới nỗ lực học tập, nhưng cậu lại có thể vì tài sản thừa kế mà từ bỏ cuộc thi đại học đã phấn đấu nhiều năm. Lương Trường Bình bệnh nặng rồi cả Lương Huyên, trong mắt cậu chắc chắn đều không quan trọng bằng kỳ thi này, như vậy họ có tư cách gì đánh đồng với tiền bạc?
— tôi không biết rốt cuộc là thật sự yêu thích, hay là bị anh dẫn dắt vào con đường sai lầm.
— tôi sợ làm mất lòng anh, dù cho anh có coi tôi như con gái mà đối xử.
Thì ra… cái này cũng là thật.
Lương Huyên buông con chuột ra, cả người ngã vào lưng ghế đằng sau, trong nháy mắt dựa vào ghế, anh lấy tay bưng kín gương mặt đã chảy đầy nước mắt của mình.
***
Lý Dật Sơ làm ở quán cơm hơn một tháng, từ chạy bàn đằng trước đến rửa chén sau bếp, mỗi ngày đều phải trải qua từng thứ từng thứ. Điều tốt đẹp nhất của việc bận rộn không một kẽ hở này chính là cậu không còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn, mỗi tối sau khi kết thúc công việc lại nằm ngủ nửa tiếng, chờ mọi người bò lên giường hết thì cậu mới xuống tắm.
Mã Tiểu Thiên dưới sự giúp đỡ cậu tiến bộ nhanh như gió, kiến thức trong sách phụ đạo đã hiểu rõ toàn bộ. Đối với những lời nói mập mờ thỉnh thoảng của Dương Quân, Lý Dật Sơ cũng làm như không nghe thấy, tình cờ cách hắn quá gần thì cậu sẽ lập tức né xa. Dương Quân hiện giờ có lão Lục trong tay, thêm vào đó nhìn Lý Dật Sơ cũng không phải loại người dễ bị lừa gạt, cho nên cũng chỉ tình cờ chiếm chút lợi lộc đầu môi, chưa làm ra hành động quá đáng gì. Lý Dật Sơ cố gắng không đối đầu trực tiếp với hắn, trốn được thì cứ trốn, chỉ cần chống đỡ được đến ngày 10 tháng 8 thì cậu sẽ xin bà chủ nghỉ việc, sau đó ghi tên đi học.
Cho dù tiếng anh Lý Dật Sơ bị 0 điểm nhưng tổng cộng lại đã đủ điểm vào trường loại hai thông thường rồi, có điều xưa nay loại hai không phải mục tiêu của cậu. Cậu có thực lực, cũng có đủ nỗ lực, vậy thì nhất định phải vào đại học tốt nhất. Cậu đã mất đi quá nhiều, không thể đánh mất luôn giấc mơ kiên trì từ nhỏ đến lớn.
Trước khi rời giường, Dương Quân nằm yên ho khan vài tiếng, Lý Dật Sơ liền thức thời cùng những người khác rời khỏi phòng. Từ lúc đầu còn buồn nôn, giờ Lý Dật Sơ đã trở thành tê dại. Cậu từng nhìn thấy lão Lục vừa nói vừa cười với Dương Quân, nếu người ta đã tự mình lựa chọn thì người ngoài cần gì phải xen vào giúp đỡ. May mà Dương Quân cũng không thường xuyên lắm, thường thường cách ba, bốn ngày mới nằm trên giường ho khan giống như vậy cho mọi người ra ngoài.
Không ngờ vì tần suất ít mà lại vui mừng, Lý Dật Sơ tự giễu nghĩ.
Bà chủ thấy bọn họ xuống lầu liền gọi Lý Dật Sơ đi trước nhất lại, “Lý Dật Sơ, lát nữa cậu và đầu bếp Vương cùng đi chợ mua thức ăn nha? Hôm nay có hội nghị ở gần đây, khách khứa chắc chắn đông, cậu lái xe ba bánh theo chở đồ ăn về.”
Xe ba bánh
Dù sao Lý Dật Sơ cũng rảnh rỗi, liền theo đầu bếp Vương đi chợ mua đồ.
Đầu bếp Vương có mười mấy năm kinh nghiệm mua hàng, hải sản tươi, thịt, rau dưa, ông liếc mắt nhìn cũng biết là tươi hay không, khen một câu rồi đưa cho Lý Dật Sơ. Hai người tốn hơn hai tiếng trong chợ, cuối cùng chở một xe đầy về.
Sau khi lái xe ra khỏi chợ vào phố, giao thông trên đường đột nhiên bị chặn lại, mấy chiếc ô tô đứng chắn trước đường đến nước chảy cũng không lọt. Lý Dật Sơ dừng xe ba bánh lại chạy ra trước xem thử, xa xa có khói đen bốc lên giữa không trung, còn có cả tiếng xe cứu thương. Lý Dật Sơ nhìn hướng làn khói ấy bốc lên, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành. Cậu đứng lên bậc thang bên cạnh hàng cây, thấy rõ vị trí cột khói kia liền vội vã dùng sức đẩy đám người ra chen tới trước, khó khăn lắm mới chen được tới cửa quán cơm cậu làm, một chiếc xe cứu hỏa đang đậu bên ngoài, bà chủ và người làm đều đứng chờ bên ngoài tuyến phòng hộ.
Lửa đã được dập, tòa nhà trước mặt chỉ có một gian phòng ở tầng hai là cháy đen từ cửa sổ đến ban công, những nơi khác đều không bị lan đến. Lý Dật Sơ thấy rõ vị trí gian phòng kia liền chui qua tuyến phòng hộ chạy lên lầu. Nhân viên phòng cháy chữa cháy bên cạnh vội vàng kéo cậu, “Hiện trường còn đang kiểm tra, không thể lên.”
Lý Dật Sơ hất tay người kia, giống như không muốn sống mà chạy lên lầu. Căn phòng cậu sắp ở được hai tháng đã hoàn toàn thay đổi, bàn và tủ quần áo cháy hoàn toàn thành tro, tám chiếc giường cũng chỉ còn lại phần giá đã bị cháy đến biến dạng sụp xuống. Mấy ngăn khóa gần cửa cũng biến thành một loạt hộp tứ phương đen kịt. Lý Dật Sơ nhìn chung quanh một chút tìm búa, sau đó liều mạng đập khóa tủ sắt. Ngăn tủ đã bị đốt cháy, vỏ ngoài không còn cứng rắn như trước, Lý Dật Sơ đập mấy búa đã tạo thành lỗ thủng. Cậu vội vã dùng tay tách cái lỗ thủng kia ra nhìn vào trong.
— Hồ sơ và bảng điểm gốc cậu bỏ bên trong đã cháy thành tro.
Lý Dật Sơ thọc tay vào lỗ thủng kia, mu bàn tay lập tức bị mép sắc cứa ra một vết thương thật dài. Cậu mở ngăn khóa từ bên trong, tập giấy tờ ngay ngắn lập tức lộ ra trước mặt, tay cậu vừa đụng vào thì mấy tờ giấy đen vốn đang dính liền nhau lập tức trở thành tro bụi.
Lý Dật Sơ quỳ trên mặt đất thật lâu không hề nhúc nhích. Đầu óc cậu trống rỗng, còn linh hồn dường như cũng giống như tập hồ sơ kia, bị thiêu cháy thành tro bụi.
Mã Tiểu Thiên chạy lên phòng, nhìn thấy Lý Dật Sơ quỳ trên mặt đất ngẩn người liền kéo cậu lên, “Làm sao vậy?”
Lý Dật Sơ lấy lại tinh thần, hất tay Mã Tiểu Thiên chạy ra ngoài. Cậu lao thẳng một đường đến chỗ chiêu sinh, thở hồng hộc hỏi giáo viên trong phòng làm việc, “Học sinh học lại muốn báo danh có nhất định phải điều tra hồ sơ không ạ?”
Giáo viên, “Đương nhiên, đặc biệt là học sinh từ nơi khác đến, đều phải mang theo hồ sơ và bảng điểm gốc. Hội học sinh của trường sau khi khai giảng sẽ tổng điều tra.”
Lý Dật Sơ, “Tất cả các trường đều như vậy?”
Giáo viên, “Đúng thế, đây là quy định thu nhận học sinh, ở đâu cũng giống nhau.”
Lý Dật Sơ nuốt nước miếng, “Vậy nếu như hồ sơ bị mất thì sao?”
Giáo viên kinh ngạc nói, “Chuyện này không thể nào. Hồ sơ của học sinh cấp ba trước khi tốt nghiệp đều do nhà trường bảo quản, mặc dù là học sinh bên ngoài đến học lại thì ngày báo danh cũng được thu vào trường, sẽ không mất được.”
Lý Dật Sơ vẫn không chịu từ bỏ hy vọng, “Nếu như quả thực mất rồi thì có thể bổ sung không?”
Giáo viên, “Trên lý thuyết thì có thể, có điều những khu vực lớn thì công tác bổ sung dễ dàng hơn chút, loại huyện thị nhỏ như chúng ta bổ sung quá khó khăn. Em nghĩ xem, tất cả chứng minh, tư liệu, quan hệ liên quan,… đều có trong hồ sơ, chưa nói cái khác, chỉ cần quan hệ liên quan đã phải bổ sung từ gia đình đến trường học của em, mặc dù quả thật có thể làm được nhưng ít nhất cũng phải cần nửa năm.”
Lý Dật Sơ, “Gia đình của em?”
Giáo viên, “Đúng rồi, người nhà của em, giáo viên chủ nhiệm trước kia, những người này em cũng phải tìm từng người từng người nhờ ký tên.”
Lý Dật Sơ giống như bị rút hết sức lực dựa vào mép bàn. Cậu chết lặng mở miệng, “Không có hồ sơ thì không báo danh được sao? Nơi nào cũng không được?”
Giáo viên tiếc nuối lắc đầu, “Không có hồ sơ thì trường nào cũng sẽ không nhận.”
Lý Dật Sơ lê thân thể ra khỏi văn phòng, không có mục đích mà đi lung tung dọc theo ven đường. Cứ đi mãi đi mãi đột nhiên cậu thấy rất muốn cười, đến cùng là cậu đã phạm phải tội ác tày trời gì mà trời cao cứ lần lượt bức cậu đến tuyệt cảnh như vậy?
Nếu như cậu muốn tiếp tục đi học thì phải xử lý hồ sơ, mà muốn xử lý thì nhất định phải quay lại. Tất cả lời nói dối trước đó đều sẽ bị lật đổ, cậu sẽ nuốt mất lời đã hứa với Lương Trường Bình, lúc đó có phải ông sẽ lại trở nặng bị đưa vào phòng mổ, thậm chí còn mất cả tính mạng?
Cậu từng cho rằng lý do duy nhất có thể ngăn cản cậu thi đậu chính là vì thực lực cậu không đủ, cho nên cậu thức khuya dậy sớm không hề thả lỏng dù chỉ một ngày. Nhưng cho tới giờ cậu mới biết lý do ngăn cản được mình có thể có đến trăm ngàn loại, mỗi một cái cũng đủ khiến cậu không còn sức đánh trả, thứ gọi là thực lực trước những điều này còn không bằng cái rắm.
Trong vô thức Lý Dật Sơ đã về đến quán cơm mình làm công. Đám người vây xem tản đi hết, nhân viên trong quán đang quét dọn từ trên xuống dưới, hôm nay chắc chắn không có cách nào buôn bán nữa.
Bà chủ nhìn thấy Lý Dật Sơ quay về liền bắt chuyện với cậu, “Lý Dật Sơ, phòng ở của các cậu bị cháy nặng nhất, tôi và lão to xác đã thương lượng, mỗi người trong phòng sẽ được bồi thường một ngàn đồng.”
Lý Dật Sơ im lặng đi vào phòng, mấy người khác đều đang tạt nước rửa nền. Mã Tiểu Thiên thấy cậu về liền lôi cậu ra ban công, “Anh có đồ quan trọng gì bị cháy sao? Bà chủ là người rất tốt, chỉ cần anh đưa ra được chứng cứ thì bà ấy sẽ bồi thường thật nhiều.”
Mã Tiểu Thiên nhìn mấy người khác, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lý Dật Sơ, “Anh biết không? Lửa này là lão Lục châm, Dương Quân bây giờ không chết cũng tàn phế. Có điều sợ là bản thân lão Lục cũng phải ngồi tù.”
Lý Dật Sơ chỉ liếc mắt nhìn y, nhanh chóng trở lại bộ dáng nguội lạnh như tro tàn ban nãy.
Lúc này Mã Tiểu Thiên mới phát hiện cậu không bình thường, quan tâm nói, “Anh Dật Sơ, anh làm sao vậy? Trong người không thoải mái ư?”
Lý Dật Sơ không trả lời được cậu hỏi của y. Cậu không biết mình là trong người không khỏe hay tâm trạng không tốt, chỉ cảm thấy không nghe lọt bất cứ âm thành nào xung quanh, dường như cũng không nhìn thấy ai, tất cả giác quan trên cơ thể đều biến mất, cả người chỉ muốn cứ vậy mà nhắm mắt lại, không cần cảm nhận gì mà ngủ thẳng đến vĩnh hằng.
Đáng tiếc là đến nhắm mắt cũng chẳng làm được.
Lý Dật Sơ cứ đứng ngẩn người như vậy, mãi đến lúc có bạn cùng phòng cầm một chiếc chìa khóa cháy đen hỏi mọi người, “Đây là của ai?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, người kia liền cầm chìa khóa tới trước mặt Lý Dật Sơ, “Đây là của cậu sao?”
Lý Dật Sơ đương nhiên nhận ra chiếc chìa khóa này, đây là chìa khóa mà cậu và Lương Huyên gắn vào lúc làm ổ cho thỏ con, cậu vẫn luôn cất trong cặp sách, lúc ra đi cũng quên để lại.
Lý Dật Sơ chậm rãi nhận lấy chiếc chìa khóa kia, thân thể bắt đầu run rẩy rồi ngồi xổm xuống đất, dưới bả vai run run, một giọt nước khẽ rơi ra khỏi đôi mắt. Nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, Lý Dật Sơ thống khổ phát ra tiếng kêu khóc, “Lương Huyên… Em nên làm gì đây…”
Cậu còn chưa đầy mười tám tuổi, trong quãng đời ngắn ngủi này dường như mỗi bước đi đều cần cậu phải đưa ra lựa chọn, mà mỗi một lựa chọn đều ảnh hưởng cực kỳ lớn đến con đường sau này. Cậu không có loại quyết đoán và kinh nghiệm ấy, sao cứ phải ép buộc cậu?
Lúc rời khỏi huyện kia cậu chỉ cho là mất đi một khoản tiền, mất đi người thân, thì ra cũng có thể trong giây phút quyết định ấy, thứ mất đi là cả cuộc đời sau này của cậu.
Mã Tiểu Thiên nhìn Lý Dật Sơ vốn luôn bình tĩnh ít lời bỗng dưng khóc ròng trong chớp mắt, chỉ nhìn theo bóng lưng ngồi xổm trên mặt đất đã có thể cảm nhận được cậu có bao nhiêu bi thương. Mã Tiểu Thiên vẫn luôn sùng bái cậu, cảm thấy chuyện gì cậu cũng làm được, cái gì cũng biết, lại không có hứng thú quá nhiều với bất cứ thứ gì, giống như cao nhân thân mang theo tuyệt đỉnh võ công trong tiểu thuyết, vậy nên y mới quên mất cậu chỉ lớn hơn mình có mấy tháng thôi. Nhưng mà bây giờ nhìn cậu chẳng khác gì y lúc bị người ta đuổi đi mấy năm trước, Mã Tiểu Thiên khổ sở nghĩ.
Mã Tiểu Thiên không biết làm sao an ủi cậu. Y cảm thấy Lý Dật Sơ hiểu biết hơn mình nhiều lắm, dù y có nói gì cũng đều vô dụng. Cho nên y đành ngồi xổm xuống đằng sau cậu, nhìn bả vai thon gầy phía trước, thầm nghĩ nếu như Lý Dật Sơ cần giấy lau mũi thì mình có thể lập tức đưa tới.
Hừng đông hôm sau, Lý Dật Sơ đứng lên từ ban công, tất cả mọi thứ của cậu hầu như đều bị thiêu cháy hết, chỉ còn dư lại trong ví một ít tiền lẻ và chứng minh thư, cùng với chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. Cậu nhìn thấy Mã Tiểu Thiên sau lưng đang dựa vào vách tường ngủ gật, khom lưng khép vạt áo hơi hở ra của y lại, nhẹ giọng nói, “Chúc nguyện vọng của em trở thành sự thật, hẹn gặp lại.”
Lý Dật Sơ xuống lầu tính lương với bà chủ, cũng xin bọn họ nghỉ việc. Bà chủ thấy thái độ cậu kiên quyết cũng không khuyên nhủ nhiều, thêm cả tiền bồi thường thì đưa cho cậu tổng cộng 2500 đồng. Thẻ ngân hàng của Lý Dật Sơ đã cháy mất, cho nên cậu cầm tiền mặt đến ngân hàng làm lại lần nữa.
Làm thẻ xong, Lý Dật Sơ lần thứ hai ra bến xe, sau một tiếng đi đường thì đến ga xe lửa thành phố. Lần này, cậu lựa chọn một chỗ xa hơn.