Sáng ngày thi thử đổ một trận mưa to, Lý Dật Sơ và Lương Huyên chỉ có thể ngồi xe buýt đi học. Giao thông công cộng rất đông đúc, hai người lên xe không tìm được chỗ ngồi đành nắm lấy tay vịn ngả qua nghiêng lại theo xe. Lý Dật Sơ và Lương Huyên đứng sánh vai nhau, đến một trạm đột nhiên rất nhiều người lên xe, vài người giơ túi cao lên chen từ cửa trước ra phía sau, không cẩn thận đụng vào gáy Lương Huyên. Vết thương chưa khỏi hẳn của anh đau nhói khiến anh hít vào một hơi theo bản năng. Lý Dật Sơ vội vàng lấy tay che chắn sau gáy Lương Huyên, lo lắng hỏi anh, “Đau lắm sao? Muốn đi bệnh viện không?”
Lương Huyên níu tay cậu xuống, an ủi, “Chỉ đụng chút thôi mà, không sao đâu.” Nói xong còn cau mày lắc đầu.
Lý Dật Sơ lo âu úp sấp lên vai anh để quan sát vết thương phía sau, không thấy dấu hiệu muốn chảy máu, hẳn là… không có gì nghiêm trọng. Lương Huyên thấy mặt mũi cậu nhăn hết cả lại liền cười nhẹ, “Thật sự không sao mà, đừng lo lắng.”
Lý Dật Sơ vẫn cứ lo cho đến tận lúc vào phòng thi. Trong tay cậu cầm bút mà đầu toàn nghĩ đến chuyện khác. Lúc kiểm tra có khi nào Lương Huyên bị váng đầu không? Có khi nào làm bài rất tệ không? Vậy tiêu chuẩn tự tuyển sinh của anh phải làm sao đây? Dì Lưu đã từng cảnh báo rồi.
Cuối cùng, đều phải trách cậu.
Lý Dật Sơ càng nghĩ càng giận bản thân. Nếu như không phải đang ngồi trong phòng thi thì cậu còn muốn tự tát mình một cái.
Buồn phiền viết xong một bài văn, Lý Dật Sơ lật mặt bài thi lại chuẩn bị tô trắc nghiệm. Câu hỏi trắc nghiệm môn Ngữ văn tương đối ít, trước đây cậu đều cố ý đánh bốn đáp án sai, đồng thời viết sai hai lỗi chính tả thì đã có thể đạt mức trung bình. Thế nhưng giờ sao đây? Lý Dật Sơ cầm bút chì bắt đầu do dự. Cậu vốn định thể hiện khả năng thật sự trong kỳ thi này, để cho Lương Huyên biết được thành tích của cậu. Nhưng cậu không thể không nghĩ đến dì Lưu. Nếu lần này vì thành tích không tốt mà Lương Huyên mất suất tự tuyển sinh, còn cậu lại phóng một tia sét san bằng mặt đất lọt vào top đầu trong lớp thì dì Lưu sẽ nghĩ thế nào?
Tuy rằng không thể nói bà đối xử với cậu không tốt, nhưng suy cho cùng vẫn có rất nhiều chuyện bất mãn, đặc biệt là lần này khi Lương Huyên bị thương, một bụng tức giận của dì Lưu với cậu còn chưa xả ra. Cho tới giờ Lý Dật Sơ-bình-thường đã làm nổi bật lên Lương Huyên-ưu-tú một cách hoàn hảo, chuyện của cậu đối với dì Lưu chắc chắn không thể nào nói rõ rồi vui mừng tiếp nhận sự thật.
Cho nên, đã nhịn nhiều năm như vậy thì cần gì phải tiết lộ chân tướng vào thời điểm nhạy cảm thế này? Cậu chỉ cần phát huy thật tốt trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, cùng Lương Huyên dọn đi học xa là đủ rồi, còn thành tích bình thường cần gì phải quan tâm? Lương Huyên có biết hay không thì khác gì nhau đâu chứ?
Thi xong cần phải đổi phòng học. Dựa theo thông lệ trường thì học sinh lớp 12 vừa nhập học phải chuyển lớp tới dãy phòng độc lập phía sau trường. Khóa của Lý Dật Sơ năm nay khai giảng quá sớm, phòng học bên kia còn chưa quét dọn xong nên vẫn cứ kéo dài cho tới khi thi thử xong mới bắt đầu.
Học sinh khối 12 mới thi xong vừa so đáp án với nhau vừa dọn dẹp sách vở. Sách vở bài tập lớp 12 quá nhiều, mỗi người vác cặp trên lưng, tay còn phải ôm thêm một xấp, sau đó đi về phía sau trường học y như những con lạc đà. Lý Dật Sơ và bạn học vừa đi vừa tán gẫu, mới vừa không chú ý chút thì cặp sách sau lưng đã bị giành lấy.
Lương Huyên đeo cặp cậu lên vai mình, “Các cậu học ở tầng mấy phòng nào?”
Lý Dật Sơ; “Lầu một. Lớp anh thì sao?”
Lương Huyên, “Lầu bốn.”
Bạn học Lý Dật Sơ nói tiếp, “Nhà trường muốn cho lớp trọng điểm lên tầng cao nhất để khỏi bị làm phiền chứ gì.”
Lương Huyên, “Cái này cũng chỉ để an ủi tinh thần thôi.”
Lý Dật Sơ rất vui vẻ, “Sau này em tìm anh không cần chạy nửa vòng trường nữa?”
Lương Huyên cũng nghĩ tới chuyện này, trước đây phòng học hai người cách nhau cả nửa vòng sân trường, muốn gặp phải chạy một đoạn, giờ trái lại còn tiện hơn nhiều.
Chỗ ngồi của Lý Dật Sơ vẫn sát bên cửa sổ, Lương Huyên đứng ngoài đưa cặp vào cho cậu, nhìn quét qua hai người ngồi bên cạnh, ngón tay hơi dùng sức đánh rối vài lọn tóc Lý Dật Sơ. Tiếp theo anh nhanh chóng đặt ngón tay lên môi dưới của cậu miết nhẹ mấy lần, phác họa theo đường nét khóe môi.
Lý Dật Sơ xé một tờ giấy vo tròn ném về phía Lương Huyên lại bị anh nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó còn quay lưng về phía cậu giơ một chữ “V”, nghênh ngang đi mất.
Lý Dật Sơ nhỏ giọng mắng, “Đắc sắt.”
Đắc sắt (得瑟): Thực ra là một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo. Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là khoe khoang, khoác lác. Ý nghĩa chủ yếu của từ này có ba tầng: 1. Do đắc ý nên khoe khoang | 2. Tiêu xài phung phí | 3. Làm việc không nên làm; khoe khoang quá mức, hung hăng. Tuy nhiên cách dùng không giống nhau nên cũng không cùng ý nghĩa châm chọc.
Mỗi tuần học sinh khối 12 chỉ có nửa ngày nghỉ, lần này bởi vì kiểm tra và đổi phòng học nên nhà trường cho bọn họ nghỉ cả ngày. Ngoại trừ vài cá nhân đặc biệt phải ở lại dọn vệ sinh thì phần lớn mọi người thả sách xuống bàn xong liền chạy mất. Lý Dật Sơ rút ra một quyển trích văn trẻ* trên giá sách cuối lớp, ngồi bên cửa sổ vừa đọc vừa chờ Lương Huyên.
青年文摘 – Chắc là truyện ngắn tuổi mới lớn =))
Trời đã bắt đầu vào thu, tuy nhiệt độ ban ngày vẫn còn cao như cũ nhưng chiều tối lại có gió. Lý Dật Sơ ngồi cạnh cửa sổ hứng gió thổi liền bắt đầu buồn ngủ, chốc lát sau đã úp mặt xuống bàn đánh một giấc.
Lương Huyên làm xong chuyện trong lớp mới xuống lầu, đến bên cửa sổ Lý Dật Sơ ngồi thì thấy cậu đang ngủ. Vốn muốn gọi người tỉnh dậy, nhưng lại cảm thấy mặt cậu bị dồn ép thành những bộ dạng rất buồn cười, thế là anh ra sân hái một nhánh lá trên cây ngọc lan, dùng góc áo lau khô ráo rồi mới từ từ đưa đến gần mặt Lý Dật Sơ, chọc lá cây vào mũi cậu.
玉兰 – Cây ngọc lan
Lý Dật Sơ bĩu môi dùng ống tay áo chà chà sống mũi, sau đó hất lá cây ra ngoài.
Lương Huyên không nhịn được cười, tiếp tục dùng nó cọ cọ lỗ tai cậu, khi Lý Dật Sơ sắp mở mắt liền lập tức ngồi xổm xuống nép sát vào tường. Lý Dật Sơ ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy, nhìn hai bên một hồi, chẳng lẽ là côn trùng ư?
Trong phòng học đã không còn ai. Lý Dật Sơ nhìn đồng hồ treo tường chỉ gần sáu giờ, thầm hỏi không biết Lương Huyên đang làm gì mà còn chưa xuống. Cậu móc cặp sách trong ngăn bàn ra, chuẩn bị lên lầu tìm anh.
Trước tiên Lý Dật Sơ đến cuối lớp tắt đèn, sau đó đẩy cửa ra, chưa kịp cất bước thì trước mắt đã tối sầm lại, tiếp theo liền bị ai đó ôm lấy đẩy vào phòng đè lên mặt sau cánh cửa.
Theo phản xạ có điều kiện Lý Dật Sơ muốn há mồm kêu to, lập tức bị người kia lấy tay chặn lại, đôi mắt cậu lúc này mới nhìn thấy ánh sáng.
Thì ra là Lương Huyên.
Tim Lý Dật Sơ vừa sợ hãi quá mức giờ mới bình tĩnh hơn. Cậu đang chuẩn bị hỏi Lương Huyên muốn làm gì thì miệng đã bị một vật ấm áp chặn lại. Trong phòng tối tăm hơn hẳn bên ngoài, nhưng dù vậy Lý Dật Sơ vẫn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt tràn đầy ý cười của Lương Huyên khi hôn đến. Cặp sách cậu vốn chỉ còn một quai đeo, hiện giờ dựa lưng vào ván cửa nên nó tuột xuống tận cánh tay. Lương Huyên vươn tay cầm lấy cặp đặt sang một bên, sau đó ôm eo Lý Dật Sơ. Cậu cũng không tự chủ được vòng tay qua cổ anh, hai bàn tay đan vào nhau, ngẩng đầu lên quấn quýt môi lưỡi.
Hai người đều không có kỹ xảo và kinh nghiệm, chỉ vì người hôn mình là bảo bối trong lòng nên cứ dịu dàng chạm đến rồi mút vào, đầu lưỡi né tránh hay truy đuổi dựa hết theo bản năng, mùi vị và nước bọt của đối phương đều trở thành món ngon khiến người ta phát nghiện, trong đầu nào còn bốn chữ ‘lướt qua rồi thôi’, chỉ có ‘không say không về’.
Hồi lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng gõ, “Còn có ai không? Cổng lớn sắp khóa rồi!”
Người gõ cửa chỉ gọi một lần, tiếp theo liền sang phòng học khác, vẫn là giọng nói vang dội, “Còn có ai không? Cổng lớn sắp khóa rồi!”
Hai người bị âm thanh này đánh thức, liếc mắt nhìn nhau rồi phì cười thả tay ra. Lý Dật Sơ dựa đầu vào cửa lớn giọng trả lời, “Có người, lập tức ra ngay –”
Lương Huyên nhìn đôi môi ướt át ánh lên sáng bóng của cậu, thân thể tuôn ra một sự kích động kỳ quái, dường như không hề vừa lòng với nụ hôn sâu vừa rồi, càng muốn có thêm tiếp xúc thân mật hơn. Lương Huyên nghiêng tầm mắt đi, đè nén khát vọng trong lòng xuống, vác cặp sách Lý Dật Sơ lên vai mình rồi khoát vai cậu mở cửa ra ngoài, “Đi thôi, về nhà.”
Năm ngoái Lương Trường Bình dạy lớp 12, năm nay lại bắt đầu với lớp 10. Ông mới vừa báo danh thì nhà trường đã phân cho ông vị trí chủ nhiệm. Lương Trường Bình vốn luôn công tác rất nghiêm túc, kể từ đó lại càng đi sớm về trễ mỗi ngày, bận đến không thấy được người. Cuối tuần bên nhà mẹ đẻ Lưu Phàm có họ hàng kết hôn, bà dậy từ sáng sớm, để lại tiền cơm cho hai đứa bé rồi ra ngoài.
Sau khi rời giường Lương Huyên liền vào bếp làm đồ ăn sáng. Anh hoàn toàn mù tịt về chuyện bếp núc, trong tủ lạnh có bánh mì và sữa tươi nhưng anh lại cảm thấy thế này quá đơn điệu, thế là lật tung ngăn trên ngăn dưới trong tủ lạnh, lấy hết mọi thứ anh nghĩ có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn ra. Xúc xích nướng và trứng rán nhìn thì rất dễ, bắt tay vào làm mới thấy không đơn giản như vậy. Trứng gà còn lại trong nhà không nhiều, rốt cuộc sau khi Lương Huyên bỏ liên tục ba cái trứng bị khét mới rán được một quả nhìn không tệ lắm, còn quả cuối cùng anh vẫn không chỉnh lửa được tốt nên khét mất một mặt. Lương Huyên chia hai cái trứng vào hai bát khác nhau, cái khét một nửa thì để cho mình, Lý Dật Sơ không nên nhìn thấy. Làm thức ăn xong Lương Huyên lên sân thượng ôm thỏ con xuống. Hôm nay cha mẹ đều không ở nhà, hai người bọn họ có thể giữ nó trong nhà chơi một ngày.
Bình thường buổi sáng Lý Dật Sơ luôn dậy rất sớm, hôm nay lại chậm chạp không thấy ra. Lương Huyên đặt thức ăn lên bàn rồi vào phòng cậu gọi người. Lý Dật Sơ ôm chăn dựa vào tường ngủ, lông mày hơi nhíu lại, biểu tình nhìn như không thoải mái lắm. Lương Huyên lấy tay sờ trán cậu, không giống bị sốt, vì vậy liền dùng tay lay Lý Dật Sơ. “Dật Sơ? Dậy nào.”
Một lát sau Lý Dật Sơ mới mở mắt ra, “Ừm…” Giọng nói nghèn nghẹn.
Lương Huyên kéo cậu lên khỏi giường, đỡ lấy phía sau hỏi, “Không thoải mái chỗ nào?”
Lý Dật Sơ, “Nghẹt mũi.”
“Vậy chắc là bị cảm rồi, hồi bé lúc em cảm cũng thế này, không sốt mà chỉ chảy nước mũi thôi.” Lương Huyên kéo cậu ngồi dậy, “Xuống giường ăn chút gì đi, sau đó uống thuốc. Nếu đến chiều mà còn khó chịu hơn thì chúng ta đến bệnh viện khám, ha?”
Lý Dật Sơ hiểu cơ thể mình, cảm vặt thì uống thuốc hai lần là khỏe. Cậu lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, “Dì Lưu không về nhà sao? Anh nấu cơm à?”
Lương Huyên, “Đúng vậy, em có dám ăn không?”
Lý Dật Sơ mang dép lê đi ra ngoài, tới bên cạnh bàn ăn bốc một miếng xúc xích đút vào miệng, nhai đi nhai lại rồi nói, “Cũng không tệ lắm!”
Lương Huyên cười nói, “Đi đánh răng trước.”
Lý Dật Sơ đứng trước gương trong phòng vệ sinh đánh răng, Lương Huyên ôm lấy cậu từ phía sau cùng nhìn vào gương. Ngón tay cậu quệt bọt kem trên mặt bôi lên má trái anh, Lương Huyên lại dụi má dính kem vào vai cậu, nhìn Lý Dật Sơ trong gương nói, “Đợi đến khi chúng ta đi học xa sẽ thuê một căn phòng, mỗi ngày anh làm đồ ăn sáng cho em, đảm bảo nuôi em mập lên.”
Lý Dật Sơ hứng nước súc miệng, rửa mặt sạch sẽ xong mới quay người nhìn anh, “Chờ sau khi tìm được việc thì chúng ta sẽ mua một căn nhà nhỏ, ừm, càng nhỏ càng tốt, một phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta sống mà thôi.”
Lương Huyên cười, “Nếu như nuôi động vật thì sao? Lẽ nào cứ ném lên sân thượng như thỏ con bây giờ?”
“Cũng đúng.” Trong đầu Lý Dật Sơ xoay chuyển, đáp lời, “Vậy mua một căn có ban công lớn chút? Còn có thể làm vườn.”
Lương Huyên cười nói, “Em chính là chủ nhân, em nói là được.”
Hai người ăn sáng xong liền đem bài tập ra bàn ăn trong phòng khách, ngồi đối diện nhau học. Thỉnh thoảng Lương Huyên vào phòng ngủ lấy đồ, tới lui mấy lần thì không thấy nắp bút nữa. Thế là anh cứ bới từng quyển sách trước mặt lên tìm.
Lý Dật Sơ, “Đang tìm cái gì?”
Lương Huyên, “Nắp bút.”
Lý Dật Sơ nhớ mấy lần vào phòng Lương Huyên chơi thỉnh thoảng cũng thấy anh đang tìm nắp bút, bất đắc dĩ nói, “Sao anh cứ làm mất nắp bút hoài vậy? Em đã nói với anh rồi, mỗi lần viết phải gắn nắp vào đuôi, vậy sẽ không có chuyện viết xong rồi không tìm được.” Nói xong cậu liền đứng lên vào phòng ngủ tìm giúp anh, quả nhiên thấy nó bị kẹt dưới vài cuốn sách.
Lý Dật Sơ đến cạnh Lương Huyên, gắn nắp bút vào đuôi rồi đưa cho anh, “Này, sau này nhớ kỹ phải viết như vậy.”
Lương Huyên ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn cậu, đàng hoàng trịnh trọng đáp, “Dạ!”
Lý Dật Sơ nhìn mặt anh, trong lòng ngứa ngáy, hai tay trái phải nâng mặt anh lên, cười híp mắt, “Hôn một cái.”
Lương Huyên cố ý nói, “Anh là người muốn thi đại học Q –”
Lý Dật Sơ trực tiếp cúi đầu dùng miệng mình chặn miệng anh lại, vừa đụng vào liền tách ra, sau đó nhanh chóng về chỗ mình ngồi.
Tự bản thân Lương Huyên có thể cảm giác được khoảng thời gian này mình đã thay đổi quá nhiều. Trước đây vốn đối diện sóng lớn cũng không hề sợ hãi, dường như giờ đã chậm rãi biến đổi, trở nên dễ dàng tức giận, đương nhiên lại càng dễ dàng vui vẻ hơn. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Dật Sơ đang làm bài, lại phát hiện cậu hết sức chăm chú viết chữ vào lòng bàn tay.
Lương Huyên, “Sao lại viết lên tay?”
Dòng suy nghĩ trong đầu Lý Dật Sơ bị Lương Huyên cắt ngang, vô thức nói, “Giấy nháp trong phòng không lấy ra.” Vừa nói vừa tiếp tục viết.
Lương Huyên vào phòng ngủ lấy giấy nháp đặt cạnh sách bài tập của cậu, đứng bên bàn cúi đầu nhìn bàn tay Lý Dật Sơ lít nha lít nhít chữ viết bằng bút lông màu đen, bất đắc dĩ nói, “Tật xấu của em này…”
Bây giờ Lý Dật Sơ đang xoắn não với một đề toán, cậu vốn cho rằng nó rất đơn giản nhưng không ngờ lại lần lượt phát hiện tận mấy cái bẫy trong đề. Cậu đi vào ngõ cụt nên không còn tâm trạng lấy giấy nháp, hai bên không có gì tính toán được mới dứt khoát viết vào lòng bàn tay, vậy mà càng viết càng loạn. Lương Huyên đi đến sau lưng Lý Dật Sơ cúi người xuống, tay trái cầm tờ giấy nháp, tay phải nắm chặt tay cầm bút của cậu, sau đó vừa viết ra vừa giải thích cho cậu, “Cách tính của em không sai, có điều em áp đụng điều kiện phụ sai chỗ rồi…”
Lý Dật Sơ cố gắng biện luận, “Nhưng mà đây vốn là cùng một loại phép tính mà.”
Lương Huyên nở nụ cười tiếp tục viết. Lý Dật Sơ dần dần không còn lên tiếng phản đối nữa. Đợi đến lúc anh viết xong thì cậu mới dùng tay trái đỡ trán, “Uầy, chả trách…”
Lương Huyên cúi đầu nhìn mặt cậu, “Chữ dính hết lên mặt rồi.” Nói xong kéo Lý Dật Sơ vào buồng tắm. Sau khi đến bồn rửa tay anh liền ôm lấy cậu từ phía sau, mở vòi nước thấm ướt tay cậu trước rồi mới thoa xà phòng thơm một lần, cuối cùng cẩn thận kỳ cọ lòng bàn tay giúp cậu. Anh vừa xoa vừa nói, “Mực của mấy cây bút đó cũng không biết làm từ nguyên liệu gì, sau này không được viết lên tay nữa.”
Lý Dật Sơ phản đối, “Mấy đứa con nít cũng bôi đầy màu nước lên tay mà, có vấn đề gì đâu?”
Lương Huyên, “Em là con nít sao?”
Lý Dật Sơ, “…”
Ngón tay Lý Dật Sơ thon dài, khớp xương không rõ ràng, lòng bàn tay vừa trắng vừa mềm, mới nhìn đã biết ngay chưa từng làm việc nặng nhọc. Chữ viết bằng bút lông không dễ rửa, lòng bàn tay cậu không ngừng bị Lương Huyên xoa nắn, cảm giác yếu yếu mềm mềm làm cậu nhột đến muốn bật cười. Để dời lực chú ý, Lý Dật Sơ liền dùng bàn tay còn lại quệt bọt xà phòng vẽ vời lên gương. Lý Dật Sơ chưa từng học vẽ nhưng rất có năng khiếu, bình thường vẽ cái gì cũng vô cùng sinh động. Lần này cậu lấy bọt xà phòng vẽ thỏ cũng không ngoại lệ, vài nét thôi mà trên mặt gương đã hiện ra một con thỏ nhỏ rất chân thực.
Lương Huyên cười nói, “Vẽ thật giống.”
Lý Dật Sơ đắc ý, “Đương nhiên rồi, cả người em toàn là tế bào nghệ thuật.”
Lương Huyên nhìn cậu vẽ tiếp một hình người, hỏi, “Đây là em?”
Lý Dật Sơ, “Làm sao anh biết?”
Lương Huyên, “Bằng cảm giác.”
Vài nét cuối cùng của Lý Dật Sơ vẽ xong một đôi giày vải thường, con thỏ ngồi cạnh một cậu bé xuất hiện trên gương.
Lương Huyên, “Anh đâu?”
Lý Dật Sơ cười, “Đừng nóng vội, em mà vẽ xấu anh cũng đừng trách em.”
Lương Huyên đã rửa sạch tay cậu nhưng muốn để cậu vẽ cho xong nên đứng bàng quan cạnh bồn rửa xem, thỉnh thoảng hỏi, “Sao chỗ cổ tay này lại nhô ra thế?”
Đôi mắt Lý Dật Sơ còn đang dán vào gương, “Xương cổ tay anh nhô ra còn đặc biệt rõ ràng hơn, tự anh nhìn đi.”
Lương Huyên giơ tay mình lên nhìn trong gương thì đúng vậy thật, anh cũng quệt chút bọt xà phòng vẽ một căn nhà bao quanh hai người.
Lý Dật Sơ reo lên, “Anh vẽ xấu quá đi –“
Lương Huyên nhịn cười, “Nhìn ra là đủ rồi.”
Lý Dật Sơ chấm nước lau đi nét vẽ của anh, “Quá khó coi.”
Lương Huyên phản đối, “Em phải khích lệ anh chứ.” Vừa nói vừa vẽ lại những đường đã bị lau đi.
Lý Dật Sơ vừa lau vừa cười, “Anh phá hết tổng thể bức tranh rồi!”
Hai người một lau một vẽ, cứ cười nhau không dừng được, cánh tay còn đánh tới đánh lui. Lương Huyên ỷ vào chiều cao của mình, một tay ôm lấy Lý Dật Sơ một tay vẽ thật nhanh lên gương. Nửa thân trên của cậu đều bị anh đè lại không nhúc nhích được. Tầm mắt thoáng nhìn lòng khẽ ngứa ngáy, cậu nghiêng đầu về phía cổ Lương Huyên, thừa dịp anh không chú ý liền liếm lên hầu kết anh một cái.
Thế là bàn tay đang vẽ vời của Lương Huyên lệch ra một đường xiên vẹo thật dài y như dự đoán.
Lý Dật Sơ lập tức nói, “Em nói anh vẽ không được mà, để em để em!”
Lương Huyên phản ứng rất nhanh chóng, rút tay lại ôm lấy Lý Dật Sơ, khiến cậu vừa vặn xoay mặt về phía anh. Sau đó khi Lý Dật Sơ vừa bắt đầu giãy dụa thì anh đã cúi đầu cắn lên hầu kết cậu. Hai tay Lý Dật Sơ bị tay anh giữ chặt đằng sau lưng, hầu kết chuyển động lên xuống mỗi khi cậu làm động tác nuốt, bởi vậy càng cảm nhận rõ sự ẩm ướt mà đầu lưỡi anh đem đến khi liếm qua.
Cánh tay Lương Huyên ôm eo Lý Dật Sơ, đặt cậu lên trên bồn rửa tay, đôi mỗi vẫn không hề rời khỏi cổ cậu, động tác hôn môi từ từ biến thành gặm cắn và dùng sức mút vào. Hai tay cậu giành được tự do, theo bản năng tóm lấy vai Lương Huyên để giữ thăng bằng. Đôi môi anh hôn dọc theo vành tai đến khóe miệng Lý Dật Sơ, cuối cùng cắn lên môi cậu.
Hơi thở hai người ồ ồ, động tác hôn môi mang theo dục vọng giống như đang phân cao thấp với nhau, một người liếm lên hàm trên của người kia thì đối phương nhất định phải khiêu chiến ngược lại, không chạm đến phía trong cùng hàm răng sẽ không bỏ qua. Mãi đến khi giữa môi hai người đều ướt nhẹp nước bọt, hô hấp cũng không thể nhanh hơn thì mới kề đầu vào nhau dừng lại thở dốc.
Một lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh lại. Lương Huyên chạm môi vào trán Lý Dật Sơ, sau đó hôn xuống một đường thuận theo sống mũi, cuối cùng đụng đến môi cậu mới mở miệng nói, “Dật Sơ, anh không biết phải nói sao em mới hiểu được. Anh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là mười hai tuổi, cũng có lẽ là mười ba? Mười bốn? Anh không biết… Anh chỉ nhớ rõ thật lâu trước đây anh đã muốn như bây giờ với em. Anh rất ghét đụng vào người khác, chỉ có em là đặc biệt, anh không chỉ không ghét mà ngược lại còn rất khát vọng. Em… em sẽ ghét anh sao?”
Đôi môi Lý Dật Sơ hơi nhếch lên, giống như có điều khổ sở mà không nói ra được, môi dưới cậu nhúc nhích mấy lần mới mở miệng, “Lương Huyên…”
Lương Huyên, “Hử?”
Lý Dật Sơ nháy mắt mấy cái, hé môi, “Em thích anh.”