Bùi Hầu hứa hẹn + tin vui từ phương xa + chán ghét!
Edit: Chang Phi
Beta: Jia Thục Viện
Hương trà thấm vào lòng người, nhưng mà ba người đều có tâm sự, ai cũng không thưởng thức được hương trà khó được này.
Tiếu Trầm Mặc cúi đầu, nàng hiện giờ đang giả dạng Hoàng Hậu, mang theo một gương mặt giả, nhưng lại luôn cảm thấy có một tầm mắt giống như đao xuyên thấu qua, đâm thẳng vào trong lòng nàng.
Cũng không biết vì sao, ở trước mặt Bùi Nghi, nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Rõ ràng Bùi Hầu cái gì cũng không nói, chuyện gì cũng không hỏi, thậm chí ánh mắt cũng chỉ ngẫu nhiên mới quét đến chỗ nàng.
Nhưng Tiếu Trầm Mặc lại có loại cảm giác, Bùi Nghi không lúc nào là không nhìn kỹ, quan sát, thử thăm dò nàng, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
"Ngày hôm trước trong cung có người đến truyền tin, Ngụy Thái phi muốn ta hồi cung một chuyến." Tần Tiêu cảm thấy đầu lớn như cái đấu (đau đầu). Ở Ngọc Tuyền sơn trang, bốn phía đều là những người có thể tin tưởng được, hắn cũng không cần lúc nào cũng phải che dấu, tuy rằng để phòng ngừa vạn nhất nên lúc nào mang theo khuôn mặt của Lý Duệ, nhưng cũng rất tiêu dao tự tại.
Cũng không biết Ngụy Thái phi phát điên cái gì, mới có một tháng đã phái tới bốn tám người, một hai muốn hắn phải hồi cung. Lần này còn nói thẳng, nếu Hoàng Thượng không chịu hồi cung, bà liền đích thân đi đến Ngọc Tuyền sơn trang.
Tần Tiêu tự nhận bản thân có thể giấu diếm được cả triều văn võ, nhưng nếu đối phương là Ngụy Thái phi, người nuôi nấng Hoàng Đế lớn lên, mẫu tử có rất nhiều lời người ngoài không biết được, chỉ cần Thái phi để tâm, bà liền có thể nhìn ra hắn giả dạng Hoàng Đế.
Thật sự là đau đầu.
"Không cần lo lắng, chỉ cần không có khẩu dụ của Hoàng Thượng, Thái phi nương nương cũng không dễ dàng xuất cung được." Bùi Nghi rũ mắt chuyển động chiếc chén sứ nhỏ màu vàng có hoa văn lá trúc trên tay, hớm nhẹ một ngụm trà: "Ngươi cứ nói là sự vụ phức tạp, nhất thời không thoát thân ra được, bảo bà ấy có việc thì cho người truyền tin tới là được. Chuyện hậu cung làm sao gấp bằng chính sự của triều đình được? Bất quá cũng chỉ là chút việc vặt của nữ nhân, Thái phi là người thông minh, sẽ không làm ra những chuyện không có đầu óc."
Hai hàng lông mày của Tần Tiêu nhăn lại, khẽ thở dài một tiếng: "Cũng không biết mấy người bên phía Hoàng Thượng hiện tại thế nào, đi tới đâu, bao giờ mới có thể trở về."
Bùi Nghi liếc hắn một cái, khóe môi nâng lên: "Như thế nào, không phải muốn hắn nhanh chóng giúp các ngươi báo thù sao?"
Tần Tiêu sờ sờ cái mũi không nói chuyện, Tiếu Trầm Mặc đã mở miệng: "Chẳng qua chúng ta muốn mượn tay Hoàng Thượng rút hết nanh vuốt của Chương Sĩ Tiên mà thôi, còn chuyện báo thù, vẫn phải do chúng ta tự mình động thủ mới có thể thống khoái."
Ánh mắt nàng nặng nề, cũng không có nhìn Tần Tiêu hay là Bùi Nghi, chỉ chuyên chú mà nhìn lò lửa đang đun nước.
"Tiếu Nữ quan chờ ngày hôm nay nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày mây tan thấy trăng sáng." Bùi Nghi dựa người về phía sau, chậm rì rì nói.
Tiếu Trầm Mặc cúi đầu, cũng không đối mắt với hắn, chỉ hơi hơi vuốt cằm nói: "Con dân Đại Lý cảm nhớ (cẩm động + nhớ nhung) đại ân của Hoàng Đế, cảm nhớ Bùi Hầu trượng nghĩa, đời đời kiếp kiếp nguyện trung thành với Đại Tề."
Khóe môi Bùi Nghi nhếch lên: "Quận chúa, Hoàng Thượng và ta đều không cần lời thề của ngươi."
Hắn nhìn nàng một cái, đứng lên, đi đến phía trước rào chắn.
Mây mù vùng núi giăng đầy, gió nhẹ thổi tóc dài và góc áo của hắn phát ra tiếng phần phật rất nhỏ. Tiếu Trầm Mặc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn và vài sợi tóc bị gió thổi bay lên, giống như tiên nhân, tùy thời sẽ thuận theo gió bay đi vậy.
Thân hình mảnh khảnh hơi gầy mang theo sự phiêu dật người phàm không cách nào sánh được.
"Dân tâm hướng tới, cũng không phải là việc mà một lời thề có thể quyết định được." Cả người Bùi Nghi hơi hơi hướng về phía trước, đôi tay chống ở trên rào chắn, lời này giống như đang nói với dãy núi bên ngoài đình, cũng là nói với huyết mạch Đại Lý Vương đang ngồi trong đình, lại càng giống như tự nói với chính hắn: "Dân nặng, quân nhẹ. Như thuyền đi trên mặt nước, người lái đò không được lơi lỏng dù chỉ một chút. Dưới sự thanh bình thịnh thế, ai sẽ lấy mạng của mình ra đánh cuộc? Nếu như triều đình mục nát, dân chúng lầm than, vậy ai sẽ còn để ý tới một lời hứa nhẹ như tờ giấy, một câu lời thề? Hai vị xin yên tâm, Bùi Nghi ta tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, phụ tá Hoàng Thượng trở thành một thế hệ minh quân, bảo vệ thịnh thế thanh bình, bảo vệ công bằng thiên hạ. Làm cho già có người nuôi dưỡng, nhỏ có người chăm sóc."
Tiếu Trầm Mặc vẻ mặt nghiêm túc lên, vuốt phẳng váy áo với Tần Tiêu cùng nhau bái hạ.
"Bằng những lời này của Bùi Hầu, xin nhận một lạy của hai tỷ đệ ta."
Bùi Nghi cũng không làm gì, chỉ thản nhiên để bọn họ thi lễ, lúc Tần Tiêu đứng dậy, trong mắt đã chứa lệ, nghẹn ngào nói: "Chỉ đáng tiếc cho phụ mẫu ta, sinh không đúng thời, lại không gặp được minh quân như Hoàng Thượng."
"Tiên đế......" Bùi Nghi lắc lắc đầu, thân là thần tử, hắn tất nhiên không thể bình phán Tiên hoàng.
Tiên đế cũng không phải ngu ngốc vô đạo, chẳng qua có đôi khi sẽ phạm phải hồ đồ. Giống như mặc kệ Chương Sĩ Tiên động thủ với Đại Lý Tiêu gia! Nhưng nếu nghĩ lại, ngươi lại cảm thấy hắn không phải bởi vì nhất thời hồ đồ.
Tiêu gia ở Đại Lý đã có mấy trăm năm cơ nghiệp, bá tánh Đại Lý từ trước đến nay chỉ nhận Tiêu gia không nhận Hoàng Gia, Đại Lý ẩn ẩn có xu hướng tự trị.
Hơn nữa Tiêu gia lại có quan hệ thông gia với hoàng thất Chu triều, tuy rằng đã đến cậy nhờ Võ Đức Đế cử binh phản Chu, nhưng Tiên đế vẫn khó tránh khỏi có cảnh giác trong lòng.
Chương Sĩ Tiên vu hãm Tiêu gia tất nhiên là vì tiền đồ vinh hoa của chính mình, nhưng ở sau lưng hắn có Tiên đế thúc đẩy nhiều hay ít, ai cũng nói không rõ được.
Một đời Đế vương, mượn tay đại thần rút đi gai nhọn ở trong lòng, nhưng hắn cũng chột dạ, chỉ để đại cữu tử (anh vợ) gánh vác mọi việc, không để liên lụy đến hắn một chút nào trên sách sử.
Không hổ là thân nhi tử (con trai ruột) của Võ Đức Đế, vừa tàn nhẫn lại vừa xảo trá.
Chương Sĩ Tiên lật đổ căn cơ của Tiêu gia, cho dù tương lai Tần Tiêu có trở lại Đại Lý đi nữa, cũng chỉ có thể là đất phong phụ thuộc vào Đại Tề, đã không thể khôi phục vinh quang của Tiêu gia như ngày xưa. Nhưng mà vì thế Tiêu gia lại nợ Hoàng gia Đại Tề một ân tình lớn, từ nay về sau, việc trung tâm không cần lại lo lắng.
Bùi Nghi liếc nhìn lại Tiếu Trầm Mặc một cái, thấy nàng trước sau vẫn cúi đầu không nhìn mình, bất giác cười lạnh một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục ngắm cảnh.
Đúng lúc này, một người Thanh Hổ vệ từ bên ngoài đình đi vào, quỳ một gối xuống đất, trình lên một phong thư cho Bùi Nghi.
"Hầu gia, bên kia gửi thư đến."
Bùi Nghi nhận lấy thư gật gật đầu, Thanh Hổ vệ hành lễ xong liền nhanh chóng rời đi.
Bùi Nghi xé mở phong thư, cầm trong tay phong thư do Lý Duệ tự viết, nhìn nhìn, đôi mắt cong lên, nở nụ cười.
"Hoàng Thượng nói như thế nào?" Tần Tiêu hỏi.
Vẻ mặt Bùi Nghi vui mừng: "Hoàng Hậu có thai!"
"A?" Tần Tiêu và Tiếu Trầm Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt hơi lộ vẻ ngạc nhiên.
"Hoàng Hậu có thai." Bùi Nghi hít sâu một hơi: "Ta rất trông mong nàng ấy có thể vì Hoàng Thượng sinh một vị Hoàng tử."
Lý Duệ vẫn luôn không có con, chuyện này đối với việc củng cố ngôi vị Hoàng Đế của hắn vô cùng bất lợi. Nếu Triệu Yên Dung có thể một lần sinh được con trai, ở trên triều đình Lý Duệ cũng sẽ không có mối lo về nối dõi tông đường, áp lực về Hoàng tự nữa. Bảo toạ Hoàng Hậu của Triệu Yên Dung sẽ càng vững như Thái sơn, không người nào có thể lay động được.
"Ngươi truyền tin này vào trong kinh thành đi." Bùi Nghi nhanh chóng quyết định: "Hoàng Hậu có thai, trong người không được khoẻ, muốn ở lại Ngọc Tuyền sơn trang tĩnh dưỡng. Đây là thai đầu của Hoàng Hậu, Hoàng Đế tất nhiên không thể an tâm, cũng muốn ở lại Ngọc Tuyền sơn trang với nàng. Ngươi cứ truyền lời như thế cho Ngụy Thái phi là được, đại sự như vậy bà ấy sẽ không lại đến làm khó ngươi."
Tần Tiêu nở nụ cười: "Đây là Thiên đại hỉ sự. Hoàng Hậu ra khỏi kinh thành liền có thai, xem ra vẫn là bên ngoài sơn thủy dưỡng người."
Tiếu Trầm Mặc cũng nở nụ cười: "Trong cung, người và những việc vặt vãnh nhiều uế khí, tất nhiên ra cung sẽ tốt hơn rồi."
Bùi Nghi bỏ thư của Lý Duệ vào lò lửa đốt đi: "Một khi tin tức này truyền tới trong cung, tất nhiên sẽ có người không ngồi yên được. Cũng tốt, Hoàng Thượng nhân từ không hạ thủ được, như vậy ta liền giúp hắn một tay đi."
Hai mắt Tần Tiêu co rụt lại, trong lòng biết người mà Bùi Hầu nói chính là Trang Quý phi, bất giác hắn có chút do dự.
"Dù sao nàng ấy cũng đã cùng lớn lên với Hoàng Thượng, chuyện này sợ là có chút không ổn."
"Cùng lớn lên thì như thế nào?" Bùi Nghi cười lạnh một tiếng: "Đã cùng nhau lớn lên như vậy mà nàng ta còn không e ngại xuống tay hãm hại con nối dõi của hắn. Nàng ta hãm hại những nữ nhân khác ta không hỏi, chỉ là nàng không nên vươn tay tới chỗ Hoàng Hậu. Đó là vị trí mà người như nàng ta có thể mơ tưởng hay sao?"
Thân nhân chính là nghịch lân của Bùi Nghi, ai cũng không được động đến.
Từ một khắc kia khi Bùi Nghi biết Trang Cần xuống tay với Triệu Yên Dung, trong lòng hắn đã động sát khí.
Không biết Trang Cần dùng thủ đoạn gì làm cho Lý Duệ nhiều năm không có con, việc này đã khiến Bùi Nghi vô cùng bất mãn. Ở trong lòng hắn, Trang Cần trước sau vẫn là nữ nhân của Cố Duẫn Hành, mà không phải phi tần của Hoàng Đế. Hoàng Đế thay Cố Duẫn Hành chăm sóc nàng ta, cho nàng ta hưởng thụ tôn vinh đã không làm phụ tình nghĩa huynh đệ lắm rồi, nhưng Trang Cần tâm tư quá lớn, lại dám xuống tay hại đến con nối dòng của Lý Duệ.
Tâm tư của nữ nhân này thật thâm độc.
Nàng ta có lỗi với Cố Duẫn Hành, cũng thực xin lỗi Lý Duệ.
Nếu Lý Duệ đã không đành lòng xuống tay, vậy thì để hắn.
Lý Duệ nợ Cố Duẫn Hành, nhưng Bùi Nghi hắn thì không.
Ai dám tổn thương người nhà của hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần, tuyệt đối không nương tay.
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc nhìn Tiếu Trầm Mặc một cái.
Mười hai năm qua, năm đó nàng tăng thêm thống khổ trên người hắn, hắn cũng muốn đòi lại.
Gấp mười lần không đủ thì gấp trăm lần, gấp trăm lần không đủ, vậy thì nàng bồi thường cả đời đi!
Biểu tình trên mặt Bùi Nghi biến ảo, ánh mắt tối tăm, làm Tiếu Trầm Mặc nhìn đến từng trận kinh hãi.
Lần đầu nhìn thấy Bùi Nghi, nàng đã nhận ra hắn.
Nhưng khi đó trong lòng nàng còn ôm ý niệm may mắn, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nàng lại thay đổi khuôn mặt, Bùi Nghi chắc hẳn không nhận ra nàng mới đúng.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ rõ......
Nhìn thân hình hắn gầy gò, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, Tiếu Trầm Mặc trong lòng giật mình.
Là sợ hãi, cũng là...... Áy náy.
Đức Bảo vội vã tới, tiến đến bên tai Bùi Nghi nói hai câu, hai hàng lông mày Bùi Nghi nhăn lại, trên mặt lộ vẻ không tốt.
"Sao nàng ta lại tới đây? Ai cho phép nàng ra cung?"
"Là Ngụy Thái phi, nói là nhiều ngày không gặp Hoàng Thượng, trong lòng bà rất nhớ, vì thế liền để Ngụy cô nương thay thế đến Ngọc Tuyền sơn trang làm bạn với Hoàng Hậu nương nương, nhân tiện thay bà thỉnh an Hoàng Thượng."
Bùi Nghi cười lạnh một tiếng: "Thái phi nương nương cũng thật nóng vội, Thái Hậu còn chưa cho người tam giục tứ thỉnh (ba lần bốt lượt thúc giục, thỉnh cầu) đâu, so với Thái Hậu nương nương bà ấy có vẻ còn muốn đau lòng Hoàng Thượng hơn nữa đấy." Hắn nói xong, ánh mắt vừa chuyển, nói với Tiếu Trầm Mặc: "Thái phi phái Ngụy An Lan tới, cũng coi như là người quen của ngươi, ngươi xem xem rồi đuổi nàng về đi."
Trong lòng Tiếu Trầm Mặc âm thầm kêu khổ.
Người khác không hiểu rõ Ngụy An Lan, nhưng nàng lại biết.
Tốt xấu gì nàng cũng từng đi theo Ngụy An Lan mấy tháng, nhìn bề ngoài nàng ấy có vẻ nhút nhát nhu nhược, nhưng kỳ thật là người rất thông minh lanh lợi, thận trọng, có một đôi mắt vô cùng lợi hại.
Chẳng qua đây là chức trách của nàng, dù Bùi Nghi không đẩy cho nàng, nàng cũng không thể coi như không thấy.
Tiếu Trầm Mặc im lặng hành lễ, xoay người đã trở thành một vị Hoàng Hậu khí độ ung dung, nâng tay đặt lên mu bàn tay Mộc Lan, thong thả bước đi ra khỏi đình.
Bùi Nghi nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt loè lên, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đừng quên, Hoàng Hậu đã hoài thai hai tháng. Tuy rằng tin tức còn chưa truyền đến trong cung, nhưng mà Hoàng Hậu nương nương cũng phải cẩn thận, đem chính mình trở thành người đang có thai."
Tiếu Trầm Mặc thân mình hơi hơi nhoáng lên, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Bùi Nghi một cái.
Người nọ hơi nhướng lên đôi mắt đào hoa, khóe môi chứa một nụ cười không rõ ý vị, mặt đẹp như hoa xuân, làm nàng hoảng hốt. Tiếu Trầm Mặc vừa xấu hổ lại vừa tức giận xoay người lại, cắn môi dưới căm giận nghĩ, nam nhân này thật sự rất đáng giận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...