Hiền Hậu Thực Nhàn

Sắc đủ che trời + một cú quăng qua vai xinh đẹp + phía dưới thế nào rồi?

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Hy Thái Phi

Khi Lương thị tiểu nương tử cùng Miêu Nữ đi từ trong tĩnh thất ra, Miêu Nữ vẫn mang một bộ mặt không chút biểu tình như quan tài, nhưng Lương thị thì khóe mắt ửng đỏ, có điều trên mặt cười hì hì kéo cánh tay Miêu Nữ, giống như cực kỳ thân mật.

Càn phu nhân thấy mà trong lòng kinh ngạc.

Vị Miêu Nữ này, trước kia nàng gặp qua hai lần, vẫn luôn là bộ dáng trầm mặc ít lời, quanh thân tản ra sát khí người sống chớ lại gần.

Bởi vì bà ta có thể nói vài lời trước mặt Quách Hiếu Thông, Quách Hiếu Thông vẫn luôn kính bà ta như một bà đồng thần thông quảng đại, vì thế các nàng cũng tôn kính, thậm chí là có chút sợ hãi bà ta.

Cao nhân mà, đều có chút cổ quái, không thích giao tiếp cùng mấy phàm nhân như các nàng.

Cũng không biết vị tiểu nương tử này có cái bản lĩnh gì, liền nói ngắn ngủn nửa canh giờ đã dám thân mật mà kéo tay Miêu Nữ đi ra như vậy.

"Đa tạ phu nhân nhé, ta và Thánh cô mới gặp như đã quen, vừa nhận bà làm nghĩa mẫu." Lương thị tiểu nương tử tươi cười ngọt ngào, quay đầu đối Miêu Nữ nói: "Đúng không, nghĩa mẫu?"

Khuôn mặt dữ tợn của Miêu Nữ nặn ra vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Phải."

Tươi cười kia mang theo vết sẹo trên mặt bà ta, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, nhưng ánh mắt bà ta nhìn Lương thị là ôn hòa thân thiện, mang theo nồng đậm từ ái. Đây chính là biểu tình mà mấy năm nay Càn phu nhân chưa từng thấy qua.

Khiến trong lòng Càn phu nhân "Lộp bộp" một chút.

Miêu Nữ thân phận địa vị cao, vị tiểu nương tử mà nhi tử coi trọng này lại leo lên cây đại thụ như vậy, nếu nhi tử chỉ nghĩ chơi bời qua loa thì hiển nhiên là không có khả năng. Nếu là đắc tội nghĩa mẫu của nàng, vị Thánh cô này mà đặt cái bùa chú gì đó cho nhà mình, Càn gia đã có thể tan thành mây khói.

Tươi cười trên mặt Càn phu nhân liền có chút miễn cưỡng, đối với tiểu nương tử này cũng có chút nơm nớp lo sợ.


Khi nàng mở tiệc mời khách, tranh thủ kéo nhi tử đến một bên nói: "Cái này không dễ làm, sao tiểu nương tử ngươi mang đến lại nhận Thánh cô làm nghĩa mẫu. Nghe nương nói, đừng trêu chọc nàng ta, trong lòng có cái ý tưởng gì đều quét sạch cho ta. Đừng ăn không đến miệng còn chọc bẩn một thân."

Càn Thiên Tứ không cho là đúng nói: "Vì sao chứ! Như vậy không tốt à? Tương lai ta cưới nàng ấy, nhà chúng ta liền kết thân cùng Thánh cô, di phu coi trọng Thánh cô này như vậy, nếu biết hai nhà chúng ta có thân, nhất định cũng càng coi trọng dì hơn."

"Vậy thê tử của ngươi..." Càn phu nhân bị nhi tử nói đến có chút động tâm.

"Cho chút bạc, viết tờ hưu thê, để nàng ta về nhà mẹ đẻ đi." Càn Thiên Tứ vội lôi kéo tay áo mẫu thân lắc lư: "Nương ơi, tiểu nương tử kia ngài cũng gặp qua rồi, tức phụ như vậy, đốt đèn lồng lên trời xuống đất cũng khó tìm. Tương lai ngài mang đi ra ngoài cũng tự hào, quý khí lại hào phóng, vừa thấy chính là tướng mạo của cáo mệnh phu nhân, không phải hơn vạn lần so với bà thím già kia sao? Nhi tử mặc kệ, chỉ muốn nàng ấy làm thê tử, ngài làm chủ cho nhi tử đi, bất luận như thế nào cũng phải quyết định chắc chắn chuyện này."

"Nhưng chính là, nữ nhân này đã gả cho người ta rồi." Trong lòng Càn phu nhân cảm thấy có chút khó tiếp nhận, nữ nhân như vậy nếu nhi tử chỉ muốn nạp làm thiếp thì không có gì, nhưng làm chính thê, chỉ sợ tương lai sẽ bị người cười nhạo.

"Gả rồi thì thế nào? Nhi tử ngài cũng đã cưới rồi đó thây." Càn Thiên Tứ quấn lấy mẫu thân, làm nũng chơi xấu, nhất định đòi mẫu thân đáp ứng hắn cưới Lương thị vào cửa.

Càn phu nhân vốn cưng chiều nhi tử, lại bị nhi tử lấy ích lợi thuyết phục, thấy hắn để bụng như vậy, cũng gật đầu.

"Có điều phu quân nàng ta thì phải làm sao bây giờ?" Càn phu nhân thấp thấp thanh âm hỏi nhi tử: "Có thể cho chút tiền đuổi đi không?"

"Vậy không ổn, nhà hắn là tài chủ trong kinh thành, khinh thường bạc. Hơn nữa bạc lại không phải từ trên rơi xuống, dựa vào cái gì cho hắn?" Càn Thiên Tứ trợn mắt, ta làm động tác cắt cổ: "Người đã chết nàng ấy mới có thể toàn tâm toàn ý mà đi theo ta."

Càn phu nhân hít một ngụm khí lạnh, nhưng nghĩ nghĩ, cảm thấy khiến người không quan trọng chết đi thì vẫn tốt hơn so với việc tiêu phí bạc để mua chuộc người, lập tức gật đầu nói: "Đúng, liền làm như vậy. Dù sao Phùng đại nhân là người của tiểu di phu, dù tay chân chúng ta chưa dọn sạch sẽ thì hắn cũng có thể giúp quét dọn chúng ta."

Hai mẫu tử định ra kế lớn giết người đoạt thê, trong lòng hào hứng, tập trung suy nghĩ xem làm như thế nào để bắt lấy Lương thị này.

Theo ý của Càn phu nhân, trước hể giết phu quân của tiểu nương tử, tiểu nương tử không có nam nhân, lẻ loi hiu quạnh cũng chỉ có thể dựa vào Càn gia, đến lúc đó nước chảy thành sông vừa vặn tựu thành chuyện tốt.

Nhưng Càn thiếu gia chịu đựng nhiều ngày, đã sớm thèm ăn, lòng nóng như lửa đốt, làm sao còn chờ nổi.

"Nam nhân của nàng ấy lại không theo tới, không bằng sớm chút làm chuyện tốt trước đã, làm thân mình nàng ấy đều thuộc về ta, để tránh đêm dài lắm mộng." Càn thiếu gia hút nước miếng, nghĩ đến mỹ nhân trong ngực, lông tơ cả người đều dựng lên.


Càn phu nhân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng. Nữ nhân mà, ngủ cùng nam nhân nào thì tâm liền chạy theo nam nhân đó. Ngươi bỏ chút sức lực đi, cần phải thu phục được nàng ta, cũng đỡ phải tương lai làm ầm ĩ. Chỉ là Thánh cô ở trước mặt nhưng không tiện hành sự, tiễn người đi đã, rồi nương sẽ giúp ngươi nghĩ cách vây khốn nàng ta."

Bên này mẫu tử hai người đang mưu tính Triệu Yên Dung, Triệu Yên Dung thì lại không nhàn rỗi, lôi kéo A Nỗ Na nói nhỏ một lúc lâu.

Qua một lát, Tử Lan lặng lẽ thò tay qua, thì thào bên tai nàng: "Nô tỳ vừa mới xoay vài vòng ở bên ngoài, thính tai, nghe mơ hồ..." Liền thuật lại kết quả thương nghị của mẫu tử Càn gia mà nàng nghe được.

Tử Lan tai thính mắt tinh, lại là đặc biệt theo Triệu Yên Dung phân phó nhìn chằm chằm đôi mẫu tử kia, cho nên dù cách khá xa, vẫn là nỗ lực nghe rõ năm sáu phần.

Năm sáu phần này cũng là đủ rồi.

Triệu Yên Dung cười lạnh không thôi, mà trên mặt A Nỗ Na biểu tình bất động, trong mắt phút chốc hiện lên một tia sắc bén.

Triệu Yên Dung thì lại tới khuyên bà: "Thánh cô, loại kiến con này không cần phải để tâm, tùy tiện nghiền nghiền liền giải quyết xong."

"Nàng ta còn dám đánh chủ ý tới trên người ngài... "

"Ai nha, việc nhỏ việc nhỏ, đại sự của chúng ta mới quan trọng, loại người này, thuận tay diệt diệt là được." Triệu Yên Dung đảo mắt, cười hắc hắc nói với A Nỗ Na: "Nghe nói độc cổ của người Miêu là lợi hại nhất, hay là Thánh cô giúp ta xả giận một phen, làm cái nhà này thượng thổ hạ tả hoặc là cả người ngứa ngáy mấy ngày?"

A Nỗ Na nhướng mày lên, cười nói: "Phu nhân thật là nhân hậu, có điều ngài nói rất đúng, so với đại sự của chúng ta, mấy con kiến này không tính cái gì, để cái mạng chó của bọn họ ở đấy, về sau lại đến lấy."

Đang nói, Càn phu nhân mang theo Càn Thiên Tứ tươi cười đầy mặt đi tới. Triệu Yên Dung nháy mắt với A Nỗ Na, hai người liền nói liên miên đến phong tình Nam Cương.

Trước kia ở hiện đại Triệu Yên Dung đi qua Tây Song Bản Nạp, Đại Lý, Lệ Giang... đối với phong tục tập quán phía nam có chút hiểu biết sơ sơ, thế nên vừa nói chuyện với nhau, phát hiện mấy thứ này ở cổ đại cùng hiện đại lại không khác biệt nhiều lắm. Bên này nói đến vui vẻ, bên kia nghe được cũng cảm thấy mới lạ, càng tin Lương thị này có lý do nhận Miêu Nữ làm nghĩa mẫu.

Vì bên này đều là nữ quyến, tuy Càn Thiên Tứ không muốn, lại cũng không tiện ngồi cùng Triệu Yên Dung và A Nỗ Na, chỉ phải lưu luyến mà tới phòng cách vách dùng bữa. Càn phu nhân thì tất nhiên là tươi cười xu nịnh, dùng mọi cách lấy lòng, biến đổi các biện pháp để chuốc say Triệu Yên Dung. Có điều bởi vì có Miêu Nữ ở bên cạnh nhìn, nàng cũng không thêt làm quá mức rõ ràng, tự nhiên là ngươi một ly ta một ly mà kính nhau. Triệu Yên Dung uống bao nhiêu, nàng uống bấy nhiêu. Chỉ chốc lát sau, Càn phu nhân liền có chút trụ không nổi.

Bởi vì là lâm thời nảy lòng tham, hơn nữa có Thánh cô Miêu Nữ thần thông quảng đại nhìn, nàng cũng không dám lấy cái gì rượu giả tới lừa gạt, chỉ có thể căng da đầu xử lý từng ly cay đắng, Càn phu nhân đau khổ.


Triệu Yên Dung kia chính là phần tử tinh anh khảo nghiệm ra từ rượu. Trước kia cùng học trưởng học tỷ uống rượu không ít, biết rõ đủ loại tiểu xảo trên bàn nhậu. Các loại thủ thuật che mắt đều thuần thục, cái gì uống một nửa đổ một nửa, phun một nửa ngậm một nửa, tuy thân thể này không thể khỏe mạnh linh hoạt như thân thể trước kia, nhưng tửu lượng lại không xê xích là bao.

Ngươi thấy rõ ràng là nàng mặt mày hồng hào, ánh mắt mê ly nha, kỳ thật Triệu Yên Dung không hề say chút nào, đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, ngược lại là Càn phu nhân một phen liều mình hầu quân tử thì hầu đến mơ mơ hồ hồ, đầu váng mắt hoa, đã có chút phân không rõ đông tây nam bắc, đến nỗi lôi kéo A Nỗ Na gọi là Lương thị.

Càn Thiên Tứ sớm thương nghị với mẫu thân là bà sẽ chuốc say Triệu Yên Dung, sau đó đưa người đến tay hắn, trong lòng không yên lòng lại nôn nóng, thỉnh thoảng hắn sai một người hầu xinh đẹp bên người đi tìm hiểu tình huống.

Nghe được mẫu thân mình đã say đến muốn ngã sấp xuống, tiểu nương tử họ Lương kia lại còn chưa ngã, hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai, rốt cuộc nhịn không được bưng chén rượu cũng tới xem náo nhiệt.

Đương nhiên, dùng hình thức là tới kính Thánh cô, sau đó lại thuận tiện kính tẩu tử.

Vào phòng, hai mắt Càn Thiên Tứ liền không có cách nào rời khỏi Triệu Yên Dung.

Trên mặt Triệu Yên Dung mang theo vài phần men say, gò má trắng nõn nhiễm rặng mây đỏ, càng làm nổi bật đôi mắt long lanh ánh nước như mặt hồ kia. Càn Thiên Tứ chỉ liếc mắt một cái, hồn phách liền rời khỏi lồng ngực, bay thẳng về phía Triệu Yên Dung.

Thật là không say bởi rượu lại say vì người.

Ánh mắt này cũng quá mức trần trụi, A Nỗ Na đã giương mi trợn mắt, vết sẹo trên mặt giựt giựt, càng có vẻ dữ tợn làm cho người ta sợ hãi.

Triệu Yên Dung vẫn tự nhiên chạm mấy chén cùng Càn Thiên Tứ, thoải mái hào phóng mà uống rượu.

Càn Thiên Tứ trở về phòng cách vách, liền cảm thấy rượu này có vài phần nặng. Rượu mạnh giục người gan, huống chi Càn Thiên Tứ cũng không phải người bị rượu thúc giục, mà là vốn dĩ là một kẻ bị sắc dục phủ tâm, vừa nghĩ tới bộ dáng của mỹ nhân ở cách vách: mi tựa núi xa, mắt tựa thu thủy, cả người hắn như là bị thiêu đốt. Thật sự là không nhịn được, hắn lập tức bắt lấy một thị tỳ xinh đẹp bên người, tháo lưng quần "dập lửa".

Phòng của hắn và nhà chính chỉ cách một vách tường hơi mỏng, bên kia động kịch liệt, bên này liền lờ mờ nghe được chút âm thanh hoan ái.

Kia Càn Thiên Tứ say rượu, cứ xem thị tỳ dưới thân như mỹ nhân cách vách, một hồi loạn đâm, trong miệng lẩm bẩm, gọi thẳng tẩu tử mỹ nhân, là thịt tâm can gì gì đó.

Tử Lan đứng hầu phía sau Triệu Yên Dung bỗng chốc thay đổi sắc mặt, mặt mày sa sầm, quanh thân đầy sát khí.

Càn phu nhân sớm đã ngã xuống bàn, say đến bất tỉnh nhân sự, bên này nhóm thị tỳ Càn gia kéo phu nhân như kéo chó chết, trong tai nghe thấy tiếng vang mơ hò, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết. Cũng không dám nhìn thử sắc mặt Miêu Nữ cùng Lương thị kia, đỡ phu nhân chuẩn bị đi vào.

Miêu Nữ đứng lên, nhẹ nhàng phất một cái trên đầu Càn phu nhân: "Các ngươi nói với phu nhân, sự tình đã làm thỏa đáng, ta cũng phải trở về chỗ Tri phủ đại nhân, không ở lại nữa."


Bọn hạ nhân chỉ ước gì nữ nhân thoạt nhìn như hung thần ác sát này mau rời đi chút, có điều thấy Triệu Yên Dung cũng muốn đi theo, nhớ tới phu nhân cùng thiếu gia phân phó, liền nói Triệu Yên Dung uống nhiều quá, muốn nàng tỉnh tỉnh rượu lại rồi hãy đi, cứ như vậy mà liều mạng giữ lại.

Triệu Yên Dung nháy mắt với A Nỗ Na để bà rời đi trước.

Sau đó nàng mang theo Tử Lan "đánh Thái cực"[1]cùng những hạ nhân đó, chỉ là dưới chân không nhàn rỗi, vừa đi vừa nói, những hạ nhân đó tuy rằng muốn giữ nàng, lại cũng không dám chạm vào thân mình nàng, một đám người xô xô đẩy đẩy đi ra nhị môn.

([1] dùng nhu chế cương, ở đây ý nói uyển chuyển ứng đối.)



Càn Thiên Tứ mới vừa phá hỏa xong, nghe hạ nhân tới báo Lương gia tiểu nương tử phải đi, gấp đến độ vừa kéo quần vừa chạy ra bên ngoài.

Hắn liền nhìn thấy mỹ nhân như hoa như liễu kia sắc mặt ửng hồng, dựa vào trên người tỳ nữ nhà mình vừa nói chuyện vừa cười.

Tươi cười kia như mặt trời tháng ba, như hoa đào tháng tư, cái kia vừa mới phát hỏa lại "Bằng" một phát mà dựng thẳng. Càn Thiên Tứ hét to một tiếng "Tẩu tử đừng đi", vươn một bước thật xa, người đánh tới hướng Triệu Yên Dung.

Triệu Yên Dung không tránh không né, chờ tay hắn mới vừa chạm đến đầu vai, đang tính ôm lấy nàng, đột nhiên thấy nữ nhân kiều kiều nhược nhược trước mặt lật tay, bắt được cổ tay hắn.

Càn Thiên Tứ đại hỉ, cho rằng Lương thị cũng là có ý với hắn, muốn nhào vào trong ngực nàng. Kết quả liền có một cơn đau truyền đến từ cổ tay, bả vai. Thân mình nhẹ bẫng, sau đó là long trời lở đất, phía sau lưng đau xót, người đã bị nhấc bỗng rồi ném thẳng xuống trên mặt đất.

Đám vú già đều trợn tròn mắt.

Nữ nhân ở hậu trạch làm sao từng thấy qua cú "Quăng ngã qua vai" sạch sẽ lưu loát như thế?

Rõ ràng là một tiểu nương tử xinh đẹp yếu ớt, lại không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, khiến cho thiếu gia của bọn họ - một nam nhân cao lớn rắn chắc như vậy trực tiếp bị quăng xuống mặt đất?

Tất cả yên tĩnh trong ba giây, mới có người cất tiếng thét chói tai.

Phía sau lưng Càn Thiên Tứ đau nhức, trước mắt sao kim xoay mòng mòng, thật vất vả điều chỉnh xong tầm mắt, liền thấy tiểu nương tử hơi say men kia cưới với hắn, nhắc làn váy nâng chân lên...

"Aaaa!"

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng phủ đệ Càn gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui