Hiền Hậu Thực Nhàn

Người ta đều nói mắt thấy mới là thật, nhưng đôi khi mắt cũng gạt người.

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: SuTháiphi

Triệu Yên Dung giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng Lý Duệ, sau đó đứng lên: "Ta đã biết."

Lý Duệ lôi kéo tay nàng: "Sao thế, bây giờ nàng muốn đi?"

"Cái muốn biết đã biết, còn ở lại làm gì?" Triệu Yên Dung hơi hơi mỉm cười, chỉ vào quần áo trên người mình: "Ta cải trang mà tới, dọc theo đường đi không ít người nhìn, từ trong ra ngoài Đức Mậu điện này của ngài cũng đều nhìn thấy một cung nữ đi vào tẩm điện của ngài. Nói không chừng ngày mai sẽ truyền ra là Hoàng Thượng không chịu nổi tịch mịch, triệu hạnh một cung nữ đấy!"

"Nàng là Hoàng Hậu của ta, nếu muốn lưu lại thì có thể thế nào?" Lý Duệ lôi kéo nàng, không muốn để nàng đi: "Đã một thời gian không gặp nàng, nàng không thể ở lại trò chuyện với ta một chút sao?"

Triệu Yên Dung lắc đầu: "Hiện nay trong cung đều nói Đế Hậu bất hòa, cơ hội khó có được, chúng ta phải bất hòa cho các nàng nhìn một chút."

Lý Duệ kinh ngạc mà nhìn nàng.

"Cũng phải cho người ta chút cơ hội chứ." Hoàng Hậu cười, chỉ là ý cười kia thật lạnh. Nàng nhẹ nhàng kéo tay Lý Duệ ra: "Cái gọi là lâu ngày mới thấy lòng người, nếu không có cơ hội thích hợp dù có lâu dài thì ngài cũng thấy không nổi chân tâm của người ta. Người ta đều nói mắt thấy mới là thật nhưng có đôi khi đôi mắt cũng sẽ gạt người. Hoàng Thượng, trong lòng ngài áy náy lâu rồi nhưng làm sao ngài biết được mình áy náy oan hay không?"

"Ý ngươi nói?"

"Ta cũng chưa nói cái gì." Hoàng Hậu lắc lắc đầu: "Ta không có chứng cứ, không có chứng cứ thì không thể nói bậy. Có điều ta sẽ nghĩ cách tìm ra chân tướng."


Nói rồi nàng giữ váy thối lui ra ngoài trướng. Màn lụa khẽ lay, Lý Duệ chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng thân ảnh kia hòa cùng bóng tối.

"Còn nữa, ta còn chưa tha thứ cho ngài đâu! Ngày mai ngày kia, ngài tới thì ta vẫn sẽ không mở cửa!"

"Yên Dung!" Lý Duệ nhấc chân nhảy xuống giường, xốc màn lụa lên, lại chỉ nghe một tiếng cười khẽ. Hoàng Hậu của hắn thân thể nhẹ nhàng, đã thối lui đến ngoài cửa.

Đức Bảo lắc mình tiến vào, cúi đầu hành lễ với Lý Duệ: "Hoàng Thượng thứ tội, là nô tài đưa Hoàng Hậu nương nương vào. Hoàng Hậu nương nương bảo nô tài yên lặng, đừng kinh động ngài, nô tài nghĩ, Hoàng Thượng ngài hẳn là cũng muốn gặp nương nương..."

Đức Bảo vẻ mặt thấp thỏm, đầu cũng không dám nâng, hắn hành động như vậy thật sự là cực kỳ to gan. Trong mắt chỉ có Hoàng Hậu, lại không màng an nguy của Hoàng Thượng.

Lý Duệ nở nụ cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu vai Đức Bảo: "Ngươi hiểu trẫm nhất, trẫm có thưởng."

Đức Bảo âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới cảm thấy phía sau lưng áo đã ướt đẫm, lạnh băng dính vào da thịt.

Sáng sớm ngày thứ hai, chuyện nửa đêm Hoàng Đế triệu hạnh một cung nữ lặng lẽ truyền khắp trong cung nhưng người ở Đức Mậu điện luôn luôn ngậm chặt miệng, dù người khác tìm hiểu hối lộ ra sao cũng cạy không nổi miệng, đều nói năng rất thận trọng. Kỳ thật cũng không thể trách người ta ngậm miệng không nói, số người thật sự biết cung nữ kia là Hoàng Hậu cũng không vượt quá một bàn tay.

Càng như vậy, ngược lại càng khiến trong lòng mọi người ngứa ngáy, càng muốn biết vị cao thủ nào có thể đào góc tường của Hoàng Hậu là thần thánh phương nào.

Trang Quý phi mượn cớ gọi Tần Thiếu Giám vào Thanh Hòa cung, nói bóng nói gió nửa ngày, Tần Thiếu Giám tựa như trai già chặt miệng, một tia nước cũng không chịu phun. Nói ra thì nàng và Tần Tiêu cũng coi như là có nhận biết, ban đầu ở Khang Vương phủ, Tần Tiêu là người cực đắc dụng bên cạnh Lý Duệ, Cố Doãn Hành còn từng là cấp trên của Tần Tiêu.

Trang Cần tương đối coi như có hiểu biết về cá tính của hắn, hắn vốn dĩ chính là người rất kín miệng, không hề biết nói chút tình cảm. Trang Quý phi thấy hắn như vậy cũng không có cách nào, chỉ phải suy nghĩ biện pháp khác, sai người mua được lão Đỗ ở Thượng Tẩm cục, rốt cuộc mới mượn được sổ ghi chép thị tẩm tới tay để xem.

Đêm đó ghi chép rõ ràng, chỉ có mình Hoàng Đế ngủ ở Đức Mậu điện, không triệu ai thị tẩm. Trang Cần nhìn đi nhìn lại trang giấy kia nửa buổi, cơ hồ muốn nhìn nát cả trang giấy mới thôi.


"Các ngươi cũng không có một ai nhìn thấy?"

Đỗ Lão Mậu là một lão đầu gầy ốm, mỏ chuột tai khỉ, lộ ra một cổ khí đáng khinh. Hắn thấy trên mặt Trang Quý phi hơi có chút không vui, vội căng khuôn mặt tươi cười, cúi người. "Dạ, thật sự không nhìn thấy. Ngài nghĩ đi, đêm đó nửa canh ba, Hoàng Thượng đã sớm an nghỉ, ai có thể ngờ đến là sẽ có người tới? Hơn nữa, Hoàng Thượng gặp riêng cung nữ cung tì cũng là bình thường, nếu chỉ là cùng tán gẫu đôi câu, chúng ta nơi này cũng không cần ghi chép lại đúng không?"

"Nửa đêm canh ba, ngươi nói Hoàng Thượng sẽ tìm một cung nữ tới chỉ để trò chuyện?" Trang Quý phi cười lạnh một tiếng, ném quyển sổ tới trên mặt Đỗ Lão Mậu: "Cho dù là trò chuyện, bổn cung cũng muốn biết ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể thông qua thủ vệ sâm nghiêm, trực tiếp đi đến trước mặt Hoàng Thượng!"

Lão Đỗ nhặt quyển sách lên, cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó nhét quyển sách trở lại trong lòng ngực.

"Nương nương, bọn nô tài chỉ chăm lo vấn đề Hoàng Đế lâm hạnh vị phi tần nào, thật đúng là không biện pháp nhớ kĩ tất cả những người gặp mặt Hoàng Thượng. Nương nương ngài cũng không thể làm khó bọn nô tài, cũng không thể trách chúng nô tài không biết chuyện này được."

Trang Quý phi trầm khuôn mặt, im lặng một lúc lâu, trong lòng khó chịu, trăm vị tạp trần. Trước kia Đỗ Lão Mậu luôn ân cần đối với nàng, hiện giờ lại cũng trở nên có lệ như vậy. Nàng nắm chặt tay, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay. Nhưng cũng chẳng sao, mặc kệ cung nữ kia là ai, thì cũng không phải là cái nhân vật quan trọng gì.

Hoàng Đế chịu lâm hạnh người khác, đã nói lên Triệu Yên Dung thật sự chọc giận hắn. Chỉ cần Hoàng Đế không hề bị Triệu Yên Dung bá chiếm, ai ai cũng đều có cơ hội. Đương nhiên, cơ hội cuối cùng chỉ có thể là nàng - Trang Cần.

Qua mấy ngày, trong Thanh Hòa cung truyền đến tin tức, Trang Quý phi bị bệnh. Thái y khám bệnh nói nàng bị tích tụ trong tâm, thương nhớ quá độ mà nên. Cũng uyển chuyển kiến nghị Hoàng Thượng có phải nên đưa Bảo Trân công chúa trở về Thanh Hòa cung nuôi dưỡng hay không, để tránh Quý phi nương nương nhớ nhung công chúa thành bệnh.

Tất nhiên Hoàng Đế làm như không nghe thấy. Có điều là Quý phi sinh bệnh, hắn cũng không thể chẳng quan tâm, sau khi hạ triều liền qua đi thăm.

Trong Thanh Hòa cung mùi hương nồng nặc, hương thơm trộn lẫn mùi dược, ngửi vào làm người ta rất có cảm giác dao động tâm can.

Lý Duệ dừng bước ở ngoài điện, ngửi thấy mùi hương này thì bất giác hơi hơi nhíu mi. Thanh Hòa cung của Trang Quý phi không như các cung thất khác, luôn luôn không thích dùng huân hương, cho dù ngẫu nhiên dùng một chút, cũng đa phần là mộc hương nhạt nhẽo linh tinh rất ít dùng hương liệu có mùi nồng đậm. Mùi hương này lại trộn cả mùi dược, càng làm cho lòng người cảm thấy bất an.


"Gọi người đi vào, trước hết tắt hương đang đốt trong cung đi, ngửi vào thấy không thoải mái." Hoàng Đế cau mày phân phó Đức Bảo bên cạnh. Đức Bảo lĩnh mệnh, quả nhiên chỉ huy hai tiểu thái giám đi vào tìm cung nhân Thanh Hòa cung tắt mùi hương kia đi.

Chờ đến khi mùi hương bên trong phai nhạt đi chút, Lý Duệ mới đi vào.

Trang Quý phi mang vẻ mặt thần sắc có bệnh mà nằm ở trên giường, cung nữ Hồng Thước bên cạnh đang đút cho nàng ta uống thuốc. Thấy Hoàng Đế tới, Hồng Thước vội buông chén thuốc, đứng dậy hành lễ.

"Không cần đa lễ, mau hầu hạ Quý phi nhà các ngươi uống thuốc cho tốt."

Lý Duệ ngồi ở mép giường, nhìn kỹ thần sắc Trang Quý Phi rồi nói: "Sao nhìn khí sắc lại kém như vậy?"

"Bảo Trân không ở nơi này, nhất thời không quen thôi, kỳ thật cũng không có gì trở ngại, đã khiến Hoàng Thượng lo lắng." Trang Quý Phi ôn nhu đáp lời, trên mặt mang theo nỗi nhớ nhung nồng đậm: "Hài tử kia nhát gan, có chút sợ người lạ. Rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương còn trẻ chưa từng chăm hài tử, thiếp thân thật lo lắng nàng ấy động tay động chân nơi nào làm không chu toàn." Trang Quý phi nhẹ nhàng than một tiếng: "Vết thương trên người Bảo Trân, thiếp thân thật sự không biết là xảy ra chuyện gì? Bởi vậy mà Hoàng hậu sinh hiểu lầm giận thiếp thân cũng có thể hiểu được."

"Chỉ ngóng trông ngài ấy có thể sớm giải tỏa hiểu lầm, thiếp thân cũng không muốn bởi vì việc này làm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu vô duyên vô cớ mà xa lạ."

Thần sắc trên mặt Lý Duệ biến ảo, qua hồi lâu mới nói: "Chuyện này không cần nhắc lại. Ngày sau nàng ấy tự nhiên sẽ hiểu rõ lòng ngươi.

Trang Quý phi suy yếu mà thở hổn hển một hơi, lắc lắc đầu: "Thân mình này của thiếp thân càng ngày càng không tốt, cũng không biết còn có thể chờ tới ngày đó hay không?"

Lý Duệ nhíu lông mày: "Ngươi nói cái gì vậy. Chỉ là thân mình suy nhược một ít, bớt suy nghĩ đi. Chỉ cần tâm tư ngươi phóng khoáng thân thể cũng có thể khỏe lên."

"Tâm tư phóng khoáng?" Trang Quý Phi cười cười: "Kỳ thật sau khi Doãn Hành đại ca đi rồi, ta..."

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Cố Doãn Hành chết, Lý Duệ nghe thấy cái này tên từ trong miệng nàng.

Hai người đều trầm mặc, qua hồi lâu, Trang Quý phi nói: "Hoàng Thượng trở về đi, thiếp thân không có việc gì, đừng làm cho bệnh khí va chạm ngài."


Lý Duệ cũng có chút tâm phiền ý loạn, thấy Trang Cần không giữ, hắn cũng mừng rỡ rời đi sớm chút. Ngoài miệng an ủi thêm vài câu, sau đó hắn mới đứng dậy rời đi.

Bầu trời đã hơi mờ tối, mây đen xà tới cực thấp, xa xa nhìn lại, như là áp thẳng tới tận mái ngói lưu ly, áp nặng cả tâm người.

Trong vườn của Thanh Hòa cung có cả một rừng đào. Nếu vào tháng ba tháng bốn, sẽ là lúc hoa đào nở rộ, trắng hồng một mảng, là một cảnh đẹp ở trong cung.

Hiện giờ đã qua mùa hoa đào, trên cây quả đào nhỏ thì như trứng bồ câu, lớn thì giống như nắm tay đứa bé, nặng trĩu cả cành cây, trong không khí tựa hồ như tràn ngập vị ngọt nhàn nhạt.

Lý Duệ mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, đập vào mắt chính là vườn đào kia, thấy trong đó có vài vị thiếu nữ đang vác giỏ tre chọn hái đào.

Mấy cung nữ đều ăn mặc cung trang màu ngọc bích, tóc vấn song nguyệt kế, nhưng trong đó có một người lại mặc riêng váy lăng sa màu hồng đào nhạt, tóc vấn vọng nguyệt kế, bóng dáng nhỏ dài, vô cùng quen mắt.

Lúc đầu Lý Duệ ngẩn ra, vịn lấy lan can trên hành lang dài, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Thân ảnh kia, tư thái kia, động tác giơ tay hái quả đào thật quen, rõ ràng chính là Hoàng Hậu Triệu Yên Dung của hắn.

Nhưng sao Hoàng Hậu lại xuất hiện ở trong Thanh Hòa cung chứ? Rồi làm sao sẽ cùng mấy cung nữ đi hái đào ở trước cửa cung của Trang Quý phi?

Lý Duệ nuốt nước miếng, giơ giơ cằm lên nói với Đức Bảo: "Đi kêu mấy người kia lại đây!"

Đức Bảo thấy bóng dáng nữ nhân kia, cũng là bị hoảng sợ, có điều ngẫm lại thì có chút bừng tỉnh. Hắn lập tức tự mình vào rừng đào, đi tìm mấy cung nữ đang hái đào kia.

Mấy cung nữ mặc váy màu ngọc bích rất nghe lời mà đi theo Đức Bảo lại đây, nhưng người có bộ dáng giống Hoàng Hậu kia lại chỉ quay đầu lại, xa xa mà liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, sau đó đột nhiên bụm mặt trốn vào trong viện bên cạnh.

Chỉ một thoáng kinh hồng kia cũng đã làm Lý Duệ thấy rõ tướng mạo nàng ta. Mắt hạnh eo thon, mặt mày kia xác thật có vài phần giống Triệu Yên Dung. Mà trang dung kia, lại cố tình học theo thói quen của Hoàng Hậu, nhìn lại càng giống thêm hai phần.

Nhưng cho dù có giống, đó cũng không phải Hoàng Hậu.

Lý Duệ nheo mắt lại, trong đôi mắt tối tăm ẩn ẩn dâng lên một cỗ tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui