Một chậu cẩu huyết thật lớn này quả thực quá kinh khủng!
Edit: Nguyệt Thục Viện
Beta: Thư Thục cơ
"Ngươi nói nữ nhân sao lại có nhiều tâm tư như vậy chứ?" Lý Duệ uống rượu hơi say, nghiêng tựa vào ghế, dáng vẻ không có nửa điểm đoan chính của quân vương, rượu ngon trong bình bích ngọc trước mặt đã vơi một nửa. "Trẫm thật hâm mộ các ngươi, tiêu sái tự tại, không cần để ý những thứ phàm trần dung tục này, cũng không cần dỗ nữ nhân vui vẻ".
"Nếu hoàng thượng không muốn để ý thì cũng có thể". Tửu lượng Bùi Nghi không tốt, bồi Lý Duệ mấy ly trên mặt đã đỏ ửng. Vốn sắc mặt tái nhợt lại mang theo hơi say, khóe mắt hơi xếch cũng bởi vì nhợt nhạt mà đỏ bừng, phủ lên một tầng sương mù khiến ánh mắt không còn lạnh lùng như ngày thường, cả người nhìn qua cũng nhu hòa không ít.
"Bùi hầu nói thật đơn giản. Nếu lão Hầu gia vẫn còn thì ngươi có thể tiêu dao được như bây giờ sao?" Lý Duệ hừ một tiếng.
"Thần lại mong ông vẫn còn sống, cho dù không tiêu dao nhưng trong lòng lại vui mừng". Bùi Nghi đặt ly rượu trong tay xuống. "Con người phải trân trọng hạnh phúc, trân trọng những thứ trước mắt là quan trọng nhất".
Lý Duệ yên lặng gật gật đầu.
Đức Bảo bưng một cái dĩa lớn tới, vỏ dưa xanh biếc thịt dưa đỏ tươi đã được cắt sẵn xếp thành hàng, bên dưới còn có một tầng băng vụn, trông rất đẹp mắt.
"Đây là sa dưa được chuyển tới từ Tây Lương, Vinh Vương vất vả một chuyến đưa vào trong cung, các ngươi nếm thử đi".
"Dạ!"
Tần Tiêu nhận lấy dưa từ trong tay Đức Bảo, chọn một miếng đặt ở trước mặt Lý Duệ, lại chọn một miếng cho Bùi Nghi, sau đó mới lấy một miếng nhỏ cho mình.
Sa dưa thịt tươi ngon nhiều nước, giải rượu là tốt nhất.
Trong lòng Lý Duệ có tâm sự, chỉ ăn một miếng dưa thì không ăn nữa. Lấy khăn tay lau lau tay, nói với Đức Bảo: "Chọn mấy trái ngon đưa qua cho Hoàng hậu đi".
Bùi Nghi cười lên: "Không cần đưa. Lý Khác đưa dưa vào cung sao không đưa đến Chiêu Dương điện chứ? Ngươi yên tâm đi, hắn đưa tới cũng không thể nào kém hơn loại này đâu".
Điều này cũng đúng, Chiêu Dương điện mà hắn tâm tâm niệm niệm, người mà hắn trăn trở nhớ nhung. "Hoàng Hậu không chịu gặp trẫm, Bùi hầu có cách nào dạy ta không?" Lý Duệ nhìn cố vấn của hắn, kiêm Quan Quân Hầu Bùi Nghi là cữu cữu của hoàng hậu.
Bùi Nghi được quân thượng kỳ vọng cao thế nhưng chỉ cầm khăn tay lau lau tay, nói với Tần Tiêu: "Ngươi ở trong cung mấy tháng rồi, có chuyện gì xảy ra không?"
Tần Tiêu lắc lắc đầu: "Nô tài xấu hổ, đến hôm nay cũng không thu hoạch được gì".
Lý Duệ ngồi thẳng sống lưng, nhìn Tần Tiêu và Bùi Nghi nói: "Ngươi đưa Tần Tiêu vào cung, rốt cuộc là vì cái gì? Lần trước trẫm hỏi ngươi ngươi cũng không chịu nói".
Bùi Nghi hất hất cằm, ý bảo Tần Tiêu trả lời.
Tần Tiêu đứng lên, thi lễ với Hoàng Đế một cái: "Vốn lúc trước ở Khang Vương phủ, Bùi Hầu có chút hoài nghi. Từ khi người đại hôn, ngoại trừ tiên Vương phi và Trịnh phi nương nương sinh hạ một nữ nhi, trong phủ lại không ai truyền tin gì tới."
"Khi đó đang tranh đấu rất lợi hại, tâm tư chúng ta cũng không đặt ở hậu trạch". Bùi Hầu tiếp lời, "Cảm thấy người cũng không phải không thể có con, chỉ sợ là nhất thời trong lòng nóng nảy chưa có con được".
"Trước khi ngươi lên ngôi, Trương thị đột nhiên có thai, ta liền nghĩ ra". Bùi Nghi nhìn Lý Duệ nói, "Bên cạnh người có nhiều nữ nhân như vậy, thừa sủng nhiều năm cũng không sinh được, một cung nữ nho nhỏ sau một đêm lại mang long thai, đây cũng quá trùng hợp đi. Đáng tiếc Trương Chiêu nghi cũng sinh nữ nhi. Nếu không thì mẫu bằng tử quý, nàng ta hẳn đã tấn vị làm phi rồi".
"Hầu gia không biết, Trương Chiêu nghi xuất thân thấp hèn, theo tổ chế nàng mặc dù có nhi tử nhiều nhất cũng là tần vị mà thôi". Tần Tiêu nói.
Bùi Nghi cười: "Chính vì xuất thân thấp hèn, mới thích hợp sinh nhi tử. Ngươi xem vốn dĩ cũng có hai nữ tử có phân vị cao trong Khang Vương phủ có thai, cuối cùng một người sinh non, một người khó sinh, lại cũng không sinh đứa trẻ được".
Cả người Lý Duệ đổ mồ hôi lạnh, một chút men say kia đã bị Bùi Nghi đuổi sạch không còn chút nào. "Bùi Hầu, lời này của ngươi có ý gì?"
Trên mặt Bùi Nghi vẫn còn mang hơi say, nhưng ánh mắt hết sức tỉnh táo.
Lý Duệ nhìn ánh mắt của hắn, lúc này mới phát giác, Triệu Yên Dung vô cùng giống cữu cữu của nàng. Giống không phải ở tướng mạo mà là sáng rực, tỉnh táo, phảng phất biết rõ lòng người.
"Hoàng Thượng đương nhiên biết ý của thần, hơn nữa người hẳn đã sớm phát giác, cần gì thần phải nói ra?" Bùi Nghi nhìn hắn, khẽ lắc đầu một cái: "Hoàng Hậu chắc cũng đã phát hiện, cho nên nàng mới thất vọng với người".
Lý Duệ ngồi ở đó, trên mặt đã không còn huyết sắc.
"Một tháng trước Hoàng Hậu nương nương đã tra xét ở hậu cung." Tần Tiêu cung kính khom người nói với Hoàng Đế: "Nô tài có cảm giác chẳng qua nương nương chưa từng công khai, nô tài cũng không tiện nhúng tay tương trợ".
Lý Duệ hít sâu một hơi nói: "Trước kia trẫm không muốn có người có thai".
"Người nói là Dung phi đó". Bùi Nghi nói: "Nhưng người còn có phi tần khác, lẽ nào Hoàng Thượng không muốn có đứa trẻ một chút nào sao?"
"Muốn..." Sao lại không muốn? Giang sơn vạn dặm của hắn cần người thừa kế, hoài bão lý tưởng của hắn cũng cần người thừa kế. Hắn muốn sinh đứa bé với Hoàng Hậu, không, sinh thật nhiều đứa, nhi tử giống hắn, nữ nhi giống nàng. Người một nhà thân thiết sống cùng với nhau, dạy bọn chúng thuật kinh thiên vĩ địa, chờ khi hắn già rồi, có thể yên tâm giao Đại Tề lại cho một trong những nhi tử của hắn.
Trước kia hắn cảm thấy chuyện này vô cùng nhạt nhẽo, luôn cảm thấy không có thì không có, hắn còn trẻ, không cần nóng nảy. Nhưng từ sau khi có Triệu Yên Dung, mong muốn có đứa bé liền mãnh liệt hơn nhiều. Có một đứa bé, trên người chảy dòng máu của hai người bọn họ, có thể khiến quan hệ của bọn họ chặt chẽ hơn nữa, vĩnh viễn không rời xa.
"Hoàng Hậu vào cung nửa năm, vẫn không có tin tức gì". Bùi Nghi rủ mi mắt xuống, đùa ly rượu trong tay, nhẹ giọng nói: "Trưởng tỷ chỉ để lại một đứa bé, hiện giờ trưởng bối thương yêu nàng chỉ có thần và tỷ của thần. Thần đưa nàng vào trong cung, làm cảm thấy nàng có thể làm nội trợ hiền đức cho Hoàng Thượng, cũng là ý niệm muốn nàng rời khỏi Triệu gia. Thần muốn nàng vào cung hưởng phúc, cũng không muốn đến cuối cùng bởi vì con nối dõi mà thương tổn đến tính mạng".
Lý Duệ đùng một cái đứng dậy: "Trẫm sẽ không để nàng có chuyện gì".
"Sẽ không?" Bùi Nghi cười một tiếng: "Mới vừa vào cung hơn một tháng đã gây ra chuyện yểm thuật, Hoàng Thượng người cũng không rảnh rỗi quản chuyện hậu cung, nếu không phải Yên Dung phúc lớn mạng lớn, nàng sớm đã bị người hại chết rồi, còn đợi đến hôm nay sao? Người hại nó, dĩ nhiên là Dung phi, là Thái hậu, nhưng hoàng thượng người không phải không vào hậu cung, nàng ở Chiêu Dương điện chịu khổ, không ai nói gì với người sao? Nếu người biết toàn bộ người bên cạnh nàng đã bị điều đi hết, nếu người biết những thứ nàng dùng nàng sống đều bị khấu trừ hết, nếu người biết người bên cạnh nàng đều bị đổi thành người của Dung phi, người còn có thể trấn định bình tĩnh như vậy, không nghe không hỏi sao?"
Lý Duệ từ từ ngồi xuống.
"Hoàng Thượng người nói một chút xem đoạn thời gian ấy là ai chưởng quản sự vụ hậu cung? Là ai tạm thay quyền nghi của Hoàng Hậu?"
Là Trang Quý phi. Trang Quý phi không cài người vào Chiêu Dương điện, nhưng lại gọi người cũ vốn ở Chiêu Dương điện đi. Nói là sợ bị liên lụy, nhưng đó chẳng phải là một cách tẩy sạch mình sao? Cho Dung phi cài người vào, muốn mưu hại tính mạng Hoàng Hậu trong bóng tối, mà Trang Quý phi không có người ở Chiêu Dương điện, dĩ nhiên sẽ không tra ra. Nhưng nàng là người chưởng quản sự vụ trong cung, Hoàng Hậu bên kia lại phải phí công phu gấp đôi đi nhìn chằm chằm, hơn một tháng sao nàng ta lại không có một chút tin tức nào.
Lý Duệ và Bùi Nghi đều trầm mặc.
Dung phi không thể thành công, Hoàng Hậu rốt cuộc vẫn tỉnh lại, hơn nữa còn hung hăng dạy dỗ nàng ta.
Mọi người đều cho rằng chuyện này đã qua. Lúc Hoàng Hậu và Thái Hậu chống đối nhau, hắn còn ở bên cạnh vui tươi hớn hở xem, cảm thấy tiểu thê tử của mình thông minh đáng yêu lại ngang ngược. Nhưng nếu nàng không tỉnh lại thì sao? Vậy hắn phải đi đâu mà tìm một thê tử vừa thông minh đáng yêu lại ngang ngược như vậy chứ?
Nếu Hoàng Hậu chết, hắn trong vòng ba năm không thể lập Hậu. Hậu vị trống, người thực tế nắm giữ hậu cung chính là Trang Quý phi. Đến nỗi Thái Hậu, trong lòng Lý Duệ biết, chỉ cần chính sự tiền triều ổn định, móng vuốt của bà sẽ bị rút toàn bộ. Không tới một năm, Chương Thái Hậu chỉ có thể hưởng thụ địa vị cao, mất hết tất cả quyền lợi ở hậu cung.
Trong phòng hết sức yên tĩnh, thế nhưng trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt, trái tim đau đớn.
"Hoàng Thượng vẫn luôn hiểu rõ, chẳng qua không muốn đối mặt". Đến cuối cùng, Bùi Nghi vẫn phá vỡ yên lặng: "Trong lòng người vẫn còn nhớ Doãn Hành có phải không?"
Lý Duệ chán nản ngã ở trên ghế, lấy tay che mặt: "Trẫm có lỗi với hắn".
"Chuyện này thần không giúp được gì". Bùi Nghi đứng lên, đi đến trước mặt Lý Duệ, cầm một miếng dưa trong dĩa đưa tới: "Chuyện của Doãn Hành, vẫn nên sớm nói với Yên Dung đi. Nhưng thứ cho thần nói thẳng, cho dù người nợ Doãn Hành, bao nhiêu năm qua nên trả cũng đã trả rồi, hắn cũng hoàn thành tâm nguyện. Nếu những chuyện kia thật sự là do Trang Cần làm, người thiếu hắn có nhiều đi chăng nữa cũng đã trả đủ rồi. Nếu như lần tới nàng ta còn dám động thủ với Hoàng Hậu, thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Nói xong, Bùi Nghi gặm dưa, lảo đảo lắc lư ra ngoài.
Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Bùi Nghi, lại nhìn Hoàng Đế mặt không biểu tình, đứng dậy khom lưng hành lễ một cái, cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Lý Duệ thở dài một hơi, từ trên ghế đứng dậy.
"Đức Bảo, ngươi đi Chiêu Dương điện nhìn một chuyến, nói trẫm phải đi thăm Bảo Trân một chút".
Đức Bảo nhìn đồng hồ cát ở góc tường một cái: "Đã giỡ này rồi, nương nương và công chúa sợ là đã sớm ngủ rồi".
Lý Duệ chốc lát sợ run, gật đầu một cái nói: "Ngươi nói đúng, vậy thì sáng sớm mai đi".
"Ngày mai có lâm triều..."
"Vậy nói trẫm thân thể khó chịu, đổi thành ngày kia". Hoàng Đế vung tay lên, xoay người đi đến bên trong điện nghỉ ngơi.
Chuyện Đế Hậu cãi nhau truyền đi sôi sục ở hậu cung, trải qua nhiều người nhiều miệng, càng thêm dấm dặm muối, chuyện Hoàng Hậu cầm cung tên chỉa vào Hoàng Đế càng truyền càng sống động hơn.
Chương Thái Hậu vỗ bàn cười to: "Đáng! Đáng đời! Ai kêu Hoàng Đế sủng ái cái thứ đanh đá đó chứ, lần này bị nữ nhân của mình cầm tên chỉa vào, làm gì còn mặt mũi Đế Vương?"
Đoan Phi ngồi ở bên cạnh bà, trong tay cầm khung thêu, lấy kim xoa xoa ở tóc mình, tiếp lời: "Vậy thì sao chứ, nàng là Hoàng Hậu, Hoàng Thượng còn có thể phế nàng ta sao?"
Đừng nhắc đến chuyện phế hậu, nhắc tới Chương Thái Hậu liền tức cành hông[1]. Cơ hội lần trước tốt như vậy, ngay cả Tạ lão bà cũng mời được, văn thần cả triều tấu lên cũng không động được tiện tỳ Triệu Yên Dung kia, còn khiến Vinh Vương làm cho Tạ lão tức giận bệnh nặng một trận, đóng cửa không tiếp khách. Mấy vị tiền thần đều bị Vinh Vương nắm được cái chuôi không dám lên tiếng nữa. Chuyện không tới một tháng, mượn cớ giáng chức, tước chức, phạt tù đều là một phái môn sinh của Chương gia. Vì chuyện này, đệ đệ ở phương Nam xa xôi cũng viết thư oán trách bà.
([1]: Tức cành hông- tức đến đau hông)
Chuyện này cũng không thể trách bà, Triệu Yên Dung rõ ràng họ Triệu, Bùi Nghi và Triệu gia lại kết thù, ai biết kẻ mặt chết Bùi Nghi kia lại còn ủng hộ Triệu thị? Lại khi không nhảy ra một cái Vinh Vương, bảo vệ Hoàng Hậu như con của mình, gặp được ai thì cắn loạn người đó. Một Bùi Hầu, một Vinh Vương đều là những nhân vật lừng lẫy ở trong kinh, có quan hệ cực kỳ thân thiết với Hoàng Đế. Có bọn họ làm núi dựa, muốn vặn ngã nàng ta thật sự rất khó khăn.
"Cho dù không thể phế Hậu, Hoàng Đế cũng sẽ giận nàng ta, không sủng ái nàng ta như trước nữa". Chương Thái hậu nuốt xuống lửa giận trong lòng, nói với Đoan Phi: "Ngươi vẫn phải cố gắng hơn nữa mới được. Ngươi xem tiện tỳ Trang Cần kia, lớn tuổi lại không có dung mạo, sau lưng ngay cả một núi dựa cũng không có, lại vẫn có thể khiến Hoàng Đế và Hoàng Hậu cãi nhau như thường? Ngươi xem ngươi đi, trẻ tuổi dung mạo lại xinh đẹp, không động nổi Triệu Yên Dung thì thôi đi, sao ngay cả một Trang Cần kia cũng không so được? Thực vô dụng".
Vô dụng thì vô dụng. Trong lòng Đoan Phi nói. Nàng xem như đã hiểu rõ rồi, trong lòng Hoàng Đế căn bản chưa từng có nàng. Cứ hết lần này tới lần khác tiến đến gần, nàng phải lần lượt miệng rộng. Lúc này không quản Thái Hậu có nói ba hoa chích choè[2] như thế nào đi nữa, nàng cũng quyết không đi lên góp vui nữa. Không cần phải tự tìm không vui cho mình. Nàng cũng có da mặt, một lần hai lần, da mặt có dày đi nữa cũng không chịu nổi.
([2]: nói ba hoe chích choè- nói lung tung không đâu vào đâu)
Trang Quý phi đang soi gương phân mặt, nghe Hồng Thước tới bẩm báo tin tức, bất giác cười lên: "Sao nào, hôm nay Hoàng Hậu lại nhốt Hoàng Thượng ở bên ngoài hay sao?"
"Hoàng Thượng cố ý miễn lâm triều đi qua thăm nàng, ngoài miệng nói là đi thăm Đại công chúa, nhưng Hoàng Hậu nương nương không cho phép hắn vào. Hoàng Thượng ở bên ngoài khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng vẫn xoay người trở về Đức Mậu điện, nghe nói nhìn sắc mặt Hoàng Thượng đi từ Chiêu Dương điện ra hết sức không tốt".
Có thể tốt được mới lạ! Lý Duệ là long tử phượng tôn, là quân chủ của hàng vạn con dân Đại Tề, ngoại trừ Triệu Yên Dung ai dám không cho hắn sắc mặt chứ? Hoàng Thượng hạ thấp tư thái đi gặp nàng ta, cũng bởi vì hắn còn quan tâm đến nàng ta. Chẳng qua xuẩn phụ kia vẫn cự tuyệt, cho dù trong lòng có còn tình ý cũng bị nàng ta giày vò mất sạch, đến lúc đó để xem nàng ta còn diễu võ dương oai[3] ra sao, dám lấy cung tên chỉ người khác.
([3]: diễu võ dương oai- phô trương uy thế để khoe khoang đe doạ)
Trang Quý phi vẫy tay để Hồng Thước lui xuống, nhìn chính mình trong gương ngẩn người.
Ngày thứ hai sau ngày hôm đó, Hoàng Đế đích thực đến Thanh Hòa cung của nàng, cũng nói rõ với nàng.
"Khi đó trẫm thật có lỗi với ngươi, có lỗi với Doãn Hành, trẫm đã thề sẽ đối với ngươi thật tốt, đương nhiên sẽ không làm trái với lời thề. Chờ khi Bảo Trân dưỡng thân mình thật tốt, nếu nàng nguyện ý trẫm sẽ ghi tạc Bảo Trân dưới danh nghĩ của ngươi, để ngươi có con mà dựa nào. Nhưng trẫm không thể nào lại làm chuyện có lỗi với Doãn Hành được nữa. Ngươi là Quý phi của trẫm, cả đời hưởng vinh hoa, cũng xem như trẫm trả lại ân tình của Doãn Hành, trẫm sẽ thành toàn theo di nguyện của hắn là chăm sóc ngươi thật tốt".
Lý Duệ nói lời này hết sức kiên trì. Ý chính là hắn sẽ cho nàng một đời tôn vinh nhưng không để cho nàng có đứa bé. Vĩnh viễn không chạm vào nàng nữa!
Trang Quý phi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Lý Duệ nói một không hai, là người có ý chí kiên định, năm đó nàng một lần thành công đã là may mắn trời cao ban cho. Nếu hắn đã nói như vậy, nguyện vọng muốn sinh một đứa bé của mình đã rơi vào hư không. Bảo Trân là công chúa, lại là nữ nhi của kẻ thù của nàng, nàng làm sao có thể cả đời dựa vào nó? Hơn nữa ý trong lời nói của Hoàng Đế là cho dù Bảo Trân có ghi tạc dưới danh nghĩ của nàng, cũng không giao tới Thanh Hòa cung để nuôi dưỡng. Nàng muốn là nhi tử, là hoàng tử, là người có thể thừa kế thiên hạ trong tương lại.
Trang Quý phi ngồi hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm. "Kim Tử".
Chưởng cung Thanh Hòa cung lập tức xuất hiện ở sau lưng nàng.
"Gọi Lục Bình tới cho bổn cung, bổn cung có chuyện muốn hỏi nàng".
Lý Duệ ở trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt thỉnh thoảng thoáng qua cặp mắt lạnh lùng quyết tuyệt của Hoàng Hậu. Nàng thật sự nổi giận, giận đến mức hôm nay cũng không chịu gặp hắn. Chỉ cảm thấy giường hôm nay quá cứng, sao cũng không ngủ thoải mái được. Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu chít chít, càng khiến trong phòng oi bức hơn. Lý Duệ không có nửa điểm buồn ngủ, khoác áo lên, đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng non cong cong ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Khuỷu tay hắn gác lên thành cửa sổ, khe khẽ thở một hơi, nói: "Các ngươi phái người đi tới chỗ Hoàng Hậu, xem xem hết thảy có ổn thoả không".
"Vâng!" Bóng tối bên ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nói cực thấp, một đạo hắc ảnh lướt qua, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Lý Duệ thở ra một hơi, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ chờ đợi. Một lát sau, quả nhiên có người nói nhỏ dưới cửa sổ: "Chiêu Dương điện đã khóa cửa lại, Hoàng Hậu và công chúa cũng đã nghỉ ngơi".
Hoàng Hậu có thể nghỉ ngơi, nhưng không biết rằng vị Hoàng Đế là hắn đây cả đêm khó ngủ. Lý Duệ lắc đầu một cái, trở lại nằm xuống giường. Lăn qua lộn lại một lát, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ. Trong hoảng hốt hắn cảm thấy mình dường như bị nướng trên lửa, người lật vỉ nướng mặc áo trắng bay bay, đôi mắt cười như không cười, giận như không giận, thấy có mấy phần giống Bùi Nghi, lại có mấy phần giống Triệu Yên Dung. Người đổ một thân mồ hôi lạnh, Lý Duệ bỗng dưng mở mắt ra. Trong bóng tối hắn thấy một nữ tử ngồi ở mép giường của hắn, ánh trăng mờ mịt, không thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ có thể thấy được một đôi mắt yêu kiều như thu thủy vậy.
Lý Duệ đột nhiên ngồi dậy, vừa muốn mở miệng gọi người, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. "Yên Dung".
Trên người Triệu Yên Dung mặc một thân áo nhẹ, chải kiểu tóc của cung nữ, để nguyên mặt mộc, chỉ điểm chút son ở trên môi. Mấy ngày không gặp, Lý Duệ cảm thấy như đã cách một đời vậy, vội vàng bắt lấy tay nàng. Bàn tay vẫn trơn nhẵn mềm mại như vậy, chỉ là có chút lạnh lẽo.
"Sao nàng lại tới?"
"Hoàng Thượng không nhớ ta sao?" Hoàng Hậu giả dạng thành cung nữ nghiêng đầu, mở to đôi mắt sáng ngời, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.
"Nhớ, nhớ muốn chết rồi". Lý Duệ không che giấu tình cảm của mình, ôm thê tử vào lòng thật chặt. "Mấy ngày này nàng không chịu gặp ta, ta quả thực như đã qua một năm rồi vậy".
Triệu Yên Dung ở trong ngực hắn liếc mắt, nào có nghiêm trọng như vậy?
"Sáng cũng nhớ, đêm cũng nhớ, Yên Dung, nàng có thể giận ta, có thể phát cáu với ta, nhưng đừng không gặp ta". Lý Duệ ôm cơ thể mềm nhũn đã lâu, thở dài một hơi, "Nàng thật nhẫn tâm".
"Ta nhẫn tâm khi nào? Có nhẫn tâm cũng không bằng Hoàng Thượng người". Đầu ngón tay Triệu Yên Dung vẽ vòng vòng ở trước ngực hắn, ngữ âm mang theo vài phần tủi thân, "Người cũng không nghĩ một chút, Bảo Trân kia là khuê nữ thân sinh của người, còn nhỏ tuổi như vậy, người sao lại nhẫn tâm như vậy chứ!"
"Là ta có lỗi với nó. Ta chẳng qua không nghĩ tới nó ở Thanh Hòa cung chịu khổ. Vốn nghĩ rằng Trang thị không con, sẽ đối xử với nó thật tốt..." Giọng nói Lý Duệ trầm xuống, "Là ta sơ sót".
Hoàng Đế có thể thẳng thắn nhận sai như vậy, thừa nhận lỗi lầm của mình cũng có thể xem là hết sức hiếm có. Triệu Yên Dung đẩy hắn ra, đứng lên: "Mấy ngày trước ta đang tức giận, không muốn nghe ngươi nói. Bây giờ ở đây không có người ngoài, ngươi có thể nói hết với ta những lời trước kia ngươi chưa nói đi".
"Đương nhiên phải nói rồi". Lý Duệ còn muốn ôm nàng, lại bị Triệu Yên Dung né tránh.
"Trước khi nói chuyện rõ ràng, nếu không có lý do hợp tình hợp lý, thì ta vẫn không muốn ngươi đụng vào ta". Triệu Yên Dung nhìn hắn: "Con người ta rất hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Hoàng Thượng người là chân long thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không thể nói dối lừa gạt một tiểu nữ tử".
Lý Duệ lập tức giơ tay lên, thề với trời: "Lúc trước ta đã nói với nàng, Trang Cần lớn hơn ta ba tuổi, là do Lệ tần nuôi lớn".
Triệu Yên Dung gật đầu: "Biết rồi, hai người là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư mà!"
"Cũng không phải". Lý Duệ lắc đầu nói: "Chúng ta chỉ là bạn cùng chơi thuở thiếu thời, chăm sóc lẫn nhau khi sống ở trong cung. Sau đó tuổi ta cũng đến tuổi, được phong Khang vương xuất cung kiến phủ".
"Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi? Mười hai hay mười ba?"
"Mười ba tuổi". Lý Duệ nói: "Tuổi tác Trang Cần cũng lớn, nàng không phải là một công chúa đứng đắn, thân phận lúng túng, sau khi cập kê thì xuất cung. Phụ thân nàng được truy phong Trung Dũng bá, phụ hoàng hạ chỉ xây Trung Dũng bá phủ, nàng ta liền dọn vào đó".
Nói là Trung Dũng bá phủ nhưng không có nam nhân, chỉ có một cô nương như vậy, khi xây cũng không có khả năng xây theo kiến chế của Bá phủ lãng phí như vậy. Bởi vì nàng ta và Khang Vương có giao tình tốt, liền đem hậu viện vương phủ của mình trừ ra một nửa, đả thông với sân của Bá phủ, xem như hai nhà dùng chung. Như vậy hai người thanh mai trúc mã, lại là hàng xóm sân trước sân sau của nhau.
"Ta tôn kính nàng ta như tỷ tỷ vậy, nàng ta cũng đối với ta như huynh đệ. Thường xuyên qua lại, trên dưới trong phủ ta cũng đều biết vị tiểu thư Trang gia này".
Thống Lĩnh thị vệ cận thân của Lý Duệ họ Cố, tên là Doãn Hành, là thiếp thân trông nom Khang Vương phủ. Đi đi lại lại nhiều, Trang Cần khi còn trẻ và Thống Lĩnh thị vệ anh tuấn sinh cảm tình với nhau.
"Cố Doãn Hành không có phụ mẫu thân nhân, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ta, đối với ta hết sức trung thành. Trang Cần là đích trưởng tiểu thư của Trung Dũng bá phủ, lại từ nhỏ lớn lên ở trong cung, dựa theo thân phận của hắn thì không cách nào xứng đôi". Lý Duệ nhắc tới quá khứ, thổn thức không thôi.
"Doãn Hành là bạn tốt của cữu cữu nàng, cũng là bạn tốt của ta. Lúc ấy ta nghĩ, nếu một ngày ta có thể chấp chưởng quyền hành, lấy lai lịch khi ở bên cạnh ta, nhất định sẽ có tiền đồ thật tốt, đến lúc đó ta làm chủ chỉ hôn Trang Cần cho hắn, cho bọn họ một hôn sự náo nhiệt nhất".
Triệu Yên Dung nghe đến chỗ này, nháy mắt một cái.
"Nhưng không đợi được đến ngày đó, phụ hoàng đã chỉ hôn." Lý Duệ cười khổ một tiếng, "Ông ấy lại chỉ định Trang Cần làm trắc phi của ta".
Lấy thân thế của Trang Cần, chính phi cũng có thể, Trang gia là ân nhân cứu mạng của tiên hoàng, tiên đế không nói cho Trang Cần làm một chính thê của một gia đình huân quý đáng tin, lại chỉ hôn cho một nhi tử không được sủng ái của mình làm thiếp... đầu của tiên đế này chắc là bị lừa đá rồi.... Triệu Yên Dung chép miệng một cái.
"Cho dù ta cầu xin thế nào, tiên đế cũng không thèm đoái hoài. Không chỉ hứa hôn để nàng làm trắc phi của ta, mà còn muốn ta đối xử với nàng thật tốt, coi như là thay cha tẫn hiếu". Lý Duệ cười khổ một tiếng: "Thánh lệnh khó cãi, Trang Cần khóc to một trận, cũng nhận lệnh. Ta nói với Doãn Hành, ta tuyệt đối không đụng vào nàng, đợi khi ta đạt được đại thống, sẽ tìm cơ hội lặng lẽ đưa nàng xuất cung, thành toàn cho bọn họ".
"Sau khi thành thân, ta thật không chạm vào nàng ta!" Sắc mặt Lý Duệ ảm đạm, những chuyện trước kia bây giờ hối hận đã không kịp: "Khi đó những hoàng huynh của ta tranh đấu kịch liệt, ta không thể giữ mình, ít nhiều cũng bị cuốn vào trong đó. Có một lần ta bị ám hại, uống nhiều mấy ly. Chờ khi tỉnh lại đã phát hiện mình ở trên giường của Trang Cần." Lý Duệ trầm mặc hồi lâu, khàn giọng nói: "Là lỗi của ta, ta hủy đi trong sạch của nàng ta. Lúc ấy nàng ta muốn tìm cái chết, bị ta ngăn lại".
Triệu Yên Dung cau mày thật chặt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Doãn Hành không nói gì, chỉ muốn ta sau này phải đối xử với nàng ta thật tốt. Sau đó không lâu, ta bị tập kích, Doãn Hành vì bảo vệ ta, bị thích khách giết chết. Trước khi hắn lâm chung chỉ cầu ta một chuyện, đó chính là muốn ta đối xử tử tế với Trang Cần".
"Sau đêm đó thì nàng ta có thai, cái chết của Doãn Hành đả kích nàng ta rất nhiều, khóc lóc làm bị thương thân mình, cũng khóc hư đứa nhỏ. Đứa nhỏ sinh ra đã là tử thai." Giọng Lý Duệ có chút nghẹn ngào: "Là ta có lỗi với bọn họ. Phụ mẫu huynh trưởng nàng cũng không còn, Doãn Hành lại vì ta mà chết. Đến đứa nhỏ trong bụng cũng không thể giữ được, là ta nợ nàng".
Theo tình tiết này phát triển thật ra không khác với tiểu thuyết cẩu huyết 123 ngôn tình mà trước kia nàng xem là bao. Triệu Yên Dung nhìn trời. Đây quả là một chậu cẩu huyết thật lớn, cảm giác thật kinh khủng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...