Thỏa thuận đặt cược được ký kết tại tòa nhà trụ sở chính của Tấn Tiệp.
Hai bên bàn hội nghị hình chữ nhật, một bên là nhóm quản lý cấp cao Tấn Tiệp do Lâm Dĩ Tắc và Lâm Dục Thư đứng đầu, bên kia là nhóm pháp vụ Vĩnh Tinh do Tống Khải Minh làm chủ.
Trợ lý của Lâm Dục Thư đặt hợp đồng đặt cược trước mặt Tống Khải Minh, mà qua tay hắn liền giao cho luật sư Chung bên cạnh.
"Tốt nhất anh nên nhìn kỹ lại." Lâm Dục Thư ngồi đối diện bàn họp lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù hai bên đã xác nhận bản hợp đồng điện tử trên mạng, nhưng Lâm Dục Thư cho rằng Tống Khải Minh vẫn nên đích thân xác nhận.
"Anh đã nhìn rồi." Khác với đội pháp vụ sẵn sàng đón địch, Tống Khải Minh mặc trang phục thoải mái, tựa vào lưng ghế, như thể hắn chỉ đến đây làm thủ tục.
...!Thật sự quá bất cẩn.
"Anh không sợ tôi mua chuộc luật sư của anh sao?" Lâm Dục Thư thuận miệng hỏi.
Đi cùng Tống Khải Minh đến đây là luật sư Chung phụ trách tuyên bố di chúc của Thiệu Chấn Bang, Lâm Dục Thư cũng không thể mua chuộc được ông ấy.
Tuy thế lời cậu tùy tiện nói ra lại khiến luật sư Chung hoảng sợ, vội vàng nói: "Tiểu Lâm tổng, cậu đừng nói lung tung."
Lâm Dục Thư cười áy náy: "Chỉ đùa chút thôi."
Hai bên ký tên đóng dấu trên hai bản hợp đồng, không quá mười phút, thỏa thuận đặt cược trị giá hàng tỷ đô đã được ký kết.
Lâm Dĩ Tắc chủ động đứng dậy bắt tay Tống Khải Minh, đích thân đưa nhóm người Vĩnh Tinh ra ngoài phòng họp.
Chờ bóng dáng Tống Khải Minh hoàn toàn biến mất, lúc này anh mới ngồi trở lại bàn họp, lo lắng hỏi Lâm Dục Thư: "Nếu Tiểu Tống biết tính toán của em thì có chia tay với em không?"
Không đợi Lâm Dục Thư trả lời, một quản lý cấp cao bên cạnh đáp: "Trên thương trường anh lừa tôi gạt, điều này chẳng phải quá bình thường à? Quan hệ tình nhân càng nên hiểu nhau hơn."
Những người điều hành cấp cao này đều biết quan hệ giữa Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh, họ rõ ràng quan tâm đến lợi ích của mình hơn là thảo luận về những câu chuyện phiếm giữa hai người.
"Tiểu Thư chắc chắn hiểu Tiểu Tống, cậu ta muốn thu mua chúng ta, Tiểu Thư không phải nên nói như thế nào thì nói như thế đó sao?" Lâm Dĩ Tắc nói.
"Chính là không biết Tiểu Tống có thể hiểu được Tiểu Thư hay không."
"Sẽ." Lâm Dục Thư thản nhiên thu hồi tài liệu trước mặt.
"Anh đừng lo lắng."
Gần tới giờ tan làm, Lâm Dục Thư nhận được tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới.
[Tống Khải Minh: Xuống]
[Tống Khải Minh: Anh đợi em ở bãi đỗ xe]
Hai tin nhắn thuần văn tự, không có meme của Wowo, Lâm Dục Thư không quen với điều này.
Cậu mau chóng thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, đi tới bãi đỗ xe dưới lầu, chỉ thấy hôm nay Tống Khải Minh lái không phải GTR mà là xe điện Tấn Tiệp.
—— Suýt nữa quên mất hôm nay là thứ ba, biển số xe Tống Khải Minh bị hạn chế ra đường.
"Đi đâu? "Lâm Dục Thư ngồi lên ghế phụ hỏi.
"Đi theo anh là được."
Khi cả hai lên đường, trời vẫn còn sáng, nhưng khi chiếc SUV điện cỡ lớn lái ra khỏi thành phố, bầu trời dần tối, hai bên đường đã được bật đèn.
Lâm Dục Thư không hỏi nhiều, nhưng từ lộ trình này cậu biết Tống Khải Minh muốn dẫn cậu lên núi.
Tự lúc nào đèn đường trở nên thưa thớt, đường cao tốc của đô thị rộng lớn cũng biến thành đường núi chật hẹp.
Hai người lại đi tới đài quan sát nơi Lâm Dục Thư đến vào đêm sinh nhật, Tống Khải Minh dừng xe ở một góc sân, lấy một miếng bạt căng mái vòm trong giá hành lý trên nóc xe, dựng một không gian cắm trại có mái che ở bên cạnh thân xe.
Tiếp đó, hắn sử dụng xe điện để truyền điện ngược, treo đèn ngủ lên trần, bày một bếp nướng và lấy ra nhiều loại nguyên liệu tươi đã chuẩn bị sẵn.
"Lạnh không? Anh còn mang theo chăn." Hắn ngồi xổm trước mấy cái hộp đựng đồ lớn.
Lâm Dục Thư ngồi trên ghế thư giãn, từ xa ngắm cảnh đêm thành thị dưới ánh trăng, lắc đầu: "Không lạnh."
"Vậy thì tốt." Tống Khải Minh cầm một tá bia, mở một lon đưa tới.
Lâm Dục Thư nhận lấy bia uống một ngụm, hỏi: "Sao lại nghĩ đến cắm trại?"
"Tra trên mạng một lúc lâu." Tống Khải Minh ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư: "Những cách khác hình như hơi tầm thường."
Lâm Dục Thư bật cười, nâng lon bia về phía Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh hiểu ý Lâm Dục Thư, nói: "Lễ tình nhân vui vẻ, em yêu."
"Ừ, lễ tình nhân vui vẻ."
Nướng thịt không khó, chỉ cần cho các nguyên liệu lên khay nướng đợi chín rồi chấm vào nước chấm là được.
Lâm Dục Thư hưởng thụ Tống Khải Minh đút ăn, nhàn nhã hỏi: "Khi nào anh mới nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình được vậy?"
"Thì anh vẫn luôn tiến bộ đó thôi?" Tống Khải Minh đưa miếng bò lúc lắc đã nướng xong đến bên miệng Lâm Dục Thư: "Há miệng."
Lâm Dục Thư cắn một miếng vào trong miệng.
Gió đêm đầu xuân còn mang theo cái lạnh cuối đông, ngọn cây phía dưới đài thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ nhàng lay động.
Mặt trăng mọc lên thật cao chiếu sáng đài ngắm cảnh yên tĩnh, tuy rằng thỉnh thoảng có xe khác đi ngang phía sau nhưng không ai đến quấy rầy hai người dưới ánh đèn đêm.
Thừa dịp Tống Khải Minh nướng cánh gà, Lâm Dục Thư do dự thật lâu, vẫn quyết định nói ra: "Mấy ngày nay em suy nghĩ, lúc trước anh theo đuổi em, rốt cuộc là có mấy phần yêu thích, mấy phần tính toán."
Động tác trên tay Tống Khải Minh dừng lại.
"Em biết anh thích em, chỉ là em tò mò." Lâm Dục Thư nói tiếp: "Tình cảm của anh rốt cuộc có thuần khiết hay không."
Tống Khải Minh không trả lời ngay, hắn không nhanh không chậm buông kẹp nướng thịt xuống, cầm lon bia lên: "Có chuyện này em không biết."
Nghe nói như thế, trong lòng Lâm Dục Thư căng thẳng, chẳng lẽ Tống Khải Minh còn có chuyện gạt cậu?
"Em là bạn trai đầu tiên của anh." Tống Khải Minh nhấp một ngụm bia, dường như cũng hơi ngại, đem lời này nhấn chìm trong lon bia.
Lâm Dục Thư còn tưởng rằng mình nghe lầm, không quá tin tưởng hỏi ngược lại: "Anh chưa từng yêu đương với những người khác?"
"Không có." Tống Khải Minh đặt lon bia xuống, tầm mắt nhìn ra xa: "Lúc còn ở Đức, anh phát hiện bên cạnh anh có rất nhiều cặp tình nhân, anh rất khát khao trạng thái này, cho nên date với rất nhiều người.
Nhưng qua rất lâu, điều duy nhất khiến tim anh rung lên vẫn là đua xe, cho đến khi anh gặp được em trên xe đua."
"...!Phải không?" Lần này đổi lại là Lâm Dục Thư thẹn thùng, quay đi chỗ khác.
"Nếu ngay cả tình cảm anh cũng muốn tính toán." Tống Khải Minh quay đầu lại, nhìn Lâm Dục Thư: "Vậy em hẳn đã biết trong đối tượng hẹn hò trước kia của anh, có những người như thế nào."
Xét về gia cảnh thì Lâm Dục Thư không phải là tốt nhất.
Nếu như Tống Khải Minh muốn thông qua cách này để tăng thực lực của mình, vậy hắn có nhiều lựa chọn tốt hơn.
"Ừ." Lâm Dục Thư ngẫm nghĩ: "Có chút thuyết phục đấy."
"Chỉ một chút?"
"Nhưng chuyện anh muốn thu mua Tấn Tiệp, vẫn liên quan đến lợi ích."
"Đây là chuyện anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi." Tống Khải Minh nói.
"Em là ngoài ý muốn của anh."
"Vậy anh không nghĩ đến chuyện." Lâm Dục Thư dừng một chút: "Từ bỏ kế hoạch vì em sao?"
"Không." Tống Khải Minh nói: "Đây là chuyện làm ăn rất bình thường, anh bán S-Power cho Vĩnh Tinh cũng không lỗ gì cả.
Chỉ cần chúng ta đàm phán vui vẻ, nhất định sẽ đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi.
Vì sao vừa lên đã phải từ bỏ? Nếu như cuối cùng không thể nào đàm phán được, lúc đó mới nghĩ đến chuyện từ bỏ, đúng không?"
"Ừ." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Nếu như cậu là Tống Khải Minh, cậu cũng sẽ không buông tha kế hoạch của mình.
Nhưng cậu sẽ dùng cách khéo léo hơn để nói ra, thay vì trực tiếp mở miệng đòi thu mua như Tống Khải Minh, còn thừa nhận mình đã có kế hoạch này từ lâu.
Tống Khải Minh quá trắng trợn, nếu là Lâm Dục Thư, cậu thậm chí sẽ không đề cập đến động cơ thầm kín ban đầu của mình.
Đây rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà?
Cho nên Lâm Dục Thư tức giận khi đối mặt với sự thẳng thừng của Tống Khải Minh, nhưng cậu lại rất khó giận nhiều.
"Thật ra mấy ngày nay anh cũng đang băn khoăn, có phải chuyện này không thể nào thương lượng được không."
Cánh gà nướng đã gần chín, Tống Khải Minh không nói nữa, dùng kẹp nướng thịt gắp lên, đặt vào trong đĩa thức ăn chín.
Lâm Dục Thư đợi nửa ngày không thấy hắn nói tiếp, nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh nghĩ, thương lượng không được thì thôi." Có miếng cánh gà nướng khét, hơi khó gắp lên, Tống Khải Minh cau mày nói: "Vợ anh quan trọng hơn."
"Ồ." Nhìn Tống Khải Minh đọ sức cánh gà, trong mắt Lâm Dục Thư hiện lên ý cười: "Cho nên đặt cược thua, anh cũng không sao cả phải không?"
"Anh không thích thua." Tống Khải Minh cũng xử xong cánh gà, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Nhưng nếu thua bởi em, anh chịu."
"Là anh nói đấy." "Lâm Dục Thư vội vàng nói: "Không được đổi ý."
Tống Khải Minh không trả lời trực tiếp mà chỉ lấy tôm ra nướng: "Đuôi cáo sắp lộ ra rồi, cưng ạ."
Lâm Dục Thư cười, nói lại một lần nữa: "Lễ tình nhân vui vẻ, anh yêu."
-
Trong một đêm, thành phố nhuộm màu xanh tươi, bốn phía cũng không còn hơi thở của mùa đông.
Các biểu ngữ và đèn lồng trong khu dân cư được gỡ xuống, không khí năm mới biến mất, dường như cho thấy cái tết âm lịch phiền lòng này đã hoàn toàn kết thúc.
Gần đây, các phương tiện truyền thông trực tuyến lớn tràn ngập quảng cáo về xe điện Tấn Tiệp, có lẽ dân chúng bình thường không rõ ràng chuyện gì xảy ra sau lưng, nhưng mọi người trong giới kinh doanh đều chú ý đến thoả thuận đặt cược giữa Vĩnh Tinh và Tấn Tiệp.
Về phía Vĩnh Tinh, Thiệu Hòa Đông lấy lý do sức khỏe không tốt, sớm tiến vào cuộc sống về hưu.
Nhưng khi nói chuyện phiếm với Chiêm Đình, Lâm Dục Thư biết được Thiệu Hòa Đông còn chú ý nhất cử nhất động của tập đoàn, có vẻ đang tìm cơ hội ngóc đầu trở lại.
Về phần Thiệu Quang Kiệt bị điều đến cương vị quản lý nhà máy, nhưng anh ta không đi nhậm chức, nghe nói là đang cân nhắc việc thành lập doanh nghiệp riêng.
Cuộc sống và công việc của Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh vẫn diễn ra một cách có trật tự, dường như đã quên mất thỏa thuận đặt cược kia.
Cho đến khi quý I kết thúc, ngày 1 tháng 4 đã tới, sau khi dậy sớm, cả hai đều ngầm không nói gì mà đi về công ty của mình.
8h30 sáng, trong phòng họp của tòa nhà trụ sở Tấn Tiệp.
Tất cả giám đốc cấp cao đều đi làm sớm, bởi vì số liệu vốn được tính vào ngày 10 mỗi tháng, hiện tại đã do đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ tăng ca tổng hợp lại.
"Đều do hãng xe điện kia, không hiểu sao lúc này vội vàng đẩy xe mới ra, bằng không lượng tiêu thụ của chúng ta phải hơn thế nữa."
"Nhưng tôi phải nói, nếu không nhìn vào thỏa thuận cá cược thì thành tích này đã rất đẹp rồi."
Lâm Dục Thư nhìn con số cuối cùng trong tay: 442.000 chiếc.
Không đạt được 450.000 chiếc trong thỏa thuận.
Trên thực tế, vào giữa tháng trước, lợi thế của Tấn Tiệp rất rõ ràng, doanh số bán hàng tăng vọt, khả năng cao sẽ đạt được con số trong thỏa thuận.
Tuy nhiên các đối thủ lại chọn thời điểm này để ra mắt xe mới, làm tốc độ của Tấn Tiệp chậm lại.
Mới ngày hôm qua, kết quả của vụ cá cược còn đang hồi hộp, nhưng bây giờ đã có số liệu cụ thể, Lâm Dục Thư không thể không thừa nhận sự thật này——
Cậu đã thua.
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo." Có quản lý cấp cao hỏi.
"Hiện tại lại cầu hòa với bọn họ, bọn họ sẽ chấp nhận không?"
"Chắc là có." Một vị quản lý khác nói xong nhìn về phía Lâm Dục Thư: "Lâm tổng chắc có cách."
Tất cả mọi người nhìn theo, bao gồm cả Lâm Dĩ Tắc: "Em đã từng nói chuyện riêng với Tiểu Tống chưa?"
Lâm Dục Thư đang định trả lời thì trợ lý của cậu đột nhiên bước vào phòng họp: "Người của Vĩnh Tinh tới rồi."
"Gấp đến thế? Cũng không cho chúng ta một chút thời gian thỏa luận à."
"Người ta đến thu hoạch thành quả thắng lợi, đương nhiên là gấp rồi."
Bầu không khí trong phòng họp căng thẳng lại có vẻ thoải mái, tuy nhiên sau khi Tống Khải Minh và luật sư Chung đi vào, tất cả mọi người thu hồi thái độ tán gẫu.
"Nghe nói đã có kết quả." Tống Khải Minh ngồi xuống đối diện bàn họp, nhìn thoáng qua Lâm Dục Thư, nói với Lâm Dĩ Tắc.
Doanh số bán hàng được hệ thống kiểm tra, không thể giả mạo, Lâm Dĩ Tắc chỉ có thể nói: "Đúng vậy, lệch một chút."
"Lệch một chút cũng là thiếu.
Vậy dựa theo thỏa thuận, bên anh nên nhường 5% cổ phần cho bên tôi." Luật sư Chung nói xong đưa mấy văn kiện tới: "Các anh xem đi, tôi đã soạn xong hợp đồng rồi."
Lâm Dục Thư nhận lấy hợp đồng lật xem, sau đó lại đẩy trở về nguyên vẹn.
"Sau khi chúng tôi suy nghĩ cặn kẽ." Cậu không nhanh không chậm mở miệng: "Quyết định không thực hiện điều kiện của thỏa thuận cá cược."
Lời vừa nói ra, tất cả quản lý cấp cao Vĩnh Tinh đều đang quan sát phản ứng của Tống Khải Minh, tuy nhiên vẻ mặt hắn không hề gợn sóng, ngược lại phản ứng của luật sư Chung khá lớn: "Cái gì mà không thực hiện?"
"Đúng vậy." Lâm Dục Thư dừng một chút.
"Sẽ không cho các anh 5% cổ phần."
"Cậu có biết đây là vi phạm hợp đồng không?" Luật sư Chung nhíu mày: "Chúng tôi có thể khởi tố các cậu!"
"Xin cứ tự nhiên." Lâm Dục Thư nói.
"Nhưng theo biên bản được ban hành vài năm trước, thỏa thuận cá cược giữa công ty và công ty có thể được thực hiện hay không còn tùy thuộc vào tình hình cụ thể.
Trong hợp đồng chúng tôi đã ký, việc trao 5% cổ phiếu cho các anh, liên quan đến thủ tục tăng vốn, cần phải có sự đồng ý của hơn 2/3 số cổ đông của công ty.
Ở đây tôi xin nói rõ rằng không có cổ đông nào đồng ý.
Vì vậy, chúng tôi sẽ không thực hiện".
"Các cậu gài bẫy trong hợp đồng?!" Luật sư Chung khó tin hỏi.
Các thỏa thuận cá cược thường liên quan đến IPO, có rất ít thỏa thuận có điều khoản tùy chỉnh như Tấn Tiệp
và không có nhiều phán quyết tranh chấp.
Sở dĩ Lâm Dục Thư biết có thể vòng vo tam quốc là vì bạn của Chu Hiền đã gặp phải chuyện như vậy, Chu Hiển kể cho cậu nghe, cậu nhận ra rằng trong thỏa thuận đơn giản như vậy lại tràn ngập cạm bẫy.
Pháp vụ của Vĩnh Tinh chắc chắn rất chuyên nghiệp nhưng không ai có thể thông thạo mọi luật lệ và mọi vụ việc chứ đừng nói đến tình huống ngách như vậy.
Lâm Dục Thư đúng là đang đào hố cho Tống Khải Minh.
Quy mô hai công ty chênh lệch quá lớn, mặc dù muốn đàm phán sáp nhập thì Tấn Tiệp sẽ nằm trong thế bị động.
Bởi vậy cậu nghĩ ra chiêu này, nếu như thắng, điều kiện sáp nhập do bọn họ định đoạt, nếu như thua, bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì.
Trên thực tế, họ gần như giành chiến thắng.
Tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng mọi chuyện cũng chỉ là trở lại điểm xuất phát mà thôi.
—— Đương nhiên, nếu như là công ty khác, hai bên không thể nào bình tĩnh mà nói tiếp.
Lâm Dục Thư cũng ỷ vào quan hệ tình nhân giữa cậu và Tống Khải Minh mới dám dùng chiêu tổn hại này.
Bởi vì suy cho cùng, nếu hai người không có loại quan hệ này thì đây sẽ chỉ là một vụ mua lại thông thường và không quá nặng nề về mặt cảm xúc.
"Không sao." Tống Khải Minh bình thản nói với luật sư Chung: "Không thực hiện thì không thực hiện, hơn 440.000 và 450.000 cũng không kém nhau bao nhiêu."
"Cái gì?" Luật sư Chung ngẩn người.
"Ý tôi là, thỏa thuận đánh cược này coi như bọn họ thắng." Tống Khải Minh đứng dậy, nói với Lâm Dục Thư: " Điều kiện sáp nhập cứ dựa theo phía em."
Lâm Dục Thư thoáng kinh ngạc, sự kinh ngạc của Lâm Dĩ Tắc càng hiện rõ trên mặt: "Sao?"
"Không được." Luật sư Chung nhíu mày nói: "Vậy cậu —— "
"Công ty tôi còn chút việc." Tống Khải Minh ngắt lời luật sư Chung: "Về trước."
Nói xong câu này, Tống Khải Minh nhanh chóng rời khỏi phòng họp, luật sư Chung vội vàng thu thập hợp đồng của ông, có điều lúc này Lâm Dục Thư lên tiếng gọi ông lại.
"Luật sư Chung, vừa rồi chú nói Tống Khải Minh làm sao vậy?"
Như vậy hiển nhiên là có lời muốn nói, Lâm Dục Thư nhìn ra được.
"Này, Tiểu Lâm tổng, cậu không biết à." Luật sư Chung thấy Tống Khải Minh đã đi xa, bỏ ý định đuổi theo, nói với Lâm Dục Thư: "Chúng tôi không gặp khó khăn gì khi thu mua cổ phiếu của các cậu, các cậu đột nhiên đề cập đến thỏa thuận cá cược.
Vừa nghe đã biết, sao cổ đông của Vĩnh Tinh có thể đồng ý?"
Lâm Dục Thư hơi nhíu mày: "Vậy?"
"Thỏa thuận quả nhiên có quỷ, tôi nên kiên trì phản đối mới phải...!"
"Luật sư Chung." Lâm Dục Thư nhịn không được cắt ngang: "Cổ đông Vĩnh Tinh sao lại đồng ý?"
"Bởi vì Tống đổng cũng đánh cược thân phận chủ tịch của cậu ta!" Luật sư Chung thở dài, nói: "Nếu như không thể thắng, cậu ta coi như thất nghiệp.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...