Ngày hè, mặt trời chói chang, dù đã lặn xuống phía tây nhưng vẫn khiến người khác nóng nực. Hôm nay Giang Mặc mặc một bộ y phục màu chàm, đứng ngoài cửa một lúc đã thấy nóng bức vô cùng.
"Giang Ảnh, ngươi đứng thêm lát nữa thì thuốc nguội hết đấy." Giang Mặc bực mình: "Lại nói, ngươi không định vào thì cũng phải để ta vào chứ."
Cậu ta nói rồi, muốn vòng qua Giang Ảnh để gõ cửa, đúng như dự đoán bị người ngăn lại. Giang Mặc lườm một cái, cuối cùng cũng bị hắn mài đến hết nóng nảy.
Giang Ảnh cũng phát khổ trong lòng, tất cả đều phải cảm ơn nhĩ lực của hắn ban cho. Tiếng thì thầm trong phòng dù đã cố đè thấp nhưng hắn vẫn nghe được sáu, bảy phần. Giang Ảnh vốn chỉ định mang thuốc đến như thường ngày, bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể đứng sừng sững ở cửa, rất giống Môn thần mặt lạnh.
"Công tử đang bận." Giang Ảnh nín nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy: "Ngươi và ta chờ một chút."
Bồ câu đưa thư trên vai Giang Mặc cúi đầu ủ rũ mổ mổ vai cậu ta, Giang Mặc tiện tay tuốt một cái, mồ hôi tay khiến bộ lông đẹp đẽ của chim ta bết cả lại. Thế là bồ câu tức giận, mổ ngón tay cậu ta một cái rồi bay đến trên vai Giang Ảnh.
Giang Mặc giận không chỗ phát tiết: "Hừ, con vật nhỏ này___"
"Được rồi." Giang Ảnh dùng chuôi kiếm cản tay cậu ta, bất đắc dĩ nói: "Đừng gây ồn trước cửa phòng công tử."
Giang Mặc tức giận thu tay về, dướn cổ nhìn: "Công tử đang bận gì vậy?"
Giang Ảnh nghiêng người lắng nghe chốc lát, mới phát hiện tiếng nói chuyện trong phòng đã ngừng, hắn lại kiên trì đợi một lát, xác nhận trong phòng tựa hồ không còn tiếng động nào khác mới gõ gõ cửa.
"Công tử, thuộc hạ đến đưa dược."
Trong phòng vang lên tiếng ma sát thật nhỏ rồi nhanh chóng truyền ra tiếng đáp lại.
"Vào đi."
Giang Ảnh nhìn Giang Mặc một chút mới đẩy cửa phòng vào trước.
Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh đang ngồi bên bàn, Giang Hiểu Hàn khoác ngoại bào, đặt tay trên bàn, để lộ ra vết thương.
Giang Ảnh sững sờ, cau mày hỏi: "Công tử bị thương sao ạ? Sao lại không cho chúng thuộc hạ biết?"
"Không sao đâu." Lý do của vết thương này không tiện nói, Giang Hiểu Hàn không muốn nhiều lời: "Thuốc đâu?"
Tuy rằng Nhan Thanh đã tỉnh, nhưng Nhậm Bình Sinh nói, để đảm bảo khỏi hắn, y vẫn phải uống thuốc thêm ba ngày nữa, miễn cho bệnh tình tái phát. Việc liên quan đến Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn quả thật coi lời Nhậm Bình Sinh như thánh chỉ mà theo, phải tận mắt nhìn mới yên tâm.
Giang Ảnh bưng chén thuốc từ thực hạp ra, đặt bên tay Nhan Thanh, lại đứng dậy đi đến tủ thuốc ở gian ngoài để lấy thuốc trị ngoại thương.
Nhắc đến chuyện uống thuốc, Nhan Thanh không khỏi nhớ đến chuyện hồ đồ Giang Hiểu Hàn làm; nhưng Giang Ảnh còn đang ở trong phòng, Nhan Thanh không muốn Giang Hiểu Hàn mất mặt, chỉ đành lườm hắn một cái.
Giang Hiểu Hàn mím môi cười, vội vàng chắp tay xin y khoan dung.
Khi Giang Ảnh cầm kim sang dược trở về, hai người kia đã ngồi nghiêm chỉnh, người này còn đàng hoàng hơn người kia. Giang Mặc kỳ quái nhìn Giang Hiểu Hàn, luôn cảm thấy như tâm tình công tử nhà cậu ta chẳng hiểu sao lại tốt hơn vừa nãy một chút.
Lúc trước Giang Ảnh đứng ở cửa một hồi, thuốc lúc này ấm vừa miệng, Nhan Thanh bưng lên uống một hơi cạn sạch, còn chưa đặt bát xuống, bên môi đã đụng phải thứ gì. Y mở miệng theo bản năng, cảm thấy trong miệng có khối gì đó bị đẩy vào.
Nhan Thanh mím môi, mùi hoa quế nhất thời tràn ngập giữa răng môi, đó là một viên kẹo hoa quế mật.
"Huynh lấy từ đâu ra lắm thứ linh tinh như vậy." Nhan Thanh bất đắc dĩ nhìn Giang Hiểu Hàn, vừa ngậm kẹo vừa lúng búng nói: "Ta cũng không phải đứa bé ba tuổi."
Giang Hiểu Hàn thu tay về, cầm khăn vải lau đi chút mật dính trên đầu ngón tay, nghe vậy thì híp mắt cười: "Thuốc đắng quá, muốn dỗ em."
Giang Ảnh: "..."
Nếu nói lúc trước còn có chút hoài nghi về mối quan hệ của hai người, thì hiện giờ ván đã đóng thuyền. Giang Ảnh thu tầm mắt khỏi người Nhan Thanh, lại nghĩ tới câu "không cần đề phòng y" lúc trước, trong lòng đã có tính toán.
Giang Hiểu Hàn dùng một viên kẹo đã giúp Nhan Thanh lập uy, đáng tiếc Nhan công tử còn không hề hay biết.
"Đưa đồ cho ta đi." Nhan Thanh ăn xong kẹo mới đưa tay về phía Giang Ảnh: "Ta giúp huynh ấy bôi thuốc."
Giang Ảnh sao có thể nói không, vội vàng đưa đồ đến trước mặt Nhan Thanh.
Bồ câu đưa thư trên vai hắn theo động tác này mà nhảy lên trên bàn, từng bước từng bước dịch đến gần tay Giang Hiểu Hàn.
Những con bồ câu này đều là Giang Hiểu Hàn tự tay nuôi, đương nhiên thân cận với hắn. Giang Hiểu Hàn dùng ngón trỏ chạm chạm đầu nhỏ của nó, thuận miệng hỏi: "Giang Mặc đang ở ngoài sao?"
Tuy Giang Ảnh và Giang Mặc đều là người bên cạnh hắn, thế nhưng công việc cũng có chỗ khác nhau. Nhiệm vụ bảo vệ hay những chuyện tình báo lớn đều do Giang Ảnh tiếp nhận, còn Giang Mặc thì phụ trách sinh hoạt thường ngày của Giang Hiểu Hàn cùng thư từ bình thường. Dùng bồ câu đưa thư, phần lớn đều là chút tin tức không cần kín đáo, cho nên Giang Hiểu Hàn mới hỏi câu này.
"Vâng." Giang Ảnh đáp: "Ở ngay ngoài cửa ạ."
Giang Hiểu Hàn đặt tay trán trên bàn, mặc cho Nhan Thanh lo liệu, ngón tay phải cong lên, gõ bàn một cái: "Vào đi."
Giang Mặc bị mặt trời hun quá chừng, sớm chờ câu này của hắn để được trốn vào chỗ râm mát, bèn vội vã vào phòng.
"Công tử." Giang Mặc trước giờ cơ trí, mắt cũng không nhìn về phía Nhan Thanh, chỉ khom người, lấy mấy phong thư từ trong ngực áo: "Là tin tức từ Kinh thành tới."
Nhan Thanh vừa dùng vải mềm lau sạch máu trên vết thương, lúc này còn đang rắc kim sang dược. Giang Hiểu Hàn chỉ có một ta, không tiện mở thư, bèn hất cằm về phía Giang Mặc.
Giang Mặc hiểu ý: "Những bững thư này đều đến từ Cửu Giang phủ ở Kinh thành, thuộc hạ không dám tùy tiện mở thư. Chỉ là cũng không quá khẩn cấp, công tử chậm rãi lại xem. Mà tin bồ câu mang tới lại là từ Vệ đại nhân ___ trong thư nói rõ, Ôn Túy đã được người hộ tống đến Kinh thành.
"Hộ tống." Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ từ này một chốc, cười lạnh: "Một kẻ tội thần, còn có mặt mũi dùng từ hộ tống."
"Dù sao thì ông ta cũng đã trúng gió, không thể tạo nổi sóng gió gì." Nhan Thanh dùng kéo bạc cắt vải thành băng nhỏ: "Không nói đến việc trước giờ bệ hạ chủ trương nhân nghĩa, chỉ bằng địa vị hiện tại của Ninh Dục ở Kinh thành, muốn bảo vệ Ôn Túy còn không phải thừa sức."
"Cũng đúng." Giang Hiểu Hàn nhếch môi, nâng cằm nhìn Nhan Thanh quấn vải quanh tay mình: "Tứ điện hạ là người có thủ đoạn, bởi vậy, người nhà họ Ôn hận ta, còn phải nhận ân tình của hắn, thực sự là cả hai đường đều không chịu thiệt."
Giang Ảnh và Giang Mặc liếc nhau, hiểu ngầm mà cùng nhau lùi ra, còn đóng cửa phòng lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mới vừa đi được hai bước, Giang Mặc đã kéo tay Giang Ảnh lại, chỉ chỉ phía sau: "... Từ lúc nào?"
"Chắc là tối qua." Giang Ảnh không chắc nói: "Ta cũng không quá rõ."
Giang Mặc bỗng càng thêm kính nể Giang Hiểu Hàn.
Giang Ảnh biết sớm hơn Giang Mặc một chút, năng lực tiếp nhận tốt hơn cậu ta không ít, nhịn không được lại bồi thêm một câu: "Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, sau này đối xử với Nhan công tử có lòng thêm một chút."
Nhan Thanh băng bó vết thương cẩn thận xong, lại không yên lòng căn dặn: "Mấy ngày nay đừng dính nước, Xích Tiêu kiếm được lấy ra từ hàn thạch, nếu không cẩn thận, vết thương không lành ___ Nếu ta biết đã không cho huynh cưỡi ngựa ra ngoài."
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn vội nói: "Không nghiêm trọng."
Hắn như là sợ Nhan Thanh bắt đầu suy nghĩ thêm về chuyện này, bèn vơ một cái qua bàn, đưa bao vải mà người phụ nữ đưa cho hắn lúc trước cho Nhan Thanh: "Thiếu chút nữa đã quên mất, em đi hủy đồ đi."
Nhan Thanh chần chờ tiếp nhận bao vải kia, dùng kéo bạc cắt, cẩn thận tháo vải ra.
Giang Hiểu Hàn thu lại thư trên bàn, nhìn tên người gửi, lấy ra thư của Vĩnh An vương.
Nhan Thanh đã mở xong bao vải, bên trong là một cây trâm bạc.
"Đây là của Bích Đào." Nhan Thanh khẳng định.
Nhãn lực và trí nhớ của của y trước giờ đều rất tốt, Giang Hiểu Hàn không hề thấy kỳ quái: "Lúc trước chính là cây trâm này khiến em bị thương?"
"Bất ngờ thôi, một cô nương như nàng, hàng ngày lại bị kẻ khác bắt nạt, có nắm vật này để phòng thân cũng không kỳ lạ, là bản thân ta không cẩn thận." Nhan Thanh nói: "Huống hồ Bích Đào cũng đã không còn, cứ thôi đi."
Giang Hiểu Hàn sững sờ: "Em đã biết?"
Hắn sợ Nhan Thanh biết được việc này sẽ cảm thấy không dễ chịu, vì vậy cũng không định nói với y.
"Đã biết, Nhậm tiền bối nói cho ta hay." Nhan Thanh gật đầu: "Lúc trước bắt mạch, cũng phát hiện bệnh của nàng ta đã đến giai đoạn cuối, kết quả này nằm trong dự đoán."
Giang Hiểu hàn cười: "Ta lo em sẽ bởi vậy mà tự trách, cho nên định chờ em khỏe lại rồi nói sau."
"Chuyện thế gian biết bao khó lường." Nhan Thanh lại không tỏ vẻ tiếc nuối như trong tưởng tượng của hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta đã tận lực, dù sao thì mỗi người đều có mệnh số của riêng mình."
"Em nhiễm bệnh, cửu tử nhất sinh, nàng cũng không được cứu trở về." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Lần buôn bán này thật đúng là thua thiệt."
"Không thua thiệt." Nhan Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Bởi vì ta không thẹn với lương tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...