Giang Hiểu Hàn nhìn bọc vải trong tay, lại nhìn vẻ vui mừng trên mặt người phụ nữ, cuối cùng không thể không thừa nhận, cảnh này nhìn thế nào cũng giống đang "vụng trộm qua lại".
Mặc dù Nhan Thanh không đến nỗi bởi vậy mà hoài nghi hắn, nhưng cảnh tượng này cũng không đẹp đẽ gì.
Nếu thay thành hắn đứng ở vị trí của Nhan Thanh, e rằng cũng không thể bày ra sắc mặt tốt gì cho cam.
Người phụ nữ thấy sắc mặt y không tốt, cũng cảm thấy hình như mình vừa gây họa, lập tức không dám lưu lại, vội vã gập người bái một cái rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Cô bé mới có mấy tuổi, tỉnh tỉnh mê mê không biết ai với ai, hình như cũng thấy Nhan Thanh quen mắt, mút tay hi hi cười.
"Cha." Cô nhóc kéo cổ áo Giang Hiểu Hàn, lại chỉ chỉ tay về phía Nhan Thanh: "Đi."
Giang đại nhân trước giờ làm ăn thuận lợi, tung hoành khắp nơi, rốt cục lại chịu thiệt thòi tại cái sân nho nhỏ này. Hắn cười khan, bế cô bé, bước về phía Nhan Thanh.
Chỉ vài bước ngắn, Giang đại nhân đã điều chỉnh xong tâm trạng, sắc mặt như thường, hỏi: "Sao em lại xuống giường rồi?"
Bộ dáng này của hắn Nhan Thanh nhìn nhiều lắm rồi, đâu còn chịu bị lừa, nghe vậy không vui hỏi: "Giang đại nhân nói chuyện với ai cũng có thể vui vẻ như vậy sao?"
Giang Hiểu Hàn là người cỡ nào nhanh nhạy, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời y. Hắn giả vờ giả vịt hắng giọng, cúi đầu xoa khóe môi, cố gắng để vẻ nhịn cười không lộ ra quá rõ ràng.
"A Thanh." Giang đại nhân là phần tử tri thức có văn hóa nhưng hình như cũng rất thích khoe tình cảm, có điều, cũng may hắn còn nhớ đến "phi lễ chớ nghe", bèn để cô bé nằm lại trên vai mình, dùng tay che kín tai nhóc rồi mới ghé đến bên tai Nhan Thanh, cười trêu: "Em ghen à?"
"Vớ vẩn!" Nhan Thanh lớn lên ở Côn Luân từ nhỏ, đâu thể mặt dày bằng một tên già đời như Giang Hiểu Hàn. Hai tai y đỏ bừng, nhíu mày, tính lý luận phân trần với hắn.
Giang Hiểu Hàn nào nỡ thật sự trêu người cuống lên, bèn vội vàng đưa bọc vải ra: "A Thanh thật đúng là oan uổng ta, người ta là đưa cho em mà."
Nhan Thanh sững sờ: "Cho ta?"
Bọc vải quấn rất chặt, không thể lập tức nhìn ra bên trong có cái gì. Nhan Thanh chần chờ nhận lấy, đang muốn mở ra xem, cô bé con đã hết kiên nhẫn, nhô người lên.
"Cha!"
Trẻ con hiếu động, Giang Hiểu Hàn lại chỉ dùng một tay giữ, cho nên cô bé có thể tự tránh, cơ hồ là đang ngồi trên tay hắn.
Lúc này đang ở trước mặt Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn cũng không dám tùy tiện nhận, vội vàng nói: "Không được gọi linh tinh."
Cô nhóc không hiểu vì sao hắn đột nhiên trở mặt không nhận người, lập tức không nghe, túm tay áo Giang Hiểu Hàn, mắt ầng ậc nước, chuẩn bị khóc.
Giang Hiểu Hàn thầm kêu khổ không thôi.
Nhan Thanh bỗng nói: "Đây không phải muội muội của tiểu bảo sao?"
Trời quang mây tạnh, Giang đại nhân bỗng có thể tách khỏi thân phận "cha" này, bèn vui hẳn lên.
"A Thanh biết sao?" Giang Hiểu Hàn hỏi: "Cô nhóc này ngăn ta trên đường, gọi ta là cha, thật khiến người ta trăm miệng cũng không thể bào chữa."
"Ta nhận ra." Nhan Thanh gật đầu: "Lúc trước có thấy Tiểu Bảo dẫn theo bé."
Y nói rồi, nhìn xung quanh, không thấy bóng người Tiểu Bảo bèn gọi: "Tiểu Bảo?"
Vừa dứt lời, cửa đông phong liền mở ra, cậu bé vội vã từ trong phòng chạy đến. Đi vội quá, trên cằm dính chút mực cũng không hề hay biết.
"Tiên... Giang đại nhân!"
Tiểu Bảo thấy cô nhóc trong lòng Giang Hiểu Hàn, không khỏi sợ hết hồn, cũng không biết cô nhóc chạy ra từ đâu. Nhóc lớn hơn cô bé vài tuổi, lúc này đã ở tuổi hiểu chuyện, thấy người ở địa vị cao như Giang Hiểu Hàn lại nhân nhượng ôm em gái mình, quần áo hoa văn đẹp đẽ giờ đã có vài vết giày xám in lên, nhóc chợt cảm thấy bất an.
Nhóc xoắn xoắn vạt áo, nhanh chóng đi tới trước mặt Giang Hiểu Hàn, đưa tay về phía hắn, định nhận lấy người: "Giang đại nhân, để con lo đi ạ..."
Giang Hiểu Hàn không tỏ rõ thái độ, hắn khom người, muốn đưa cô bé vào tay Tiểu Bảo.
Ai ngờ cô bé lại như muốn bám lấy Giang Hiểu Hàn, vùa thấy hắn muốn thả tay bèn vùi vào người hắn, nước mắt rơi xuống, nom vô cùng đáng thương.
"Cha, ôm."
Giang Hiểu Hàn còn chưa nói gì, Tiểu Bảo đã cuống lên. Nhóc ôm eo cô bé con, dùng sức kéo, chỉ lo Giang Hiểu Hàn bị bé quấn lấy mà thiếu kiên nhẫn.
Cô nhóc bé một mẩu mà lực không nhỏ, cứ túm lấy tay Giang Hiểu Hàn. Lần này chạm phải vết thương trên tay, Giang Hiểu Hàn đau đến hít khí, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, ống tay áo bị cô bé xé rách hơn nửa.
Đối với trẻ con mà nói, làm hỏng đồ là chuyện lớn, sẽ phải chịu đòn. Cô nhóc thấy thế thì sợ nấc lên, thả tay ra, nhào vào lòng Tiểu Bảo.
"Ca ca."
Tiểu Bảo cũng sợ hết hồn, ngày thường Giang Hiểu Hàn đều mặc đồ thượng phẩm, Tiểu Bảo chỉ nhìn đã thấy đau lòng.
Nhan Thanh lo đứa nhỏ bị dọa sợ, vội kéo Tiểu Bảo lại: "Con dẫn muội muội về phòng trước, lát nữa ta kiểm tra bài tập của con."
Nhận được bậc thang, Tiểu Bảo vội vã nghe theo, dắt tay nhỏ của em gái, lạch bạch chạy về phòng, đóng cửa lại.
Giang đại nhân hôm nay có lẽ đúng là chọn ngày sai để ra ngoài, ống tay áo cô nhóc kia xé lại ở bên tay mà hắn tự chém bằng Xích Tiêu kiếm. Giang Hiểu Hàn thấy Nhan Thanh quay đầu, theo bản năng đè lại vết thương, muốn giấu ra sau.
Đáng tiếc, y phục ngày hè vải mỏng, kéo một cái là rách một vết lớn, hắn không đủ chỗ để che.
"Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh quả nhiên chú ý tới điểm khác lạ của hắn: "Tay huynh bị sao vậy?"
Vì gạt Nhan Thanh, hôm nay hắn còn đặc biệt dùng bao cổ tay, nhưng người tính lại không bằng trời tính.
Nhan Thanh thấy hắn né tránh, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: "Vào nhà trước."
Giang Hiểu Hàn thầm thở dài, nhận mệnh theo Nhan Thanh về phòng.
Lúc trước, khi cắt máu làm thuốc, tâm hắn loạn như ma, vết thương cũng chỉ dùng vải qua loa quấn một vòng, thuốc cũng quên bôi, mãi đến lúc này mới biết hai chữ "chột dạ" viết như thế nào.
Nhan Thanh cẩn thận gỡ băng vải trên tay hắn, để lộ ra vết thương đã thấm máu.
Mặt cắt gọn, trong hẹp ngoài rộng, là vết thương khá nặng. Nhan Thanh đã quá quen thuộc, sao có thể không nhìn ra sao hắn lại bị thương.
Y không khỏi nhớ tới vị thuốc tanh nồng khi còn mê man, đến đây còn gì mà không hiểu.
"Giang Hiểu Hàn, huynh ___" Nhan Thanh vừa tức vừa đau lòng: "Thân thể là do cha mẹ ban, sao huynh lại không biết quý trọng như vậy."
Nhan Thanh là người có lễ độ, ngay cả bực tức cũng sẽ không phát hỏa lên người Giang Hiểu Hàn, y chỉ có thể tự vấn chính mình.
Từ cổ chí kim, cắt máu làm thuốc là việc thường thấy, nhưng đều là cách thức tìm an ủi của những kẻ đã cùng đường mạt lộ, sao có thể thật sự có tác dụng. Lúc trước y chỉ biết Giang Hiểu Hàn có tình ý với mình, lại không biết từ khi nào hắn đã thâm tình như vậy.
GIang Hiểu Hàn thấy y thở gấp, khóe mắt ửng hồng, hắn liền thấy đau lòng.
"A Thanh."
Giang Hiểu Hàn vội khẽ đẩy tay y, không cho y nhìn vết thương kia nữa, lại dùng tay còn lại ôm eo kéo người đến gần rồi nâng tay xoa lên khóe mắt y.
Tay Nhan Thanh trống không nhưng ánh mắt vẫn không rời tay hắn. Giang Hiểu Hàn khẽ thở dài, vén tóc y vào bên tai, nhẹ vuốt khóe mắt y rồi mới nghiêng mình, chạm lên đôi môi hơi lạnh của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Hàn làm ra hành động thân mật đến vậy sau khi Nhan Thanh tỉnh lại. Nhan Thanh bỗng choáng pháng, tay Giang Hiểu Hàn chạm qua má, sau đó giữ gáy y, không cho cự tuyệt, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm ngoài bờ môi.
Động tác của Giang Hiểu Hàn rất nhẹ mà chậm rãi, như là đang trưng cầu ý kiến y, cũng mang theo phần tôn trọng bất cứ lúc nào cũng có thể lùi lại. Nhan Thanh run mi, cuối cùng nhắm mắt, thuận theo mở miệng ra.
Tay đặt sau gáy Nhan Thanh của Giang Hiểu Hàn thoáng dùng sức, để người đến gần mình, làm sâu thêm nụ hôn này.
Tác dụng động viên của việc thân mật mang đến không cần nói cũng biết, mãi cho đến khi Giang Hiểu Hàn buông y ra, đôi mắt trong trẻo của Nhan Thanh đã nhiễm một tầng sương mờ.
Cuối cùng, Giang Hiểu Hàn nhẹ liếm lên môi y, sau đó mới thoáng lui về sau. Hắn hơi cúi đầu, để trán mình chạm lên trán Nhan Thanh, còn dùng một tay xoa nắn vai cổ y, giúp y bình tĩnh lại.
"A Thanh." Giang Hiểu Hàn thấp giọng: "Nghe ta nói."
Nhan Thanh mím môi, không nói gì.
"A Thanh, loại người như ta, ngày ngày đều ở nơi vách đá cheo leo, trước giờ không sợ thứ gì." Giang Hiểu Hàn dừng một chút: "Vì vậy, khi có mục đích không thể không hoàn thành, ta sẽ không chừa thủ đoạn nào để thành công."
"Cha mẹ, thầy bạn ___ ta đã mất đi quá nhiều người, ta không thể lại nhìn em xảy ra chuyện nữa." Màu mắt Giang Hiểu Hàn u ám, thật lòng nói: "Cảm giác vô lực kinh khủng đến vậy, đời ta đã từng có một lần, ta thật không muốn một lần nữa trải qua... Cho nên, dù cho lúc ấy phải dùng biện pháp gì, có hoang đường đến chừng nào, ta cũng sẽ thử nghiệm."
"Huống hồ, em còn thật sự tỉnh lại, hẳn là trời xanh thương hại ta." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Em không cần tự trách. Đối với ta mà nói, vết thương này chỉ mấy ngày là có thể khỏi hắn, thế nào cũng sẽ ổn thôi. Nhưng nếu không làm gì, e rằng bản thân ta sẽ bị cảm xúc đó nhấn chìm mất."
Giang Hiểu Hàn cách Nhan Thanh rất gần, trong lúc nói chuyện, khí tức ấm áp khiến y không thể bỏ qua. Giọng Giang Hiểu Hàn tràm thấp, mang theo cảm giác chắc chắn, khiến người không tự chủ được mà tin phục.
Mi Nhan Thanh khẽ run, y cầm tay Giang Hiểu Hàn, dùng ngón tay viền theo viền ngoài vết thương.
"Hiểu Hàn." Y có chút không rõ: "Trên đời này, hai chữ tình ái chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, huống hồ lúc đó ta còn đang mê man, nếu không nhờ ý trời đưa đẩy, ta sẽ không biết được tâm ý của huynh, lỡ như huynh ____ "
Y muốn nói, sao lại phải cố chấp như vậy, rồi lại không nói ra được. Vết thương rõ ràng khắc trên tay hắn, so với bất kỳ ngôn từ nào cũng không nặng bằng. Cả lòng tín nhiệm lẫn tâm ý, Giang Hiểu Hàn luôn vì y mà làm ra ngoại lệ, cơ hồ chưa từng nhắc đến hai chữ nguyên tắc.
"Hai chữ tình ái không thể đoán trước, quyết định tại người mà lòng dễ thay ___ tính cách ta quả thật đa nghi, không dễ dàng thổ lộ tâm tình cùng người khác, chỉ lo một bước đi sai, thua cả bàn cờ." Giang HIểu Hàn bỗng nở nụ cười: "Nhưng nếu đối phương là em, vô luận thế nào, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...