Ngọc Sư Tử được buộc tại nơi đối diện phòng bếp, cách đó không xa.
Nhan Thanh vốn muốn cho Giang Hiểu Hàn ngủ thêm một hồi, nhưng Ngọc Sư Tử vừa thấy Nhan Thanh đi ra liền phe phẩy đuôi, làm dáng muốn đứng lên. Nhan Thanh không kịp ngăn, Giang HIểu Hàn đã vì vậy mà chậm rãi tỉnh dậy.
"A..." Giang Hiểu Hàn chống tay ngồi thẳng dậy, tựa hồ là chưa ngủ đủ, trên mặt còn vẻ ngái ngủ, phản ứng không nhanh nhạy như lúc thường.
Mãi đến tận khi có thứ gì đó áp lên mu bàn tay, Giang Hiểu Hàn mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần.
"Mệt sao?" Nhan Thanh nửa quỳ trước mặt hắn, để bát sứ trong tay áp lên tay hắn: "Ăn một chút đi rồi về ngủ tiếp."
Độ ấm của bát khiến hắn tỉnh táo lại chút, Giang Hiểu Hàn thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhận lấy bát từ tay Nhan Thanh.
Một bát mì làm vội đương nhiên không bằng đồ được đầu bếp làm ở tửu lâu Bình Giang phủ, thậm chí nói nước dùng chỉ là nước sôi chan qua cũng chẳng sai. Thế nhưng Giang Hiểu Hàn không hề ghét bỏ, không nói một lời, vùi đầu ăn. Tư thế kia, nếu người không biết mà nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn là dân chạy nạn từ đâu tới.
Giang Hiểu Hàn luôn có thể nhiều lần lật độ nhận thức của Nhan Thanh đối với hắn ___ Không thể nói hắn dễ nuôi, người này tuy thường xuyên than nghèo nhưng ăn mặc ngủ nghỉ, gì cũng đều tinh tế. Dây cột tóc kia là vải gấm dệt thành, sợ là đã bằng tiền chi tiêu mấy tháng của một gia đình bình thường. Càng không cần nhắc đếu sợi bạc thêu trên áo, không phải thứ chỉ cần có tiền là thêu được. Nhưng không thể nói hắn không dễ nuôi, bởi lúc này người đang vùi đầu ăn bát mì chan nước sôi cũng chính là hắn.
Nhan Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ đầu Ngọc Sư Tử, lại mang một cái ghế gỗ từ trong phòng bếp ra, ngồi cạnh Giang Hiểu Hàn. Chờ Giang Hiểu Hàn ăn hết mì, mới mở miệng nói: "Giang Mặc đâu, sao không đi cùng ngươi?"
"Mấy ngày trước, ta nghe nói có một vị thần y vừa lúc đi du lịch đến Bình Giang phủ, bèn thử mời xem. Vị thần y kia danh tiếng tuy lớn nhưng tính tình lại rất ôn hòa, nghe xong chuyện của thôn Lưu gia, không nói hai lời liền đáp ứng." Giang Hiểu Hàn gác đũa, nói: "Chỉ là, người ấy nói muốn đi tìm mấy vị thuốc, ta liền cho Giang Mặc đi theo, khi nào chuẩn bị thỏa đáng sẽ cùng nhau đến đây."
"Thật vậy chăng!"
Nhan Thanh không khỏi vui mừng. Đến giờ vẫn chưa giải quyết được vấn đề ôn dịch ở thôn Lưu gia, cơ hồ đã thành tâm bệnh của y. Bây giờ Giang Hiểu Hàn lại nói, rốt cuộc cũng tìm được một đại phu khác, y sao có thể không mừng.
Giang Hiểu Hàn lại cố ý muốn để y tò mò, chậm rãi gắp trứng chần trong bát từ từ ăn. Tướng ăn của hắn trước giờ đều lịch sự, khi động đũa sẽ không mở miệng.
Nhan Thanh thành công bị hắn gợi tò mò, lại không tiện thúc giục, chỉ có thể tha thiết theo dõi động tác của hắn, ngóng hắn ăn xong nhanh chút, sau đó nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đáng tiếc, Giang đại nhân như đột nhiên nổi lên hứng thú to lớn với quả trứng chần này, nhai kỹ nuốt chậm đã đành, còn làm ra vẻ cẩn thận thưởng thức. Nhan Thanh cuối cùng cũng nhận ra Giang Hiểu Hàn đang cố ý trêu mình.
Nhan Thanh bị tức đến cười: "Cho hỏi Giang đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Giang Hiểu Hàn đương nhiên biết cái gì gọi là thấy đủ thì thôi, vội vã gác đũa, đặt bát sứ sang bên, đàng hoàng trịnh trọng đáp: "Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của ta."
Nhan Thanh ngẩn người: "Sắp đến sinh nhật ngươi rồi?"
"Ba ngày sau Hạ chí là sinh nhật ta." Giang Hiểu Hàn nhướn mày, nói đùa: "Vị bát mì hôm nay thật ngon. Không bằng, mì trường thọ của ta cũng phiền A Thanh lo?"
Hắn vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Nhan Thanh chỉ hơi dừng một chút rồi dứt khoát đáp: "Được."
Lần này đến lượt Giang Hiểu Hàn không được tự nhiên. Lúc đùa giỡn thì da mặt đúng là dày vô cùng, đến khi người ta đáp ứng rồi, hắn lại cảm thấy mình có chút được voi đòi tiên, chỉ có thể hắng giọng, cố đổi đề tài.
"Trước khi ta lên đường, vị thần y kia coi như đã chuẩn bị đủ các loại dược liệu, chỉ là sắc trời đã tối, không tiện đi đường, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn là ngày mai sẽ đến."
Nhan Thah quả nhiên theo câu chuyện của hắn: "Là vị thần y nào?"
"Hành y cứu đời, một đời bình sinh." (Nhậm Bình Sinh) Giang Hiểu Hàn đáp: "Nhậm thần y."
Nhan Thanh không khỏi mừng rỡ: "Vậy thì tốt rồi!"
Kỳ thực, tên của Nhậm Bình Sinh vốn không phải vậy, tám tiếng này chỉ là câu thiền ngoài miệng của ông ta. Nhưng ở tại chốn giang hồ đã lâu, tên ông ta đã sớm bị người đời dần quên lãng, bản thân ông tựa hồ cũng không ghét biệt hiệu này, lâu dần, cứ thành tên gọi như vậy.
Nói đến nói đi, Nhậm Bình Sinh cũng có chút liên quan đến Nhan Thanh. Nghe nói năm đó Tiên đế muốn tìm người tài, nghe đến danh thần y, phái thân vệ đi mời người, nói rõ nguyện dùng hoàng kim trăm lạng, dành chức đứng đầu Thái Y Viện cho ông ta. Nhưng khi thân vệ mang theo thánh chỉ đến hạ lưu Trường Giang, chỉ thấy trong nhà lá có một tờ giấy. Trên tờ giấy là hai hàng chữ khải ngay ngắn, ký tên Nhậm Bình Sinh.
___ "Mắt nhìn xuân phong xuân vũ hoa nở rộ, sông Bắc sông Nam sóng đập trời. Trên có Côn Luân dẫn đường, dưới có bách thảo dưỡng trần tiên."(*)
Có người kể, cấm vệ lúc đó hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể cẩn thận thu lại tờ giấy, mang về Kinh phục mệnh. Ai ngờ Tiên đế nhìn thấy mảnh giấy thì ha ha cười, cũng coi như thôi, không nhắc đến việc mời người vào Kinh nữa, còn tự thân phong cho Nhậm Bình Sinh cái danh "thần y".
Đến nay, không ai biết mối quan hệ giữa Nhậm Bình Sinh và Côn Luân là gì, hay đó chỉ là một câu tự so sánh.
Nhưng xét theo số tuổi của Nhan Thanh, e là dù cho có ẩn tình gì, y cũng không biết được.
"Nhậm thần y ngao du trở về, trước khi về lại núi thì chọn Bình Giang phủ làm nơi đặt chân, vừa lúc thấy ta dán bố cáo ngoài cửa thành." Giang Hiểu Hàn nói: "Cho nên đến tìm ta. Hôm ấy ta phải xử lý chút việc vặt khác, thiếu chút nữa đã chậm trễ thần y, cũng may ông ấy cũng không để ý."
Nhan Thanh gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hai người bận rộn một hồi như vậy, đêm càng khuya hơn. Giang Hiểu Hàn chống đỡ được tới nửa đêm, nhưng dù sao mấy ngày trước hắn cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, bây giờ rất mệt, thực sự không muốn cưỡi ngựa. Thêm nữa, lúc này đã sớm qua giờ thắp đèn của Thần Vệ doanh, nếu hai người trở lại, sợ là lúc tiến vào doanh lại phí thêm một phen trắc trở.
Cũng may, trong chẩn đường cũng có chỗ dành cho Nhan Thanh chợp mắt, trong phòng đủ chăn đệm, có thể ngủ qua đêm.
Giang Hiểu Hàn tự giác thu bát đũa, lại dẫn Ngọc Sư Tử vào lều vải ở sân sau, mới chúc Nhan Thanh ngủ ngon, quay người muốn đi tới sương phòng phía đông.
Nhan Thanh như chợt nhớ tới điều gì, mở miệng gọi hắn, lấy ra sổ sách mà Giang Ảnh tìm được.
"Ngươi giữ vật này cho cẩn thận." Nhan Thanh nói: "Có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi."
Giang Hiểu Hàn lật xem, ánh mắt sáng lên: "Ngươi tìm được thứ này ở đâu?"
Nhan Thanh suy nghĩ chốc lát, thấy không thể lập tức giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói: "Lục soát được từ nhà thôn bá của thôn Lưu gia, mà ta cũng muốn điều tra chuyện này. Ngươi nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai ngươi và ta cùng đi đông thôn tra hỏi."
Giang Hiểu Hàn thấy cũng có lý, đã có được đồ trong tay, không cần nóng lòng. Hắn cầm sổ sách, gật đầu: "Được, mai gặp."
Nhan Thanh khẽ gật đầu, đẩy cửa vào phòng.
Nhưng Giang Hiểu Hàn không ngờ tới, sáng ngày hôm sau, Nhan Thanh không tỉnh lại.
___
(*) Tác giả bảo hai câu đầu là trích từ Thứ Nguyên Minh Vận Ký Tử Từ (?) của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống. Hai câu sau tự biên. Bài của Hoàng Đình Kiên có câu sau nói về việc "bỏ ấn quan, tìm ý nghĩa đích thực của cuộc sống", nên có thể hiểu là vị thần y này không có chí làm quan, mà muốn dành thời gian đi khắp "Bắc Nam" hơn. Chỗ "Trên có Côn Luân dẫn đường", phần "dẫn đường" thực ra là "vấn đạo". Cá nhân mình thấy từ "vấn đạo" khá khó hiểu nên chuyển tạm thành "dẫn đường"("đường" ở đây là "con đường đúng đắn"). Nửa sau là "hạ sinh", chắc là "ra đời", nhưng nếu để "ra đời" thì không có được cụm đối lập "thượng hữu" - "hạ sinh" tác giả viết nên để là "dưới có...". "Bách thảo" chắc là các loại thảo dược, "trần tiên", tiên nhân nơi trần thế, cứ cho là "con người" đi. Có lẽ ý thần y muốn nói, lý do ổng "ra đời" là dùng thảo dược cứu (dưỡng) người.
Đấy là ý hiểu của mình lol. Có thể không đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...