Một chiếc xe ngựa bốn bánh chạy khỏi thành Bình Giang từ cổng Tây, trên chóp xe ngựa chỉ có một cái lư đồng mộc mạc, nhìn qua không khác gì xe ngựa của thương hộ phổ thông. Giang Ảnh đội nón rộng vành, nhận giấy thông hành từ tay thủ vệ cổng thành, thu vào ngực áo.
Mãi đến tận khi chạy cách cổng thành hơn hai dặm, trong xe ngựa mới truyền ra tiếng xột xoạt.
"Tiểu gia ta không ở thuyền hoa Kim Lăng uống rượu xem múa thì thôi, tối thiểu thì cũng phải được ở nhà nghỉ ngơi trong cái thời tiết quái quỷ này. Hiện giờ gì cũng không làm được thì chớ, lại còn phải thay công tử nhà mấy người đi xem ôn với chả dịch."
Trang Dịch nửa tựa lên đệm mềm trong xe ngựa, có chút bực mình đạp đạp lên ván xe: "Bổng lộc của Giang Hiểu Hàn đều ném đi đâu rồi, loại xe ngựa này mà cũng ngồi được."
Kỳ thực cũng không thể trách y ồn ào, Trang Dịch Trang tiểu công tử từ nhỏ đã vô cùng cao quý, nói là từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng cũng chẳng sai. Cha của y, Trang Dịch Hiền, là hoàng thương nổi danh của Đại Sở, trong tay nắm ba tuyến đường thủy, chuyện làm ăn qua tay ông ta đều không dưới ngàn vạn. Hiệu cầm đồ, khách sạn, phường vải, nơi làm rượu, hơn phân nửa ngân hàng tư nhân của cái đất Đại Sở này đều thuộc sở hữu của Trang Dịch Hiền. Đi vài bước trên đường, thế nào cũng nhìn thấy bảng hiệu nhà họ Trang.
Theo lý mà nói, Trang Dịch Hiền có gia nghiệp lớn như vậy, trong nhà cũng phải có không ít thê thiếp mới phải. Thế nhưng vị thương nhân phú khả địch quốc này lại là một ngươi si tình, cả đời này chỉ cưới một người vợ. Dù cho người vợ này nhiều năm vẫn không mang thai, ông cũng không chịu nạp thêm một người thiếp.
Có điều, có lẽ tình cảm sâu nặng của Trang Dịch Hiền đã khiến trời cao cảm động, vào độ tuổi trung niên, ông ta có được Trang Dịch.
Trang Dịch không phải trải qua chuyện sân sau chơi bẩn đá đểu gì nhau, y được cả cha lẫn mẹ nuông chiều như bảo bối, tự nhiên được nuôi thành tính tình thiếu gia kiêu căng như hiện tại.
Có điều, cũng may vị thiếu gia này không bị tiền tài làm cho ngu muội mờ mắt, tuy nói tính tình có chút khó chiều, nhưng tâm tính vẫn tốt, là kiểu người mồm miệng chua ngoa, ăn nói quá thẳng nhưng dễ mềm lòng. Năm Giang Hiểu Hàn năm tuổi, Trang Dịch đi theo Trang Dịch Hiền vào Kinh gặp Vua, không hiểu sao lại ngắm trúng Giang Hiểu Hàn trong một đám thiếu gia công tử, từ đó coi như lên thuyền giặc của tên họ Giang này, kết quả là cứ ở đó sững sờ hai mươi năm. (*)
"Mà ta nói này, Giang Hiểu Hàn không nghỉ khỏe ở Kinh thành, bày đặt chạy tới Giang Hoài giúp nạn làm gì?" Trang Dịch chỉnh lại áo, nằm trên giường nhỏ, chân trái thả xuống đung đưa, một tấm gấm hoa thêu vàng được y dùng để làm giày, lúc này đang theo động tác của y mà khúc xạ ra ánh sáng đẹp đẽ.
"Ta nghe nói ấy mà, trong Kinh bây giờ yêu ma quỷ quái gì cũng có, hắn lúc này rời đi, không sợ lúc về bị người nhai đến xương vụn không còn sao?"
Trang Dịch cũng chẳng quan tâm liệu Giang Ảnh có nghe thấy hay không, y ngồi một mình trong xe ngựa thở dài, có vẻ như thực sự lo thay cho Giang Hiểu Hàn: "Ngươi xem hắn đi, hỏi tiền không có tiền, muốn binh không có binh, cũng chẳng thèm tìm chỗ dựa. Tháng trước cha ta còn đưa nhân sâm ngàn năm vào cung đấy, ta tính tầm hai năm sau là Bệ hạ đi rồi."
"Khụ..."
Giang Ảnh thấy y càng nói càng quá, chỉ có thể giả vờ giả vịt hắng giọng ngắt lời.
"Làm sao, ta nói sai chắc?" Trang Dịch ngồi trong xe, mất hứng lườm một cái: "Mặc dù ta không trong triều, nhưng ta biết hai con giao long nơi đó sắp lật bài rồi. Ai mà không phải con ruột của Bệ hạ chứ, thế nào chẳng phải chọn theo một người. Hiện tại cứ chọn trước, sau này có khi còn trở thành người có công giúp vua."
"Trang công tử... Cẩn thận lời nói." Giang Ảnh thấp giọng khuyên.
"Hừ." Trang Dịch khinh thường hừ một tiếng: "Ta chỉ có vài mối làm ăn, không biết võ công, chỉ là học lõm bõm chút y thuật, làm gì lọt được mắt ai. Ta chỉ lo thay cho công tử nhà các ngươi thôi."
"Công tử ngài ấy tự có chừng mực." Giang Ảnh dừng một chút lại nói: "Trong lòng ngài ấy nắm chắc."
"Còn trong lòng nắm rõ cơ đấy." Trang Dịch ăn một miếng mứt trái cây, lúng búng nói: "Thôi thì, nếu sau này hắn không sống nổi nữa, nhớ đến Giang Nam tìm ta, ta cho hắn làm tiên sinh phòng thu chi."
Giang Ảnh ngừng nói, không bàn về vấn đề này nữa. Hắn quen biết Trang Dịch đã mười mấy năm, sớm hiểu rõ tính nết của vị công tử này, tuy rằng ăn nói hơi hà khắc, nhưng nếu Giang Hiểu Hàn thực sự muốn dùng người, vị công tử này lại chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Trang Dịch như là không quen rảnh miệng vậy, ngồi yên chưa tới một chén trà đã thở dài một hơi.
"Tiểu gia ta cũng thật là vì công tử nhà ngươi mà nhọc lòng." Trang Dịch gõ gõ lên thành xe: "Giang Hiểu Hàn ném hai ta ra ngoài, chính hắn lại đang làm gì? Ta nghe nói hai ngày nay hắn quen được một mỹ nhân, có phải là vui quên cả trời đất không?"
"Công tử cùng Nhan công tử hiện đang ở lại trong thành."
Tuy nói Trang Dịch và Giang Hiểu Hàn có giao tình sâu đậm, nhưng mấy ngày nay Giang Ảnh vẫn chưa nắm rõ quyết địch của Giang Hiểu Hàn, thân phận thực của Nhan Thanh lại quá mức đặc biệt, hắn chỉ có thể gọi y là "công tử".
"Có lẽ là có sắp xếp khác." Giang Ảnh nói: "Dường như liên quan đến Ôn Túy."
"Bậy nào, có khi lại đang lêu lổng ở đâu không chừng." Trang Dịch hừ một tiếng, ngồi ôm gối, dài giọng than: "Tiểu gia ta ấy mà, chính là số khổ thế đấy, không có cái phúc khí được ở bên mỹ nhân."
Giang Hiểu Hàn cùng mỹ nhân lêu lổng trong truyền thuyết bỗng hắt hơi một cái.
Nhan Thanh ngừng việc trong tay, ngẩng đầu lên hỏi: "Bị cảm sao?"
Giang Hiểu Hoàn khoát tay, vuốt vuốt sống mũi: "Có lẽ do vụn gỗ bay tới thôi."
Lão phu nhân đang ngồi bên thu sợi tơ cười khẽ, dùng một loại giọng dịu dàng nói: "Phải cẩn thận, vụn gỗ bay vào là cộm mắt đấy."
Vú em của Ôn Túy sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, giọng nói dịu nhẹ, dù đã có tuổi nhưng vẫn mang đến cảm giác thiếu nữ Giang Nam yếu đuối dịu dàng. Bà đã dành cả đời để làm việc ở Ôn phủ, ngay cả họ của mình cũng quên, chỉ tự gọi mình là Ôn bà bà. Bà một tay nuôi nấng hai đứa bé, vốn tưởng vất vả nửa đời người rồi sẽ được hưởng phúc, lại không ngờ mình nuôi phải một con bạch nhãn lang.
Sau khi con Ôn bà bà qua đời, bà khóc than ngày đêm, giờ đây mắt đã không được tốt, không nhìn rõ mặt người nữa, chỉ có thể lần mò làm chút đồ chơi nhỏ bán đi lấy tiền sống qua ngày.
Nhưng dù là vậy, bà vẫn mềm lòng, tốt bụng như xưa. Giang Hiểu Hàn nói hắn đến khu này tìm người, nhưng đi sai đường nên không gặp được, lại gặp đúng hôm mưa gió, chỉ muốn mượn tạm một nơi tránh mưa. Theo lý mà nói thì cái cớ này sơ hở chồng chất, nhưng không ngờ Ôn bà bà còn thật sự cho họ vào nhà.
Ngôi nhà này của bà có khi còn lớn tuổi hơn số tuổi của Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh gộp lại, nhưng trong phòng lại được thu xếp rất gọn gàng sạch sẽ.
Trước cửa phòng là hành lang uốn khúc vùng Giang Nam, rổ gỗ nằm ngổn ngang bên ghế gỗ, thỏ nhỏ đã khắc được một nửa bị gió thổi, đáng thương ngã lăn trên bậc thang.
Giang Hiểu Hàn như là quen thuộc, nói vài câu đã khiến Ôn bà bà tươi cười vui vẻ. Thế là hắn cũng không khách khí nữa, xách ghế gỗ ngồi dưới hành lang, nói là không thể mượn nơi trú mưa mà không làm gì, phải giúp Ôn bà bà làm chút chuyện.
"Dạ, con biết."
Giang Hiểu Hàn cố giảm bớt cảm giác khó chịu rồi trả lời vang dội một câu, sau đó lại cúi đầu mài mảnh gỗ trong tay.
Hắn đặt tiểu lão hổ bằng gỗ đã mài bóng đặt lên giá, lại lấy ra một mảnh gỗ khác từ trong rổ. Vết thương trên vai phải của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, lúc tước gỗ có chút khó khăn, chỉ có thể dùng ngón tay trái ấn dao mượn lực.
Nhan Thanh ngồi đối diện hắn, cầm một cái bút lông cũ quét dầu cho những con vật nhỏ đã khắc xong.
Hai người bọn họ cũng không phải tiểu tử vắt mũi chưa sạch dễ kích động, ngồi ở hành lang suốt hai canh giờ, còn tạo ra chút cảm giác năm tháng tốt đẹp an tĩnh trôi.
Ôn bà bà ngồi ở ngưỡng cửa, trên đầu gối có một cái rỏ trúc, bên trong là dây đủ mọi loại màu sắc. Bà cong người, có chút khó khăn nheo mắt, cố gắng tách sợi ra.
"Ở cái thời này, mấy đứa trẻ ngoan như hai con không còn nhiều lắm." Ôn bà bà vừa gỡ sợi vừa cảm khái: "Từ khi con trai ta qua đời, đã lâu không có ai theo ta, vậy mà hai cậu lại không chê ta phiền phức."
Nhan Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu, y không phải kiểu người hay an ủi người khác, mím môi một hồi cũng chỉ nói được một câu: "Không phiền ạ. Nơi này rất an tĩnh, cảm giác rất tốt."
Giang Hiểu Hàn xì cười, như là không trông cậy gì nổi ở y, thả dao khắc trong tay xuống rồi nói: "Sao có thể chứ, nếu như hôm nay bà bà không giúp đỡ tụi con, bên ngoài lại mưa gió như vậy, chỉ sợ tụi con đã bị xối cho một thân ướt sũng rồi. Giúp bà bà làm chút chuyện cũng là lẽ thường thôi."
Tay hắn khéo mà lại có lực, khắc động vật gỗ còn tinh xảo hơn do Ôn bà bà làm rất nhiều. Trên giá gỗ, con nào cũng đáng yêu mà sinh động.
Nhan Thanh quét dầu xong cho một con hổ cuối cùng, cũng hạ bút. Trên ngón út của y có dính chút dầu, đã khô một nửa rồi. Giang Hiểu Hàn thấy thế, lấy khăn vải bên cạnh, đưa ra ngoài cho thấm chút nước mưa rồi đưa tay giúp y lau ngón tay.
Nhan Thanh ngẩn ra, động tác của Giang Hiểu Hàn quá mức tự nhiên, y bỗng không biết phải làm thế nào cho phải.
Dầu trẩu sau khi khô rất khó lau, Giang Hiểu Hàn cầm tay Nhan Thanh, lau thật cẩn thận. Hắn nâng bàn tay thon dài hữu lực, gân cốt rõ ràng, đẹp đẽ như một khối hàn ngọc, hồ như trời sinh là để cầm kiếm của đối phương. Nhưng một bàn tay như vậy lại cầm bút lông cũ kỹ, làm ra những việc bình thường nhất.
Chẳng biết vì sao, nghĩ đến đây, Giang Hiểu Hàn lại cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Giang Hiểu Hàn cẩn thận lau sạch tay cho y. Không biết có phải do công pháp võ công hay không mà thân nhiệt của Nhan Thanh có vẻ thấp hơn người thường một ít. Tay Giang Hiểu Hàn lại ấm áp, Nhan Thanh hơi không tự nhiên nghiêng đầu, nhưng cũng không rút tay về.
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn buông tay ra.
Nhan Thanh khẽ động cổ tay, hơi lạnh thổi qua mu bàn tay, làm tan đi ấm áp ban nãy. Nhan Thanh mím môi, bỗng dưng sinh ra cảm giác tiếc nuối.
"Cảm ơn."
"Tình cảm của hai đứa con thật là tốt." Ôn bà bà cười cười.
Bà run rẩy đứng lên, lấy một sợi tơ đỏ trong rổ trúc, lọm khọm đi tới cạnh hai người.
"Hai con nguyện ý ở cùng bà lão này hôm nay, ta rất vui mừng."
Ôn bà bà nói rồi, quấn sợi tơ trong tay quanh cổ tay Giang Hiểu Hàn. Tay bà hơi run, thắt nhiều lần cũng không được, Giang Hiểu Hàn không cho là phiền, kiên trì chờ động tác của bà, còn đưa tay đỡ sợi tơ đỏ suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tơ đỏ quấn quanh cổ tay hai vòng, không thể nói là đẹp đẽ gì. Ôn bà bà cười híp mắt nhìn nhìn, lại quay đầu buộc một cái cho Nhan Thanh.
"Đều là những đứa nhỏ ngoan, mùa mưa đến rồi, mang chút đồ đỏ để đuổi tà khí."
Nhan Thanh tất nhiên chưa từng trải qua cảm giác được trưởng bối thương yêu này, có chút luống cuống nhìn Giang Hiểu Hàn. Đứa trẻ lớn Giang Hiểu Hàn xem trò vui không ngại phiền, cười híp mắt, khoanh tay dựa vào cột, thấy y nhìn sang còn giơ tay được buộc dây đỏ.
"Bà bà nói rồi, để xua tà khí."
Nhan Thanh thật không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ôn bà bà vui lắm, vừa buộc dây vừa lẩm bẩm: "Nhật nhật nguyệt nguyệt luân phiên, năm nào cũng phải thật hạnh phúc."
Giọng của bà Giang Nam thật dịu dàng, lặp lại lời chúc phúc ba lần, dù cho Nhan Thanh là truyền nhân Côn Luân, kỳ thực không cần "xua tà khí" gì, nhưng vẫn nhận hảo ý của bà lão.
Giang Hiểu Hàn khẽ cười, nhìn Nhan Thanh cuối cùng cũng phải chịu thua trận, chỉ cảm thấy trên người đối phương giờ đã có thêm tia khói lửa; như là mưa Giang Nam rốt cục đã rơi lên người y, khiến gương mặt tinh xảo kia càng thêm hiền hòa.
___
Hal: (*) Trong mấy chương trước, có một chương mình edit là Giang Hiểu Hàn "mới 30 đã lên chức vị cao", thế này thì chắc phải là "chưa đến 30" mới đúng, mà không nhớ là nằm ở chương nào ;((( Bạn nào đọc qua mà nhớ thì nhắc cho mình sửa với hic.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...