Hiểu Thanh Hoan

Tin khẩn này đến vừa không đúng lúc, lại vừa đúng lúc.

Tạ Giác quỳ xuống thỉnh tội, nói thẳng vì Tạ gia sơ xuất nên mới khiến Biên thành không yên, cậu ta nguyện ý đến biên cương ba năm không về Kinh, coi như thay Tạ gia tạ tội.

Biên cương bất ổn là đại sự, vụ việc của Tạ gia nói trắng ra là vì Hoàng thất đấu đá nên mới dẫn đến tấn bi kịch ấy, Ninh Diễn đương nhiên sẽ không gán tội danh này lên người Tạ Giác, thế như Tạ Giác lại vô cùng kiên quyết. Ninh Diễn không ép được cậu ta, quân thần thì ba đẩy bốn mời, cuối cùng cũng vẫn chuẩn tấu.

Tạ Giác quỳ nhận thánh chỉ và quân ấn, rốt cục bốn chứ Trấn quốc Tướng quân mới coi như danh xứng với thực.

Ninh Diễn thuận lợi đăng cơ, Tạ Giác cũng được đến biên cương theo ý nguyện, Giang Hiểu Hàn thầm thở phào, bỗng cảm thấy có cảm giác ung dung thoải mái không chân thực.

Giang Hiểu Hàn là người rời đi cuối cùng, lúc vừa ra cửa lại bị Ninh Hoài Cẩn đuổi theo gọi lại.

"Trên triều vẫn không rảnh để hỏi." Ninh Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn: "Không biết Giang đại nhân đã khỏe hơn chưa?"

"Mấy ngày nay người gặp ta đều hỏi câu này, tai nghe đến mọc kén rồi." Giang Hiểu Hàn thở dài: "Không ngờ Vương gia cũng không ngoại lệ."

"Người sống cả đời, quan tâm nhiều nhất là chuyện ăn mặc, nhà cửa và sức khỏe." Ninh Hoài Cẩn nhướn mày: "Vì sao vào miệng Giang đại nhân lại thành tục sự rồi?"

Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Giang Hiểu Hàn đều làm việc cùng Ninh Hoài Cẩn, hai người cũng hiểu về đối phương hơn, mặc dù tuổi tác chênh lệch, nhưng vẫn rất ăn ý, lúc nói chuyện không còn xa cách như lúc đầu.

"Vương gia miệng vàng lời ngọc, vi thần cũng không dám cãi lời." Giang Hiểu Hàn cười: "Chỉ mong hôm nay tâm tình Vương gia tốt một chút, nhân từ thả thần đi nghỉ ngơi một hồi, hưởng thụ niềm vui ăn mặc."

Ninh Hoài Cẩn nghe vậy cũng cười: "Vốn không muốn khiến ngươi vất vả, chỉ là hôm nay có thịnh điển, khó tránh khỏi muốn nhờ ngươi đến tạo thế."

Lúc trước Ninh Diễn cũng từng đề cập chuyện này với hắn. Cậu bé nhỏ xíu, lúc nói chuyện vô cùng áy náy, ánh mắt nhìn Giang Hiểu Hàn như nhìn đứa ở bị địa chủ bóc lột, nom rất buồn cười. Cũng may là thuốc kia của Trình Nguyên còn hơn nửa bình, chỉ một đại điển đăng cơ, Giang Hiểu Hàn cũng không thấy phiền hà.

Hai vị trọng thần đủ quyền thế để nghiêng ngả triều chính vừa nói chuyện phiếm vừa tản bộ, nhàn nhã như đi dạo ngoài chợ.

"Ba ngày sau, Trấn quốc Tướng quân phải tự thân dẫn quân tới Biên thành, Bệ hạ cảm thấy như vậy là thiệt thòi cho Tạ gia, muốn bù đắp một hồi." Ninh Hoài Cẩn nói: "Bệ hạ định tự thân đưa tiễn."

"Đến ngoại thành thì không cần, Bệ hạ vừa đăng cơ, không nên mạo hiểm đi ra ngoài." Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Nếu Bệ hạ thật muốn giúp Tạ Giác có thể diện, không bằng mở cửa nội thành, phong tỏa đường phố, cho phép hắn cưỡi ngựa ra khỏi thành đủ... Còn Bệ hạ, đứng trên tường thành đưa tiễn là được rồi."

Ninh Hoài Cẩn cũng nghĩ như hắn, hai vị thần tử phụ chính ăn ý với nhau, cũng coi như tính xong chuyện này.

"Nói đến thì, Hoàng huynh có một câu quả không sai." Ninh Hoài Cẩn bỗng nói: "Ngươi đúng là một thần tử hữu dụng."

Bước chân Giang Hiểu Hàn chậm lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"Hoàng huynh vốn đã chuẩn bị kỹ càng, đánh tan Tạ gia quân rồi phân cho quân doanh các châu xử lý, trao quyền hệ quân chính cho ta, chờ Bệ hạ đủ mười ba tuổi lại giao cho ngài ấy." Ninh Hoài Cẩn nói: "Tạ gia đã nắm chắc đường sa sút, nhưng một mình ngươi lại có thể cứu sống Tạ gia trên bàn cờ này... Giang đại nhân, dũng khí của ngươi không nhỏ.

Ý cười của Giang Hiểu Hàn nhạt đi.

Làm thần tử, bằng mặt không bằng lòng, tự chủ trương là điều tối kỵ. Ban đầu chỉ là một chút chuyện nhỏ không tính là gì, nhưng ai biết liệu ngày sau có tiếp tục biến dạng hay không.


Huống hồ, lời này nói hay thì là vì nước tận trung, mà khó nghe thì là kết bè kết cánh.

Giang Hiểu Hàn thân là thủ phụ, lấy lòng trọng thần võ tướng như Tạ Giác, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn cũng lớn, cái chính là phải xem Ninh Hoài Cẩn nghĩ thế nào.

"Giang đại nhân không cần đa tâm, bản vương là thật lòng khen ngươi." Ninh Hoài Cẩn như nhìn ra lo lắng của hắn, cười nói: "Thực không dám giấu diếm, đêm trước tiệc sinh nhật, ta từng vào cung gặp Hoàng huynh, nói chuyện qua đêm một phen, lúc ấy cũng nhắc đến việc lập Thái tử."

"Ồ?" Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ đáp: "Nguyện nghe rõ."

"Ta từng hỏi Hoàng huynh, bàn cờ ngài ấy bày ra quá lớn, thời gian cũng quá lâu." Ninh Hoài Cẩn dừng một chút, lại nói: "Nhưng Bệ hạ mới sinh ra có mấy năm, nếu như chỉ đi nửa bước sai, vị trí Thái tử này sẽ rơi lên đầu Ninh Dục."

Cậu ta nói vô cùng khéo, Giang Hiểu Hàn lại nghe hiểu. Con cháu Đế vương cao quý mà cũng khó nuôi dưỡng, tuy nói Ninh Diễn được đưa đến phủ Cung thân vương, nhưng trong lúc đó, chỉ cần có một lần sinh bệnh bất ngờ, nói không chừng sẽ khiến đứa nhỏ này phải bỏ mạng.

Giang Hiểu Hàn lúc trước cứ vướng mắc về ngày 16 tháng 11, cho nên tự động suy đoán chuyện này theo hướng tư tình, nhưng bây giờ nghe Ninh Hoài Cần nhắc đến một khía cạnh khác, hắn mới phát hiện, tựa hồ Ninh Tông Nguyên còn có dụng ý khác.

"Hoàng huynh nói, từ sau khi Ninh Dục trưởng thành, ngài ấy chưa từng nghĩ đến chuyện này." Ánh mắt Ninh Hoài Cẩn bình thản: "Ngài ấy nói, Ninh Dục quá giống ngài ấy."

Ánh mắt Giang Hiểu Hàn khẽ động.

"Ngài ấy làm Hoàng đế một đời." Ninh Hoài Cẩn cụp mắt: "Chỉ là, ngài ấy không hi vọng, giang sơn này ngày này qua năm khác đều chỉ mang một dáng vẻ."

Giang Hiểu Hàn đã hiểu.

Nếu không phải Ninh Diễn, cũng sẽ có Ngũ điện hạ, Thất điện hạ.

An triều đình, định xã tắc ___ Ninh Tông Nguyên đời này có công, cũng có sai lầm, nhưng ông ta là một minh quân. Ông ta biết Ninh Dục quá mức giống mình, nếu để hắn đăng cơ, triều đình này sẽ quay về nguyên điểm.

Chọn Ninh Diễn, đơn giản là một bút tính toán cuối cùng của lão nhân gia với giang sơn này.

Ninh Tông Nguyên không hổ là Ninh Tông Nguyên, câu "đại cục làm trọng" kia không chỉ nói cho mình Ninh Diễn, ấy cũng là con đường mà ông ta từng bước một lội qua, tư tình của ông ta bị vùi lấp dưới cái khung vàng ngọc mang tên đại nghĩa, chỉ có thể để lộ ra chút đầu mối như có như không.

Giang Hiểu Hàn bỗng cười: "Quả là một trận đánh cược, nếu thua cuộc, Tiên đế định làm gì?"

Hắn có thể nói lời này, đã cho thấy hắn không còn khúc mắc gì nữa. Ninh Hoài Cẩn đứng trước cửa cung, cảm khái: "Hoàng huynh nói, thành hay bại, giao cho mệnh trời đi... Chỉ là, Giang đại nhân, hiện tại khắp triều đình đều đồn, ngươi mới là người được mệnh trời quan tâm, cầu người người đến, phúc phận thâm hậu."

Nói vớ vẩn, Giang Hiểu Hàn oán thầm, rõ ràng suýt chút nữa hắn đã bị Ninh Tông Nguyên và Phạm Vinh làm mất đi nửa cái mạng. Đám quần thần mồm suốt ngày "chi, hồ, giả, dã" này chỉ nhìn thấy hắn được tăng bổng lộc, sao không nhìn xem những bổng lộc kia liệu có đủ để mua thuốc dưỡng thương hay không, còn không biết ngượng mà bảo hắn phúc phận thâm hậu.

Nhưng mà dù gì Giang Hiểu Hàn cũng phải nể mặt Ninh Hoài Cẩn, vẫn khách khí nói: "Lời này sao lại nói vậy chứ?"

"Đâu cần nói nhiều." Ninh Hoài Cẩn hất cằm về phía sau hắn: "Không phải ở kia sao?"

Giang Hiểu Hàn quay đầu lại theo ánh mắt của cậu ta, chỉ thấy xe ngựa Giang phủ đang đỗ cách cửa cung vài bước. Cửa xe hé mở, Nhan Thanh đã thay thường phục, tay cầm sách, đang ngồi trong xe chờ hắn.

Giang Hiểu Hàn sững sờ, chợt cảm thấy đáy lòng ấm áp. Hắn nhìn gò má Nhan Thanh, khó thể tự kiềm chế mà mỉm cười, thấp giọng nói: "Là đây sao?... Đó là người ta dùng phúc phận cả đời đổi lấy, ai ước ao cũng không được."


Nói xong, hắn như một khắc cũng chờ không kịp, vội vã chắp tay từ biệt Ninh Hoài Cẩn, sải bước về phía xe ngựa.

Nhan Thanh vừa lật qua một trang, đã cảm thấy ánh sáng trước mặt bị người che mất, y ngẩng đầu nhìn, đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Hiểu Hàn.

"Sao em lại tới đây?" Giang Hiểu Hàn hỏi.

"Tới đón huynh." Nhan Thanh dịu giọng đáp.

Giang đại nhân thượng triều hạ triều nhiều năm như vậy, đều là lẻ loi một mình, những chồng sổ con và hương sáp nến tại Nội Các ngưng tụ cùng nhau, theo từng nét bút phê tấu chương, miêu tả lại cuộc đời khô khan đơn độc trước đây của hắn.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên có người nhận lấy ngòi bút này, sau đó tiện tay điểm màu lên bức thủy mặc trắng đen này.

Chỉ là những đường nhạt, rồi lại khiến người chẳng thể bỏ qua.

Giang đại nhân không muốn thừa nhận mình bị một câu thuận miệng của Nhan Thanh làm đỏ viền mắt, bèn giấu đầu hở đuôi quay đi nhìn ra ngoài xe ngựa.

Nhan Thanh nhìn theo, thấy quan chức đã đi gần hết, bên ngoài ngoại trừ vài binh sĩ gác cổng thì không còn ai khác, không khỏi khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Giang Hiểu Hàn thu liễm tâm tình, hạ màn xe: "A Trạm lại vẫn phải ở trong cung."

Nhan Thanh cho rằng hắn vì vậy mà lo lắng, trấn an nói: "A Trạm có chủ kiến của mình, huynh không cần quá lo cho thằng bé."

Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Ta chỉ bất ngờ, không nghĩ em sẽ đáp ứng thằng bé."

"Sao lại không đáp ứng?" Nhan Thanh cười, hỏi ngược lại: "Lựa chọn đi hay ở, đều là do thằng bé tự quyết. Dù cho lựa chọn này có liên quan đến ta và huynh, nhưng cũng chính là quyết định mà thằng bé tự mình cân nhắc rồi đưa ra."

Lời này cũng có lý, Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ một hồi, lát sau khá là tán thành mà gật đầu.

Nhan Thanh gấp sách lại, để sang một bên, mới hỏi tiếp: "Sao buổi lên triều hôm nay lại lâu như vậy? Chậm hơn dự tính ban đầu một canh giờ."

Ban nãy tâm tư của Giang Hiểu Hàn bị chuyện khác chia ba chia bốn, lúc này nghe y hỏi mới nhớ ra mình chưa nói chuyện Tạ Giác với y.

Giang Hiểu Hàn kể sơ qua về tình hình tại Biên thành cho Nhan Thanh, rồi nói Tạ Giác bằng lòng tới biên cương. 

Không chỉ Giang Hiểu Hàn, ngay cả Nhan Thanh khi nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Bệ hạ có nói bao giờ để hắn xuất phát không?"

"Ba ngày sau." Giang Hiểu Hàn nói: "30 tháng 11."

Tháng 12 là thời gian giao nhau giữa năm cũ và năm mới, để cầu sự an ổn bình yên, trước giờ đều tránh di chuyển xa vào tháng này, đây là quy củ hàng năm.


Nhưng việc Biên thành cấp bách, tuy vội vàng nhưng Tạ Giác không thể không đi. 

Qua tiết tiểu hàn, thành Trường An trở lạnh, đêm ngày 29 tháng 11, tuyết lớn đổ cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, hơn nửa tòa thành, móng ngựa đi qua thềm đá xanh, lưu lại một chuỗi dấu chân rõ ràng.

Vào đêm đó, Quan Trọng cũng có công bình định, lại thêm Giang Hiểu Hàn cố ý giúp đỡ, hiện giờ cũng được nâng lên, trở thành Phó tướng của Tạ Giác.

Đây là lần đầu Ninh Diễn đưa tiễn võ tướng rời thành sau khi đăng cơ, lại là một dịp để gột rửa thanh danh cho Tạ gia, vì vậy mà bày biện rất hoành tráng; con đường trường Đan Phượng môn được trải hai tầng lụa đỏ, Ninh Diễn đứng trên tường thành, nhìn theo Tạ Giác rời Kinh.

GIang Hiểu Hàn đứng trước Đan Phượng môn, dẫn đầu đủ loại quan lại thay Thiên tử tiễn người. Tạ tướng quân cưỡi ngựa đến, cách cửa mười bước thì tung người xuống ngựa, quỳ một gối trước cung thành tạ ân.

Thánh chỉ của Minh hoàng được truyền ra, nước bẩn trên người nhà họ Tạ đều bị quân công rửa sạch. Tạ Giác hơi cúi đầu, gần như tự ngược mà ngắt lòng bàn tay, mới khiến bản thân không khóc thành tiếng trước mặt mọi người.

Cậu ta vốn cho là mình không làm được.

Khi hay tin Tạ gia gặp biến lớn, cậu ta cảm thấy như trời sụp, một cái tát của Giang Hiểu Hàn đánh tỉnh cậu ta khỏi khoảng thời gian ngơ ngơ ngác ngác. Cậu ta phát hiện, thói đời buộc cậu ta phải tự mình đứng lên.

Cậu ta là người ngóng trông kết quả này hơn bất cứ ai, một khi rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cậu ta chỉ hận không thể gào hết những oan khuất uất hận còn đọng lại trong lòng, để cho cả trời đất thần linh đều nghe được rõ ràng.

Nhưng viền mắt cậu ta khô khốc, Tạ Giác ngỡ ngàng, không biết từ lúc nào, cậu ta đã khóc không nổi nữa.

Oan khuất của Tạ gia đã được rửa sạch, nhưng Tạ gia quân vẫn chờ cậu ta dẫn dắt, cậu ta không có thời gian để làm những chuyện đó. Nỗi băn khoăn của Giang Hiểu Hàn đã được giải quyết, nhưng của cậu ta thì chưa.

Nội thị bưng rượu tới, Giang Hiểu Hàn khom người thả tuyết dính cát mịn vào trong chén, sau đó tự mình bưng hai chén rượu, đưa cho Tạ Giác một chén.

Tuyết nhanh chóng tan trong dịch rượu, cát mịn nổi chốc lát rồi chìm xuống đáy.

"Một nắm cát vàng an cố hương." Giang Hiểu Hàn bưng chén mời: "Tạ tướng quân, núi cao đường xa, vạn mong bảo trọng."

Tạ Giác trịnh trọng nhìn hắn ___ cậu ta không cần tiếp tục nói cảm ơn Giang Hiểu Hàn, nhưng cậu ta sẽ luôn mãi nhớ, Tạ gia quân là nhờ Giang Hiểu Hàn cứu sống.

Tạ Giác cụp mắt, cố gắng che đậy hết cảm kích và kính ý trong ánh mắt, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Trường thương mã tấu đặt trên lưng ngựa, Tạ Giác mặc quân giáp của Tạ gia quân, áo choàng đỏ tươi phần phật trong gió đông lạnh lẽo.

Tạ gia có uy vọng sâu nặng trong lòng dân, ở Kinh thành cũng không ngoại lệ. Tạ tướng quân phải tới biên cương, bách tích trong thành đều tới đưa hắn, xếp thành hàng dài hai bên đường. Tạ Giác cưỡi ngựa qua đám đông, mắt nhìn thẳng, người thiếu niên ngồi thẳng tắp, áo đỏ thương bạc, phong thái uy vũ.

"Tạ Giác ___"

Lúc đến cửa thành, từ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo mà quen thuộc, Tạ Giác hơi lay động, tay hành động trước đầu óc mà ngừng ngựa.

Quan Trọng biết Trình Nguyên, cho lui binh sĩ muốn đến cản, tạm ra lệnh cho thân vệ dừng ngựa chờ.

Trình Nguyên thở hồng hộc đẩy đoàn người, liều mạng xông lên nắm lấy dây cương của Tạ Giác: "Câu hỏi ngươi hỏi ta đêm đó, ngươi còn chưa nghe đáp án mà."

Nếu không phải không còn cách khác, Trình Nguyên tuyệt không muốn cản cậu ta ở chỗ này. Nhưng những ngày này, Tạ Giác và mọi người đều ở trong cung, một cái bóng cậu cũng không sờ tới. Hôm nay biết tin người này phải đến Biên thành, chợt cảm thấy, nếu cậu còn không nắm lấy, e rằng sẽ không còn cơ hội nói câu này nữa.

Vai Tạ Giác được giáp giữ thẳng, cậu ta hơi nghiêng đầu, nhìn xuống Trình Nguyên. Đối phương tựa hồ chạy tới đây, mồ hôi thấm một mảng nhỏ trên cổ áo, phải cố gắng khống chế nhịp thở mới nói ra lời.

Trình Nguyên siết chặt vòng sắt trên cương ngựa, vội vàng nói: "Ta không sợ."


Câu nói này đã đến chậm vào đêm tuyết rơi kia. Ngày ấy, bóng lưng rời đi của Tạ Giác khiến Trình Nguyên vừa hoảng vừa bất an, mấy ngày qua cậu đều trằn trọc trở mình, thầm nói đi nói lại câu này qua trăm ngàn lần, mãi đến lúc này mới có thể nói ra khỏi miệng.

Tạ Giác siết chặt dây cương trong tay ___ đây đúng là đáp án mà cậu ta mong đợi đêm đó, nhưng lúc này đã muộn rồi.

Đêm hôm đó hỏi ra câu này là vì một khắc yếu đuối của cậu ta, Trình Nguyên chưa trả lời lại là chuyện tốt.

Tuổi cậu còn nhỏ, thậm chí chưa cập quan, tương lai về sau ra sao cũng không nói được. Nhưng Tạ Giác lại biết rõ con đường của mình, Biên thành xa xăm, chỉ ba năm ở nơi đó cũng sẽ đủ để bóp chết mọi ý tưởng hoang đường không nên có của cậu ta.

"Ta cùng huynh đến biên cương." Trình Nguyên khẩn cầu nhìn cậu ta: "Ta làm quân y của huynh, có được không?"

Không được, Tạ Giác tự nhủ.

Trình Nguyên tốt như vậy, tính tình ôn hòa, người cũng tinh tế, đi theo Nhậm Bình Sinh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng ăn khổ gì. Tạ Giác chua xót nghĩ, cậu ta sao có thể dẫn người nọ đến vùng biên cương chim không thèm ị cơ chứ.

"Tạ Giác." Trình Nguyên thấy cậu ta chậm chạp không trả lời, có chút hoảng rồi: "Huynh nói chuyện với ta đi chứ."

Tạ Giác mím chặt môi, nếu đổi thành Giang Hiểu hàn, nhất định sẽ quyết tâm dùng đôi ba câu để kết thúc. Lần này từ biệt, trời đất bao la, ngày sau có lẽ cũng không gặp lại.

Đáng tiếc, Tạ Giác không đủ tàn nhẫn, đối với người ngoài không thể, mà đối với bản thân cũng vậy.

Cậu ta không thể quên đi ước mong trong lòng, cũng không thể nhẫn tâm tự tay cắt đứt nhớ nhung còn lại duy nhất trên đời này của mình.

Cậu ta đau đớn đưa tay ra, xoa lên mặt Trình Nguyên.

Quân giáp làm bằng sắt, dưới trời đông lại càng lạnh lẽo, Trình Nguyên bị đối phương chạm mà giật mình. Tạ Giác khựng tay lại, trầm mặc rũ mắt, đầu ngón tay vén một sợi tóc mai rũ xuống của Trình Nguyên.

Quan Trọng thấy cậu ta trầm mặc không nói, mở miệng gọi: "Tướng quân."

Vẻ mặt Tạ Giác bình tĩnh, cậu ta thoáng dùng sức, khe giáp trở thành lưỡi dao mỏng, cắt xuống một đoạn tóc ngắn. Cậu ta thu tay, giấu đoạn tóc mai này vào giáp của mình.

Cậu ta quay người, đưa tay ra, người sau hiểu ý, cởi túi nước treo trên lưng ngựa đưa cho Tạ Giác. Tạ tiểu tướng quân khẽ vuốt lên lớp da dê thô ráp, mở nắp bình, đưa cho Trình Nguyên.

Trình Nguyên ngơ ngác nhận lấy, lại thấy Tạ Giác mở túi nước trên ngựa của mình, đụng chén với cậu, ngửa đầu uống một hớp. Trình Nguyên ngẩn ngơ đưa túi nước đến bên môi, cũng uống theo một ngụm.

Đi đường ngày đông, trong túi nước này là rượu thiêu đao tử để ấm người, vừa uống một ngụm đã rát bỏng cổ họng. Trình Nguyên chưa từng uống rượu mạnh như vậy, bị thiêu đao tử làm cho đỏ bừng viền mắt, ho đến chết đi sống lại.

Tạ Giác lau rượu bên khóe miệng, nhìn Trình Nguyên thật sâu lần cuối, cắn răng kéo dây cương, quát khẽ một câu.

"Đi___"

Quân mã nghe lệnh, sải móng mà chạy. Trình Nguyên bị cỗ kình khí này đẩy lảo đảo lui về sau. Cậu phải vội vàng tránh khỏi thân vệ quân mã theo sau, lúc quay đầu, Tạ Giác đã ra khỏi cửa thành, một đường đi về phía tây.

Cuống họng Trình Nguyên bị thiêu đao tử làm cho đau đớn, cậu đỏ vành mắt nhìn cột cờ cách thành ngày càng xa, chỉ cảm thấy rượu kia sao mà cay quá, cay đến mức lục phủ ngũ tạng đều rát bỏng, đau đến khó diễn tả bằng lời.

Núi xa đường dài, không có ngày về.

Tạ Giác tuy không hề mở lời, nhưng cậu đã hiểu rồi.

___ Rời khỏi Dương Quan, cố nhân đâu còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui