Giang Ảnh rời đi không lâu, Nhan Thanh liền tới.
Giang Hiểu Hàn tính qua canh giờ, cảm thấy nếu như bình thường thì bên ngoài trời vừa mới tối.
Lần trước y tới như để nhận đường, lần này mới là vào thăm nghiêm túc. Nhan Thay mang theo một cái áo choàng dày, trong tay còn có thực hạp. Nhìn y như vậy, Giang Hiểu Hàn cảm thấy mình không ngồi trong tù, mà đang an dưỡng tại ôn tuyền trang tử nào đó ở ngoại thành.
Vẻ mặt Nhan Thanh như thường, quen việc dễ làm, trở tay đóng cửa lao, đặt thực hạp bên giường nhỏ. Y mở nắp hộp, trong là bốn đĩa một bát, còn có một cái ấm bạc không lớn không nhỏ. Giang Hiểu Hàn đưa tay ra sờ ___ còn nóng.
Giang Hiểu Hàn ngẩn người: "... A Thanh, em biết như thế này giống cái gì không?"
Nhan Thanh cúi đầu bày chén đĩa, bận bịu nhưng vẫn hỏi một câu: "Giống gì?"
"Như cơm tiễn đưa." Giang Hiểu Hàn dở khóc dở cười: "Phàm là người ở nơi này, chỉ có trước ngày hành hình mới có đãi ngộ này."
"Chớ nói nhảm." Nhan Thanh ngẩng đầu, lườm hắn một cái.
Giang Hiểu Hàn nói xong cũng hối hận, vội vàng lấy lòng kéo tay y rồi cười cười.
Nhan Thanh đã thay bộ trường sam ban nãy, lúc này mặc y phục dạ hành, lẳng lặng ngồi trên đất, bày đĩa và bát từ thực hạp ra.
Giang Hiểu Hàn đang muốn đưa tay ra nhận, lại thấy tay Nhan Thanh dừng giữa không trung.
"Ta cảm thấy như đang thăm tù nhân." Nhan Thanh bỗng nói.
Giang Hiểu Hàn bị y chọc phát cười: "Thì vốn là vậy."
Nhan Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này cũng không sai.
Bát đựng cháo lúc trước dùng nước nóng tráng qua, trong vách kép của thực hạp còn có than, một đường lại đây cũng không nguồi, lúc chạm còn có chút phỏng tay. Nhan Thah sợ Giang Hiểu Hàn bị thương không tiện, vốn định xúc cho hắn ăn. Tiếc là Giang đại nhân không có cái phúc khí này, cảm thấy thế nào cũng không tự nhiên, cuối cùng vẫn chỉ có thể tự mình nhận bát.
Giang Hiểu Hàn cúi đầu nếm thử một miếng, phát hiện bát cháo này là thịt hun khói và gà tơ hầm, vớt hết dầu mỡ, đồ hầm vừa mềm vừa thơm, là tay nghề của trù nương Giang phủ.
Những ngày ở trong lao, hắn ăn mặc không đủ, sức thì yếu, bây giờ ăn cái gì cũng không trôi, nhưng không muốn làm phật lòng tốt của Nhan Thanh, bèn gắp mỗi đĩa hai gắp tượng trưng, sau đó tập trung xử lý nốt nửa bát cháo.
Nhan Thanh mở áo choàng mình mang theo, phủ lên người hắn.
Giang Hiểu Hàn thấy y muốn biến phòng giam thành biệt viện, bất đắc dĩ nói: "A Thanh, sáng mai Phạm Vinh đến, thấy những thứ này thì làm sao bây giờ?"
"Ông ta sẽ không tới." Nhan Thanh thuận miệng nói: "Huynh yên tâm."
Giang Hiểu Hàn dừng tay, cảnh giác nhìn y: "... Sao em biết?"
So với kẻ có năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ như Giang Hiểu Hàn, Nhan Thanh quả thực là xếp vào hạng không biết cách nói dối. Mỗi lần bị ép nói dối, y đều nhìn loạn, ấp úng mãi mới bịa được chuyện, cố gắng để che giấu đi sự chột dạ của mình. Giang Hiểu Hàn ở bên y lâu như vậy, cơ hồ nhìn qua đã biết.
Ý cười trên mặt Giang Hiểu Hàn nhạt đi, đặt bát cháo xuống, nhìn về phía Nhan Thanh: "A Thanh, hôm nay em đi đâu?"
Nhan Thanh không phải đối thủ của Giang Hiểu Hàn, rất nhanh đã không chống đỡ được, bèn thẳng thắn kể lại chuyện mình gặp vua.
Giang đại nhân hít một hơi khí lạnh, bị dọa cho sợ.
Không chờ hắn nghĩ ra thuyết pháp khéo léo, Nhan Thanh đã cướp lời trước: "Nếu ta không tới, huynh định sau này thoát thân thế nào?"
Nhan công tử lâu rồi không thắng được trận nào, rốt cục vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, ngẫm ra phương pháp ngăn địch ___ gọi là ăn miếng trả miếng.
Giang đại nhân á một tiếng, lời khuyên nhủ vừa nghĩ ra nghẹn ở cuống họng.
Nhan Thanh rốt cục cảm thấy mình chiếm thế thượng phong một lần, nhướn mày: "Sao hả?"
"... Nếu em không đến, ta sẽ tìm thời cơ đưa binh tịch đến tay Ninh Dục." Giang Hiểu Hàn vò mẻ chẳng sợ nứt đáp: "Ninh Dục vì binh tịch sẽ tạm đứng về phía ta. Để khiến hắn không nghi ngờ, ta sẽ tạm lên thuyền giặc, cùng hắn bức vua thoái vị, sau đó chết trong cuộc chiến này... Ta đã sắp xếp người giúp đỡ, sau đó sẽ suốt đêm rời thành, tới Côn Luân."
Người sống cần có thân phận, mà thân phận này không phải chỉ là một cái tên. Mai danh ẩn tích, nói thì đơn giản, nhưng như vậy nghĩa là một cái mạng sẽ tiêu vong. Người tuy còn sống, nhưng họ tên, cuộc đời, từ đường, quê quán, người thân, bạn tốt đều sẽ bị cắt bỏ vì thân phận mới.
Đây cũng là nguyên nhân Ninh Tông Nguyên nhất định phải gặp Ninh Tông Nguyên. Y nguyện ý có mối quan hệ với thế giới này vì Giang Hiểu Hàn, lại không đồng ý đối phương vì mình mà biến thành một chiếc lá lục bình, chân không chạm đất, như một u linh ngày ngày sống trong bất an.
Hai người họ nhìn nhau, quyết định bỏ qua, không tiếp tục nói nữa. Nếu không, e rằng hai vị đã đầu hai này cũng phải mất hết thể diện, xách nhau vào thư phòng chép kinh.
Ngồi yên một lúc, Nhan Thanh lại không nhịn được nói: "... Người không phận sự không thể vào Côn Luân, huynh đến được đó thì sao, chắc gì đã gặp được ta?"
Giang Hiểu Hàn dựa lên tường, giả vờ giả vịt thở dài: "Vậy ta sẽ dựng một ngôi nhà lá dưới chân núi, dẫn theo A Lăng ở đó chờ em."
Còn không chờ Nhan Thanh cảm thấy đau lòng, Giang đại nhân đã xa xôi nói thêm: "Sau đó dạy A Lăng ngày ngày ngồi trông ngoài cửa, chỉ cần thấy em sẽ chạy đến ôm eo em, hô ta, cha bội tình bạc nghĩa."
Nhan Thanh: "..."
Nói hưu nói vượn!
Giang đại nhân quen thói pha trò, nói một câu như thế, suýt chút nữa đã quên béng chính sự. Giang Hiểu Hàn bưng bát cháo chưa ăn hết lên, coi nó như sưởi tay.
"Ban nãy ta quên nói, lần này tới Kinh thành, sư phụ cho ta một tín vật để dùng lúc khẩn cấp." Nhan Thanh nói: "Nếu không, ta cũng sẽ không cứ như vậy mà đi gặp Ninh Tông Nguyên."
"Tín vật?" Giang Hiểu Hàn nâng tinh thần: "Sao sư phụ em lại liên quan đến Bệ hạ?"
Giang Hiểu Hàn cảm thấy hỏi vậy là bình thường, nhưng ai ngờ vẻ mặt Nhan Thanh bỗng trở nên vô cùng khó nói. Y muốn nói lại thôi, nhìn Giang Hiểu Hàn, tựa hồ vô cùng khó xử.
Giang Hiểu Hàn chẳng hiểu mô tê gì.
Nhan Thanh cắn răng, ghé bên tai hắn, nói lại cho Giang Hiểu Hàn nghe lời dặn của Lục Phong và phản ứng ngày hôm qua của Ninh Tông Nguyên.
Giang đại nhân vừa nghe được bí mật mới của hoàng thất, rất giống như bị sét đánh, lớ ngớ một hồi mới tìm lại giọng của mình: "... Bệ hạ và sư phụ em...?"
Nhan Thanh gật đầu.
Giang Hiểu Hàn nhìn vẻ mặt y, còn thấy được chút bi thương.
"Chẳng trách." Giang Hiểu Hàn nói: "Ta từng nói chuyện với Giang Ảnh, có nhắc người thành lập ảnh vệ. Nghe nói đối phương thần bí khó lường, bản lĩnh ngất trời. Không ai trong đội ảnh vệ từng chứng kiến diện mạo y, chỉ có thể gọi một tiếng tiên sinh. Hai mươi mấy năm trước, người này đã mất tích một cách bí ẩn, không biết đi đâu."
Nhan Thanh đồng ý: "Từ khi ta có thể ghi nhớ sự việc, sư phụ ta đã có lời thề không vào thành Trường An... Tính toán thời gian, chắn hẳn là đúng tám phần mười."
"... Có lẽ Bệ hạ nói đúng." Dù gì thì Giang Hiểu Hàn cũng có kiến thức rộng rãi hơn Nhan Thanh, nhanh chóng tỉnh táo lại: "Đã nhiều năm như vậy, ta không biết liệu hai người bọn họ có còn liên hệ hay không. Nhưng lúc ở Bình Giang, em từng nói, vào sinh nhật hằng năm, sư phụ em không ở lại Côn Luân. Vậy nói không chừng lại như Bệ hạ nói, có lẽ ông ấy ở đâu đó gần Trường An."
"Ta cũng nghĩ vậy." Nhan Thanh hơi nhíu mày: "Nhưng ta chưa từng truyền tin cho người ở bên ngoài. Dù biết người ở gần đây, ta cũng không tìm được."
"Vậy thì chờ đi." Giang Hiểu Hàn nói.
Nhan Thanh không quá hiểu: "Chờ cái gì...?"
"Sư phụ em hiểu rõ Bệ hạ, có lẽ từ lúc biết em muốn đến gặp Bệ hạ, ông ấy đã nghĩ tới việc này." Giang Hiểu Hàn bình chân như vại: "Nếu ông ấy muốn gặp Bệ hạ, sau này sẽ tới tìm em. Nếu như ông ấy không muốn gặp, em có tìm cũng vô dụng... Nếu ông ấy có thể tính tới việc giữa ta và em, nghĩa là cũng nắm rõ chuyện trong cung. Em bình tĩnh, không cần nóng vội, chờ là được."
Nhan Thanh suy nghĩ theo lời nói của hắn, cảm thấy có lý, cũng bớt lo lắng hơn một chút.
Nói đến cũng kỳ, rõ ràng người đang ngồi tù, bị đâm xích sắt là Giang Hiểu Hàn, thế nhưng hắn lại kiên cường, "người ngoài cuộc thì tỉnh táo".
Nửa bát cháo nguội rất nhanh, Giang đại tiếc nuối đặt bát lại vào thực hạp, kéo áo choàng chặt hơn.
Nhan Thanh từ nãy đến giờ luôn trầm mặc, Giang Hiểu Hàn cũng không mở miệng giục y. Hắn tựa trên tường, lưu luyến mà dịu dàng nhìn gương mặt Nhan Thanh, như là muốn bù lại mọi thiệt thòi lúc trước.
Nói chuyện bình thường cũng được, vành tai tóc mai chạm nhau cũng tốt, thậm chí không cần lên tiếng, chỉ cần để hắn lẳng lặng ngồi như vậy, Giang Hiểu Hàn đều cảm thấy không có gì không tốt. Chỉ cần ngồi đối diện hắn là người này là đủ.
"Ta thấy, cũng không xác định được liệu sư phụ ta có muốn gặp ông ấy hay không." Nhan Thanh cắn môi, lộ vẻ khó xử: "... Ta cũng không muốn ép người làm chuyện người không muốn làm."
Giang Hiểu Hàn cười: "Nãy giờ em mặt mày ủ rũ, là vì chuyện này?"
"Phải..." Nhan Thanh gật đầu: "Nhưng Ninh Tông Nguyên đã nói rõ, chỉ khi gặp được sư phụ ta, ông ấy mới có thể thả huynh ra ngoài."
"Này có gì đâu. Bàn về bối phận, sư phụ em cũng là trưởng bối của ta, tiểu bối thay ông ấy chịu khổ cũng phải. Huống hồ, loại việc tư này, về tình về lý cũng nên để chính ông ấy đưa ra lựa chọn." Giang Hiểu Hàn đưa tay về phía Nhan Thanh: "... Buồn thiu như vậy làm gì, lại đây."
Hắn có vết thương trên bả vai, tay không có lực, mới nâng một nửa đã bị Nhan Thanh nắm lấy. Nhan Thanh hơi dịch người về phía hắn, còn chưa nói chuyện, Giang đại nhân đã nghiêng cái thân tàn tạ của mình qua, thơm trộm một cái.
"Đúng rồi, phải đưa tới cửa như vậy." Giang đại nhân liếm liếm môi, một mặt thỏa mãn: "Thoải mái."
Nhan Thanh: "..."
___ đau chết huynh đi!
Giang Hiểu Hàn thấy Nhan Thanh không muốn để ý đến hắn, bèn vô lại kéo kéo tay áo y: "Ở trong lao chẳng có gì thú vị, không phân biệt được ngày đêm, không rõ cuộc sống bên ngoài ra sao."
Nhan Thanh đương nhiên biết hắn đang nói bậy, không nói đến việc Giang Ảnh ra vào hàng đêm, bức tường gạch sau lưng Giang đại nhân còn có một vết khắc mới đây.
Có điều, Nhan Thanh cũng rõ Giang Hiểu Hàn chỉ là tìm một bậc thang cho y xuống, bèn nhân tiện nios: "Ngày mai là mùng 1 tháng 11, cách tiệc sinh nhật của Lục điện hạ tầm nửa tháng."
"À..." Giang Hiểu Hàn như có điều suy nghĩ: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai Bệ hạ sẽ triệu em lên điện, em định ứng đối thế nào?"
Nhan Thanh sững sờ: "Lên điện?"
"Ngày mai là mùng 1, ngày lên triều." Giang Hiểu Hàn kiên nhẫn giải thích cho y một chút: "Đây là cơ hội kéo em đến bên người tốt nhất. Nếu ta là Bệ hạ, nhất định sẽ không bỏ qua."
Giang Hiểu Hàn đương nhiên là càng thông thạo việc triều đình. Nhan Thanh nghe vậy, quên sạch mấy chuyện vô vị ban nãy, nghe hắn nói chính sự.
"Ninh Dục biết được quan hệ giữa ta và em, gặp được em, hắn ta sẽ hoảng loạn, sau đó chắc chắn sẽ thăm dò em. Em không cần để ý tới hắn, chỉ cần diễn vẻ thanh cao là được. Hắn không đoán được lai lịch của em, sẽ không dám tùy ý ra tay với em." Giang Hiểu Hàn dừng một chút: "Những thứ khác đều là chuyện nhỏ, em không cần lưu ý ân tình qua lại gì, văn võ cả triều, không cần quan tâm đến ai. Nhưng chỉ có một chuyện, A Thanh, em phải nhớ kỹ..."
Nhan Thanh thấy hắn nghiêm mặt, không khỏi hỏi: "Cái gì?"
"Hữu tướng Thư xuyên." Giang Hiểu Hàn nói: "Ngày mai lên triều, em nhất định phải nghĩ cách để đưa ông ấy vào triều."
____
Hal: Ôi những con người yêu nhau =)))) Ngục vừa tối vừa ẩm vừa lạnh, vẫn hôn hôn thơm thơm, tán tỉnh nhau cho được =))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...