Hiểu Thanh Hoan

Giang Ảnh xin thề, đây có lẽ là tình cảnh khó xử nhất hắn từng gặp trong đời.

Trước không nói đến việc Nhan Thanh làm thế nào mà bỗng nhiên xuất hiện tại Kinh thành, chỉ nhìn dáng vẻ này của y liền biết, Nhan Thanh căn bản không có ý định ngồi xuống bình tĩnh thương lượng với hắn. Y không tới đây để hỏi dò tình huống mà là tới tìm đáp án.

Giang Ảnh nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Giang Mặc ló đầu ra, chắp tay nhìn hắn, cầu khoan dung.

Giang Ảnh: "..."

Chẳng tránh Nhan Thanh lại tóm gọn được hắn. Ngàn phòng vạn phòng, nhưng khó tránh được tên bắn sau lưng.

Thấy hắn không nói lời nào, kiên nhẫn Nhan Thanh dùng từ sáng cuối cùng cũng cạn kiệt: "Hoặc là ngươi nói, bằng không để ta tự tìm."

Giang Ảnh không ngừng kêu khổ trong lòng.

Nếu là người khác, Giang Ảnh đã sớm liều mạng mở đường máu. Thế nhưng người này lại như một nửa chủ nhân của hắn. Giang Ảnh cảm thấy khó xử, bèn dứt khoát ngậm miệng, quyết định dùng bất biến ứng vạn biến.

"Được, được lắm." Nhan Thanh tức đến cười, thu kiếm vào vỏ, quay lưng muốn đi: "Vậy ta tự đi tìm."

Giang Ảnh sao có thể mặc y đi lung tung, vội vàng ngăn cản. Hắn liếm môi, khó khăn nói: "Công tử ở... Ngự Sử Đài."

Quả nhiên, Nhan Thanh nghĩ.

Giang Ảnh sợ y sốt ruột, vội vã nói thêm: "Ta đành nói thật cùng ngài. Công tử nhìn trúng Lục điện hạ vi quân. Ngài ấy đã xử lý hết những người cần chú ý trong triều, để tránh hiềm nghi nên mới cố ý như vậy. Trong lòng ngài ấy tự có chừng mực, ngài không cần lo lắng... Nếu ngày đã đến đây, không bằng nghỉ chân tại phủ trước, chờ chuyện này qua đi là được."

Hắn nói tới nhẹ nhàng, nhưng Ngự Sử Đài là nơi nào chứ? Phạm Vinh lại có giao tình khá tốt với Ôn Túy, Giang Hiểu Hàn rơi vào tay ông ta, nào thể chiếm được chỗ tối.

Những điều Giang Ảnh nói, không phải Nhan Thanh không hiểu. Trong khoảng thời gian này, Giang Hiểu Hàn quả như cái gai trong mắt những người kia. Dù sao thì, bề ngoài, hắn vốn như làm việc cho Ninh Dục, cho nên về tình về lý cũng cần tránh đi vào thời điểm chuyện đoạt vị đi tới phút cuối, như vậy mới có thể bảo toàn đường lui ngày sau.

Nhan Thanh nói: "Huynh ấy tính toán thế nào là chuyện của huynh ấy. Nếu ta đã đến đây, ít nhất cũng phải gặp mặt một lần."

Giang Ảnh cứng đờ cả người.

Hắn sợ nhất việc Nhan Thanh sẽ muốn gặp Giang Hiểu Hàn. Trọng ngục âm u ẩm ướt, Phạm Vinh ra tay tàn nhẫn, mà độc trên người Giang Hiểu Hàn lại vừa phát đêm hôm trước, lúc này hắn thực sự không thể gặp người.

"Ngươi có thể tùy ý ra vào nơi kia, chẳng nhẽ ta lại không làm được?" Nhan Thanh thấy hắn do dự, không khỏi lạnh mặt: "...Không phải huynh ấy có việc gạt ta đấy chứ?"

"Công tử." Giang Ảnh thấp giọng: "Đừng làm khó thuộc hạ. Những điều có thể nói, thuộc hạ cũng đã nói rồi... Lúc này chỉ cần chờ thêm tin tức là được."


Bình thường, Nhan Thanh là người dễ tính, bởi vì y không lưu ý đến phần lớn mọi chuyện, nhưng không có nghĩa là y sẽ không tức giận. Dường như y đã hết sạch kiên nhẫn, lấy ra thứ gì đó từ ống tay áo, tùy ý ném về phía chân Giang Ảnh.

Là ngọc bài Giang Hiểu Hàn từng cho y.

Ngữ khí Nhan Thanh lạnh lùng: "Ta mới đi mấy ngày, đã không sai khiến được họ Giang các ngươi, phải vậy không?"

Lời này quá nặng nề, Giang Ảnh á khẩu, không trả lời được, quỳ mạnh xuống đất. Giang Mặc đứng sau, nghe thấy tiếng cũng ghê người, thầm nghĩ đầu gối như vậy hẳn sẽ đau lắm.

Không chờ Giang Ảnh nói gì thêm, Nhan Thanh lại ném thêm một thứ ra, lạnh giọng nói: "Huynh ấy muốn hay không cũng không sao, ta tự mình đi hỏi Ninh Tông Nguyên."

Côn Luân tu đạo là tu kiếm tâm, không phải đạo từ bi. Nhan Thanh có thể nhẹ dạ, nhưng y không hề mềm yếu. Nếu tùy tâm mà làm, sẽ không quan tâm đến việc gì khác.

Giang Ảnh nhìn ngọc bài ảnh vệ trên đất thì lạnh cả người. Sống sống chết chết năm đó lại một lần nữa như ruồi bâu mật mà bò lên lưng hắn, khiến hắn không thể khống chế được mà rùng mình.

Hiện tại ảnh vệ dùng đồng lệnh, nhưng làm ảnh vệ đều biết, ảnh vệ lệnh vốn dĩ làm bằng ngọc, chỉ là sau này mất tích cùng vị tiên sinh kia, mới phải bất đắc dĩ đúng đồng dùng thay.

"Công tử ___!"

Khí thế của Nhan Thanh ép người, đây tựa hồ là lần đầu tiên y dùng thân phận mình để chèn ép người khác. Khí thế truyền nhân Côn Luân không hề kém cạnh Giang Hiểu Hàn, lúc lạnh mặt, nhìn ai cũng giống như nhìn một vật chết. Y sẽ không bỏ qua, tâm tình nơi đáy mắt cuồn cuộn, không đạt được mục đích sẽ không dừng.

Đây là chuyện lớn, Giang Ảnh tuyệt không dám để Nhan Thanh đi gặp Ninh Tông Nguyên, chỉ có thể run tay nhặt hai ngọc bài lên, cung kính giao lại cho Nhan Thanh, xem như nhận thua.

"... Ta dẫn công tử đi."

Ngự Sử Đài được xưng là nơi canh phòng nghiêm ngặt, nhưng dưới mí mắt của cao thủ như Giang Ảnh và Nhan Thanh thì cũng chẳng tính là gì. Giang Ảnh thầm niệm ba lần "Công tử đã nói, Nhan công tử cũng là chủ nhân" rồi mới nói hết tình huống gần đây của Giang Hiểu Hàn cho y biết.

Giang Ảnh như vô tình lại như cố ý bỏ qua hiện trạng của Giang Hiểu Hàn, chỉ nói lại sắp xếp của hắn và tình hình trong triều hiện tại.

Buổi chiều, cách mỗi canh giờ, trạm gác của Ngự Sử Đài lại đổi ca một lần, giữa hai ca, trạm gác để trống trong khoảng thời gian tầm một chén trà nhỏ. Thời gian một chén trà nhỏ nghe thì ngắn, nhưng đối với Nhan Thanh thì vậy là đủ rồi.

Ngự Sử Đài không giống hình ngục bình thường. Tiến vào đây đều là người có máu mặt, để phòng ngừa có người dùng tiền quyền hối lộ thủ vệ, sai bọn họ truyền tin tức ra ngoài, càng tiến vào trong càng ít người.

Giang Hiểu Hàn bị giam ở gian cuối cùng trong khu trọng ngục. Căn phòng này không biết có mệnh số gì, trước thì lấy mạng của hai vị Tướng quân có danh tiếng, lúc này lại nhốt một vị Tả tướng.

Giang Ảnh dẫn Nhan Thanh vào trọng ngục, cách phòng giam Giang Hiểu Hàn tầm nửa hành lang, hắn dừng lại.


"Công tử, chình ngài vào đi thôi." Giang Ảnh nói: "Ở cuối hành lang này... Cửa phòng không khóa, ta sẽ ở ngoài trông chừng cho ngài."

Giang Ảnh nói xong liền ẩn thân vào bóng tối. Bước chân hắn nhanh chóng, cơ hồ là muốn trốn đi. Bản lĩnh ẩn náu của ảnh vệ rất lợi hại, Nhan Thanh cũng khó mà lập tức tìm ra hắn.

Nhan Thanh vốn thấy kỳ lạ về câu cửa lao không khóa kia, nhưng mãi đến tận khi đi tới cửa phòng, y mới hiểu được; cánh cửa sắt lạnh lẽo đó không phải không có khóa, mà là căn bản không cần khóa.

Có hai dây xích xuyên cốt to cỡ bốn ngón tay kéo dài từ vách tường, đâm xuyên vào vai Giang Hiểu Hàn, cơ hồ buộc hắn bên tường.

Phạm Vinh có vẻ cố ý hành hạ hắn, vì có xích xuyên cốt nên Giang Hiểu Hàn không thể nằm xuống, chỉ có thể khép hờ mắt, ngồi dựa vào tấm gỗ được dùng làm giường. Áo tù của hắn dính vết máu loang lổ, dây xích bấm sâu vào da hịt, cũng không biết đã như vậy bao lâu. Tóc hắn hơi rối, vài sợi tóc rủ xuống trước mặt, vừa vặn che nửa bên mặt hắn.

Sự bình tĩnh Nhan Thanh cố gắng duy trì vỡ vụn trong nháy mắt, y run rẩy đẩy cửa sắt, lảo đảo đi tới bên giường. Không biết Giang Hiểu Hàn là đang ngủ thiếp đi, hay là vì đau mà ngất đi, động tĩnh của Nhan Thanh lớn như vậy cũng không thể đánh thức hắn. Hắn chỉ hơi nhíu mày, ngủ không yên ổn.

Nhan Thanh nâng dây xích, chỉ thấy lạnh lẽo, so với Xích Tiêu kiếm còn lạnh hơn mấy phần.

Giang Hiểu Hàn cảm thấy có lẽ hắn vì đau mà sinh ảo giác. Ảnh hưởng sau khi độc phát vẫn còn, cả người hắn mềm nhũn, không chút khí lực. Trong lúc mông lung, hắn tựa hồ nhìn thấy một bóng người bước vào, nhìn vóc người, như là A Thanh của hắn.

Hắn không khỏi thầm cười nhạo bản thân yếu đuối; cũng chỉ là đau đớn mà thôi, sao còn phải phiền người nọ đến dỗ hắn trong mộng. A Thanh trong mộng có chút quá trầm lặng, chỉ đứng trước mặt hắn, hồi lâu không có động tác khác.

Giang Hiểu Hàn bất đắc dĩ thở dài trong lòng, dịu dàng hỏi: "Sao em không lại đây?"

Giọng hắn nhẹ mà chậm, còn có chút tiều tụy khàn khàn.

Nhan Thanh bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười. Y chấp nhất với một tư tưởng mơ hồ, rời đi đến là thoải mái, bỏ lại Giang Hiểu Hàn. Giang Ảnh đã nói qua những chuyện xảy ra gần đây, y thật không tưởng tượng nổi, Giang Hiểu Hàn đã làm thế nào để một mình chịu đựng tất cả. Nhan Thanh nhớ tới hộp đựng thư tại Giang phủ, những thứ vặt vãnh như thế được Giang Hiểu Hàn gìn giữ, nhiều lấy lấy ra nhìn ngắm, trở thành sự an ủi cuối cùng dành cho hắn.

Nhan Thanh giật mình, cuối cùng cũng hồi thần, thử thăm dò, đưa tay muốn chạm lên mặt hắn.

"Hiểu Hàn?"

Giang Hiểu Hàn cho rằng bản thân đang ở trong mộng, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy mừng rỡ khi nghe được xưng hô lâu ngày không gặp này. Hắn thấy người trong mộng khom người, ghé gần bên hắn, cẩn thận vươn tay muốn chạm vào hắn, rồi lại như kiêng kỵ điều gì mà rút tay về.

Cho dù là đang nằm mơ, Giang Hiểu Hàn cũng không nguyện thấy vẻ mặt đau lòng này của Nhan Thanh. Hắn kéo tay Nhan Thanh, hôn khẽ lên cổ tay y, nói trong cơn mê man: "... Ta không đau."

Tim Nhan Thanh như muốn nát ra.


Giang Hiểu Hàn nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng. Làn da tiếp xúc với hắn ấm áp mà chân thực, hắn thậm chí còn cảm nhận được mạch đập dưới tay, từng nhịp từng nhịp, tuyên bố sức sống rõ ràng của đối phương.

___ đây không phải mơ.

Sau lưng Giang Hiểu Hàn bỗng toát mồ hôi lạnh, hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt. Khi hắn phát hiện người trước mắt không biến mất, trái lại càng thêm rõ ràng, Giang Hiểu Hàn cuối cùng không thể không thừa nhận, Nhan Thanh thực sự đang xuất hiện trước mặt hắn.

Nhan Thanh nhìn vẻ dịu dàng trên mặt Giang Hiểu Hàn bị thay thế bằng nỗi sợ hãi cũng vô cùng kinh ngạc: "... Hiểu Hàn?"

"Ai cho em đến Kinh thành!" Chút lửa mừng rỡ trong lòng Giang Hiểu Hàn bị tạt một chậu nước lạnh, chỉ còn dư lại khói khiến người muốn sặc. Hắn vừa giận vừa sợ, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, nắm lấy cổ áo Nhan Thanh, vội nói: "... Em đến tranh đoạt vũng nước đục này làm gì? Không phải em đã về Côn Luân rồi sao? Sao lại tới đây?"

Dây xích kêu vang, vết thương trên vai hắn bị hành động này kéo chảy máu, Nhan Thanh nắm lấy dây xích, khẩn cầu nhìn hắn: "... Huynh đừng cử động."

Giang Hiểu Hàn đã không còn nghĩ tới gì khác, lý trí và bình tĩnh của hắn đã bị Nhan Thanh quấy nhiễu thành một đống hồ dán. Hắn không suy nghĩ tới việc vì sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này, đầy đầu chỉ còn lại một ý nghĩ___ cần phải nhanh chóng đưa y đi.

Hắn không thể không sợ. Cả Ninh Dục và Ninh Tông Nguyên đều là sói đội lốt người. Giang Hiểu Hàn chỉ lo Nhan Thanh bị người lừa gạt tới đây, hồ đồ để bản thân bước vào vũng bùn sâu không đáy này.

Nhan Thanh không tức giận, y còn cảm thấy vui mừng, vui mừng vì cuối cùng y cũng đến, sẽ không để Giang Hiểu Hàn đơn độc đi hết con đường này nữa. Y không nói gì, chỉ chuyên chú nhìn đôi mắt Giang Hiểu Hàn ___ Y đã rất lâu không gặp hắn. Lúc còn ở Côn Luân, không có cảm giác về thời gian, nhưng vừa gặp đối phương, những nhung nhớ vốn được đè xuống kia lập tức quay lại như hồng thủy. Mà trái tim y cũng yên tâm trở lại. Ít nhất thì, bắt đầu từ lúc này, dù cho con đường phía trước có cái gì, y cũng sẽ không rời đi nữa.

Nhan Thanh buộc mình rời mắt khỏi dây xích, cố gắng bình tĩnh nói chuyện cùng Giang Hiểu Hàn.

Y nâng tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Giang Hiểu Hàn, ánh mắt trong veo mà dịu dàng, tựa như những ngày tháng xa nhau kia chỉ là một hồi mộng mị. Y vuốt tóc mai của Giang Hiểu Hàn, ôn hòa nói: "Huynh nói nơi này là vũng nước đục, ta đương nhiên tới đây để đưa huynh lên."

Lòng Giang Hiểu Hàn đau nhức. Hắn thà rằng ấn tượng cuối cùng về hắn trong lòng Nhan Thanh là một tên quyền thần lòng dạ độc ác, còn hơn là thấy đối phương lộ ra thương hại, bố thí cho hắn.

___ tựa như y thương hại chúng sinh vậy.

Bất luận thế nào, hắn vẫn ôm ấp một mong muốn xa xỉ, mong rằng trong lòng Nhan Thanh, hắn là một sự tồn tại đặc biệt.

Nếu là ngày thường, Giang Hiểu Hàn chắc chắn sẽ không xuyên vào ngõ cụt thế này. Nhưng có lẽ hiện tại hắn quả thực không được tỉnh táo lắm, cho nên năng lực suy nghĩ cơ bản của hắn cũng biến mất.

"Ta không cần." Giang Hiểu Hàn cười lạnh, đây là lần đầu hắn lộ ra vẻ gay gắt như vậy trước mặt Nhan Thanh, cơ hồ gai nhọn cả người đều dựng thẳng, chỉ hận không thể khiến Nhan Thanh bực mình bỏ đi. Hắn ngoài mạnh trong yếu nói: "Được làm vua thua làm giặc. Triều đình chính là như vậy, tài nghệ ta không bằng người, Nhan công tử không cần rủ lòng từ bi, tới cứu mạng ta."

Nhan Thanh bất động như núi, coi như không để ý tới sự tùy hứng của hắn. Y như đang chìm đắm trong thế giới của mình, trầm mặc nhìn những vết máu loang lổ trên người Giang Hiểu Hàn, giống như muốn khắc những vết máu kia vào lòng mình.

Y trầm mặc hồi lâu, đến khi cơn giận giả tạo này của Giang Hiểu Hàn tiêu tan hết, trong lòng hắn bắt đầu kinh hoảng, y mới mở miệng.

"Xin lỗi."

Giang Hiểu Hàn sửng sốt.

"Xin lỗi." Nhan Thanh lặp lại một lần.


Lần này Giang Hiểu Hàn nghe rõ. Hắn ngơ ngác nhìn Nhan Thanh, đôi mắt đã lâu không gặp ánh sáng phủ lên một tầng sương mù, dưới ánh sáng le lói, không nhìn rõ được vẻ mặt của Nhan Thanh.

"Ta từng đáp ứng huynh, có muốn kết bạn với huynh hay không, là dựa vào mắt nhìn của ta, cũng sẽ nghe huynh nói... Là ta không làm được."

"Là ta không tiếp tục nghe huynh nói, cũng không biết tự suy ngẫm."

Giang Hiểu Hàn bỗng siết chặt tay áo Nhan Thanh.

Chuyện này sao có thể là Nhan Thanh sai, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Đây rõ ràng là lỗi của hắn, có bảo hắn là kẻ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn cũng không oan uổng. Nhan Thanh chỉ không muốn thông đồng làm bậy với hắn, sao có thể sai được.

Giang đại nhân thuộc hết sách thánh hiền, thơ từ ca phú gì cũng học được, nhưng lúc này đã mất hết khả năng ăn nói. Hắn không nói ra được câu nào, suy đi tính lại, chỉ còn dư lại một câu: "Không phải thế."

"Những ngày ở Côn Luân, ta rất nhớ huynh." Không biết có phải ảo giác của Giang Hiểu Hàn hay không, hắn luôn cảm thấy, trong sự bình tĩnh của Nhan Thanh còn mang theo chút tủi thân, "... Huynh không cần lo lắng, không ai biết ta đến đây."

Tựa hồ nhận ra Nhan Thanh không ăn cứng, Giang Hiểu Hàn bèn mềm giọng, như yếu thế mà nói: "... A Thanh, em về đi thôi."

Nhan Thanh không chịu nổi khi nhìn dáng vẻ này của hắn, uy thế lúc trước y dùng để ép Giang Ảnh tựa hồ bị Giang Hiểu Hàn hòa tan bằng sạch, khiến y trở lại vẻ ôn hòa nhu thuận của bình thường.

Nhan Thanh nâng mặt hắn, cố gắng nhìn ra suy nghĩ của hắn từ vẻ mặt. Y thở dài: "Hiểu Hàn, rốt cục thì huynh đang sợ điều gì?"

Giang Hiểu Hàn nghẹn lời. Y cũng không giải thích được rõ ràng, chỉ là theo bản năng cảm thấy Nhan Thanh trong sạch thuần khiết như vậy, không nên bị dính vào vũng nước bẩn này.

"Ta..." Giang Hiểu Hàn nắm lấy tay Nhan Thanh theo bản năng, khẩn trương mà nuốt nước bọt, khó khăn giải thích băn khoăn trong lòng cho đối phương: "...Ta chỉ sợ, sợ em giống như ta, thân bất do kỷ mà tiến vào ván cờ này."

"Cho dù có thật sự như vậy cũng có sao?" Nhanh Thanh chưa nhắc đến ngọc bài ảnh vệ, y lần này chỉ đơn thuần muốn gặp Giang Hiểu Hàn. Lòng y mềm mại, đầu quả tim đau xót, viền mắt đỏ lên: "... Huynh nói thạt lòng, nếu như người rơi vào tình cảnh này là ta, huynh sẽ làm thế nào?" 

Giang Hiểu Hàn theo bản năng định nói hai việc không giống nhau, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt xuống. Nếu đổi vị trí, hắn nhất định sẽ dùng toàn lực, như vậy mới xứng với tình cảm của hắn. Nhưng Nhan Thanh thì khác. Giang Hiểu Hàn luôn biết rõ, năng lực và kiến thức của đối phương không hề kém hắn, là người có thể cùng hắn sóng vai tiến lên.

___ Là hắn cảm thấy mình không xứng với hi sinh của Nhan Thanh. Nói dễ nghe, là hắn thương Nhan Thanh; mà khó nghe thì là chính hắn không đủ tín nhiệm với đoạn tình cảm này.

Giang đại nhân không trả lời được, tự dẫn mình vào ngõ cụt. Hắn dần có lại sức, thần trí cũng thanh minh hơn chút, lúc nhìn về phía Nhan Thanh, theo bản năng mà có chút chột dạ.

Giang đại nhân không quen bộc bạch, mỗi lần muốn hắn nói cái gì, hắn cũng cảm thấy khó khăn như ai tính đòi mạng hắn vậy.

"Ta chỉ cảm thấy, em hẳn sẽ không thích những chuyện câu tâm đấu giác này." Giang Hiểu Hàn cụp mắt, hơi run tay, nắm lấy tay Nhan Thanh, cười tự giễu: "Em thuần khiết như vậy, không nên bị phiền lòng vì chút chuyện này."

"Trước đây ta không hiểu, vì sao sư phụ lại muốn ta xuống núi." Nhan Thanh nói: "Hiện tại ta bỗng hiểu ra, hồng trần vạn trượng, khói lửa nhân gian... Người có thất tình lục dục, trên cõi đời này, chỉ cần sống ắt có phiền lòng, những chuyện vặt vãnh thường ngày mà chân thực. Nếu như không có ràng buộc, không hề cảm thấy ưu phiền, chỉ có thần tiên."

"Ai nói không phải." Giang Hiểu Hàn không muốn thấy y khổ sở, lại vì đã có lại chút tinh thần, hắn bèn cười với y: "Trong lòng ta, A Thanh còn hơn cả trích tiên trên thiên cung."

"Ta không phải thần... Người sẽ động tâm, mà tâm lại là thứ không thể kiểm soát." Nhan Thanh không cho hắn cơ hội cợt nhả, y nhìn Giang Hiểu Hàn, chỉ như lo rằng đối phương nghe không rõ, y nghiêm túc, nói từng chữ từng chữ: "Thần yêu thế nhân, còn ta chỉ yêu huynh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui