“ Xin chào, sự việc ngày hôm qua là do sự chưa chu đáo của tôi, tôi đã chưa hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình, mong phụ huynh bỏ qua. Gia đình của A Tuấn cũng không muốn làm lớn việc này nữa, tôi mong chúng ta sẽ kết thúc nó trong hòa bình.”
“ Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, dù sao chuyện này cũng chỉ là chuyện của những đứa con nít, hôm qua là do tôi không đúng, tôi suy nghĩ chưa thấu đáo nên có những lời lẽ không hay, mong hai người thông cảm.”
Trí Cương cũng nhanh chóng đứng dậy lên tiếng, giọng điệu ông ta chín phần đều là sự kính nể và khiếp sợ.
Uyển Chi càng nghe càng khó hiểu, rõ ràng hôm qua ông ta là người phản ứng mạnh mẽ nhất, một hai đổ lỗi cho Tiểu Đồng nhà cô, vậy mà bây giờ lại muốn mọi chuyện kết thúc trong yên bình sao.
Uyển Chi nhìn sang Hoắc Trương, thấy gương mặt anh vô cùng nghiêm nghị nhìn ông ta, ánh mắt cứ như đang muốn xuyên lũng cả người của lão vậy.
Biết rằng Uyển Chi đang nhìn mình, anh ta nhanh chóng lật mặt, nhìn cô với ánh nhìn âu yếm, có chút cưng chiều.
Uyển Chi bĩu môi, không thèm quan tâm đến tên dở hơi này nữa, cô nhìn giáo viên và Trí Cương rồi lên tiếng.
“ Thật sự nếu anh muốn như vậy thì tốt quá, xem như mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, về phần vết thương, chúng tôi sẽ hoàn toàn chi trả toàn bộ chi phí, thật lòng xin lỗi anh.”
Uyển Chi thành ý đáp, dù sao chuyện này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nếu có thể dừng lại trong yên bình thì quá tốt.
Còn về vết thương của Trí Cương, Hoắc Trương đánh người ra nông nổi như vậy, ít nhất phía cô cũng phải chi trả chi phí để thể hiện thành ý.
“ Không cần đâu… Thật sự là lỗi của tôi, nếu không phải do tôi ăn nói linh tinh, thì Hoắc Tổng đã không ra tay, thật sự là lỗi của tôi.
Trí Cương xua tay nói, hắn sao dám để Uyển Chi chịu trách nhiệm chứ, ánh nhìn của Hoắc Trương dường như nói lên tất cả, chỉ sợ nếu không giải quyết khôn khéo nhất định Hoắc Trương sẽ xuyên chết hắn.
Uyển Chi nhìn Trí Cương, sau đó nhìn Hoắc Trương thở dài, cô không phải đồ ngốc, ít nhất cũng hiểu được thái độ của Trí Cương là đang dè chừng Hoắc Trương, đáng lẽ từ đầu cô không nên đem theo anh ta.
“ Được, nếu anh đã nói vậy thì thôi, chúng tôi xin phép về trước.”
Uyển Chi và Hoắc Trương cùng nhau ra ngoài, khi lên đến xe Uyển Chi nghiêm túc nhìn Hoắc Trương.“ Có ai đi giảng hòa mà dùng ánh mắt như dao găm như anh không?”
Hoắc Trương nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, thoáng chốc bật cười, không ngờ vì chuyện này mà cô lại chủ động nói chuyện với anh.
Nhìn mặt của cô lúc này rất đáng yêu, khác hẳn với Uyển Chi nhút nhát của trước kia.
“ Em đúng là thay đổi nhiều quá.”
Hoắc Trương giúp Uyển Chi vén lọn tóc phủ trước mặt cô ra sau tai, nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp này, cô rất thích hợp với câu “ gái một con trông mòn con mắt.”
Uyển Chi bị ánh nhìn của Hoắc Trương làm cho đơ ra vài giây, tim cô lúc này đập rất mạnh, đây chính xác là cảm giác của năm năm trước, cái cảm giác của những ngày đầu khi Hoắc Trương dịu dàng với cô.
Không được Uyển Chi tỉnh táo lên- Uyển Chi tự chấn an mình, cô không thể chỉ vì một hành động nhỏ này mà lơ là cảnh giác được, năm năm qua những gì cô trải qua là vô cùng kinh khủng, chính những thứ đó đã tôi luyện lên một Uyển Chi như ngày hôm nay.
Ở tuổi mười tám, trong khi bạn bè đồng chang lứa đang bắt đầu cuộc sống ở đại học, thì cô phải tạm ngừng một năm vì lỡ mang thai, trong một năm đó Uyển Chi trải qua vô vàng áp lực, áp lực lần đầu làm mẹ, áp lực với chính cha mẹ của mình, cô cảm thấy bản thân chính là gánh nặng của họ.
Sau khi sinh xong Uyển Chi có dấu hiệu trầm cảm nhẹ, cũng may bà Tạ phát hiện kịp thời, nếu không cô cũng không dám tưởng tượng tình cảnh của bản thân lúc này như thế nào nữa.
Uyển Chi quay mặt ra ngoài cửa sổ, cô né tránh ánh mắt của anh, cô không muốn bản thân mắc lại sai lầm của quá khứ.
Hoắc Trương cũng không nói gì, anh bật bản nhạc mà cô thích, sau đó cả hai cùng nhau đi về.
Khi đến Tạ gia, Uyển Chi cứ như vậy mà bước xuống xe mặc kệ Hoắc Trương.
“ Anh có thể gặp con không?”
Hoắc Trương nhìn Uyển Chi, anh muốn gặp Tiểu Đồng, nói đúng hơn là anh muốn cùng cô và Tiểu Đồng tái hiện cảnh buổi sáng, một nhà ba người bên cạnh nhau.
“ Không được.”
Uyển Chi hất tay Hoắc Trương ra, sau đó đi thẳng vào bên trong, anh đứng đấy nhìn cô dần đi khuất, thở dài trở lại trong xe.
“ Tôi muốn gặp Trí Cương.”
Anh với ai đó trong điện thoại, sau đó lái xe rời đi.
Uyển Chi đi vào trong, thấy Tiểu Đồng đang cùng ông ngoại xem tivi, không cần phải đi học khiến Tiểu Đồng rất vui, miệng cười không khép lại được.
Vừa thấy Uyển Chi về, Tiểu Đồng liền chạy đến ôm lấy cô, đôi mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm Hoắc Trương.
“ Mẹ ơi, chú đẹp trai đâu rồi ạ.”
Tiểu Đồng thất vọng khi không nhìn thấy anh, cô bé ríu rít hỏi Uyển Chi, cứ tưởng sau khi đến trường thì mẹ và chú đẹp trai sẽ cùng nhau trở về nhà ngoại chứ.
“ Chú ấy bận nên về rồi.”
Uyển Chi xoa đầu con gái thầm trách số cô sao lại khổ thế, đẻ đứa con đau đến chết đi sống lại, vậy mà hở tí là con bé này lại hỏi về Hoắc Trương, còn theo chung phe với Hoắc Trương nữa chứ.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...