“ Này Hoắc Trương cậu có dự định gì cho tương lai không?”
Đột nhiên một cậu bạn không khỏi tò mò mà hỏi anh, đa phần mọi người đều biết dự định tương lai của nhau, chỉ có mình Hoắc Trương là đã biến mất suốt thời gian qua nên chẳng ai biết gì về anh.
“ Tôi sẽ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
”
Hoắc Trương cũng không giấu diếm gì, anh lớn hơn họ hai tuổi, sự trải đời cũng nhiều hơn, anh sẽ có những lối đi khác biệt, việc tiếp quản việc kinh doanh của gia đình không phải vì anh là một kẻ ăn bám mà thật ra anh là một người rất tài giỏi trong việc kinh doanh, từ khi anh 16 tuổi ông đã huấn luyện cho anh rất nhiều để đảm bảo anh là một người thừa kế tốt.
“ Gia đình cậu làm gì thế?”
“ Bar.
Nếu có dịp mong các cậu ghé sang chơi.
”
Mọi người đều há hốc, không ngờ anh lại có thể làm chủ của một quán bar, đúng là ngưỡng mộ thật mà, chẳng trách tính cách của anh lị mạnh mẽ như vậy, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Nhưng họ đâu biết rằng anh không phải chỉ tiếp nhận một quán bar, anh đây tiếp nhận một chuỗi hệ thống bar bật nhất cả nước, tương lai anh còn muốn mở rộng nhiều hơn nữa.
Hoắc Trương chỉ im lặng nghe họ nói, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn Uyển Chi, đưa cô đặt hết vào mắt của mình.
“ Này rượu của cậu hết rồi kìa.
”
Hạ Tịnh đưa đến cho anh một ly rượu mới, Hoắc Trương nhanh chóng từ chối, thật tình anh không thể nào có cảm tình với cô gái này.
Mọi người lại nghĩ anh không muốn uống rượu liền không đồng tình, hôm nay là buổi tiệc của lớp, ai cũng nhất định phải uống.
Hoắc Trương thấy mọi người nói quá thì cũng nhận lấy ly rượu, một ly rượu cũng chẳng có gì to tác cả, anh được hết người này đến người khác mời rượu, ly rượu trên tay cũng nhanh chóng hết.
Bên này Uyển Chi cũng chẳng khá hơn, ly rượu của cô cũng đã hết, cô trò chuyện với mọi người rất vui vẻ, mọi người còn rủ nhau khiêu vũ nhưng Uyển Chi không biết nhảy nên đành ngồi xuống nhìn mọi người.
Âm nhạc du dương, từng cặp trai gái nắm lấy tay nhau đung đưa theo điệu nhạc, ánh sáng dịu lại thêm chút nữa mờ mờ ảo ảo.
Đột nhiên Uyển Chi cảm thấy trong người có chút khó chịu, hình như có gì đó không đúng, cả người cô nóng râm rang, đầu lại choáng, cô biết cảm giác lúc này của mình là gì, cô bị hạ thuốc rồi, nhìn ly rượu trên bàn, chẳng lẽ là Trịnh Hào, không được cô phải rời đi trước đã.
Uyển Chi cố gắng đi ra khỏi căn phòng ấy, mọi người đang phiêu theo điệu nhạc đương nhiên cũng không để ý đến cô, chỉ có Hoắc Trương là nhìn thấy dáng vẻ lạ lẫm của cô, anh ngồi cách cô một đoạn không xa, khi thấy cô đứng dậy rời đi, anh cũng đuổi theo phía sau.
Uyển Chi khó nhọc bước vào một căn phòng, căn phòng này cùng tầng với phòng diễn ra buổi tiệc, bọn họ đã bao cả tầng này đương nhiên những căn phòng này đêm nay cũng sẽ không có người sử dụng.
Cả người Uyển Chi nóng rần rần, cái cảm giác ngứa ngáy rất khó chịu cứ như là có côn trùng đang cắn cô vậy, Uyển Chi cào cấu da thịt hy vọng có thể đỡ bớt phần nào, cả người cô ửng đỏ, cô co ro người lại nước mắt đã rơi thật sự cô quá khó chịu rồi.
Hoắc Trương đẩy cửa đi vào bên trong, anh cũng không biết tại sao cô lại như vậy, chẳng phải buổi tiệc vẫn còn đang diễn ra sao.
Căn phòng tối đen, Hoắc Trương đóng cửa phòng lại, bật đèn lên, khi nhìn thấy dáng vẻ của Uyển Chi ở hiện tại làm anh không khỏi lo lắng, cô cứ liên tục cào cấu vào da thịt, nước mắt không ngừng chảy.
Khi thấy ánh sáng bật lên, Uyển Chi hoảng hốt nhìn về phía trước, Hoắc Trương đang trước mặt cô, anh nhìn cô, cô không muốn anh nhìn thấy cô của lúc này, quần áo xộc xệch tóc tai rối bù.
Nhưng Hoắc Trương không quan tâm, anh đi đến cởi áo vest bên ngoài ra khoác lên cho cô, khoảnh khắc Hoắc Trương chạm vào cô, tim Uyển chi đập rất mạnh, cô muốn anh, cảm giác như chỗ mà anh chạm vào rất thoải mái.
Hoắc Trương dường như cũng nhìn ra điều gì đó, kẻ lăn lộn ở môi trường quán bar như anh làm sao có thể không hiểu được, cô là đã bị trúng thuốc, chết tiệc ai dám hạ thuốc cô chứ.
Uyển Chi không thể kiểm soát được lí trí của mình nữa rồi, loại dược đấy rất mạnh, dường như là loại mạnh nhất trên thị trường, Uyển Chi đưa tay kéo anh sát lại gần mình nhưng Hoắc Trương đã nhanh hơn một bước, anh nắm chặt lấy tay cô, ôm cô vào trong phòng tắm, ở khoảng cách gần như vậy anh còn nhìn thấy được rãnh ngực mê người của cô.
Uyển Chi được anh ôm, cô không hề an phận, cô đưa tay tháo cúc áo sơ mi của anh khiến anh bất lực, anh đã muốn không làm tổn hại đến cô rồi mà cô cứ liên tục khiêu khích anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...