Hiểu Hàm từ từ mở mắt ra, hiện giờ đầu của cô có chút đau đớn, nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể cô khỏe lên rất nhiều.Thân thể của cô đã lâu rồi chưa thấy nhẹ nhàng như thế, từ khi phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối 3 tháng vào hóa trị đối với cô như sống địa ngục, thân thể cô càng gầy yêu xanh xao và rồi đến cử động còn khó khăn mà.
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra với cô nữa, rõ ràng là cô đã chết, nghĩ đến đây làm cô thấy giật mình:
-Bàn tay này sao bàn tay này lại như vậy?
Cô nhớ rất rõ ràng, khi biết mình bị ung thư bác sĩ đã không ngừng vào hóa trị cho cô tóc thì rụng dần còn tay chân thì đầy những vết bầm do truyền dịch. Còn bàn tay này rất đẹp so với tay cô hồi trước còn đẹp hơn, bàn tay nho nhỏ,nước da trấn trẻo mịn màng. Còn tóc tóc cô khi nào dài như vậy? Lúc trước do phải lăn lộn làm ăn cô đã không để dài nữa mà cắt ngắn để tiện làm việc,còn bây giờ tóc suông dài óng mượt.
Như ý thức được chuyện kì lạ Hiểu Hàm liền ngẩn đầu nhìn xung quanh, khung cảnh này thật quen thuộc, đây là bệnh viện tư nhân có tiếng mà mấy tháng trước cô đã nhập viện đây mà.
Hiểu Hàm càng nghi hoặc, cô tháo dịch truyền trong tay chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhìn vào trong gương Hiểu Hàm không biết dùng từ gì miêu tả. Khuôn mặt trong gương không phải là cô, mà là cô gái trẻ tầm 20 tuổi. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, mày cong, môi và làn da có phần nhợt nhạt do vết thương trên đầu, mái tóc đen dài, suông mượt cắt tỉa thành chiếc lá nhìn rất trẻ trung, xinh đẹp.
Hiểu Hàm mặc dù bận trăm công ngàn việc nhưng thú vui đọc sách vẫn có. Và tình huống trước mắt này cô biết mình đã sống lại rồi, sống lại vào thân xác một cô gái trẻ. Cô vừa mừng đến khóc vừa buồn. Mừng vì cô sống lại được rồi. Nhưng buồn vì cô gái trong thân xác này đây có lẽ đã chết. Cô nhìn gương thật lâu thầm hứa với lòng sẽ sống thật tốt vì cô cũng như cô gái này. Và còn vì hai kẻ hại chết cô nữa, cô sẽ không để họ được sống yên ổn. Cha mẹ Hàm nhi sẽ dành lại nơi yên nghĩ cho hai người, hãy chờ con.
Hiểu Hàm ngây ngốc trong bệnh viện đến chiều cũng không thấy thân nhân cô gái này. Đợi mãi cũng có y tá đem đồ ăn và thuốc uống cho cô.
Cô y tá này nhìn cô với ánh mắt kì lạ như khinh bỉ nhưng không dám lộ ra nhiều, có vẻ cô ta còn có chút sợ hãi. Hiểu Hàm mặc kệ cô y tá đó, cô ăn phần cơm của mình sau đó là uống thuốc.
Trưa nay cô có ra ngoài phòng bệnh thấy có ghi bệnh nhân phòng này tên Triệu Hiểu Hàm cùng tên nhưng khác họ với cô còn thời gian bây giờ là 22/11/2014 cách thời gian cô chết đúng 7 ngày .Cô không ngờ mình trôi trong không gian lơ lửng kia thời gian dài vậy mà ở hiện tại chỉ có 7 ngày thôi.
Hiểu Hàm không quá lo lắng bị phát hiện dù gì cô cũng bị thương ở đầu, cứ giả vờ mất trí vậy.
Ăn xong Hiểu Hàm nằm xuống bật TV xem tin tức, cô biết cái chết của cô chắc chắn sẽ kinh động báo giới, từ khi cha mẹ cô mất, 15 tuổi cô phải lăn lộn với thương trường có được thành tựu như hôm nay đương nhiên là người ta vô cùng ngưỡng mộ, giải trí Lâm thị với sự quản lí của cô từng bước vững mạnh, những ngôi sao đoạt giải ảnh hậu, ảnh đế biệt hiệu nam thần cũng không ít. Bên cạnh cô còn có thư ký Lương người đồng niên với ba cô, nhưng chấp nhận đứng phía sau gánh vác mọi chuyện cho cô, nhắc đến ông cô thấy thật buồn bã, ông như người cha thứ hai của cô vậy, nếu biết cô bị lừa gạt dâng Lâm Thị cho sói thế này chắc ông đau lòng lắm.
Phía màn hình TV truyền hình TSI đưa tin:
Chào các bạn! Chúng tôi đang đứng tại tang lễ của Tổng giám đốc Lâm Thị. Chaò hẳn các bạn đã biết, ngày 15 thang 11 vừa qua tại bệnh viện X…Tổng giám đốc Lâm Thị đã về nghĩ cuối cùng. Được biết cô Lâm Hiểu Hàm mất vì ung thư không chữa kịp..Ai cũng biết cô là thiên tài giới kinh doanh….Hôm nay dự tang lễ của cô có chồng sắp cưới của cô Ảnh đế Đỗ thiên Vũ, anh ấy đang vô cùng đau khổ,cổ phiếu Lâm Thị đang tuột giá….Nguồn mới đưa tin Đỗ ảnh đế sẽ tiếp quản chức tổng giám đốc tạm thời vủa Lâm Thị…
Hiểu Hàm càng nghe càng uất hận, hắn ta lại diễn trò bi thương này. Mặc dù chuẩn bị tâ, lý sẵn nhưng cô không kiềm nén được tim mình đang dâng lên nổi oán khí. Cô muốn tức tốc, đem hai kẻ khốn nạn kia mà giết chết. Nhưng cô cũng kịp kiềm lại khó khăn lắm cô mới sống lại được cô không muốn hủy cuộc đời mình, cô không để họ chết dễ dàng như vậy.
Có tiếng mở cửa Hiểu Hàm vội tắt TV, cô nghĩ chắc người thân của khối thân thể này đến rồi.
Cửa phòng hé ra, Hiểu Hàm nhìn về nơi đó, xuất hiện là người đàn ông vô cùng tuấn mĩ, khuôn mặt như điêu khắc, mày kiếm, đôi mắc sắc bén nhưng rất trong trẻo, đôi môi bạc nhìn rất cuốn hút. Anh rất cao, mặc vest chân mang đôi giày số lượng có hạn mà tháng trước nhà thiết kế Willson đã công bố tại tuần thời trang nam Paris. Hiểu Hàm đứng hình trong giây lát sau đó cô quay mặt sang chỗ khác cô có cảm giác anh ta khá nguy hiểm. Nhưng khuôn mặt này nhìn cũng khá quan mắt.
Người đàn ông tuấn tú kia bước vào nhìn Hiểu Hàm thật lâu, đôi mày kiếm nhíu chặt. Người đàn ông lạnh lùng chất vấn:
-Triệu Hiểu Hàm cô diễn trò xong chưa? Nói nhanh. Đừng lãng phí thời gian của tôi
Hiểu Hàm quay đầu lại nhìn người đàn ông phát ra giọng nói lạnh lùng nhưng không giấu được tia chán ghét kia.
Cô xoa mi tâm của mình để cố gắng tìm kiếm kí ức còn soát lại của khối thân thể này. Nhưng mọi thứ vô ích. Cô chẳng nhớ gì cả.
Âm thanh trong trẻo của cô vang lên:
-Anh là ai? Tôi không biết anh nói gì. Nhưng xin lỗi tôi không biết anh.
Âu Dương Hạo nhíu mày thật. Sau đó khuôn mặt chuyển sang nụ cười nguy hiểm.
-Triệu Hiểu Hàm cô giỏi lắm lại giả vờ mất trí không nhận ra tôi là ai? Tôi nhớ không lầm vài hôm trước cô còn bò lên giường của tôi mà? Hôm nay lại dùng chiêu tự tử này buộc tôi đến thăm cô. Bây giờ không nhận ra lại muốn lạt mềm buộc chặt sao? Cô quá mơ tưởng rồi đó. Nhờ Hiểu Vân lên tiếng khuyên tôi mới đi thăm cô, nếu không thì cô nghĩ tôi muốn đến đây sao?
Triệu Hiểu Hàm càng nghe càng muốn đánh cho tên này một phát. Anh ta thật quá ảo tưởng. Cô có biết hắn là ai đâu mà giả vờ .Chỉ là không ngờ Trương Hiểu Hàm này quá bạo dạn, lại leo lên giường người đàn ông này nữa . Hiểu Hàm biết đuối lí, nhưng không thể để người đàn ông này đắc ý như vậy. Trước kia mặc kệ Triệu Hiểu Hàm ra sao nhưng bây giờ cô ấy là cô, cô không muốn thiệt thòi như cái kiếp trước nữa, đặc biệt là sự thương hại của người mang tên Hiểu Vân và người đàn ông này:
- Anh cho anh là ai? Nhìn cũng không có gì đặc biệt .Tôi không rãnh thời gian để mà giả vờ với anh, anh không thấy mọi thứ anh quá ảo tưởng rồi sao? Tôi không biết trước kia giữa tôi và anh xảy ra chyện gì nhưng bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh. Anh nếu không có thời gian gặp tôi, tôi cũng không có thời gian tiếp đãi anh.
Nói xong cô không đợi Âu Dương Hạo trả lời đã lấy điện thoại nhờ y tá dẫn anh ta ta ra ngoài để cô nghĩ ngơi.
Âu Dương Hạo nhìn chuỗi hành động liên tiếp của Hiểu Hàm mà vô cùng kinh ngạc. Anh thầm nghĩ:
-Triệu Hiểu Hàm lẽ nào không nhận ra anh là ai? Không giống giả vờ chút nào. Nếu là diễn thì cô ta đã diễn thành công rồi, Cách nhìn của cô với anh cũng đã thay đổi, Không có sự mê luyến nào, ánh mắt cô trong veo nhưng chứa sự lạnh lùng. Bản thân anh cũng là người lạnh lùng nhưng cũng không phải lúc nào cũng thế, chỉ là anh không thích Triệu Hiểu Hàm nên mới không cho cô sắc mặt tốt thôi. Chẳng lẽ cô ta bị mất trí thật? Càng nghĩ anh càng tin Triệu Hiểu Hàm mất trí. Nhưng anh muốn xác nhận lại từ bác sĩ.
Từ phòng bệnh đi ra Âu Dương Hạo cứ mông lung suy nghĩ. Anh đi đến phòng làm việc cùa Tống Tử Kình bác sĩ chuyên khoa não và là bạn thân của anh, để xác nhận mọi việc.
Nếu là ai nói thì anh không tin, nhưng anh không thể nghi ngờ cách làm việc của Tống Tử Kình được, anh ta là một bác sĩ trẻ tài năng tốt nghiệp từ Pháp tuổi mới 27 nhưng giữ trong tay là tấm bằng Tiến Sĩ Khoa thần kinh.
Âu Dương Hạo đẩy cửa vào phòng của Tống Tử Kình. Lộ ra khuôn mặt vị bác sĩ trẻ tuổi tuấn tú hòa nhã. Nhìn thế thôi nhưng Âu Dương Hạo biết anh ta cũng không phải là một nhân vật tầm thường. Gia tộc anh ta ở cái thành phố A này có truyền thống về kinh doanh cũng giàu có không kém gia tộc họ Lý chỉ là anh ta không thích kinh doanh mà một lòng theo đuổi ngành y này.
Tống Tử Kình nhìn người bạn thân đến gặp mình thì vô cùng ngạc nhiên. Anh mỉm cười hỏi Âu Dương Hạo:
-Ngọn gió nào đẩy anh đến đây vậy Hạo. Tôi nhớ không lầm một minh tinh như anh không hẹn người đẹp thì cũng chụp hình đóng phim,bận đến sức đầu mẻ trán luôn mà. Còn thời gian rãnh rỗi mà đến thăm tôi.
Âu Dương Hạo nghe sự châm chọc của Tống Tử Kình cũng lười đáp lại:
Đúng vậy! Anh là một diễn viên biệt hiệu Nam Vương. Trong cái giới giải trí hỗn tạp này để đi được đến hôm nay anh chỉ nhờ vào sức lực của mình, bỏ qua gia tộc của mình chạy theo sự đam mê của sân khấu. Anh cũng giống như anh ta thôi, chỉ là không nhàn nhã được như anh ta.
-Cậu còn giỏi châm chọc tôi. Mau đi kiếm cô nào hẹn hò đi không thì không cô nào thèm một ông chú chỉ thích nghiên cứu não bộ như cậu.
Nghe đến mấy vấn đề này mà đầu óc của Tống Tử Kình ảo não:
-Cậu không biết tôi sợ phụ nữ như thế nào à? Đeo bám không rời. Còn cái hôn ước kia tôi vẫn còn đang trốn ai lại dạy dột nhảy vào phiền phức chứ. Tôi không có phước phần như cậu có được hôn ước với Triệu Hiểu Vân mà còn lại được Triệu Hiểu Hàm yêu thích không rời.
Nhắc đến Triệu Hiểu Hàm Âu Dương Hạo bộng dưng nghiêm giọng:
-Tống Tử Kình tôi đến để hỏi cậu một vấn đề?
Hiếm khi thấy Âu Dương Hạo gương mặt như thế. Tống Tử Kình cũng rất tò mò:
-Chuyện gì mà sắc mặt cậu nghiêm trọng thế?
Âu Dương Hạo đem vấn đề thắc mắc trong lòng về trí nhớ của Triệu Hiểu Hàm.
Nghe đến đây Tống Tử Kình vô cùng bất ngờ. Anh không ngờ Âu Dương Hạo quan tâm đến Triệu Hiểu Hàm như thế, rõ ràng Hạo ghét cô ta vô cùng, anh ta đã có hôn ước với Hiểu Vân chị cùng cha khác mẹ với cô ta, Hiểu Hàm biết nhưng lại quấn không ngừng, chỉ là Hạo không thích cô ấy, mà có cảm tình với Hiểu Vân hơn? Không nhịn được sự tò mò anh liền hỏi:
-Cậu khi nào quan tâm Triệu Hiểu Hàm như vậy, động tâm à!
Vấn đề này hỏi ra cũng là Âu Dương Hạo bất giác giật mình: Anh tại sao quan tâm cô ta như thế? Cô ta nhớ hay không thì mặc kệ cô ấy, hôn ước của mình và Hiểu Vân đã định như vậy cô ta có giả vờ cũng chẳng được gì? Nhưng ánh mắt trong veo kia…
-Không việc gì. Cậu biết sau này tôi kết hôn với Hiểu Vân, cô ta về sau là em vợ tôi tôi cũng phải chiếu cố đôi chút. Dù gì cô ta còn quay lại giới giải trí, báo giới đang cố moi tin từ cô ta, trí nhớ như thế sao mà ứng phó được. Huống hồ chuyện này liên quan đến tôi và Hiểu Vân tôi không muốn rắc rối đến mình.
Tống Tử Kình nghe nói cũng hợp lí, nên không suy nghĩ nhiều, anh không chú ý đến vẻ mặt kì lạ của Âu Dương Hạo. Vui vẻ đáp lại:
-Người anh em cậu đừng lo lắng, đầu cô ta bị đập mạnh xuống gạch nên máu ứ đọng đó cũng là nguyên nhân mà cô ta mất trí .Chỉ là cục máu này lành tính, không nguy hiểm gì, thời gian uống thuốc sẽ dần khôi phục lại trí nhớ thôi.
Nghe đến đây Âu Dương Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra. Anh cũng không chú ý đến hành động của mình mà chỉ thầm nghĩ: Triệu Hiểu Hàm tôi nghĩ cô nên nhanh hồi phục lại để giải quyết tàn cuộc cho mình. Anh không nhận ra thâm tâm của anh không hề muốn Hiểu Hàm khôi phục trí nhớ.
CHƯƠNG 3: THÂN THẾ-QUYẾT ĐỊNH
Hiểu Hàm nằm trên giường bệnh, ánh mắt cô mông lung về phía xá xăm. Hai ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều: nghĩ về hai kẻ đã hại cô chết, nghĩ đến cách trả thù và đoạt lại tài sản và cũng nghĩ về thân thế của Triệu Hiểu Hàm.
Chuyện là hôm trước có người nhà Triệu Hiểu Hàm đến thăm, không ai khác ngoài cô giúp việc đến để đưa quần áo cho cô, cô dùng mọi cách mua chuộc và thế là biết được thân thế của mình.
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến làm cô thấy ảo não. Triệu Hiểu Hàm này rắc rối hơn cô tưởng:
Triệu Hiểu Hàm sinh ra trong gia tộc nhà họ Triệu, Triệu Chí Dương tông giám đốc của công ty bất động sản Thiên Tân là cha cô. Gia đình này cô cũng có biết qua. Lúc trước đi ngoại giao thì cũng đã từng gặp mặt nhưng chưa hợp tác làm ăn bao giờ, mẹ cô là Thẩm Thiên Thủy vợ lẽ của Triệu Chí Dương, vợ cả là Lạc Thu Kiều cũng chính là mẹ của người tên Triệu Hiểu Vân do người đàn ông kia nhắc đến. Mà hắn ta thì cô biết khá rõ, khó trách quen mặt Nam Vương Âu Dương Hạo một trong nhưng ngôi sao nam có thực lực, bản lĩnh lẫn tiền bạc anh ta là ngôi sao thuộc công ty giải trí Lý thị. Anh ta xuất thân trong gia đình kinh doanh nhưng có đam mê nghệ thuật vì thế mà một thân một mình ra ngoài lập nghiệp. Từ Nhỏ Âu Dương gia và Lạc gia đã thân thiết. Nên Triệu Hiểu Dung từ nhỏ đã đính ước Âu Dương Haọ. Còn về Triệu Hiểu Hàm tuy con vợ lẽ nhưng không an phận ỷ vào sự nuông chiều Triệu Chí Dương mà trở nên điêu ngoa, đanh đá, cô ta không những thích Âu Dương Hạo mà còn bò lên giường anh ta. Nhưng Âu Dương Hạo chán ghét từ lâu vì cô ta cứ mãi đeo bám nên đuổi cô ta đi. Không ngờ báo giới, chụp hình được viết tràn lan tin tức: Hồ ly tinh quyến rũ chồng của chị… Triệu Hiểu Hàm cứ thế nháo lên, đòi tự tử thế là cô ta ngã cầu thang thật, chuyện sau đó thì cô thay cô ta gánh hết….
Hiểu Hàm càng nghĩ càng thấy cuốc sống sau này cón nhiều thứ phải làm:
Triệu Hiểu Hàm là diễn viên, người mẫu với cô trở thành cô ấy không thành vấn đề, từ nhỏ cô đã có đam mê với diễn xuất, bởi vì cha mẹ cô mất mà cô phải từ bỏ ước mơ của mình để đến với con đường kinh doanh, nếu nói về diễn xuất có lẽ cô có thể làm tốt, nhưng cô không vì thế mà bỏ đi con đường dành lại công ty của ba mẹ được. Nhưng điều quan trọng là, trước đó không lâu Triệu Chí Dương qua đời, công ty ông như rắn mất đầu cổ phiếu tuột giá, cổ đông đua nhau bán, thế là phá sản Triệu Hiểu Vân được Âu Dương gia đem về nuôi cộng thêm cô ta là diễn viên trẻ của giải trí Lý thị nên ăn uống không lo, nhưng còn triệu Hiểu Hàm vốn dĩ không có thực lực chỉ có mỗi xinh đẹp cộng thêm dính Scandal với Âu Dương Hạo, khiến fan quay lưng, cuộc sống gần như mất hết, cộng thêm không ai chống lưng cha mẹ đều mất nên rất thảm.
Nhưng Hiểu Hàm không mấy lo lắng tiền bạc cô không lo, vì lúc còn là Lâm Hiểu Hàm cô còn một khoản tiền gửi ở Thụy Sĩ, cô định thành lập công ty con ở Pháp, nhưng dự định chưa làm thì đã chết rồi. Nên số tiền đó vẫn còn ở Thụy Sĩ. Muốn trả thù thì cô e phải bắt đầu từ việc làm diễn viên rồi, tiếp cận được Đỗ Thiên Vũ thì mới dành lại công ty được. E là trước hết phải bắt đầu từ việc âm thầm mua cổ phần của Lâm Thị. Cô thầm nghĩ:
-Hứa Thanh Mỹ, Đỗ Thiên Vũ không ngờ trời cũng thương xót mà cho ta sống lại để đấu với hai người, con đường diễn xuất này các người cũng khó đi hơn rồi.
Nghĩ là làm, cô móc điện thoại Trương Hiểu Hàm mà hôm qua cô giúp việc đưa cho gọi đến ngân hàng Thụy Sĩ, đầu giây người đàn ông nói tiếng anh :
-Xin chào! Tôi là Jack. Tôi có thể giúp gì cho quý khách.
Hiểu Hàm cũng đáp lại bằng tiếng anh:
-Chào Jack, tôi Lâm Hiểu Hàm, tôi muốn anh chuyển số tiền của tôi vào tài khoàn 233xxxxx…
-Vâng. Xin cô hãy cho thông tin từ cô cũng như mật khẩu được không. Jack đáp lại bằng sự chuyên nghiệp.
-ok. Lâm Hiểu Hàm, 25 tuổi, Thành phố A. Mật khẩu là: 9044xxxxxx
-Chúng tôi đã nhập xong thông tin, tài khoản của quý khách là 3000USD. Chúng tôi sẽ gửi cho quý khách vào ngày mai. Quý khách vui lòng kiểm tra tài khoàn,
-Ok.Tks
Hiểu Hàm thở ra nhẹ nhõm:
Coi như cô đã thành công một nửa rồi.
Thầm nghĩ:
-Cũng đến lúc nên xuất viện, quay về công ty giải trí Lý Thị rồi.
Sau đó cô thoải mái dọn đồ ra khỏi bệnh viện.
Đường phía trước còn dài cô tự hứa với lòng sẽ không để mắc sai lầm như kiếp trước nữa. Nhưng cô không hề biết rằng chữ duyên chữ phận của cô lại bắt đầu nữa rồi
CHƯƠNG 4: XUẤT VIỆN- ANH TA LÀ AI? LÀ MƠ HAY THẬT
Hiểu Hàm làm thủ tục xuất viện rồi bước nhanh ra ngoài, cô không hề bỏ qua ánh mắt khinh bỉ chán ghét của những bác sĩ, y tá cũng như tiếng xì xào bàn tán, chế nhạo của những người có mặt ở bệnh viện này :
-Hồ ly tinh cướp chồng của chị gái, cô ta quả thật không biết xấu hổ cô ta còn mặt dày bước ra ngoài kìa. Y tá A lên tiếng.
-Đúng thế, làm diễn viên mà như cái bình hoa vậy. Cô không nghe nói nhà cô ta giờ phá sản rồi. Giờ không ai chống lưng cho cô ta, không chừng không lâu nữa bị đuổi khỏi showbiz rồi. Y tá B bổ sung thêm vài ý.
Mọi người cứ Cô ta thế này, cô ta thế kia đủ thứ lời lẽ xuyên tạc, Hiểu Hàm nghe hết tất cả chỉ là cô không để tâm đến thôi, bởi vì cô không còn là Hiểu Hàm trước kia nữa rồi. Cô lạnh nhạt nhìn những người xung quanh rồi quay lưng bước đi.
Hiểu Hàm không biết rằng có một ánh mắt luôn chú ý quan sát cô từ nảy đến giờ.
Tống Tử Kình quả thật rất bất ngờ về sự thay đổi của Triệu Hiểu Hàm. Anh tự hỏi:
-Cô ta là Triệu Hiểu Hàm sao? Khí chất đó tại sao có thể xuất hiện trên người được cho là đanh đá, điêu ngoa chứ? Còn ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt, dửng dưng như nhìn thấu cả thế giới đó là sao?
Tống Tử Kình càng nghĩ thì càng khó hiểu. Sau đó anh quay đi về phòng làm việc của mình. Không ai phát hiện rằng vị bác sĩ điển trai của họ hôm nay có vài phần khác lạ, đó chính là nét mặt hiện lên một ý cười thật tình hiếm thấy dành cho người khác phái. Mà Tống Tử Kình cũng không ngờ rằng anh lại có hứng thú với người phụ nữ mà nhiều người chán ghét.
Trở lại với Hiểu Hàm.
Cô xách đồ của mình ra trước cổng bệnh viện, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, sau đó khẽ nhắm mắt mà tận hường nắng ấm. Đôi môi khẽ mỉm cười nhưng khó trách có chút chua xót:
Lần trước khi đứng trước cổng bệnh viện này cô còn là chính cô, nhưng lần trở ra này thì bản thân từ đầu đến chân đều thay đổi cả rồi. Bản thân cô khi ấy không nghĩ rằng khi bước vào bệnh viện này thì mình sẽ chết và mất trắng tiền tài đến thân xác cũng thay đổi, giờ bước ra khỏi đây đã là một thân phận khác rồi. Thôi dù sao cũng đã sống lại, cô quyết không để những kẻ kia sống yên.
Như nghĩ thông suốt. Cô mỉm cười tự tin bước đi, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty nhà đất. Cô muốn mua cho mình một ngôi nhà, Triệu gia không thể ở lại rồi. Âu Dương gia đã mua nó lại để làm quà cho Triệu Hiểu Vân, cô cũng không nên mặt dày mà ở nhờ nhà người khác.
Xe chạy cũng rất nhanh đến công ty nhà đất Happy House. Hiểu Hàm bước xuống đi thẳng đến tiếp tân, yêu cầu gặp Tổng giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Tiếp tân công ty này có vẻ chuyên nghiệp. Cô ấy nhận ra Triệu Hiểu Hàm là nhân vật phong vân trên các tờ báo gần đây, nhưng chỉ là ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại tác phong chuyên nghiệp của mình. Rất nhanh tiếp tân đã liên hệ được với giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Do không hẹn trước nên Hiểu Hàm phải đợi 15p mới gặp được người bạn học đại học của cô.
Nhắc đến Nhạn Nhạn cô nhớ lại một số chuyện trước đây. Cô ấy là bạn hồi đại học của cô, gia đình không khá giả lắm nhưng bản thân lại rất có chí tiến thủ, đối xử với cô thật lòng năm cuối đại học được học bỗng sang Anh du lịch cô mất liên lạc luôn, hồi ấy cô và Nhạn Nhạn cũng khá thân, chỉ là có lần Nhạn Nhạn đã nói với cô rằng: Hứa Thanh Mỹ không đáng tin, nên đừng bị cô ấy lượt gạt. Lúc đó bạn thân cô rất tin tưởng người bạn từ thuở nhỏ của mình, nên tranh cãi với Nhạn Nhạn. Sau này khi Đỗ Thiên Vũ xuất hiện. Nhạn Nhạn lại khuyên cô không nên tin tưởng Đỗ Thiên Vũ, hắn là kẻ sở khanh, vụ lợi, có gian tình với Hứa Thanh Mỹ. Cô càng nghe càng không vui nên ghét luôn Chu Nhạn Nhạn, từ đó hai người không nói chuyện nữa.
Nghĩ đến đây cô lại thở dài: Nếu lúc trước cô tin tưởng vào lời nói của Nhạn Nhạn thì hôm nay…
Có tiếng bước chân đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Chu Nhạn Nhạn đi vào. Cô quan sát, đánh giá người ngồi ngồi trên hàng ghế của phòng chờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kia. Cô cũng không hiểu vì sao cô ấy đến tìm mình, nhân vật được mấy tờ báo săn lùng mấy hôm nay, Nhạn Nhạn nghĩ:
-Người nhìn an tĩnh như vậy, ai nói rằng cô ta điêu ngoa, đanh đá đây? Còn cướp chồng của chị nữa. Đúng là trên đời chuyện lạ không thiếu.Nhạn Nhạn khẻ mỉm cười:
-Chào Trương tiểu thư. Tôi giúp gì được cho cô?
Hiểu Hàm nhìn người bạn của mình. Trong lòng khó nén được kích động:
Cô không ngờ những năm nay không gặp Nhạn Nhạn lại trở nên xinh đẹp như vậy:
Mái tóc cắt ngắn cá tính, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, cô ấy mặt comple váy ngắn đôi giày cao gót đen, nhìn rất mạnh mẽ.
Nhưng cô biết bây giờ cô kích động cũng không được gì. Cô bây giờ đã là người khác rồi. Kìm nén cảm xúc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào Tổng giám đốc Chu, hôm nay đến không báo trước là tôi luống cuống mong cô bỏ qua. Tôi xin nói thẳng: Lần này tôi đến đây muốn tìm một ngôi nhà,một nơi yên tĩnh một chút…
Sau khi nói tất cả những yêu cầu của mình. Hiểu Hàm nhìn Chu Nhạn Nhạn xem phản ứng của cô ấy.
Chu Nhạn quả thật ngạc nhiên. Không ngờ Hiểu Hàm lại yêu cầu một ngôi nhà đơn giản như thế, với tính cách tin đồn của cô ta cộng thêm nơi ở này quả thật khác một trời một vực với nhà trước kia của cô ấy.Cô nghi ngờ đây không phải ngôi sao bình hoa trong mấy báo đang đăng. Nhưng cô nhanh chóng phục hồi tinh thần:
-Cô yên tâm ngôi nhà này yêu cầu không quá rắc rôi, tôi sẽ nhanh tìm cho cô, 2 ngày sau chắc chắn sẽ tìm được khí đó tôi sẽ liên lạc với cô.
Triệu Hiểu Hàm nghe đến đây thì vô cùng yên tâm. Cô bắt tay tạm biệt với Nhạn Nhạn sau đó rất nhanh đi đến khách King hotel để tìm phòng trú ngụ đêm nay.
Xe đậu trước cổng khách sạn, có phục vụ rất nhanh mở cửa cho cô. Đi nhanh đến quầy tiếp tân cô nhanh chóng đặt phòng.
-Thưa tiểu thư Triệu phòng của cô đã được đặt xong số phòng là 304. Mời cô đi về hướng thang máy sẽ có người hướng dẫn.
Triệu Hiểu Hàm mỉm cười với cô tiếp tân. Cô ta có phần bất ngờ vì Triệu Hiểu Hàm được mệnh danh là Hồ Ly tinh đua ngoa đang cười với cô ta. Cô trầm tư nhìn theo bóng của Hiểu Hàm.
Hiểu Hàm lắc đầu cười nhạt, cô không thể thay đổi cách nhìn thế giới này được, chỉ có thể đợi thời gian thôi.
Hiểu Hàm lên thang máy tiến tới phòng 304 có phục vụ hướng dẫn cô đi. Đi đến hành lang của Khách sạn cô đi qua một người đàn ông khá quen mặt đang đi cùng một cô gái trẻ trung xinh đẹp, gương mặt anh ta ửng đỏ như đang kìm nén cái gì đó, sau đó anh ta bị cô gái kia lôi vào trong phòng bên cạnh phòng cô. Người đàn ông cố gắng chống cứ để đẩy cô gái kia ra. Hiểu Hàm nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì cô sống 2 kiếp rồi coi như là cũng biết một số chuyện.
Cô cũng không quản nhiều đẩy cửa phòng đi vào sau đó nằm ngã lên giường. Cô không bật đèn lên chìm vào bóng tối đề suy nghĩ về ngày mai. Cô nghĩ ngày mai cô phải đi đến Giải trí Lý Thị để mà bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình. Nghĩ hồi lâu làm cô mệt mỏi thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu cô mơ màng trong cơn mộng. Hình ảnh xung quanh khá hỗn độn, Cô mơ thấy kiếp trước của cô mối hận thù của cô và Đỗ Thiên Vũ,Hứa Thanh Mỹ, còn mơ về ba mẹ mình đang đứng trên con tàu bị đắm kia ánh mắt thương yêu khuyên cô cố gắng sống tốt đừng phụ tấm lòng mà ông trời cho cô sống lại. Bây giờ kiếp nạn sinh tử của cô đã qua hạnh phúc tất đến, cha mẹ không thể theo cô nữa rồi, cái họ giúp cô chỉ đến đây, hy vọng kiếp sau vẫn làm cha mẹ cô.
Và sự mờ nhạt của một hình ảnh cô đơn, khóc trước mộ của cô.
-Là ai? Cô không kìm được bật thốt lên.
Sau đó bóng dáng đó chạy nhanh đến ôm cô, hôn lên môi cô kịch liệt làm cô như muốn tắt thở, sau đó người đó không ngừng gọi tên cô: Hiểu Hàm, Hiểu Hàm đừng bỏ anh. Sau đó trút hết đồ của cô ra mà chiếm hữu cô. Cuối cùng người đó tiến sâu vào cơ thể cô, như hòa cô làm một, người đó vận động nhẹ nhàng vì sợ cô đau, Hiểu Hàm không bài xích anh ta. Hai người cứ thế, cứ thế tiếp tục..
Là thật hay là mơ đây? Hiểu Hàm quả thật rất đau. Là thật hay mơ?
CHƯƠNG 5: TAM GIÁC TÌNH HAY TAM GIÁC THÙ HẬN
Hiểu Hàm thật đau. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao cô lại mơ giấc mộng xuân mà lại đau như thế. Như ý thức được điều gì Hiểu Hàm lập tức mở mắt ra.
Trước mắt cô là một mảnh đen tối bao trùm. Cảm nhận có một thứ gì đó rất nặng đang đè lên người cô. Cô vô cùng hoảng loạn, cô biết cô đang bị một người đàn ông đè lên người. Hơi thở nam tính của anh ta bao trùm cả căn phòng này.
Môi cô bị người đàn ông hôn mãnh liệt, lưỡi anh ta không ngừng quấn quýt với lưỡi cô như muốn nuốt cô vào trong, làm cô thở không thể nổi được, cô có thể cảm nhận sự cuồng nhiệt của người đàn ông này lẫn hơi rượu còn vương trên môi anh ta, tay anh ta không ngừng sờ soạng trong ngực của cô, miệng anh ta cứ lẩm bẩm bá đạo: Hiểu Hàm, Lâm Hiểu Hàm,đừng rời xa anh, em không được chết anh không cho phép em chết.
Hiểu Hàm nghe đến đây thì vô cùng hoảng hốt:
Là ai đây? Ai lại gọi tên cô? Người đàn ông này là ai?
Người đàn ông vốn dĩ không cho Hiểu Hàm suy nghĩ, nhân lúc Hiểu Hàm nghĩ đã rời môi tiến xuống thân thể cô rồi. Cô thật hoảng loạn không biết nên làm thê nào? Sức cô không chống lại người đàn ông này được. Anh ta nhân lúc đó đưa thứ nam tính đầy lửa cùa mình tiến sâu vào cơ thể cô. Hiểu Hàm không kìm được mà kêu lên một tiếng: á…
Như nghe tiếng kêu của Hiểu Hàm anh ta sợ người trong lòng đau nên nhẹ nhàng hơn.
Hiểu Hàm gần như muốn thét lên, cô vô cùng đau đớn, đây là lần đầu tiên của cô cũng như thân xác Triệu Hiểu Hàm này, máu xử nữ chảy ra ngoài làm ướt cả ga nệm. Hiểu Hàm thật hoảng loạn. Cô không nằm mơ mà là thật, Cô vừa bị cưỡng gian nhưng không biết là ai? Cô chưa tiến vào showbiz thì thất thân rồi. Cô không muốn thế.
Ý thức được chuyện không hay nhân lúc anh ta không phòng bị, cô hít một hơi cắn mạnh vào vai anh ta. Lấy chân đá lên người anh ta làm anh ta đau đến mức văng xuống giường.Cô mò mẫm lại gần, nghe anh ta rên lên tiếng đau. Thầm nghĩ:
Cô biết người này có lẽ biết cô của kiếp trước. Anh ta có lẽ bị bỏ thuốc rồi, trong lúc thế này mà anh ta còn thì thầm tên cô. Như có một chút cảm động. Cô không làm khó anh ,cũng không muốn biết anh ta là ai nữa, Lâm Hiểu Hàm quả thật đã chết rồi, bây giờ cô là Triệu Hiểu Hàm mà người đời chán ghét, trái tim cô cũng không thể dao động được, tình cảm này xa xỉ quá cô đảm không nổi, nếu biết anh ta là ai? Cô cũng không thể cho anh ta những gì? Trái tim cô chưa lành mà Lâm Thị chưa giành lại được cô yêu như thế nào đây? Cứ coi như giấc mộng xuân vậy, có duyên thì sẽ gặp lại. Thở dài một hơi.
Cô lấy nước tạt cho người đàn ông kia hạ hỏa, rồi kéo anh ta lên giường đắp chân lại cho anh ta. Sau đó cô mặc quần áo vào cầm túi xách nhìn anh ta thì thầm: Tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, bảo trọng.
Rồi cô quay bước đi mà chưa hề quay đầu lại. Cô không hề phát hiện rằng người đàn ông vốn dĩ bất tỉnh kia vốn dĩ đã tỉnh từ lúc nào rôi.
Anh ta thâm thúy nhìn theo bóng lưng của cô trong đêm tối, anh không rõ người phụ nữ này là ai. Nhưng anh ta không bỏ xót câu nói thì thầm đó. Mùi hương của cô ấy còn vương trên chiếc giường này, nó rất giống mùi hương của Lâm Hiểu Hàm, nghĩ đến đây anh khó nén được bi thương.
Nghĩ nghĩ người đàn ông đi xuống giường bật đèn lên. Ánh sáng chiếu lên hiện ra người đàn ông tuấn tú, lịch lãm, cao khoảng 1m88, mày kiếm, mũi cao nhọn, đôi mắt màu đen lạnh lùng như thấu cả thế giới, nhưng có một chút ưu thương dễ dàng che giấu. Cơ thể rắn chắc, body 6 múi, làn da hơi ngâm khỏe mạnh. Có vài phần mị hoặc, vài phần tà khí. Nhìn anh ta như là điêu khắc, đẹp hơn cả những diễn viên hay ca sĩ showbiz nữa. Mà người đàn ông điển trai kia đang nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó.
Lý Chấn Thiên dò xét xung quanh để tìm kiếm vết tích còn lưu của người phụ nữ kia, nhưng không phát hiện gì. Nhưng anh trầm ngâm khi phát hiệu vết máu còn lưu trên giường, trong đầu lóe lên ý nghĩ: Cô gái đó còn là xử nữ. Bàn thân anh cũng không biết vì sao anh tò mò cô gái đó như vậy. Có lẽ cô ta có một thứ rất giống “cô ấy”. Nhắc đến cô ây Lý Chân Thiên khó nén ưu thương: Cô ấy ở thế giới bên kia có tốt không? Anh thở dài. Rồi nhanh che giấu đi nét buồn đó, gương mặt lại trở về sự lạnh lùng vốn có. Anh móc điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình.
Lục Sở Thiếu không ngờ hơn 12h đêm mà Lý Tổng lại gọi cho mình. Thầm than chế độ tư bản bóc lột người lao động. Nhưng cũng nhanh chóng bất máy. Đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh lùng lên tiếng, thiếu hẳn câu mở đầu:
-Bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nghe cái tên Phương Mộng Lộ xuất hiện ở Lý Thị nữa, tốt nhất trong giới showbiz này xóa hẳn tên cô ta. Còn nữa điều tra cô gái phòng 304 King hotel tối qua, tôi muốn biết thông tin cô ấy.
Lục Sở Thiếu ghi chép không sót một chữ. Âm thầm cảm thán: Người đàn ông này thật đáng sợ,làm việc với anh ta gần 1 tuần mà không thể theo kịp anh ta:
Lạnh lùng, quyết đoán, cường thế, đó là những gì Lục Sở Thiếu cảm nhận được. Còn cái cô Mộng Lộ kia không biết trời cao đất dày ngôi sao hạng 3 mà lại đi chọc sư tử này. Haizzz. Còn cô gái gì đó không biết là tốt số hay xấu số đây. Nghĩ thế Sở Thiếu cũng không ngủ nữa. Đêm nay lại tăng ca rồi!
Còn cái cô Mộng Lộ xấu số kia, còn đang nằm bất tỉnh ở phòng kế bên do bị Lý Chấn Thiên đẩy văng xuống giường bất tỉnh. Cô ta không biết một phút lầm lỡ số phận cô ấy đã bị định đoạt rồi.
Trở lại với Hiểu Hàm.
Giờ này hơn 12h đêm rồi. Mà cô còn lang thanh không biết đi đâu, bước chân vô định dẫn cô về tòa cao ốc của Lâm Thị. Cô ngẩng đầu thật lâu nhìn công ty mình dâng cho kẻ khác,. Sau đó nhìn bảng quảng cáo treo bộ phim Bước Chân Thành Công sắp ra mắt. Lòng cô chợt lạnh đi, khi thấy hình ảnh của hai diễn viên chính. Đó chẳng phải ảnh đế kiêm tổng giám đốc Lâm thị Đỗ Thiên Vũ và ngôi sao đang được yêu thích nhất Hứa Thanh Mỹ sao? Lòng căm hận của cô như muốn dâng lên đỉnh điểm. Nhưng cô nhanh kiềm lại cô biết chưa phải lúc Nhắc đến ai thì ngươì đó xuất hiện từ cửa xuất hiện người đàn ông điển trai, hòa nhã, mặc vest cao 1m86. Cô cười lạnh. Bề ngoài này đúng là dễ dàng gạt người, anh ta bước ra khỏi công ty. Hôm nay anh ta đi một mình. Hứa Thanh Mỹ đâu?
Cô suy nghĩ đăm chiêu không biết người đàn ông đang tiến lại gần mình.
Đỗ Thiên Vũ nhìn cô gái khá quen mặt. Thầm nghĩ: Đó không phải là người mà mấy hôm nay được báo chí nhắc đến sao? Anh không xem thường cô gái này vì trên đời này ai cũng có tình yêu. Nhưng bất chấp thủ đoạn để có nó thì quả thật không hiếm. Nghĩ đến đây anh không khỏi nhớ về người phụ nữ đó, quả thật cô ấy xinh đẹp quyền lực nhưng giữa tình yêu thứ dễ vỡ này anh muốn quyền lực của cô ấy. Nhưng cô ấy mất đi rồi lại có chút không quen. Miệng khẻ mỉm cười nhạt. Anh nhìn cô gái đối diện có vài phần tư sắc này, nhẹ nhàng lên tiếng:
-Thưa cô không biết công ty tôi giúp gì được cho cô?
Hiểu Hàm nghe tiếng nói quen thuộc này. Mà lòng lạnh run. Cũng là giọng nói này lừa gạt cô, phản bội cô. Người tình anh ta hại cô tức đến chết. Cô không trả lời anh ta, cũng không thèm liếc một cái xoay người bước đi. Thầm nghĩ:
-Đỗ Thiên Vũ. Bắt đầu từ ngày mai thôi tôi sẽ dùng sức của mình ma đấu lại với anh. Còn Hứa Thanh Mỹ cổ phần của tôi ở Lâm Thị tôi cũng không để cô nuốt trôi.
Hiểu Hàm đi xa dần bỏ lại một người vô cùng bất ngờ về hành động của cô. Nhưng anh ta không nghĩ nhiều, xoay về nơi đỗ xe của mình.
Hai người hai hướng khác nhau. Còn một người thì mãi điều tra tung tích. Cứ ngỡ không liên quan gì cả.Cứ ngỡ không dính líu vào nhau. Ai biết ngày mai sẽ là đối thủ sống còn, ai biết ngày mai phát sinh biến hóa chuyện tình gì? Là duyên hay phận. Hay chỉ là một khúc nhạc đệm của một hồi tranh đấu. Hay chỉ là một khúc nhạc đệm để kẻ có tình đến được với nhau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...