Hiếu Gia Hoàng Hậu

——[1] Hai câu thơ trích trong bài “Ba sơn đạo trung từ dạ hữu hoài” của Thôi Đồ:

Dịch thơ:

“Suốt đêm tuyết xuống núi gò

Ngọn đèn hiu hắt thân cô quê người”

(Bản dịch của Trần Trọng Kim).——

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Ta tiến nhanh tới, giơ tay nắm lấy cổ áo
nàng ta. Thân thể nàng ta mềm nhũn như bông, bị ta kéo lên như thế, liễn dễ dàng lơ lửng giữa không trung. “Ngươi cho rằng a tỷ ngươi Tư Đồ Mẫn
là vì Thượng Quan Sân tuẫn tình mà chết? Ha ha…”, tiếng cười điên cuồng
phối hợp với đôi gò má không chút huyết sắc, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. “A tỷ cùng tỷ phu cầm sắt ân ái, một người về cõi tiên, người kia cũng
không muốn sống một mình. Ngươi ở đây nói chuyện điên khùng cái gì?”.
Nhưng trong lòng a lại sinh ra chút sợ hãi, bàn tay lôi cổ áo nàng ta
không chủ được thả lỏng, Đinh Phu nhân rơi “bịch” một tiếng xuống đất,
tóc tai bù xù khiến nàng ta nhìn qua tựa như một u linh. “Cầm sắt ân
ái?”. Đinh Phu nhân cười to thành tiếng, bởi vì cười đến kịch liệt,
không thể không lấy tay che ngực, thở hổn hển. “Đến tình cảnh ngày hôm
nay, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Người Tư Đồ Mẫn thực sự yêu
không phải ai khác, chính là đương kim Hoàng thượng Thượng Quan Bùi”.

Lần này không cần tới Hứa cô cô động thủ, ta đã giơ tay cho nàng một cái
tát. “Ngươi nói bậy!”. Ta tức giận cả người đều run lên, dùng toàn lực
đánh xuống, chính mình thiếu chút nữa cũng đứng không vững. Một vệt máu
tươi từ khóe miệng nàng chậm rãi chảy xuống. Nàng ngẩn người bất động,
không kêu đau, cũng không lau đi, chỉ liều mạng trừng mắt nhìn ta. “Bọn
họ mới thực sự là thanh mai trúc mãi, Thượng Quan Bùi và Tư Đồ Mẫn mới
thực sự là một đôi thanh mai trúc mã!!!”. Nàng ta lặp lại câu nói này,
con ngươi bởi vì kích động mà mở ra rất lớn, nhìn đến khiến người ta
kinh ngạc. “Bọn họ từ sau năm mười sáu tuổi gặp gỡ, liền nhất kiến chung tình với đối phương. Khi đó Tư Đồ Mẫn nhiều lần tiến cung, cũng là vì
muốn lén lút gặp Thượng Quan Bùi. Nhưng thiên ý trêu ngươi, rõ ràng là
hai người yêu nhau, lại không thể bên nhau. Tư Đồ Mẫn bởi vì là nữ nhi
Tư Đồ gia, nàng chỉ có thể gả cho Hoàng thượng của Hoàng triều Thượng
Quan, ca ca của người nàng yêu. Tư Đồ Mẫn vì sự phồn thịnh của Tư Đồ
gia, bất đắc dĩ chỉ có thể vào cung làm Hoàng hậu. Mỗi ngày đối diện với người mình không yêu mà nhất định phải ở bên cạnh cả đời, ngươi biết là thống khổ như thế nào hay không? Thế nhưng vì Tư Đồ gia, nàng không có
lựa chọn”. Đinh Phu nhân dần dần bình tĩnh lại, khẩu khí nói chuyện cũng tựa như chỉ là kể lại chuyện cũ của một người khác mà thôi.

“Đối với ta mà nói, đến mỗi nửa đêm nằm mộng, phu quân của mình nằm ngay bên cạnh nhưng lại kêu tên của một người khác, ngươi biết là thống khổ như
thế nào hay không? Nhìn nữ nhân yêu mến thành tẩu tẩu của chính mình mà
không thể làm gì được, ngươi biết trong lòng Hoàng thượng đau khổ như
thế nào hay không?”. Nói đến Thượng Quan Bùi, sắc mặt Đinh Phu nhân rốt
cuộc có chút thay đổi, một giọt nước mắt lặng yên không tiếng động từ
khóe mắt nàng chảy xuống.


Nghe tới đó, ta không khỏi lùi lại mấy bước, thật vất vả mới tựa được người
vào cửa, hai tay ở phía sau chậm rãi lần mò tìm thấy một chiếc ghế tròn, kinh hãi ngồi xuống. Ý niệm duy nhất trong đầu là, nàng ta đang nói
láo, nàng ta đang nói láo! Tại sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy?

“Thượng Quan Sân kỳ thực trong lòng cũng hiểu rõ, người trong lòng Hoàng hậu mà mình vẫn thương yêu tha thiết lại chính là đệ đệ của mình. Vì lẽ đó hắn ở trước mặt mọi người bày ra dáng vẻ phu thê ân ái, nhưng sau lưng mỗi
giờ mỗi khắc không ngừng dùng tin tức của Thượng Quan Bùi tới kích động
Tư Đồ Mẫn. Bởi vì Hoàng thượng và ta không có nhi tử, vì thế Thượng Quan Sân lấy cái cớ này liên tục tứ hôn cho Hoàng thượng. Mấy vị phi tần
hiện tại ở trong hậu cung đều là do Thương Quan Sân ban tặng, chỉ có như vậy, Thượng Quan Sân mới có thể có được chút phản ứng từ Tư Đồ Mẫn từ
trước tới giờ vẫn luôn lạnh lùng với hắn, mặc dù phản ứng đó chỉ là cừu
hận cùng căm ghét. Hơn nữa những nữ tử Thượng Quan Sân tứ hôn này đều là thứ nữ, hắn làm như vậy chính là muốn nhắc nhở Hoàng thượng không được
quên thân phận thứ xuất của chính mình”. Ánh mắt Đinh Phu nhân lóe lên
cừu hận, trượng phu âu yếm của mình bị ép chịu khuất nhục nạp thiếp,
nhưng bởi vì Hoàng thượng tứ hôn, bản thân và phu quân ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Sự phẫn hận của nàng người ngoài cuộc như ta cũng
có thể tưởng tượng ra được.

“Nhưng Thượng Quan Sân càng làm như vậy, càng không chiếm được trái tim Tư Đồ
Mẫn. mà thân thể hắn lại ngày một suy yếu, cũng không bao lâu liền nhắm
mắt xuôi tay. Đây chính là báo ứng, ngươi biết không, đây chính là báo
ứng!”. Từ trong miệng Đinh Phu nhân bật ra những lời này, thẳng thắn dứt khoát, mơ hồ lộ ra niềm vui báo thù. “Kỳ thực ngày hôm nay ngồi trên
bảo tọa Hoàng hậu hẳn vẫn là a tỷ ngươi!”. Câu nói này của Đinh Phu nhân hoàn toàn đả đánh bại ta. Nàng ta nói câu này rốt cuộc là có ý tứ gì?
Tuy rằng nước ta quả thực là có tục lệ như vậy, huynh trưởng sau khi qua đời, nếu như huynh tẩu khi đó không có con cái, đệ đệ kế thừa ra nghiệp có thể lấy quả tẩu làm vợ, để đảm bảo gia tài không bị dẫn ra ngoài,
cũng để cho nửa đời sau của quả tẩu có chỗ dựa vào. Thế nhưng đây dù sao cũng là hoàng gia? Chẳng lẽ nói năm đó người Thượng Quan Bùi muốn thành hôn, là a tỷ của ta?

Tựa như đọc được tâm tư của ta, Đinh Phu nhân tiếp lời: “Không sai, người
năm đó Hoàng thượng đưa ra quyết định muốn thành hôn xác thực là a tỷ
của ngươi. Trải qua nhiều năm tương tư như vậy, a tỷ của ngươi rốt cuộc
có thể cùng người thương bên nhau. Ngươi không biết, khoảng thời gian đó Hoàng thượng cao hứng như thế nào, thậm chí trong mơ cũng có thể bật
cười! Thế nhưng sau khi Hoàng thượng đưa ra yêu cầu này với phụ thân
ngươi và Thái hậu, bọn họ cho rằng Hoàng hậu Tư Đồ gia là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể một nữ hầu hai chồng, huống chi hai người chồng này còn
là huynh đệ. Vì thế bọn họ muốn a tỷ của ngươi từ bỏ ý định này, thanh
thản ổn định làm hoàng tẩu của Hoàng thượng. Mà ngươi, Tư Đồ Gia băng
thanh ngọc khiết, tài mạo song toàn mới là người tốt nhất xứng đáng với
ngai vị Hoàng hậu. A tỷ ngươi nhiều năm khổ sở chờ đợi kết cục lại trở
thành hoa trong gương, trăng trong nước, mà người cướp đoạt mọi thứ từ
trong tay nàng, lại là tiểu muội chính mình sủng ái nhất, tâm tình của
nàng khi đó là như thế nào? Mất hết tất cả niềm tin, nàng mới có thể…”.

Nhìn thấy ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, nước mắt tựa như muốn vỡ đê trào ra, không
biết là xuất phát từ lòng thương hại hay trào phúng, Đinh Phu nhân không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt thương hại của ta nhìn kĩ ta. Giờ
khắc này, tâm tư của ta đều hỗn loạn, trong lòng có một giọng nói cực
lực muốn thuyết phục chính mình, tất cả những lời nữ nhân trước mặt này
vừa nói chỉ là lừa ngươi mà thôi. Nhưng không biết tại sao, một giọng
nói mơ hồ khác lại nói cho ta, có thể tất cả những gì nàng nói đều là sự thật. Người bịt tai trộm chuông, là ta! Nếu như lời nàng nói đều là sự
thực, người hại chết a tỷ chính là người nhà của ta. Còn có, ta!


Ta không dám nghĩ tới, liều mạng lắc đầu, muốn đẩy tất cả những ý nghĩ
khiến người ta sợ sệt toát mồ hôi lạnh này ra khỏi đầu. Nữ nhân độc ác
này, vì trả thù ta, mới bịa ra những lời nói mê sảng lừa gạt ta! Nhất
định là như vậy. Nàng làm như vậy là vì muốn đả kích ta, như vậy, nàng
thực sự làm được. Ta đột nhiên nhớ tới Hứa cô cô. Hứa cô cô là nhũ mẫu
của a tỷ. A tỷ đối với Hứa cô cô còn thân cận hơn cả so với mẫu thân.
Nếu như a tỷ và Thượng Quan Bùi, hai bên đều có tình, Hứa cô cô hẳn là
biết một chút manh mối. “Hứa cô cô, Hứa cô cô! Ngươi nói cho ta biết,
những lời này không phải là sự thực, có đúng hay không?”. Ta bước nhanh
tới trước mặt bà, dùng sức lắc hai vai bà. Đôi mắt hứa cô cô đã sớm đong đầy nước mắt. Bà nhắm mắt lại không muốn nhìn ta, chỉ thì thào nói:
“Người đã không còn, còn nói những thứ này để làm gì chứ?”.

“Hứa cô cô, ngươi nhìn ta, nói cho ta biết, a tỷ và Thượng Quan Bùi có phải
là một đôi thanh mai trúc mã? Có phải hay không?”. Ta điên cuồng kêu
lên, trong lòng khẩn thiết chờ đợi đáp án, nhưng đồng thời cũng sợ nghe
thấy câu trả lời. “Đại tiểu thư nàng…” nhắc tới a tỷ, Hứa cô cô rốt cuộc khóc lên thành tiếng, nghẹn ngào không nói nên lời. Ta dùng lực lắc bà, bà không lay chuyển được ta, cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu. “Bịch”
một tiếng, ta ngã ngồi trên mặt đất. Trái tim đau đến mức tựa như vỡ òa, a tỷ thân thương nhất của ta, thì ra người dập tắt hi vọng của tỷ,
khiến cho tỷ không còn lưu luyến nhân thế, không phải ai khác, mà chính
là muội muội tỷ thương yêu nhất – ta!

Ta ra khỏi điện Huỳnh Dương như thế nào, trở lại tẩm cung của mình ra sao, ta đều không nhớ rõ. Ba ngày sau, nghi thức xuất chinh của Thượng Quan
Bùi, ta cũng cáo ốm không tham gia. Trước khi xuất chinh, Thượng Quan
Bùi tới tẩm cung thăm ta, ta giả bộ ngủ không muốn gặp hắn. Nam nhân
này, là trượng phu của ta, nhưng lại là người a tỷ yêu nhất, bị ta dưới
tình huống không biết rõ, đoạt đi. Thượng Quan Bùi nhấc cánh tay ta lên, đặt bên ngoài áo ngủ bằng gấm. Ngón tay thon dài quét qua quét lại hình vẽ phượng điệp trên cánh tay ta, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại nhiều lần.
Đầu của ta nghiêng vào phía bên trong, vì không muốn hắn nhìn thấy nước
mắt đọng trên đôi mắt ta. Thượng Quan Bùi, ngươi là đang nhớ tới a tỷ
của ta sao?

Sau đó ta ngẩn người suốt ba ngày, ta chỉ nằm trên giường không nói lời
nào. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhắm mắt lại, trước mắt ta chỉ nhìn thấy a tỷ. A tỷ mỹ lệ, a tỷ dịu dàng, tiếng cười a tỷ như chuông bạc, a tỷ
cùng ta từng chút trưởng thành. Cái ôm kia, từng tiếng khóc đau lòng dứt ruột: “May mà là tỷ, không phải là muội” không ngừng vang lên bên tai
ta. Vì sao lại như vậy? Trong ba ngày này, Hứa cô một tấc không rời bảo
vệ ta, từng tiếng kêu động lòng người, ta đều không muốn trả lời. Hôm
nay, Hứa cô cô bưng canh tổ yến nhân sâm ngự trù phòng cố ý chuẩn bị tới cho ta bồi bổ thân thể, nhưng ta quật cường quay đầu đi không muốn
uống.

“Tiểu thư, van cầu người, mấy ngày nay người không nuốt lấy một hạt gạo, cứ
như vậy làm sao được?” Hứa cô cô khóc lên thành tiếng. Đôi mắt ta suy
yếu mở ra, nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng môi vẫn mím chặt, lấy phương
thức tự ngược để biểu đạt nội tâm cực kỳ thống khổ. “Người không vì
mình, cũng là vì hài tử trong bụng suy nghĩ lại đi”. Hứa cô cô lấy khăn
tay nhẹ nhàng lau nước mắt.


Hài tử? Nhi tử của ta? Mấy ngày nay liên tục phát sinh quá nhiều chuyện, đã khiến cho ta quên mất trong bụng còn tồn tại một đứa bé như vậy. Hiện
tại nó vẫn còn ổn sao? Mấy ngày nay ta quật cường tuyệt thực, con của ta sẽ không sao chứ? Ta đưa tay chậm rãi chuyển qua phần bụng của chính
mình, nơi đó vẫn rất bằng phẳng, không nhìn ra chút dấu hiệu mang thai
nào. Nhưng chính một cái chạm tay nhẹ nhàng này, mẫu tính trời sinh của
nữ nhân lại thức tỉnh. Ta chí ít còn có bảo bảo. Ta quay đầu nhìn về
phía Hứa cô cô, mấy ngày nay bị giày vò, Hứa cô cô tựa như già đi cả
chục tuổi, bình thường bà vẫn lấy làm kiêu ngạo với phần trán nhẵn mịn,
mà hiện tại cũng đã có nếp nhăn. Bà trong một đêm già đi, chỉ là trước
đây ta không chú ý tới. Nhiều năm như vậy, Hứa cô cô vẫn hầu hạ bên
người ta và a tỷ, tỉ mỉ chu đáo quan tâm chăm sóc chúng ta. Cho dù chúng ta nghịch ngợm hồ đồ, bà đối với chúng ta vĩnh viễn chỉ có khoan dung
cùng sủng nịch. Tình thương yêu của bà đối với chúng ta cũng tựa như mẫu thân đối với hài tử. Nhìn thấy ta tự tàn phá thân thể của chính mình,
bà hẳn là rất đau lòng.

Bởi vì suy yếu, cho dù ta dùng hết toàn lực, tiếng nói vẫn nhỏ như muỗi
kêu: “Hứa cô cô, dìu ta ngồi dậy, giúp ta uống chút canh đi!”. “Ai, được được!”. Hứa cô cô vội vã đáp ứng, cẩn thận từng li từng tí đỡ ta dậy.
Sau khi đặt rất nhiều đệm dựa sau lưng ta mới để thân thể ta lùi lại
phía sau, sau đó bưng bát sứ thanh hoa tới, ngồi ở một bên giường, cẩn
thận thổi nguội canh, mới dùng thìa múc lên đưa tới bên miệng ta. Bởi vì mấy ngày nay vẫn không ăn uống gì, trong miệng ta chỉ toàn vị đắng,
canh đưa vào miệng lại nuốt không trôi. Nhưng ta đã quyết ý không thể
lại để Hứa cô cô phải lo lắng cho ta, cố nén cảm giác buồn nôn, nuốt
xuống từng ngụm, từng ngụm canh. “Hứa cô cô, giúp ta rửa mặt, ta muốn
xuống giường hoạt động một chút”. Nhìn vẻ mặt vui mừng của Hứa cô cô,
một dòng nước ấm chảy qua trong lòng ta.

Hứa cô cô vội vàng đáp ứng, cẩn thận đỡ ta xuống giường, giúp ta ngồi
xuống chiếc ghế trước gương. Hứa cô cô dỡ mái tóc dài của ta, dùng lược
làm từ sừng trâu ngâm nước hoa hồng nhẹ nhàng chải xuôi theo mái tóc ta. Ta nâng mắt nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai gò má
hõm lại, dung mạo diễm lệ vẫn còn, nhưng lại thêm một phần tang thương.
Hậu cung vàng son lộng lẫy này, thực sự là một cái vực sâu không đáy ăn
tươi nuốt sống người. Biểu cô cô, Mạc Phu nhân, a tỷ của ta, hiện tại
tới phiên ta, tương lai còn có thể có bao nhiêu nữ tử trẻ tuổi chôn vùi
tuổi thanh xuân, thậm chí là sinh mệnh ở nơi đây?

Đang lúc xuất thần, ta đột nhiên nhìn thấy sau lưng Hứa cô cô có một bóng
đen. Sau bữa cơm chiều là giờ lên đèn, theo quy tắc, thị vệ hẳn là đều
chờ bên ngoài điện, mà cung nữ không có ta dặn dò cũng sẽ không bước
vào. “Ai?”, ta bỗng nhiên quay đầu lại. Hứa cô cô cả kinh, cũng vội vã
xoay người. Cánh cửa mở ra, mành trướng bên ngoài cũng bị gió lớn thổi
bay, lay động che khuất nửa người bóng đen kia. Hứa cô cô cầm lấy giá
cắm nến trên bàn trang điểm lên soi sáng, ta cùng Hứa cô cô đồng thời
kêu lên kinh hãi. Bóng đen kia thực sự là toàn thân đen như mực, một
thân y phục dạ hành, còn dùng một miếng vải đen che mặt, chỉ có một đôi
mắt hình tam giác lộ ra ở bên ngoài, bắn ra hung quang. Mà càng khiến
cho người ta hãi hùng khiếp vía chính là, người đến trong tay còn nắm
một thanh trường kiếm lóe ra ánh sáng rét lạnh, trên mũi kiếm lấp lóe
màu xanh lam nhàn nhạt.

“Người đâu, có thích khách!”. Hứa cô cô phản ứng lại, lớn tiếng kêu cứu. Ta
chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, Hứa cô cô liền ngã
xuống. “Hứa cô cô!”, trong hỗn loạn, ta đã quên mất an nguy của chính
mình, chỉ nhớ rõ tiếng thân thể Hứa cô cô ngã xuống đất, tựa như trực
tiếp đánh thẳng vào lòng ta. Một ý nghĩ còn chưa kịp xoay chuyển, bóng

đen kia đã giống như u hồn lướt tới bên cạnh ta, thời điểm hắn tới gần,
ta nghe thấy sau tấm vải đen truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Tư Đồ
Gia chịu chết đi!”. Ta còn chưa kịp phản ứng, kiếm trong tay hắn đã nâng lên, hướng về phía đầu ta chém tới. Ta theo bản năng sinh tồn nghiêng
người né đi, chỉ nghe tiếng gió rít vù vù bên tai mang theo một luồng
hơi lạnh xẹt qua bên mặt ta. Đây hẳn là cái gọi là kiếm khí đi. Thanh
kiếm thẳng tắp chém xuống bàn trang điểm phía sau, bàn trang điểm làm từ gỗ tử đàn tốt nhất bị chẻ ra tựa như đậu hũ. Hắn không ngờ rằng vào lúc này, ta vẫn có thể phản ứng lại, hơi thừ người trong giây lát, lại
chuẩn bị chém xuống kiếm thứ hai.

Hắn trì trệ trong chốc lát, lại cho ta thời gian. Khi hắn lấy lại được tinh thần, ta đã nắm chặt thanh chủy thủ luôn mang theo bên người ở trong
tay. Trước đây thời điểm nhị ca tập võ ở nhà, ta cũng sẽ ồn ào đòi huynh ấy chỉ dạy cho ta mấy chiêu, tuy rằng phụ thân không cho phép ta một nữ hài tử trong nhà vũ đao lộng thương, nhưng nhị ca vẫn vui vẻ đồng ý dạy cho ta một ít chiêu thức đề phòng bất trắc, mà ta cũng học rất chuyên
tâm. Không nghĩ tới lòng hiếu kì thời niên thiếu bây giờ lại có thể cứu
ta một mạng. Ta nghiêng người về phía sau, khi xoay tay, thanh chủy thủ
kia đã đâm thật sâu vào cánh tay trái của hắn. Hắn không ngờ ta có võ
công, không phòng bị đối với ta. Ta chỉ nghe hắn khó chịu gầm nhẹ lên
một tiếng, ta biết ta đã đắc thủ, thế nhưng hắn không hề từ bỏ ý muốn
tấn công, chỉ hung tàn trừng mắt nhìn ta một chút, ánh mắt đó lạnh lẽo
tựa như sói hoang đói bụng giữa đất trời phương Bắc ngập tràn băng
tuyết. Thanh chủy thủ kia vẫn cắm trên cánh tay hắn, nhưng hắn không để
ý, nhấc kiếm chém thẳng về phía ta. Lần này tốc độ càng nhanh hơn, kiếm
khí lại càn rõ rệt, từ xa đã có thể cảm thấy được sát khí tản ra từ trên người hắn. Phía sau ta là bức tường, bên trái là bàn trang điểm đã bị
phá nát, hắn từ bên phải vọt tới, ta không còn chỗ trốn. Ta thẫn thờ
nhắm hai mắt lại, quyết định chịu đựng một kiếm trí mạng này. Nếu như
đây là kết cục, vậy cứ để cho nó tới đi.

“A!!!”. Ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, nhưng không phải thoát ra từ
trong miệng ta. Ta hoảng loạn mở mắt ra, nhìn thấy Hứa cô cô nằm ngã
trên mặt đất không biết từ lúc nào đã nửa quỳ đứng dậy, cầm lấy giá cắm
nến bên người, khi bóng đen đi qua bà liền dí vào chân hắn.

Hứa cô cô một tay dùng sức ôm hai chân người áo đen, một tay dùng giá cắm
nến dí vào cẳng chân hắn, ta ngay lập tức có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét. Người kia đau đớn tới mức gào thét, giãy giụa muốn đá văng Hứa cô cô. “Tiểu thư, may chạy đi, may chạy…”. Hứa cô cô bị hắn đánh một
trưởng vào ngực, toàn thân đau đớn, máu tươi tức khắc trào ra từ trong
miệng bà. Ta tỉnh táo lại, nhấc váy chạy về phía cửa, hai chân vô lực,
toàn thân đau đớn, lúc này cũng đều bị ta quăng đến sau đầu. Ta phải
sống sót, ta phải sống sót. “A!!!”, lại là một tiếng kêu thảm thiết, ta
quay đầu nhìn lại, nhất thời nước mắt phủ kín hai gò má. “Cô cô…”, ta
khàn giọng kêu lên thành tiếng, người kia thấy không tránh thoát, nhấc
lên một kiếm chém xuống vai trái của Hứa cô cô. Hứa cô cô thân thể chấn
động mấy lần, sau đó giống như một phiến lá khô, nhẹ nhàng ngã xuống.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, kiếm bị kẹt lại trên cổ Hứa cô cô, nhất thời
không rút ra được.

“Nương nương, nương nương!”. Tôn Tham tướng dẫn thị vệ vọt vào, hắn xông lên trước, hai mắt đỏ như máu.

Người kia thấy tình thế không đúng, quay đầu nhảy khỏi cửa sổ vừa nãy đã nhảy vào, biến mất trong màn đêm. “Trước hết không cần đuổi theo, bảo vệ
nương nương quan trọng hơn!”, Tôn Tham tướng phân phó, “Cửa thành đã
đóng, cho dù hắn có cánh cũng không thể bay!”.

Tai của ta ong lên, đầu óc trống rỗng, điều duy nhất nhớ tới lúc này là cây kiếm nghiêng nghiêng cắm trên thân thể Hứa cô cô.

Ta nhoài người tới, ôm lấy thân thể Hứa cô cô, tay bà vẫn cầm chặt giá cắm nến, không chịu buông ra. Xung quanh mặt đất đã là một biển máu. Ta cứ
như vậy quỳ trong vũng máu của Hứa cô cô, khóc nức nở!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui