Từ cung Cảnh Thu đến Tây điện, dọc theo con đường đều có binh lính Kinh Kỳ doanh đứng kín. Hoa tử đằng tím ngắt lại gợi cảm giác yên tĩnh đối lập
với bầu không khí này, ngược lại khiến ta bình tĩnh trở lại. Tất cả binh lính khi thấy ta đi qua, đều gật đầu chào hỏi. Tứ đại gia tộc đã từng
vì hoàng triều này cống hiến hết nhiệt huyết của mình, bây giờ bất đắc
dĩ vì hoàng quyền mà đứng hai bên bờ chiến tuyến, trong lòng mỗi người
hẳn là vô vàn tư vị xáo trộn.
Ta bị Lý Hi vinh đưa tới cửa Tây điện, cửa Tây điện đóng chặt, tuy rằng đã rách nát gió lùa tứ phía, nhưng tình hình bên trong lại không thấy rõ
ràng cho lắm.
Lý Hi Vinh gõ cửa: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã tới”.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, qua một lát, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, trước mặt ta chính là Đinh Phu nhân đang mặc một thân lụa trắng.
Quần áo trắng thuần trong bầu không khí ảm đạm phía bên trong, lại sinh
ra một cảm giác bi thương. Ta sững giờ, giương mắt nhìn nàng ta, chỉ
thấy nàng hai mắt sưng đỏ, bởi vì vừa vừa mới khóc, thanh âm nhỏ bé
không ngừng bị tiếng nghẹn ngào cắt ngang: “Hoàng thượng để nương nương
vào một mình, những người khác đều ở bên ngoài chờ”. Nàng ta tại sao lại ở đây? Tại sao mỗi lần ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nàng
ta sẽ xuất hiện vào lúc không thích hợp nhất? Phụ thân và huynh trưởng
nói ta phải đề phòng nàng ta, xem ra thực sự là không sai chút nào. Ta
nhấc chân bước vào Tây điện, lúc đi thoáng qua Đinh Phu nhân, trong lòng tràn ngập suy nghĩ này. Nữ nhân này so với vẻ bề ngoài đáng sợ hơn rất
nhiều. “Lý Giáo úy, tiếp theo cần phải làm những gì, trong lòng ngươi
nên chuẩn bị trước đi”. Thanh âm của nàng ta tuy vẫn là yếu đuối mong
manh, nhưng lại để lộ ra cảm giác uy nghiêm không giống bình thường. Ta
sững người, quay đầu nhìn nàng ta, mặt mày nàng ta vẫn ôn hòa, biểu hiện bi thương, thế nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ làm cho người ta
không rét mà run. Tiếp theo phải làm những gì? Câu nói này khiến chân
của ta không tự chủ được bước chậm lại. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Đinh Phu nhân ở sau lưng ta đóng cửa lại. Sau một tiếng kẽo kẹt chói tai, cả gian phòng lại khôi phục tối tăm như vừa rồi. Thượng Quan Bùi cũng mặc
một thân lụa trắng, quay lưng với ta ngồi xếp bằng trên mặt đất. Thi thể đã cứng nhắc của Mạc Phu nhân được hắn ôm ngang trên đầu gối. Từ góc độ của ta nhìn lại, chỉ thấy nửa người dưới của Mạc Phu nhân. Bà ta vẫn
mặc trang phục hôm qua lúc gặp ta, một bên tay đã hiện ra màu xám đen.
Đó là màu tử vong. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng”. Ta lập tức thu
hồi tâm tư, hiện tại không phải thời điểm ta nên chú ý tới những người
khác. Người bên phía phụ thân có rất nhiều chủ ý, bọn họ nhất định có
thể nghĩ ra biện pháp vượt qua khó khăn lần này, nhưng ta hiện tại chỉ
có một người ở trong vòng cung cấm, tình cảnh tựa như đi trên băng mỏng, ta nhất định phải tập trung tinh thần mới có thể ứng đối. “Ngươi tại
sao lại phải hạ độc thủ với Mạc Phu nhân?” Thanh âm Thượng Quan Bùi để
lộ ra sự tuyệt vọng tựa như một con thú bị vây khốn, tốc độ nói của hắn
rất chậm, một câu ngắn ngủi lại bị hắn chia nhỏ thành từng khúc một.
“Thần thiếp không làm”. Vô vàn oan ức đột nhiên dâng lên, viền mắt của
ta trong phút chốc đã đỏ lên. “Thần thiếp có thể thề với trời, tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì gây hại cho Mạc Phu nhân”. Thượng Quan Bùi nhẹ
nhàng đặt thi thể Mạc Phu nhân nằm xuống trên mặt đất, còn mình thì chậm rãi đứng lên. Nhưng vì ngồi xếp bằng quá lâu, giãy giụa muốn đứng dậy,
khiến người hơi ngả nghiêng. Đinh Phu nhân thấy thế lập tức tiến lên đỡ
lấy cánh tay phải của hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tướng công”.
Nàng ta gọi hắn là tướng công. “Ngươi còn muốn ngụy biện?”. Thượng Quan Bùi
tránh khỏi cánh tay của Đinh Phu nhân, bỗng nhiên xoay người trừng mắt
với ta. Ta không khỏi lui về sau nửa bước. Ánh mắt này ta đã từng nhìn
thấy, khi biểu cô cô đề cập tới Mạc Phu nhân, chính là ánh mắt như thế.
Đây là ánh mắt hận thù. Ta vừa định biện giải cho mình, không ngờ Thượng Quan Bùi đã nhanh như chớp bước vụt tới bên cạnh ta, giơ tay kéo lấy
tay ta, đẩy ta tới trước thi thể Mạc Phu nhân. Bởi vì hắn dùng sức quá
mạnh, ta lại không kịp đề phòng ngã nhào trên mặt đất, người nghiêng về
phía trước, cách khuôn mặt Mạc Phu nhân chỉ một nắm đấm tay. Ta chưa
từng gặp phải tình cảnh như thế, không khỏi thét lên, vội vã quay đầu.
Nhưng tay Thượng Quan Bùi đã nắm chặt gáy ta, không để ta quay đầu đi.
“Bà ấy cả đời này chưa từng có một ngày thật tốt, nỗi khổ mà rất nhiều
người không thể tưởng tượng được bà ấy đều nín nhịn. Hiện tại thật vất
vả mới có cơ hội an dưỡng tuổi già, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình,
vậy mà ngươi lại không muốn cho bà có được hạnh phúc dễ dàng. Tại sao?”. Tay của hắn của hắn dùng hết sức ấn đầu ta xuống người Mạc Phu nhân.
Lực trên tay hắn rất lớn, cổ của ta tựa như bị hắn vặn xuống. Ta liều
mạng giãy giụa, tay của hắn cũng dần buông lỏng. Ta vừa định thoát thân
đứng dậy, nhưng hắn lại nhanh tay túm chặt đuôi tóc của ta, dùng hết sức kéo, ta lập tức đau tới mức phải kêu lên. Đau đớn vượt quá sức chịu
đựng, nước mắt vỡ đê tràn ra. Không biết từ đâu lấy được dũng khí, ta
đột ngột quay đầu tàn nhẫn cắn cổ tay hắn. Chỉ chốc lát sau, mùi máu
tanh tràn ngập trong khoang miệng ta. Hắn bị đau, bất đắc dĩ buông tay.
Ta chớp thời cơ vội vã bò dậy, cuống quít vọt tới bên cạnh cửa, nhưng
chợt phát hiện phía sau không còn đường thối lui.
Ta dựa vào cửa, một tay chống vào cánh cửa, một tay vuốt ngực, thở gấp.
Thượng Quan Bùi dùng tay trái che vết thương bị ta cắn bên tay phải, hai mắt vẫn dán chặt trên người ta. “Ngươi ngay cả máu của ta cũng muốn nếm thử sao?”. Hắn lại cười, ngũ quan tuấn tú rơi vào trong mắt ta lại trở
nên dữ tợn như dã thú. Hắn điên rồi sao? Ta cố gắng để cho bản thân trấn tĩnh lại, nếu như hiện tại bị hắn dọa ngã, thì không có cách nào tự
giúp mình thoát khỏi tội danh. Mặc kệ hắn có tin tưởng hay không, ta
phải cho hắn thấy lập trường của mình. Còn chưa đợi ta mở miệng, Đinh
Phu nhân đã bước tới, “Nếu như ngươi thành thật nhận tội, đâu phải chịu
khổ như vậy?”. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua giấy dán cửa rách nát, chiếu
thẳng vào gương mặt tái nhợt của nàng ta. Tròng mắt đen của nàng ta phát sáng, tựa như đôi mắt hồ ly lấp ló ánh sáng giảo hoạt. Nàng ta còn chưa dứt lời, ta đã giơ tay phải lên tát mạnh xuống. Nàng không phòng bị, đã trúng một cái tát. Người nhất thời ngẩn ra, chỉ biết dùng tay che gò má trái, một dòng máu nhỏ từ bên khóe miệng nàng chảy ra.
“Ngươi tính là thứ gì, dám nói với bản cung lời như vậy. Chiếu thư phế Hậu của Hoàng thượng một ngày còn chưa ban xuống, bổn cung vẫn là chủ lục cung. Ngươi chỉ là một phi tử hậu cung, dám vượt qua quy tắc phạm thượng”.
Giờ khắc này, ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tâm trạng ngọc
đá cùng vỡ, cá chết lưới rách. Ta đã thông báo cho người nhà, bây giờ
cũng không còn chuyện gì phải lo lắng. Nếu như ngày hôm nay ta không thể tránh thoát kiếp nạn này, vậy ta cũng phải có tôn nghiêm mà chết. Ta
tuyệt đối không chấp nhận bị bất cứ kẻ nào sỉ nhục, bao gồm cả Thượng
Quan Bùi. Ta không để tới tới tiếng khóc nức nở của Đinh Phu nhân, ưỡn
ngực đi về phía Thượng Quan Bùi: “Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu ngài cẩn thận ngẫm lại. nếu như thần thiếp muốn loại trừ Mạc Phu nhân, đã
sớm có rất nhiều cơ hội. Giả truyền thánh chỉ đưa tới chỗ thần thiếp,
Nguyên Mỹ nhân chính miệng chỉ ra Mạc Phu nhân; đêm Trung thu hỏa thiêu
điện Từ Dương, nhân chứng vật chứng đều bất lợi đối với Mạc Phu nhân.
Nếu như thần thiến muốn Mạc Phu nhân chết, bà ấy đã sớm không còn mạng
sống. Thần thiếp căn bản là không cần phải sắp đặt đẩy Mạc Phu nhân vào
chỗ chết, thần thiếp chỉ không muốn để bà ấy chết, thần thiếp còn muốn
để cho bà ấy sống tiếp thật tốt. Bởi vì…” Nói tới đây, ta đã lệ rơi đầy
mặt. “Bởi vì bà ấy là mẫu thân của phu quân ta”. “Hoàng thượng, thần
thiếp mặc dù là nữ tử Tư Đồ gia, nhưng thần thiếp cũng là một nữ tử bình thường khát cầu sự thương yêu của trượng phu, hi vọng có thể cùng người sống đến đầu bạc răng long. Tâm nguyện này của thần thiếp, từ khi tiến
cung đến giờ chưa từng thay đổi. Thử hỏi có tâm nguyện như vậy, thần
thiếp sao có thể gây tổn thương cho người quan trọng nhất đối với Hoàng
thượng – Mạc Phu nhân?”.
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Bùi, vành mắt của ta đã ngập
nước, con ngươi đen nhánh nổi bật trên ánh nước càng làm lòng người chấn động. Hắn nhìn ta, im lặng không nói, ta nhìn thấy trong mắt hắn chợt
lóe lên đau đớn, sau đó lại khôi phục sự tăm tối vừa rồi. Vết thương
trên cổ tay hắn đã ngừng chảy máu, trên làn da trắng ngần lưu lại một
dấu răng hoàn mỹ, xem ra sẽ để lại dấu vết lâu dài. “Hoàng thượng, thần
thiếp có thể hiểu được tâm tình của người. Năm đó, thời điểm a tỷ thần
thiếp rời nhân thế, thần thiếp cũng như vậy…”. Lúc này, hình ảnh của a
tỷ hiện lên từ nơi sâu nhất trong đáy lòng ta, tâm tình của ta tựa được
một nguồn sức mạnh mạnh mẽ an ủi, từ từ bình tĩnh lại. “Nếu như người
cẩn thận ngẫm lại, sẽ biết việc này thực sự không liên quan đến thần
thiếp. Thần thiếp đồng ý trợ giúp người tra ra chân tướng sự việc. Nhưng nếu người đã nhận định chuyện này là do thần thiếp gây nên, mà một lòng muốn đẩy thần thiếp vào chỗ chết. Thần thiếp tuy không thể nào giải
thích, nhưng chết không nhắm mắt!”. A tỷ, tỷ đang ở một thế giới khác
chờ muội sao? Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Đinh Phu nhân cũng thu lại tiếng khóc, không dám thở mạnh. Ánh mắt Thượng Quan Bùi trở lại trên người Mạc Phu nhân đang nằm trên mặt đất. Ta theo ánh mắt của hắn
nhìn lại, thi thể đã không còn sức sống của Mạc Phu nhân lại lộ ra một
loại ánh sáng êm dịu. Mà ánh mắt Thượng Quan Bùi nhìn mẫu thân hắn càng
lúc càng thêm nhu hòa, dịu dàng tựa như ánh nến chiếu trên nền sứ trắng
nhẵn mịn giữa đêm tối.
Ta cẩn thận từng chút một đưa tay nắm lấy một tay của hắn: “Hoàng thượng”. Giọng nói của ta run rẩy, ta thậm chí có thể cảm giác được sự chấn động của dây thanh quản, nghe thấy tiếng tim đập mạnh của chính mình. Hắn
quay đầu nhìn về phía ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt
trong thoáng chốc có chút mơ màng: “Hoàng hậu” tiếng nói của hắn khô
khốc trầm thấp, nhưng vào trong tai ta lại giống như một dòng suối mát
giữa mùa hè nóng bức, khiến cho ta cảm thấy thư thái. Bởi vì trong giọng nói này không còn sự hận thù, không có oán giận, chỉ có bất lực và bi
thương. Ta vừa định vươn tay ôm hắn vào lòng, sự mơ màng trong mắt hắn
phút chốc biến mất. Ta ngẩn ra, hắn cũng giật ống tay áo đang bị ta nắm
lấy ra khỏi tay ta. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa khẩn cấp đột nhiên vang
lên. “Khởi bẩm Hoàng thượng, Kinh Kỳ doanh Tống Khôn có chuyện quan
trọng bẩm báo”.
“Vào đi!”. Thanh âm Thượng Quan Bùi lạnh lẽo như sương giá tháng hai. Cửa
lập tức mở rộng, một đại hán mặt đầy râu quai nón nhanh chân sải bước
vào, quỳ xuống hành lễ. “Người đâu?” Thượng Quan Bùi vội vàng hỏi. Tống
Khôn nhìn thấy ta cũng ở đây, không khỏi ngập ngừng một chút, nhưng sự
ngập ngừng này ngay lập tức bị hắn che giấu. Hắn ho nhẹ một tiếng, sau
đó nói: “Kinh Kỳ doanh bị ngăn cản ở phủ Đại Tể tướng, không thể đưa
người tới”. Trái tim của ta lập tức chìm sâu vào đáy vực, hắn quả nhiên
phái người tới phủ Đại Tể tướng, đơn giản là muốn một mẻ bắt hết người
nhà ta. Nếu không phải bên cạnh có một cái bàn vuông để dựa vào, e rằng
hai chân ta đã không chống đỡ nổi. “Bị ngăn cản? Có ý gì? Ai dám ngăn
cản Kinh Kỳ doanh?” Thanh âm của Thượng Quan Bùi không khỏi tăng lên.
Tia sáng xuyên qua cửa lớn rộng mở không ngừng biến ảo trên mặt hắn. “Là đích thân Đại Tể tướng. Một tay ngài ấy cầm một thanh bảo kiếm, một tay cầm chiếu thư bằng sắt của Tiên Hoàng, đứng ở cửa phủ Đại Tể tướng.
Ngài ấy nói nếu như không phải Hoàng thượng đích thân tới giáng tội, bất kể là ai muốn vào phủ Đại Tể tướng, đều phải bước qua xác ngài ấy. Kinh Kỳ doanh không dám vọng động”. Chiếu thư bằng sắt, thường gọi là “kim
bài miễn tử”, trên viết “Thứ khanh cửu tử, tử tôn tam tử” [1]. Chẳng
trách Kinh Kỳ doanh không dám vọng động, nếu như hạ sát thủ đối với phụ
thân ta, chính là coi thường thánh chỉ của Tiên Đế, đây là tử tội khi
quân. Tội danh này chưa nói tới Kinh Kỳ doanh không đảm đương nổi, ta
thấy Thượng Quan Bùi cũng không gánh được. Ta lén thở phào một tiếng.
Một hơi này còn chưa cảm thán xong, Đinh Phu nhân ở một bên nãy giờ
không lên tiếng đột nhiên quát to: “Hoàng thượng, để Kinh Kỳ doanh đóng
cửa thành, không cho phép bất cứ ai ra vào”. Ta lạnh lẽo quét mắt về
phía nàng ta, nàng ta rốt cuộc đã lộ đuôi cáo! “Hồi nương nương” Tống
Không đột nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử, khó có thể nói tiếp. Qua một hồi
lâu mới mở miệng: “Cửa thành đã đóng kín”. Sự lạnh lẽo trong lòng ta lên đến miệng đã biến thành cay đắng, bọn họ hiện tại áp chế chúng ta để
khống chế nhị ca sao?.
——[1] Tha cho khanh chín lần chết, con cháu ba lần.——
“Có điều Ngự Lâm Quân Thích Thống lĩnh phái người đóng kín cửa thành, nên
cả hai vạn Kinh Kỳ doanh đóng quân ở ngoại thành cũng không vào được”.
Thanh âm của Tống Khôn chán nản. “Cái gì?” Thượng Quan Bùi một bước vọt
tới trước mặt ta, đột nhiên dùng sức nâng cằm ta lên, kéo mặt của ta
quay về phía hắn: “Tư Đồ gia các ngươi muốn tạo phản sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...