Khang Hi vừa dứt lời, mọi người im lặng, đều có suy nghĩ riêng.
Cách Cách gắp một cục thịt kho tàu, cười đến mắt chỉ còn một đường chỉ, cọ
cọ Hiểu Hiểu, khuôn mặt như muốn nói, ‘Đây là đàn ông nhà cháu đó, chất
lượng tốt không? Hài lòng không? Không trả hàng lại nhé’.
Hai má Hiểu Hiểu lại nóng, gắp cho Cách Cách một cục thịt kho tàu khác.
“Cảm ơn mợ!”
Món thịt kho tàu này là món đặc sắc mà Tần Viện mang lên, dùng nồi đất để
kho thịt, thịt có nạc có mỡ, béo mà không ngấy, ít thịt có gân, vào
miệng thì lập tức tan ra, cực kì ngon, là món tủ của tiệm, vị rất thanh.
Cảnh Táp là fan não tàn của Khang Hi, anh nói cái gì cũng đúng cả, quay sang đá lông nheo mấy cái liền với Hiểu Hiểu, tiện thể còn giơ ngón cái.
An Hủy lại sửng sốt, nhìn Khang Hi mấy lần, có phần không dám tin đây là
câu nói xuất phát từ miệng của một người đàn ông, chán ghét trong mắt đã nhạt đi nhiều.
Cảnh Bất Mị, Kế Hiếu Nam, Vệ Bảo đều xem Khang Hi như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, cũng đều là đàn ông, đương nhiên trong lòng thầm hiểu không cần nói ra.
Vì chưa kết hôn nên họ cũng chẳng nghĩ tới chuyện này bao giờ. Nay ngẫm
lại đạo lý một chút, quả thật từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu
đúng là một vấn đề khó nhằn mang tính lịch sử, mà nguyên nhân căn bản
vốn nằm ở người đàn ông.
Thường vợ, trị trăm bệnh, đúng là rất nội hàm.
Người đàn ông đã kết hôn Hải Lãng lập tức hiểu ra, ân cần gắp cho Khang Hi
một cục chân giò hun khói ngâm mật, nói: “Để em đi gọi cho vợ, Vạn Tuế
Gia, anh ăn trước, đợi em xuống lầu một chút làm thêm vài món nữa, tiền
cứ tính cho em.”
Cậu ta tung ta tung tẩy cầm điện thoại ra ngoài phòng bao, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Mọi người lại nói chuyện trên trời dưới đất, vừa ăn vừa uống, bầu không khí rất vui vẻ.
Vì phải lái xe nên Khang Hi không uống rượu, Hiểu Hiểu cũng uống trà với
anh. Những người khác lại rượu vào lời ra, cạn li ào ào, sau chưa quá ba vòng, Cảnh Bất Mị dùng rượu để tiếp can đảm, tranh thủ lúc Khang Hi vào toilet, cậu ta đứng lên, cầm li rượu tới trước mặt Hiểu Hiểu.
“Hoàng hậu nương nương, bữa tiệc mừng thọ hôm đó có nói mấy câu không lọt tai, cô đừng để trong lòng.”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Không biết không có tội!” Cô cũng sớm quên chuyện đó từ lâu.
“Còn… còn tôi nữa…” Kế Hiếu Nam cũng cầm li rượu đi tới, “Chuyện đó… cô nhất định đừng nói với Vạn Tuế Gia.”
Cảnh Bất Mị lập tức phụ họa, “Không sai, nhất định không được để cậu ta biết.”
Nghĩ lại những gì hai người đã nói hôm đó, cả hai lo lắng rất lâu, chỉ sợ
sau khi Khang Hi biết sẽ muốn mạng bọn họ, à không, sẽ chỉnh bọn họ tới
chết.
Hiểu Hiểu cũng là người sảng khoái, để họ an tâm, cô tự rót cho mình một li, uống cạn một hơi, không thừa một giọt.
Ba người Cảnh Bất Mị, Kế Hiếu Nam, Vệ Bảo không ngờ cô lại hào sảng như
vậy, nói uống là uống, lại còn trực tiếp cụng li, cũng vội vàng uống
rượu trong li, xem như đáp lễ.
Cảnh Táp nói: “Đúng đó, ngày này là phải uống rượu, uống trà làm gì. Đến đây, Hiểu Hiểu, tớ cũng cụng với cậu một li.”
Cô mang bình rượu tới, rót đầy rượu cho Hiểu Hiểu, cũng tự rót cho mình,
giơ li lên nói, “Chúc cậu và Khang Hi chung sống đến đầu bạc răng long,
luôn tắm bể tình, ngọt ngào nồng cháy.”
Câu này là lời chúc lúc kết hôn khiến cả đám người đều phá lên cười.
Có điều cũng không sai, yêu đương với Khang Hi mà không đầu bạc răng long cũng khó.
Hôm nay Hiểu Hiểu cũng rất vui, nói uống thì uống, nháy mắt cả li rượu đầy đã xuống bụng.
Nhìn cô uống thoải mái như vậy, lá gan của Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam cũng lớn
hơn, thấy Khang Hi còn chưa quay lại, cũng cụng hai li với cô. Hiểu Hiểu không nói hai lời, một hơi uống hết.
Rượu này uống vừa nhanh vừa sạch, liên tục mấy li mà không thấy cô đỏ mắt, Cách Cách ở gần đó nhìn mà líu lưỡi.
“Mợ, tửu lượng của mợ thật tốt!”
Bia, dù nồng độ cồn thấp nhưng uống nhiều vẫn có thể say bất tỉnh nhân sự, huống chi cái cô uống là ‘rượu mạnh’.
Cảnh Táp lại rót cho Hiểu Hiểu một li, cười nói, “Cái này thì em không biết rồi, mợ của em ấy à, tửu lượng cực kì tốt.”
An Hủy cũng gật đầu cái rụp, “Rất dũng mãnh!”
Cảnh Bất Mị còn nhiều chuyện hơn chị em phụ nữ tò mò muốn chết, hỏi: “Tốt bao nhiêu?”
“Tôi cũng muốn biết tốt bao nhiêu đây?”
Khang Hi vừa trở về từ toilet, không kịp tháo khẩu trang thì thấy một đám
người đang vây quanh mời rượu Hiểu Hiểu. Người khác cảm thấy là mời rượu còn anh thì tự động sửa thành đang uống. Con mắt lập tức biến thành hàng của ma vương, mắt xanh lè nhìn chằm chằm đám người dám rót rượu cho vợ mình.
Mấy người bị anh trừng, ai cũng cảm thấy sống lưng ngứa ngáy, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Không phải là vui thôi sao…” Cảnh Bất Mị nói.
Hiểu Hiểu hùa theo, “Ừ, vui mà!”
Cô quả thật rất vui, trái tim nhỏ bé không chứa hết bao nhiêu niềm vui
ngọt ngào như mật này nữa, sắp tràn cả ra, cả nụ cười cũng rất ngọt
ngào.
Đúng là đã lâu không được vui như vẻ, rất vui. Vì nhờ có Khang Hi, cô cảm thấy mỗi ngày đều rất ấm áp.
Nụ cười ngọt ngào của cô như đóa hồng đương nở rộ, lại như con suối mát
trong chảy qua lồng ngực Khang Hi, như được cảm hóa, niềm vui sướng ngây ngất ấy cũng thấm ướt trái tim của anh mất rồi.
Nhưng mà…
“Vậy cũng không cho uống, uống say thì làm sao?”
Uống rượu thiệt thân, đêm nay anh đang chờ được cô ‘thị tẩm’ cơ mà.
Chuyện ‘thị tẩm’ là chuyện quan trọng nhất, không được để lỡ.
Dù anh cũng có một lần có ý niệm tà ác muốn chuốc say cô rồi.
Cô lại không ngờ anh nghĩ nhiều như vậy, cho rằng Khang Hi lo lắng cho mình, nói, “Anh yên tâm, tửu lượng của em rất tốt.”
Đương nhiên Khang Hi không tin, vì từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cô uống rượu cả, “Tốt bao nhiêu?”
Cô dùng ngón tay giơ số ‘1’ ra.
Anh cười, “Một chai?” Vậy thì không thể xem là tửu lượng tốt được.
Cô cười híp mắt lắc đầu.
Khang Hi sửng sốt, “Một thùng?” bia làm ví dụ, một thùng bia là 12 chai, hoặc 24 lon, vậy thì khá dũng mãnh thật.
Vậy mà, Hiểu Hiểu vẫn lắc đầu.
Khang Hi giật mình, “Hiểu Hiểu, vậy một nghĩa là gì?”
Đột nhiên anh có một dự cảm xấu.
Đây là cũng điều mà đám Cảnh Bất Mị rất muốn biết.
Hiểu Hiểu nói từng chữ một: “Uống một mực!”
Trừ An Hủy và Cảnh Táp, những người còn lại đều rất kinh ngạc.
Uống một mực… là sao cơ?
Cảnh Táp cười giải thích, “Hiểu Hiểu có thể chất ngàn li không say, thường được nói là cơ thể miễn dịch với cồn.”
Di truyền từ cha ruột của cô.
Cách Cách hô to: “Ối trời, trâu bò vậy ạ?”
So với đám người Cảnh Bất Mị đang kinh hãi, Khang Hi chỉ kinh hãi vài giây thôi, sau đó rất phiền muộn.
Anh dùng tay chống má, lặng lẽ quay đầu qua chỗ khác, mặt buồn hiu khẽ chu miệng.
Nói cách khác, sau này, khả năng anh có thể chuốc say Hiểu Hiểu để tà ác một chút là — 0!
Rất… rất phiền muộn.
Phiền muộn một lúc lâu anh mới quay đầu lại, “Vậy cũng không cho uống, đây đều là đồ ướp lạnh.”
Phụ nữ không thích hợp uống đồ lạnh.
“Dạ, em nghe anh.”
Không ngờ cô lại nghe lời như thế, trong lòng Khang Hi ngọt lịm, vội vàng hôn lên mặt cô một cái.
Ngọt ngào như thế, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới những người ở đây đều là kẻ chưa kết hôn.
An Hủy không nhìn nổi nữa, “Hai người kiềm chế một chút, không thấy ở đây đều là dân độc thân à?”
Cách Cách thoải mái nhún vai, “Sang năm cháu mới hai mươi tuổi thôi, tính sát thương với cháu không lớn, mợ và cậu cứ tiếp tục.”
Đây đúng đao chém thần, đàn ông thì thôi không tính, An Hủy và Cảnh Táp đều sắp đầu ba, thành gái già rồi.
Đúng là thuộc chủng loại Khang gia, huyết thống ‘đả kích người ta’ luôn được sinh sôi liên tục.
Cảnh Bất Mị thì hớn hở nói, “Tôi không phải cún FA à nha, tôi có vợ chưa
cưới.” Dù hôm nay Vưu Giai có công việc không thể tới nhưng cậu ta đúng
là bông có chậu rồi.
Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam hung dữ trừng mắt nhìn Cảnh Bất Mị, đồng thời ra trận chấp hành hình phạt uống rượu.
Bữa cơm tiếp tục, mọi người không chỉ ăn uống no nê mà cả khách chủ đều
vui, tiền mừng cũng không ít, hội vui phải rất lâu mới kết thúc.
Hiểu Hiểu đẩy An Hủy và Cảnh Táp đã uống say, gục người trên bàn ăn, say túy lúy.
Cô gọi Khang Hi, “Anh giúp em đi, đưa hai cô nàng này về.”
Đưa về…
Lông mày Khang Hi run run, anh chỉ phụ trách mời khách ăn cơm thôi, không
kèm phục vụ gửi người về tận nhà, hơn nữa, đêm nay, đại nghiệp thị tẩm
của anh sẽ phun trào, sao nỡ để muộn. Đảo tầm mắt, nhìn qua Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam.
Vệ Bảo cũng đã uống nhiều, thế nhưng anh là người đi lại trong thương
trường, không có tửu lượng thì làm ăn được gì. Cả đám người uống bốn
két, anh chỉ hơi đỏ mặt thôi. Kế Hiếu Nam cũng là cái thùng rượu, nhanh
chóng tỉnh táo, chỉ có Cảnh Bất Mị thì say quắc cần câu rồi.
Vệ Bảo ra ngoài có xe đưa đón, công tác đưa đón người không phải nhiệm vụ của anh.
Nhưng mà, thánh chỉ ban rồi, anh dám không nhận à?
“Thôi được rồi, tôi và Lão Kế phụ trách hai người bọn họ, bảo đảm đưa về nhà
an toàn.”Anh đẩy Kế Hiếu Nam, bảo hắn đi tới đỡ người, sau đó lại hỏi,
“Hoàng hậu nương nương, nhờ cô nói tôi biết hai người ở đâu với?”
Hiểu Hiểu cảm thấy để bọn họ đưa về thì không thích hợp lắm, vừa muốn từ
chối thì Khang Hi đã kéo cô vào lòng, “Em yên tâm đi, bọn họ đều là
chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không có bất kì suy nghĩ không an phận
gì với cung nữ của em đâu.”
Cung nữ?
Khóe miệng Hiểu Hiểu khẽ giật, con người này đúng là rất chuyên nghiệp,
không hổ là ‘Vạn Tuế Gia’, thế nhưng cô vẫn chữa lại, “Là bạn thân!”
Anh cười cười, dắt tay cô ra ngoài, hoàn toàn quên mất ở đây còn có một cô cháu gái.
Cách Cách thở dài một hơi, khoác tay Vệ Bảo, “Tiểu Bảo, Cách Cách muốn lên kiệu về cung, anh có đưa hay không đây?”
Vệ Bảo cưng chiều xoa đầu cô bé, “Cách Cách cơ mà, anh có thể không đưa
à?” Từ nhỏ anh và Khang Hi đã chơi chung với nhau, nhìn Cách Cách trưởng thành, anh đối xử với cô bé như em ruột.
Sau khi chào tạm việt Tần Viện, Khang Hi và Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiệm
ăn, lúc này đã hai giờ sáng. Nếu bình thường, Khang Hi sẽ chẳng tốn
nhiều thời gian như vậy để ăn cơm. Thế nhưng hôm nay thì không giống
bình thường, vì Hiểu Hiểu rất vui vẻ nên anh cũng kiên nhẫn ở bên.
Dù sao… cũng còn nguyên một ngày.
Trên phố nhỏ, vẫn còn vài tiệm ăn đêm mở, thế nhưng trước cửa rất vắng vẻ,
đang định đóng cửa. Đường xá vắng tanh, thậm chí cũng chỉ mở một bên đèn đường, bên kia không mở, cả con phố hơi tối tăm.
Khang Hi thấy không có ai nên cũng không mang khẩu trang và kính râm, nắm tay Hiểu Hiểu, thong thả đi từng bước.
Hiểu Hiểu thì lại hơi lo lắng, cứ kéo anh đi vào những chỗ tối, bãi đỗ xe
đối diện đường cái nhưng cổng vào lại ở trên đường nhỏ nên cô còn cố
tình đi đường vòng.
Anh cũng không để ý, xem như tản bộ tiêu cơm.
Cả đường đi Hiểu Hiểu cứ tủm tỉm cười, có thể nhận ra hôm nay cô thật sự
rất vui vẻ, có lẽ vì vui quá mà đột nhiên cô lại nhảy lên vai Khang Hi.
“Cõng em!”
Kiểu làm nũng này khiến hai mắt Khang Hi đủ sáng để làm đèn đường.
“Hiểu Hiểu, em có chắc mình không say không?” Trông cô đáng yêu hoạt bát thế
này lại khiến anh cảm thấy hơi lo không biết có phải Hiểu Hiểu đã uống
say rồi không.
Cô lắc đầu, rất tỉnh táo, hoàn toàn không có men say, nhưng đã uống chút rượu rồi dù không say thì cũng dễ hưng phấn.
Khang Hi nhìn khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn, ánh mắt sáng ngời, chẳng qua chỉ có
chút hưng phấn muốn được thử nên cũng nhanh chóng an tâm.
“Đến đây, anh cõng em!”
Lãng mạn một chút, chút nữa phải thị tẩm rồi…
Ừ thì, tình thú cũng rất quan trọng!
Không vội! Anh còn cả một ngày để gần gũi cô mà.
Cả một ngày… cả một ngày…
Trong lòng anh phấn khởi nở đầy hoa tươi.
Khang Hi cõng Hiểu Hiểu đi đường vòng trên con đường mòn đến cổng của bãi đỗ
xe. Ở đây, ban ngày cũng ít người qua lại huống chi là nửa đêm vắng vẻ,
thậm chí còn chả có tiếng chó sủa.
Trên đường đi, Khang Hi hỏi: “Về nhà chúng ta khỏi tắm đi, dù sao cũng xong
rồi, hay là em muốn tắm.” Trong bụng anh bồi thêm một câu, cuối cùng
cũng có thể tắm uyên ương rồi.
“Vâng!” Hiểu Hiểu đáp khẽ.
Anh vui lắm, còn ấp úng nói, “Mặc dù… mặc dù đây là lần đầu tiên của anh, nhưng anh nhất định… nhất định sẽ rất dịu dàng.”
Nói xong, anh liền đỏ mặt, đỏ như tôm tuộc.
Nói chung thì có rất nhiều đàn ông nói câu như thế trước khi abc xyz, ấy
nhưng người đỏ mặt đều là con gái cả. Còn cái loại tự mình đỏ mặt như
anh thì đúng là hiếm thấy.
“Vâng…”
Hiểu Hiểu lại khẽ đáp.
Ngay lập tức, Khang Hi như được tiếp máu gà, sải chân nhanh hơn, lúc sắp đến garage, anh lấy hết dũng khí ra hỏi: “Vậy, Hiểu Hiểu, bao giờ chúng ta
kết hôn…”
Cô im lặng.
Khang Hi đi tới cạnh xe, thấy cô không nói tiếng nào, lòng rất căng thẳng,
nghĩ rằng có lẽ vì mình đòi hỏi quá nhiều nên Hiểu Hiểu thấy phản cảm.
“Hiểu Hiểu, yêu đương không lấy mục đích kết hôn thì đều là hạng lưu manh…”
Cô vẫn im lặng như cũ.
Khang Hi hoang mang quay đầu nhìn lại, nháy mắt mặt đen thui.
Hoàng hậu nương nương… hoa hoa lệ lệ… ngủ-mất-tiêu-rồi!
Đã nói là sẽ thị tẩm mà?
Ngủ thế thì còn làm ăn được gì?
Khang Hi ngửa đầu nhìn trời, không nói nên câu, nước mắt ròng ròng – đúng là bắt nạt người mà!
Anh dịu dàng đặt cô xuống ghế, hung hăng cào tóc, hung dữ trừng mắt nhìn
Hiểu Hiểu đã ngủ say như chết, lửa trong lòng cháy rừng rực, đang nghĩ
bụng không biết có nên đánh thức cô hay không.
Ấy nhưng, cô lại ngủ ngon như thế, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gò má cô được phủ một lớp ánh sáng như nước, trông như một nàng búp bê. Khóe miệng
khẽ nhếch như đang chìm trong mộng đẹp khiến anh có phần không nỡ đánh
thức.
“Khang Hi…” Trong mộng, cô ngọt ngào gọi.
Khang Hi nghe thấy thế, mặt vẫn đen nhưng ánh mắt nhìn cô lại nồng sâu, không thể tự mình thoát khỏi.
Anh cau có cào cào tóc mình, hung dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó lại thở dài
một hơi, khom lưng hôn một cái thật dịu dàng lên môi Hiểu Hiểu.
Khang Hi bây giờ như đứa trẻ không được ăn kẹo, mặt mày nhăn nhó lái xe về
nhà. Về đến nhà, Hiểu Hiểu vẫn ngủ say như trước, kiên trì, anh đành
phải cào mạnh tóc mình lần nữa, bi ai đi tắm nước lạnh.
Vừa tắm vừa làu bàu trong phòng tắm, “Cho em ngủ, cho em ngủ để tăng thể lực, anh không tin em có thể ngủ cả ngày!”
Đêm đã khuya…
***
Ánh dương rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Hiểu Hiểu, cô
dùng tay vén vài sợi tóc dính bên má, mím môi, từ từ tỉnh lại từ trong
mộng.
Cô xoa xoa mắt vẫn còn lim dim, bỗng phát hiện có người đang nhìn mình không chớp mắt.
“Khang Hi?”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh vừa chua xót vừa ấm ức xuất phát từ miệng Khang Hi.
Hiểu Hiểu thầm rùng mình, tỉnh táo lại trong khoảnh khắc, nhìn mặt trời đã
lên cao bên ngoài, lại nhìn quần áo của mình, nhìn khuôn mặt sưng sỉa
của anh thì nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Cô ngượng ngùng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nổi nên lời.
Đột nhiên, cô chui đầu vào chăn, Khang Hi lại không hề động đậy. Hiểu Hiểu
hậm hực thò đầu ra, vì ngượng ngùng xấu hổ mà khuôn mặt trắng ngần ửng
đỏ, trông như ráng chiều xinh đẹp ở đằng chân trời xa xa.
“Anh… anh ngủ chưa?”
“Em nói xem?” Thế mà anh cũng kiên nhẫn chờ cô tỉnh lại cơ đấy.
Hiểu Hiểu lại ngây ngô chui vào chăn.
Giờ này thì có nói gì Khang Hi cũng không bỏ qua cho cô, nghiến răng, trực tiếp nhào tới.
“Anh chờ em một chút, để em đánh răng…” Buổi tối qua cô cũng không đánh răng rồi.
Đánh răng làm gì, hàm răng cô trắng sáng khỏe mạnh, còn đẹp hơn quảng cáo ở phòng răng.
Những lúc thế này phải tranh thủ giành giật từng giây, anh không chờ nổi rồi.
“Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu…” Khang Hi kích động, nỉ non gọi tên cô.
Sau đó, hôn xuống mặt, khoa trương đến mức cô vất vả chống đỡ. Lúc làn môi
nóng bỏng hôn xuống, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn bay biến, trong khoảnh khắc ấy, tưởng chừng như không thể hô hấp.
Sau một khắc, anh lại đổi những nụ hôn nồng nàn da diết, thế nhưng tay vẫn
đè lên cánh tay mảnh dẻ của cô, một tư thế rất độc tài.
Anh hoàn toàn khống chế cô, bàn tay mạnh mẽ có lực ấn xuống bả vai Hiểu
Hiểu, thân hình cao lớn bao vây cơ thể khiến cô không thể nhúc nhích
chút nào. Tiếng rên ngâm nga không thể kiềm chế phát ra từ cổ họng, theo nụ hôn triền miên của anh, bao nhiêu ngượng ngập của bản năng phái nữ
nháy mắt biến thành bùn nhão trong tay anh, lại một kích tình dâng lên
khỏi mặt nước liên tục.
Cô đã hoàn toàn bị khuất phục, “Khang Hi… nhẹ một chút…” Trong chuyện này, đúng là anh cũng có biết một chút về khống chế sức mạnh thật.
Anh ừ một tiếng, sau đó lại càng âu yếm dữ dội hơn.
Đang lúc khí thế hai người ngất trời là thế, di động trên tủ đầu giường lại vang lên, là điện thoại của Hiểu Hiểu.
“Chờ một chút…”
“Không được bắt!” Xoa lên mái tóc đen huyền của cô, tình dục trong con ngươi đen sâu thẳm của anh càng cuộn trào mãnh liệt.
“Là điện thoại của Cảnh Táp.” Đây là tiếng chuông cô đặt riêng.
Hơn nữa, cô cảm thấy rất nóng, mồ hôi nóng hổi ướt đẫm cơ thể, trước ngực
lại lành lạnh. Cô kéo chặt vạt áo, nhỏm người tựa đầu giường, bàn tay
nhỏ bé run run đặt lên lồng ngực anh, “Anh cũng phải để em biết cậu ấy
tìm em có chuyện gì chứ?”
Khang Hi rên một tiếng, bàn tay to kia quay qua đùa nghịch với cái gáy mảnh
khảnh của cô, xoay khuôn mặt xinh xắn kia lại, hôn một cái thật mạnh
chặn môi cô lại, tay kia lại luồn vào mái tóc dài đen nhánh. Nụ hôn của
anh thô bạo độc tài, nuốt hết đề nghị của cô.
Không có cửa đâu!
Tiếng chuông ngừng, nhưng lại vang lên lần nữa, cứ tắt rồi gọi lại mấy lần
như thế khiến Hiểu Hiểu không thể nào tập trung tinh thần.
Không chịu yên lặng thế này, nhất định có việc gấp rồi đây.
Hiểu Hiểu rất coi trọng bạn bè, đột nhiên đẩy Khang Hi, vươn tay cầm điện thoại, nhận cuộc gọi.
“A Cảnh?”
Đầu kia truyền tới tiếng khóc sốt ruột, “Hiểu Hiểu… Tớ, tớ…”
Cô cau mày, “Đừng vội, nói từ từ!”
Ba chữ nói từ từ lọt vào tai Khang Hi, tức thì nổi giận đùng đùng, dán vào sau lưng cô, cắn một cái lên bờ vai ngọt ngào.
Hiểu Hiểu rên một tiếng, quay đầu trừng anh.
Khang Hi cười tà mị, bàn tay lại chui vào quần áo cô một cách rất cầm thú,
hưởng thụ hương vị ngọc nhuyễn ôn hương, sau đó mặc kệ sự chống cự của
cô, nhất định không bỏ qua.
Mặt Hiểu Hiểu nóng đỏ, tay nhỏ đánh anh liên tục nhưng cũng chỉ phí công,
chỉ có thể cố gắng tập trung lắng nghe Cảnh Táp kể lể trong loa.
“Cậu nhìn xem có phải hồ sơ của đồn cảnh sát của tớ có ở chỗ cậu không?”
“Cậu chờ một chút, để tớ xem!” Cô vội vàng xuống giường, thế nhưng Khang Hi
không chịu buông, Hiểu Hiểu đành phải giơ chân đá anh một cái.
Khang Hi bị cô đá thẳng xuống giường, lúc bò dậy được thì mặt đã đen đến mức không thể nhìn được.
Không đánh lại vợ thì có thể trách ai?
Hiểu Hiểu lục lọi trong balo, đúng là có tìm thấy một cặp hồ sơ bằng da, “Ở
chỗ tớ đấy!” Cô nhớ lại hôm qua, Cảnh Táp sợ làm bẩn cặp hồ sơ nên nhờ
cô bỏ nó vào balo.
Cảnh Táp thở phào nhẹ nhõm, lại la toáng lên, “Bây giờ cậu có rảnh không,
trong đó là tài liệu mà đàn anh của tớ rất cần cho buổi họp hôm nay, là
hội nghị của phòng cảnh sát, cực kì quan trọng, tuyệt đối không được
thiếu, tớ…” Đột nhiên cô nàng lại ợ một hơi.
Cho thấy rõ ràng chưa tỉnh rượu.
Sáng sớm Cảnh Táp còn nôn cả một chậu nước chua, chân mềm nhũn. Nếu không
phải đột nhiên Tào Chấn gọi điện nhắc thì cô đã quên béng chuyện này.
Uống rượu đúng là hỏng việc.
Cô khóc lóc xin xỏ: “Hiểu Hiểu, nhờ cậu đó!” Bây giờ cô chạy tới lấy rồi mang đi thì chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Được rồi, đừng khóc nữa, tớ mang đến cho cậu, ở phòng họp cục công an?”
“Ừ, đội cảnh sát báo cáo ở sảnh lầu bốn!”
Hiểu Hiểu nhanh chóng cúp máy, vội vàng chạy đến trước tủ quần áo để tìm đồ thay.
Mặt Khang Hi đã đen đến không thể đen hơn, bây giờ súng ống đã giương ra rồi, sao có thể nói dừng là dừng được?
Hiểu Hiểu mặc một cái áo thun bằng cotton, quay đầu lại nói, “Bây giờ em đang có việc gấp!”
“Anh cũng gấp lắm!”
Mặt Khang Hi đỏ au, muốn bò dậy đè cô xuống.
Hiểu Hiểu né, đẩy tay, anh lại ngã lăn xuống giường.
Khang Hi thề rằng nhất định phải tìm một thầy giỏi để học võ.
Thấy anh không nản chí lại tiếp tục nhào tới, cô buồn bực, cực kì khí phách, đè anh xuống, sau đó nâng cằm Khang Hi, nheo mắt nhìn anh như một bà
hoàng: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ em, tiện thể tắm rửa sạch sẽ, chờ em về sẽ xử lí anh!”
Đúng là một cuộc đối thoại của nữ vương và nô lệ đúng chuẩn.
Khí phách đó, câu nói đó, thái độ cao ngạo đó, phong thái nữ vương đó khiến Khang Hi cũng ngây ra, cả người mềm nhũn, đỏ mặt đáp, “Được!”
Cô lại vội vàng hôn lên mặt anh, sau đó vào toilet đánh răng rửa mặt, cầm
chìa khóa xe Khang Hi để trên bàn, chạy ra cửa như bay.
Khang Hi vẫn còn ngồi đần mặt trên giường, trong đầu chỉ toàn hình ảnh khí phách ban nãy của cô, đột nhiên mặt còn đỏ hơn.
Thì ra Hiểu Hiểu còn có tính cách nữ vương thế à.
Cảm giác này…
Tròng mắt anh lóe sáng, sắc lẹm.
Rất tốt!
***
Hiểu Hiểu lái xe Khang Hi, chạy như bay, vốn dĩ đường vào trung tâm thành
phố bị kẹt, nhưng cô đang vội, đành phải né những đường kẹt xe, đi đường vòng, bấm giờ để chạy tới cục công can. Cảnh sát trực cổng biết cô, thế nên không hỏi mà đã cho qua.
Cô đỗ xe xong xuôi thì vội vàng chạy lên lầu bốn của tòa nhà cảnh sát hình sự, Tào Chấn đang chờ cô, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Vừa thấy cô đến đã vội gọi, “Đoan Mộc, ở đây!”
Hiểu Hiểu còn cách một đoạn, ném thẳng cặp hồ sơ qua, rất chuẩn, vừa vặn rơi vào tay Tào Chấn.
Tào Chấn mở ra xem, đúng là tài liệu cần cho cuộc họp, không thiếu một tờ,
trái tim treo lơ lửng tức thì được đáp xuống mặt đất, “Đúng là cảm tạ
trời đất!” Anh vung tay, “Cảm ơn, Đoan Mộc!”
Hiểu Hiểu cũng khoát tay, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng phải về thôi.
Thế nhưng còn chưa xoay người thì đã nghe thấy Trương Hựu Thành ở sau gọi
lớn, “Đoan Mộc, đến đúng lúc lắm, có việc cần nhờ cô đây!”
Cô cau mày, hắn thì có thể nhờ vả cô chuyện gì chứ, nhất định là về vụ án.
Lúc này cô nên rời khỏi đây thật nhanh mới tốt.
Mặc dù Trương Hựu Thành đã lớn tuổi nhưng thể lực rất tốt, nháy mắt đã chạy vượt lên trước cô, theo sau là một cảnh sát cũng xấp xỉ tuổi hắn, nhìn
đồng phục thì nhận ra là cảnh sát giao thông.
“Đây là Lão Mã ở bên giao thông, bọn họ có một vụ án chưa phá được suốt hai
tháng nay, sau khi nghe chuyện của cô có nhờ tôi đã lâu nhưng tôi cũng
không còn cách nào khác.”
Lão Mã, tên đầy đủ là Mã Đức Thượng, đội trưởng đội cảnh sát giao thông,
tốt nghiệp cùng khóa với Trương Hựu Thành, tình cảm hai người rất tốt,
những lúc rảnh rỗi thường rủ nhau đi uống rượu, đánh mạt chượt, đi tới
đi lui thì được biết chuyện về cô.
Vừa đúng có một vụ án tông xe bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa được phá, ban đầu
nạn nhân còn sống, thế nhưng tuần trước, bị thương nặng không chữa được
nên đã qua đời.
Lão Mã rất coi trọng vụ án này, vì người chết có một cháu trai vừa thi lên
đại học, ba mẹ đã mất lúc lên ba, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà
sống, tình cảm của hai người rất tốt. Vì tai nạn xảy ra vào lúc sáng
sớm, lại ở vùng ngoại ô hẻo lánh nên không tìm được một nhân chứng nào
cả. Người cháu này thậm chí không đi học đại học, mỗi ngày đều xuất hiện ở nơi xảy ra tai nạn, quỳ mong để tìm được nhân chứng.
Quỳ như thế cả tháng trời, hắn nhìn thấy mà trong lòng cũng xót xa.
Hai người mỗi người một câu ngăn cô lại, Hiểu Hiểu hoàn toàn chẳng thể nào rời khỏi.
Bề ngoài Hiểu Hiểu lạnh lùng là thế, thật ra trái tim lại mềm nhũn. Dàn
cảnh sát trong cục công an này như những chiến sĩ thi đua, nhiệt tình
hăng hái như những đại biểu tiên tiến. Cô thật sự rất tôn kính những
người cảnh sát một lòng phục vụ vì nhân dân thế này. Tuy rằng năng lực
chưa tới nhưng một trái tim nhiệt huyết đó đáng quý hơn bất cứ thứ gì.
Bấy giờ Tiểu Lý cũng có mặt, gia nhập tập thể léo nhéo.
Hiểu Hiểu ho khan, “Mang tài liệu đến cho tôi!”
Rõ ràng muốn khởi công.
Ba người vui vẻ, mặt cười đến đần ra, vội vàng đưa cô lên phòng họp ở lầu ba, mang tài liệu, ở bên cạnh ‘hầu hạ’.
À không, là học tập!
Lúc này, Khang Hi đã tắm rửa sạch sẽ nằm phơi ra trên giường, cứ như tiểu
chủ đang chờ được đưa đến tẩm cung Hoàng đế, có mong mỏi, ngượng ngùng,
cũng rất vui sướng.
Tình hình có cái gì đó sai sai, rõ ràng anh mới là Vạn Tuế Gia cơ mà.
Ấy nhưng, anh cũng chờ được khởi công đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...