“Khang Hi?” Hiểu Hiểu dùng ngón tay chọc vào ai vẫn còn đang chôn trong ngực
của cô không chịu ngoi lên. Anh cứ đè cô như thế, nặng lắm.
Khang Hi từ từ tỉnh lại sau khi ‘chết trận’, mùi vị ngọt ngào ấm áp thơm tho
là thế mà không thể ra tay được, đúng là nghẹn một bụng. Anh vừa tức vừa giận, ấm ức cắn một miếng lên bánh bao thịt của cô.
Hiểu Hiểu rít một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy dấu răng màu hồng mà anh để lại.
“Sao anh cứ thích cắn người thế hả?”
Khang Hi buồn bực ngẩng đầu, dục vọng trong mắt vẫn chưa lui hết, mặt vẫn còn hơi đỏ, cắn răng nói: “Đỡ, ghiền!”
Trông anh giống một cậu bé nghịch ngợm, mặt thối như đi mượn tiền mà người ta lại coi mình là giấy vệ sinh.
Thế nhưng anh trách ai được, đúng là điển hình của việc ra cửa không coi
ngày, lúc nào không chọn mà lại cứ chọn nhầm vào hôm nay.
Nghĩ tới là muốn rớt nước mắt.
Hiểu Hiểu nghe anh nói hai chữ ‘đỡ nghiền’ thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng so với chuyện này thì còn một việc quan trọng hơn thảy.
Cô lại lấy ngón tay chọc vào anh, “Nhà của anh có…”
Cô muốn hỏi có băng vệ sinh hay không. Nếu là người đàn ông khác thì cô sẽ không hỏi vậy đâu, vì chắc chắn không có. Nhưng Khang Hi thì không thế, lúc còn ở trong nhà cô, anh như cái túi thần kì, muốn gì có đó. Thế
nhưng đây là một món đồ rất riêng tư, lúc hỏi cô vẫn còn ngượng không
nói được hết câu.
Như thể Khang Hi đã sớm biết, hừ lạnh nói, “Không có! Anh là đàn ông thì sao có thứ này được!”
Không chỉ không có mà anh bây giờ muốn đem tất cả băng vệ sinh trên thế giới đốt quách đây này!
Hiểu Hiểu sốt ruột, níu lấy sơ mi đã cởi được hơn nửa của anh, “Vậy phải làm sao đây?”
Cô đánh mất thẻ chìa khóa, không thể vào nhà, phải giải quyết thân thích
tới bất ngờ thế nào đây? Trong đầu sực nghĩ ra, cô nhớ tới siêu thị ở
cổng tiểu khu, cặp mắt thủy tinh to tròn long lanh rưng rưng nhìn Khang
Hi.
Đáng yêu cực kì!
Khang Hi đã bị cô đánh gục trong nháy mắt.
Dù dáng gấp Hiểu Hiểu trông loli thế thôi, nhưng hoàn toàn khác với một cô nhóc nhé. Thi thoảng cũng biết xấu hổ, hơi cáu kỉnh một tí nhưng nhìn
chung vẫn là một mỹ nhân băng giá. Nay lại trông đáng yêu thế, thế mà
còn là một cô gái nhỏ nhắn như vậy, đây là lần đầu tiên đấy.
Anh lại muốn nhào tới, nhưng vẫn còn lí trí lắm. Dù đáng yêu dù nhỏ xinh thế nào thì hôm nay cũng không ra tay được.
Khang Hi ấm ức gãi gãi đầu, “Em đi tắm trước đi, để anh đi mua cho em.”
Hiểu Hiểu vui vẻ, ngoan ngoãn gật gật đầu, song đột nhiên nhớ ra có rất
nhiều nhãn hiệu băng vệ sinh, có thể anh không phân biệt được.
“Đúng rồi, anh nhớ mua hiệu XXX nhé!” Đây là hiệu cô thường dùng.
“Anh biết rồi!” Tất cả mọi thứ của cô anh nắm trong lòng bàn tay từ lâu, “Là loại mặt lưới khô ráo, đúng không?”
“Sao anh biết?” Cô giật mình nhìn Khang Hi, cũng quên mất phải xấu hổ luôn rồi.
Việc thỏa luận về băng vệ sinh với đàn ông đã lạ lẫm lắm rồi, chẳng ngờ tên này lại rành như vậy, biết cả mặt lưới cơ đấy.
Khang Hi cúi người, hôn mạnh một cái lên gương mặt trắng nõn mịn màng, vênh
váo nói: “Hiểu Hiểu, em phải ăn mừng đi, người bạn trai đương nhiệm của
em đang lập chí trở thành người chồng tốt nhất thế giới đây.”
Đúng là anh đã có nghiên cứu qua về mấy vấn đề này rồi, tranh thủ lúc cô không có nhà ấy.
Đây cũng không phải biến thái đâu, chẳng qua thứ vợ thích thì làm chồng sao có thể không biết.
Mặt cô lại đỏ bừng, “Đáng ghét!”
Anh lại cười hắc hắc, nhưng vẫn chưa đi, lại hôn lên gò má cô, “Em muốn ăn khuya không anh mua?”
Trong bữa tiệc mừng thọ cô cũng chưa anh gì, anh lo cô bị đói mà thẻ chìa
khóa của Hiểu Hiểu đã mất rồi, mọi nguyên liệu nấu ăn đều trong nhà đấy
cả, anh không có bột thì đố gột nên hồ.
Hiểu Hiểu cũng chẳng thấy đói gì lắm, chẳng qua là thèm ăn thôi, “Em muốn ăn chocolate!”
Những lúc tới kì thì con gái thường rất muốn cái gì đó ngọt ngọt.
“Tối ăn chocolate dễ mất ngủ, để anh mua cho em phần pudding!”
“Vậy được!” Chỉ cần là ngọt là được. Thấy anh vẫn chưa chịu đi, cô lấy tay đẩy, “Mau đi đi!”
Cô đang chờ được cấp cứu đây này.
Khang Hi lại ‘mổ’ lên môi Hiểu Hiểu cái nữa, “Tuân lệnh, vợ đại nhân!”
Ngày hôm nay là ngày anh vui sướng nhất, cũng là ngày là buồn bực nhất!
Chờ anh đi rồi, Hiểu Hiểu xuống giường, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen
chuẩn bị tắm thì chợt nhớ ra mình không có quần áo sạch. Cô cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, vì hành động dã man của Khang Hi mà bây giờ nó đã
bị chia năm xẻ bảy. Hiểu Hiểu ngẩn ra, chạy về phòng ngủ Khang Hi, lục
lọi đống quần áo anh treo trong tủ.
Áo sơ mi trắng của nam, quần bốn góc của nam…
Không sao, chỉ cần có là được.
Ở Mỹ, có rất nhiều cô gái thích mặc quần lót của nam, chẳng vì gì khác, thoải mái dễ chịu mới là đỉnh nhất.
Cô đã tìm được đồ sạch, vào phòng tắm, chuẩn bị nước nóng.
***
Còn bên này, đêm hôm khuya khoắt Khang Hi đeo cặp kính râm to sụ, mang khẩu trang vào cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h một ngày của Phúc Để.
Cái phiền phức nhất của một ngôi sao là không thể làm chuyện gì quá ‘Quang
minh chính đại’ được, nhất là với cấp bậc như anh thì càng không thể
hành động tùy tiện.
Lúc này trong cửa hàng không có ai, chỉ có một cô bé ở quầy thu ngân đang ngồi nghịch di động.
Cửa tự động của siêu thị kêu một tiếng rồi mở ra, cô gái trẻ tuổi kia ngẩng đầu, thấy anh ăn mặc như vậy thì sợ hết hồn, cứ tưởng anh tới cướp, vội vàng cầm cái muôi trong khay oden làm vũ khí bảo vệ, tiện thể đưa tay
nhỏ về phía nút báo động dưới quầy thu ngân.
Khang Hi đang đứng trước cửa nhìn một vòng xung quanh, vốn không hề phát hiện ra vẻ căng thẳng sốt ruột của cô nàng kia, nhìn thấy một giá hàng rồi
đi thẳng tới.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không dám lơi là cảnh giác, vẫn cầm muôi để bảo vệ trước ngực.
Khang Hi đi tới trước quầy cho đồ dùng phụ nữ, nhìn một đống băng vệ sinh đủ
màu sắc kia, không ngờ lại có nhiều loại như vậy, nhất thời bị hoa mắt,
đành phải ngồi xổm xuống tìm từng cái một.
Cô gái kia thấy anh nhìn băng vệ sinh, lại còn tỏ ra rất tự nhiên thế kia, lập tức nhét anh vào hàng ngũ biến thái.
Hơn nửa đêm rồi mà ra đây ngắm băng vệ sinh, còn ăn mặc như thế, không phải biến thái thì là gì?
Cô bé lại nghĩ tới vẻ xinh đẹp của mình, nhỡ đâu tên này thấy sắc nảy lòng tham thì biết làm sao, lại vội vàng cầm cái kẹp thức ăn che trước ngực.
Mấy năm này ấy à, không sợ háo sắc chỉ sợ biến thái.
Khang Hi đã tìm được nhãn hiệu và loại Hiểu Hiểu thích dùng, lấy hai gói, sau đó tới tủ ướp lạnh chọn một hộp pudding, cẩn thận kiểm tra ngày sản
xuất, sau khi xác định là hàng mới của ngày hôm nay mới lấy.
Anh tới quầy thu ngân, bỏ đồ xuống, “Tính tiền!”
Cô gái kia nhìn anh đề phòng, tay trái cầm muôi múc canh, tay phải cầm kẹp thức ăn, còn tay đâu mà quét mã vạch tính tiền cho anh chứ.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, đề phòng anh như đề phòng gã háo sắc, trên mặt viết rõ ràng năm chữ thật bự – TÊN NÀY LÀ BIẾN THÁI!
Anh lạnh giọng quát: “Chưa thấy đàn ông nào mua băng vệ sinh cho vợ à, ngạc nhiên cái gì, còn đứng ngây ra đó nữa, mau tính tiền cho tôi!”
Anh mang khẩu trang và kính râm trên mặt, chẳng thể nhìn được biểu cảm
nhưng giọng nói lại rất hù người. Cô gái kia bị dọa đến ngơ ngác, vội
vàng tính tiền cho anh.
Khang Hi trả tiền, cầm túi nilon lên, sau đó quay qua nói với cô nàng kia,
“Sau này gặp người đàn ông nào chịu ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô thì nhớ đừng buông tay, mau gả cho anh ta đi!”
Nói xong, anh lại đưa mắt nhìn mấy món hàng trên kệ gần quầy thu ngân, một
hàng dài chói mắt, đóng gói rất đẹp, trên đó là có bảng các sản phẩm mới nhất rõ rành rành, thế nên anh đưa tay quét sạch, mỗi loại chọn một hộp.
“Lấy cái này nữa!”
Cô bé tính tiền: “…”
Nhiều vậy dùng có hết không?
***
Đợi khi Khang Hi trở lại thì Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong phòng tắm, cách cửa
kính mờ, bên trong nóng hổi, hơi nước bay lên, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nước chảy ào ào, hình như có thể nghe loáng thoáng tiếng cô đang ngâm
nga một đoạn nhạc nào đấy, khiến người ta có cảm giác lâng lâng.
Khang Hi đứng bên ngoài, chợt cảm thấy bên trong như cõi thiên đường.
Nếu là trước hôm nay thì anh chắc chắn không có gan đi vào, nhưng hôm nay thì…
Không được ăn thịt thì chắc húp chút nước lèo cũng được chứ hả?
Hạnh phúc tới quá nhanh, tay mở cúc sơ mi của anh cũng run lên.
Đang lúc anh định có ý đồ ‘húp nước lèo’ đến cùng, vừa muốn kéo cửa vào tắm
uyên ương với nhau thì như có năng lực dự đoán, Hiểu Hiểu phát hiện được ý đồ của anh.
Cô quát: “Khang Hi, nếu anh dám đi vào thì em sẽ chia tay với anh ngay lập tức.”
Đúng là giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một sợi chỉ, thịt không
mà nước lèo cũng không nốt, đã thế lại còn bị đe dọa, cả người Khang Hi
ỉu xìu.
Dù thế thì anh vẫn nghe lời rút chân mình ra, giải thích: “Không có, anh định bỏ đồ vào cho em thôi!”
Khang Hi kéo ra một khe nhỏ, chui tay vào, bỏ gói băng vệ sinh vừa được mua xong lên bồn rửa mặt.
Hương sữa tắm bay ra từ khe hở kia, là mùi vị mà bình thường anh rất quen
thuộc, thế mà lúc này lại mang tới một cảm giác khác, khiến anh đứng
ngồi không yên đây mà.
Tiếng nước ào ào đột nhiên ngưng bặt, xem ra là cô đã tắm xong. Anh vội vàng rút tay ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thở dài một hơi, Khang Hi nhặt số quần áo vừa cởi ra kia, mặc lại từng món một.
Có cô, nghe lời vợ thì hôn nhân mới kéo dài.
Anh nhịn!
Một lát sau, Hiểu Hiểu xõa tóc ướt, từ phòng tắm đi ra, mặc áo sơ mi trắng của anh, để chân trần.
Với đàn ông mà nói, nếu hỏi khi nào anh ta cảm thấy phụ nữ đẹp nhất, gợi cảm nhất?
Hết mười thì có chín người sẽ trả lời, không phải lúc cô ấy mặc bikini,
cũng không phải lúc mặc áo lót sexy, lại càng không phải lúc chẳng mặc
gì.
Mà là khi cô ấy mặc áo sơ mi trắng của bạn, lộ cặp đùi đẹp, nhất là như
Hiểu Hiểu, dù nhỏ nhắn xinh xắn thế nhưng lại rất đầy đặn, đảm bảo có
thể bức điên cả chục gã đàn ông.
Áo sơ mi trắng rộng thùng thình chỉ càng làm cô trông nhỏ nhắn hơn, như
một bé mèo con mới sinh. Tóc ướt nhỏ từng giọt nên thoạt trông khiến da
cô càng trắng hơn hết, khuôn mặt bình thường chỉ nhỏ bằng bàn tay, nay
có hơi nóng nên làn da trắng như tuyết kia có màu hồng nhạt, đôi môi
xinh đẹp như cánh hồng nở rộ, dù vóc người nhỏ nhưng đôi chân lại thon
dài, trắng nõn săn chắc, có tính đàn hồi, lại có tỉ lệ rất cân đối, được che giấu dưới lớp áo sơ mi kia càng trở nên quyến rũ hơn hết.
Trên người cô có mùi sữa tắm ngòn ngọt, dù đã cách một khoảng nhưng anh vẫn ngửi thấy, cứ như đang lượn lờ quanh chóp mũi.
Đúng là hấp dẫn đến mê mẩn phần hồn.
Con ngươi Khang Hi tối sầm, chẳng còn đầu óc lí trí gì nữa, nhào tới như bay, chỉ muốn ‘cầm thú’ một trận.
“Khang Hi, đừng nghịch mà!” Cô đẩy đẩy.
Anh rên một tiếng, bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh cầm thú mà thôi,
thật sự không muốn buông Hiểu Hiểu ra, hai cánh tay rụt về rồi lại ôm
chặt cô hơn.
Nỗi đau khổ không thể tự kiềm chế, đành phải dựa vào ảo tưởng.
Có điều, sớm muộn cũng có một ngày, dù là thịt, canh, xương cốt hay bánh bao, anh đều được chén tất.
Mãi lúc sau, Khang Hi mới bịn rịn không nỡ thả lỏng cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng kia, lại hôn cái nữa.
Hiểu Hiểu cũng chiều anh. Biết anh kìm nén khó chịu, không thể ép anh quá.
Thật ra trong tiềm thức của cô, Khang Hi là một người đàn ông rất dễ dỗ
dành, chỉ cần cho anh một miếng táo ngọt nho nhỏ là đủ cho anh vênh váo
cả nửa ngày trời.
Cô kiễng chân, hôn lên mặt anh một cái.
Đúng là Khang Hi đắc chí cực kì, lại muốn dán miệng tới, Hiểu Hiểu vội vàng đưa tay, hỏi anh: “Pudding của em đâu?”
Khang Hi lấy pudding trong túi nilon ra, thấy vẫn còn lạnh thì lấy tay phủ
lên để ủ một chút rồi mới đưa cho Hiểu Hiểu. Cô ngồi xếp bằng trên
giường, dùng cái thìa duy nhất múc từng muỗng cho vào miệng.
Vị sữa thơm nồng, lại xen vị caramel, ngọt mà không ngấy, đúng là mùi vị mà cô thích.
Khang Hi bò lên giường, tiếp tục dán vào lưng cô, lấy khăn lau khô tóc ướt,
sau đó dùng lược mềm gỡ đuôi tóc rối, cuối cùng mới dùng máy sấy khô.
Vừa sấy vừa không bỏ lỡ cơ hội hôn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu chẳng còn cách nào, đành phải dời lực chú ý của anh, múc một thìa
pudding rồi đưa tới bên miệng Khang Hi, “Anh ăn không?”
Anh lắc đầu.
Cô ồ một tiếng chán chường, sau đó tự cho thìa vào miệng mình, thế là anh liền mổ một cái.
“Không phải anh nói là không ăn à?”
“Vì cách ăn không hợp khẩu vị của anh thôi…” Khang Hi bày ra bộ vừa được hời mà còn khoe mẽ.
Cô nhíu mày, “Em không thích cách này!”
“Hiểu Hiểu, bây giờ chúng ta đang yêu đương cuồng nhiệt, chuyện gì cũng phải thử một chút.”
Hiểu Hiểu liếc xéo anh, quyết định không phát biểu bất kì ý kiến gì, vì thể nào cũng chẳng nói lại.
Khang Hi hầu hạ tóc của cô xong, ngả đầu lên vai Hiểu Hiểu, “Anh định mấy ngày nữa bày một bàn rượu chỗ Tần Viện…”
Cô sửng sốt, “Để làm gì?”
“Tiệc yêu nhau của chúng ta, mời gia đình bạn bè hai bên ăn bữa cơm, nói cho họ biết chúng ta đang yêu.”
Hiểu Hiểu lập tức xuất hiện vạch đen. Có nghe về tiệc đính hôn, tiệc cưới, thế nhưng chẳng biết cái gì là tiệc yêu nhau bao giờ.
“Chuyện này gọi điện thoại, gửi tin WeChat là được rồi mà.”
“Sao được chứ? Phải long trọng chứ!”
Anh vất vả mới hết khổ, dù thế nào cũng phải ăn mừng.
Cô không lay chuyển được Khang Hi, “Được rồi, tùy anh!”
Mấy chuyện này tốt hơn hết là cứ nghe theo anh thôi, nhất là khi anh không được ‘đáp ứng nhu cầu’.
Khang Hi lại xoa xoa vỗ vỗ, nghiêm túc nói, “Em nói xem, chúng ta thu bao nhiêu tiền mừng là vừa?”
Hiểu Hiểu: “…”
Đây đâu phải kết hôn, thế mà còn muốn thu tiền mừng, đúng là… đê tiện.
Thế nhưng, Khang Hi lại làm thật.
Cô ôm trán, đột nhiên có cảm giác yêu đương với anh sẽ liên lụy rất nhiều
người, đó là niềm hạnh phúc được xây dựng từ bất hạnh của kẻ khác.
Khang Hi còn đang lải nhải về tiệc yêu nhau của mình, cô nghe mà trợn tròn
mắt, thật sự muốn hỏi anh, có định mời MC tiệc về không đấy?
Tiếc là Hiểu Hiểu không dám nói, vì nếu hỏi ra, bảo đảm Khang Hi sẽ đi mời thật.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, sớm mai còn phải đi làm, thế nên vội vàng đi ngủ.
Hiểu Hiểu ngáp một cái, Khang Hi lập tức ngừng ngay kế hoạch tiệc yêu nhau của mình, “Em mệt à?”
Hiểu Hiểu ừ một tiếng, bò xuống giường, vào toilet đánh răng, đánh xong, cô thật sự rất mệt, chui vào chăn nhắm ghiền hai mắt.
Đến khi Khang Hi tắm xong thì cô đã ngủ rất say.
Anh lồm cồm bò lên giường, dán vào người cô rồi nằm xuống, chẳng được bao
lâu thì lại ôm Hiểu Hiểu vào lồng ngực mình, hôn một cái thật mạnh lên
đôi môi nhỏ nhắn kia rồi mới bằng lòng nhắm mắt đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, dù ngủ trễ bao nhiêu thì anh cũng đều dậy sớm hơn Hiểu Hiểu,
đây đã thành thói quen. Nguyên liệu nấu ăn đều ở nhà Hiểu Hiểu cả, bây
giờ mất thẻ chìa khóa không vào được, anh chẳng còn cách nào để nấu bữa
sáng.
Nghĩ xong, anh lại mang kính râm và khẩu trang ra ngoài.
Đến khi Hiểu Hiểu tỉnh dậy thì Khang Hi đã mua bữa sáng về.
Lần này là bánh bao chiên và miến bò.
Vì thể lực của Hiểu Hiểu đã hao tổn quá nhiều vào hôm qua, lại ngủ ít nên
còn hơi mệt, có lẽ vì phản ứng chậm, động tác ăn điểm tâm cũng chậm đi
nhiều, đến khi ăn sáng xong cô mới sực nhớ ra, phải mặc gì để đi làm
đây?
Đồ của cô bị ai đó xé tan tành rồi, cũng không thể mặc đồ của anh, quá rộng.
Khang Hi nhìn thấy phiền não của Hiểu Hiểu, “Sáng sớm anh đã gọi cho bên quản lý, bảo họ mang đến đây rồi!”
Bên quản lý chín giờ mới đi làm, dù nhanh thế nào đi nữa cũng không tới
kịp, xem ra cô phải tới muộn rồi, bèn gọi điện thoại báo trước cho đội
đặc công.
Sau khi gọi điện xin nghỉ xong, cô mới sực nhớ tới một việc.
Xe của Hiểu Hiểu vẫn còn nằm trong khách sạn của Kim đình trang viên Vệ thị.
“Yên tâm, anh chở em đi làm.” Khang Hi đặt chìa khóa xe của mình lên bàn, “Tối anh đến đón.”
Hiểu Hiểu không chịu: “Không được, nếu anh bị người ta nhìn thấy thì biết làm sao?”
“Không cần xuống xe thì sao thấy được? Mang kính râm là được thôi, chuyện này em không cần phải lo!”
Hơn nữa xe của anh có dán màng thủy tinh sẫm màu nên ở ngoài không nhìn thấy được bên trong có gì.
Hiểu Hiểu gật đầu, “Vậy cũng được!”
Sau khi hai người ăn bữa sáng xong, lại ‘sến súa’ một lúc nữa, chủ yếu là Khang Hi cứ dính vào cô. Qua chín giờ sáng,
cuối cùng người thợ bên tổ quản lý cũng tới, dùng thẻ chìa khóa mở cửa
nhà Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu điền vào bảng làm thêm chìa, yêu cầu bên quản lý nhanh chóng giao cho cô một thẻ chìa khóa mới.
Nếp và Vừng thấy hai người đã về, cả một ngày không gặp nên cứ dán vào hai
người làm nũng. Hiểu Hiểu vào phòng thay quần áo, Khang Hi dành chút
thời gian để thay thức ăn mới cho hai con chó lớn, sau đó lại kiểm tra
tình hình dự trữ trong máy trút đồ ăn tự động.
Dạo này Nếp ăn hơi nhiều, lại rất thông minh nên dù lượng thức ăn của máy
đã được quy định sẵn nhưng nó cứ thấy không đủ, dùng móng vuốt bấm nút
nên lượng dữ trữ cũng sắp hết.
Khang Hi đổ thêm thức ăn cho chó vào, nhìn bụng Nếp, cái bụng tròn vo càng lúc càng to..
Anh xoa trán nó, nó khoan khoái híp mắt, dựa vào người anh cọ cọ.
Chờ Hiểu Hiểu thay đồ xong, Khang Hi cũng đã phục vụ Nếp đã đời, hai người vội vàng vào thang máy xuống lầu.
Đến khi lên xe, Hiểu Hiểu nói: “Xe của em còn trong khách sạn, anh có thể nhờ Vệ Bảo lái về giúp em không?”
Đó là phương tiện đi lại duy nhất của cô.
Khang Hi đánh tay lái một cách thành thạo, chạy xe ra khỏi garage. Anh chưa quên chuyện cốp xe đã bị nạy hư, phải mang đi sửa.
“Ừ, lát nữa anh sẽ gọi cho cậu ấy, trước khi xe được trả về thì anh sẽ đưa đón em đi làm hằng ngày.”
Cô lắc đầu, “Không cần đâu!”
“Cái gì mà không cần? Bạn trai đưa đón bạn gái đi làm là chuyện quá hiển
nhiên. Lại nói, bây giờ chúng ta đang thời kì yêu đương nồng cháy mà.”
Hiểu Hiểu không còn lời nào để nói.
Khang Hi lái xe lên đường cao tốc, bình thường đường này không có kẹt xe
nhiều, qua chín giờ thì cứ lái thẳng một đường, thế mà anh vẫn lái chậm
rì rì như cũ, vận tốc quyết không vượt quá 60 km/h.
Lúc gần đến chỗ đội đặc công, anh không lái xe tới cửa mà tìm một đường nhỏ vắng người, sau đó mới giậm ga, đi vào.
Hiểu Hiểu cứ tưởng anh sợ bị người ta phát hiện nên cố tình lái xe tới đây, cô không để ý lắm.
Dù sao cửa kính xe cũng dán phim sậm màu, không nhìn thấy bên trong nhưng
kính chắn gió trước mặt thì lại trong suốt nên không thể không đề phòng.
Cô tháo đai an toàn, muốn xuống xe.
Khang Hi liền giữ tay Hiểu Hiểu lại, lại ghé tới mặt cô, mang theo hô hấp
nóng hổi, hôn thật mạnh. Đã thế còn cuồng dã không biết nặng nhẹ, cứ gặm gặm cắn cắn, cắn cô đến nỗi bật tiếng rên.
Vì quá dữ dội, lại ở trong xe kín nên cô hơi hít thở không thông, nắm tay
đấm vào anh. Thế mà Khang Hi không thèm chú ý, giữ chặt hông cô, càng
dùng sức, đè cả người tới. Cô cảm giác tóc mình cũng bị anh hôn đến dựng đứng, cả người không kiềm được mà run cầm cập. Nháy mắt, ý thức trở nên trống rỗng.
Những thứ ngửi thấy, thậm chí là nếm, đều là vị của anh.
Hơi thở anh nóng hổi cứ phà lên mặt Hiểu Hiểu, đến khi hôn đã đời rồi còn
mổ thêm mấy cái, giữ cô đờ dẫn trong xe thêm không ít thời gian.
Đến khi cô xuống xe, vào cổng của đội đặc công rồi, anh mới lưu luyến lái xe rời đi.
Tan việc buổi tối anh cũng đúng giờ lái xe tới, lại yên lặng chờ cô ở con đường mòn này.
Chờ cô lên xe, thắt dây an toàn rồi thì anh sáp tới, hôn lên trán, mí mắt,
sống mũi, gò má như mưa, cuối cùng mới gặm đôi môi đỏ mọng mà mình thích nhất.
Nói ‘gặm’ tức là gặm thật đấy, có đủ loại bốc đồng.
Đây chỉ là lúc tan việc thôi, về tới nhà… đương nhiên là nhà của cô. Sau
khi xác định quan hệ rồi, anh mang hết đồ của mình tới, trực tiếp nhảy
thẳng tới giai đoạn sống chung.
Về tới nhà, anh cứ bám dính, nhưng coi như cũng biết kiềm chế, không quá cầm thú, cô cũng từ từ rồi quen.
Thế nhưng, với việc một ngày hôn mười mười hai chục lần thế này, cô bày tỏ sự không thể tiếp thu của mình, kháng nghị mạnh mẽ.
Khang Hi nói: “Hiểu Hiểu, cái gọi là yêu đương thắm thiết thì phải hòa hợp gắn bó, thủy nhũ giao hòa, dầu ngâm trong mật.”
Hiểu Hiểu: “…”
Miệng cũng sưng lên rồi này, được chưa vậy?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...