Hiểu Đi Hi Đến

Lúc nhận được điện thoại từ Khôn Hoa là khi Khang Hi đang đếm kim giây trên đồng hồ treo tường để chờ Hiểu Hiểu, khuôn mặt đầy vẻ ai oán tịch mịch
như chó chờ chủ về. Mà anh cũng đang rất hạnh phúc trên con đường ‘Người đàn ông của gia đình’, ngày nào cũng quét nhà sạch sẽ không tí bụi, lại còn sửa cả những góc ghế salon đã bị Nếp cắn hư.

Vừng và Nếp đang ngậm đồ chơi Khang Hi quăng cho, gác chân trước lên đùi
anh, rên ư ử, ý rằng không phải muốn chơi mà đang an ủi. Đến chó cũng
biết an ủi Khang Hi, biết anh đang ôm một nỗi hận trong lòng.

“Alo?” Khang Hi vừa xoa trán Nếp và Vừng vừa nhận điện thoại.

Đối phương chỉ nói chưa đến ba câu mà sắc mặt anh đen thui đến dọa người, lập tức cầm chìa khóa xe xông ra khỏi nhà.

Lúc hoàng hôn, trời tối mù mù, Khang Hi đeo một cái khẩu trang lớn, trên
đường không gặp phải ai, vào phòng hiệu trưởng một cách thuận lợi. Lúc
nhìn thấy Tề Cách Cách vẫn bình an, anh thở phào nhẹ nhõm. Điện thoại
chỉ nói cô bé gặp chuyện nhưng cụ thể chuyện gì thì đối phương cứ ấp úng không nói rõ. Thấy Cách Cách có thể chạy có thể nhảy, trái tim đang đập mạnh cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, nhìn cô bé một lượt từ
đầu tới chân, xác định không bị thương tích gì, ôm vào lòng một lúc lâu, Khang Hi mới thật sự cảm thấy an tâm.

Cô cháu gái này là cục cưng của anh, vì chỉ hơn kém nhau tám tuổi nên hai
người lại giống anh em. Do tính chất công việc của Khang Tử Ngôn và Tề
Dự khá đặc thù, thế nên hơn nửa thời gian, chính anh là người đã chăm
sóc cô bé.

Nghe thấy Cách Cách mách Trần Bách Thụ bắt nạt mình, Khang Hi cũng hiểu hết
sự tình, gỡ khẩu trang xuống, lộ ra đôi mắt sắc lẹm. Bầu không khí ngột
ngạt như bị đông cứng, Trần Bách Thụ chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cách Cách tiếp tục châm dầu vào lửa, nói liên tù tì những chuyện xấu gã đã
làm. Khang Hi ôm cháu gái vào lòng, đến cả một cảnh sát thường xuyên gặp du côn hung ác như Cảnh Táp cũng giật mình vì sự dữ tợn trong đôi mắt
kia.

Ngay lập tức Lục Nguyên bị anh dọa đến đổ mồ hôi lạnh, “Anh Khang, có gì… có gì từ từ nói!”

Ban nãy, giáo viên phụ trách liên lạc có báo với ông ta rằng không liên lạc với cha mẹ Tề Cách Cách được, nhưng trong danh sách những người liên
lạc khẩn cấp của tên của Khang Hi. Lúc đầu cũng chẳng nghĩ tới là ngôi
sao nổi tiếng Khang Hi trong giới giải trí đâu, ấy nhưng chẳng ngờ lại
cùng một người. Cái mà một ngôi sao không thiếu nhất chính là khả năng
kêu gọi. Nếu như anh không vui, lộ chuyện này cho giới truyền thông thì
bản thân một hiệu trưởng như ông ta cũng phải làm đến cùng.

Khang Hi đang tức giận, nào có thể nghe những lời vớ vẩn từ ai khác. Thế
nhưng anh cũng biết kiềm chế tâm trạng lắm, chứ không thì chắc chắn sống mũi của Trần Bách Thụ đã gãy rồi ấy chứ.

Cảnh Táp nhìn anh và Tề Cách Cách thân thiết như vậy, trong lòng rất thắc
mắc. Hai người này có quan hệ thế nào? Không phải anh thích Hiểu Hiểu à? Cục cưng là sao? Bất ngờ lại nghĩ tới chuyện Tề Cách Cách muốn nhận Hiểu Hiểu làm cô giáo, tức thì tình tiết máu chó cô trò cùng tranh bạn trai nổ tung trong đầu.

Không đến mức vậy chứ?

Hiểu Hiểu nhíu mày đặt tay trên ngực, cứ cảm thấy khó chịu, như đang bị kim
châm từng chút từng chút một. Cảnh Táp đứng phía trước che mất nên Khang Hi không phát hiện ra, cô cũng lùi vào trong góc không lên tiếng.

Trần Bách Thụ bị Khang Hi trừng mắt, run rẩy sợ hãi dịch qua chỗ khác, ấy
nhưng tầm mắt của Khang Hi vẫn không hề buông tha, nhìn gã chăm chú, và
bất ngờ lại dời sang Hiểu Hiểu, người đang đứng trong góc.

Thoáng chốc, sự lạnh lùng băng giá trong mắt lập tức bể thành mảnh vụn, sự ấm
áp bấy giờ có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ. Ban nãy là băng tuyết
ngập trời, chớp mắt lại thành sa mạc nóng bức.

“Hiểu Hiểu, sao em lại ở đây?”

Nghe thấy Khang Hi gọi tên mình, có một cảm giác kì quái khiến cô không muốn để tâm tới anh, quay đầu sang chỗ khác, làm như không nghe thấy.

Khang Hi ngẩn ra, cô không để ý, trái tim đang vui vẻ mừng rỡ là thế bỗng thấy đau nhói.

Tề Cách Cách ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hi, cậu biết cô giáo à?”

Anh nhíu mày: “Cô giáo?”

Ai cơ?

Tề Cách Cách huơ nắm tay nhỏ, nói một cách cực kì cao hứng: “Dạ, nếu không phải cô giáo đã đánh tên khốn Trần Bách Thụ phải bỏ chạy thì chắc là
cậu phải vào viện thăm Cách Cách rồi. Cô giáo ghê gớm lắm, một chọi bốn
đến mức tụi nó phải kêu cha gọi mẹ. Lúc giảng bài còn ngầu hơn nữa kìa,
khiến tụi nam sinh khoa thể dục xanh mặt cả đám.” Cô nhóc bụm miệng
cười, lại tiếp: “Hôm nay Cách Cách đã học được cách đá bìu dái cách đúng khoa học nữa đó, đúng là một kiến thức hay.”

Cằm Khang Hi khẽ giật, lượng tin tức khá nhiều, anh cần thời gian tiêu hóa.


Thắc mắc trong bụng Cảnh Táp đang dần phình to như bong bóng, lớn đến mức
sắp nổ tung rồi đây. Cô là fan cuồng của Khang Hi, biết anh chỉ có một
chị gái chứ chưa từng nghe kể còn một cô em gái này. Vậy rốt cuộc là thế nào? Có ai nói cho cô được không!

Hiểu Hiểu đứng yên, trông như bức tượng vừa được mang ra từ trong đầm nước lạnh, tiếp tục bỏ lơ Khang Hi.

Ngay lập tức, bầu không khí có phần quỷ dị.

Lục Nguyên đang nghĩ làm thế nào để chận miệng Khang Hi: “Anh Khang, quả
thật là do trò Trần đã không đúng trước, nhưng em Tề cũng chẳng bị
thương tích gì…”

Vì bị Hiểu Hiểu bỏ lơ nên Khang Hi đã khó chịu lắm rồi, chẳng hơi đâu nói
nhảm với ông ta. Cách Cách là cục cưng của nhà họ Khang. Từ nhỏ, đừng
nói là đánh, thậm chí còn chả bị nói nặng bao giờ. Vậy mà bây giờ lại bị người ngoài bắt nạt, không thể bỏ qua được.

“Cảnh Táp, em vô dụng thế phải không, sao còn chưa bắt người!”

Bị điểm danh bất ngờ, Cảnh Táp lấy lại tinh thần. Đương nhiên phải bắt
người rồi đấy, nhưng cô quan tâm đến quan hệ giữa anh và Cách Cách hơn.

Lục Nguyên càng chảy mồ hôi tợn, hoảng quá nói bừa: “Không phải cha mẹ, không chấp nhận.”

“Ai nói không chấp nhận. Lời Tiểu Hi cũng tức là lời của ba mẹ em, thầy đừng kiếm cớ để thiên vị nữa!

Lúc này đã hoàn toàn vượt qua mức độ thiên vị, rõ ràng đang tìm cách thoát tội.

Khang Hi cười lạnh: “Quấy rối phụ nữ, nếu như sử dụng hành vị bạo lực hoặc đe dọa sẽ chuyển thành dâm loạn, tội làm nhục phụ nữ, bình thường phán tù
có kì hạn từ năm năm trở xuống hoặc tạm giam. Nếu ở nơi đông người hoặc
chốn công cộng sẽ bị phạt năm năm tù trở lên.”

Trần Bách Thụ đã hoàn toàn đáp ứng đủ ‘yêu cầu’.

“Các người đừng tưởng nhiều người đến là dọa được tôi.” Trần Bách Thụ trốn
sau lưng Lục Nguyên, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh, “Ba em đâu?”

Lục Nguyên còn hoảng hơn gã ta: “Thư kí Lâm nói chủ tịch Trần đã đi Anh, tạm thời không liên lạc được.”

“Luật sư đâu, nhà em có luật sư.” Gã thở hổn hển la lớn.

Đang nói, lại có một người khác đi tới, là một người đàn ông bị què, gầy gò
ốm yếu, ăn mặc giản dị, khuôn mặt nho nhã. Tóc ông lấm tấm bạc, nhìn qua trông giống một phần tử tri thức của những năm bảy mươi, tám mươi.

“A Ảnh?”

Mẫn Lệ Ảnh vừa nhìn thấy ông, lập tức òa ra khóc rồi nhào tới, “Ba ơi!”

“Con có sao không? Ban nãy thầy giáo gọi tới bảo con xảy ra chuyện nhưng
không nói rõ đã cúp máy, ba sốt ruột đến mức phải chạy tới ngay. Con có
bị thương ở đâu không, để ba nhìn xem.”

Mẫn Lệ Ảnh một mực lắc đầu, nước mắt òa ra không dứt.

“Chú Mẫn!” Tề Cách Cách thưa, “Tiểu Mẫn bị bắt nạt nhưng không bị thương đâu cả, chú yên tâm đi ạ.”

Lúc này Mẫn Thanh Hà đã bình tĩnh hơn, cảm ơn cô bé, “Cách Cách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Cách Cách chẳng hề sợ hãi, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Mẫn Thanh Hà nghe mà mặt mày trắng bệch, ôm chặt con gái trong lòng. Ông
chỉ có một đứa con gái này thôi, đương nhiên phải yêu thương, bảo vệ cô
bé. Vừa thương vừa tức giận, trong nháy mắt, sự phẫn nộ này khiến khuôn
mặt nho nhã của ông trở nên thật hung dữ. Nếu có dao trong tay thì chắc
hẳn đã dùng để chém người.

“A Ảnh, đừng sợ! Có ba đây, cho dù có phải ăn xin ba cũng phải tìm được luật sư để tố cáo nó.”

Nhà họ Mẫn không hề giàu có, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi nữa kìa. Thời cách mạng văn hóa, cha mẹ của Mẫn Thanh Hà tham gia một đội sản xuất ở
một thị trấn tại Giang Tây, đó cũng là nơi ông ra đời. Do không đạt đủ
chỉ tiêu để về thành phố nên an cư lạc nghiệp ngay tại thị trấn ấy. Lúc
bốn, năm tuổi, do sốt bại liệt nên ông bị khuyết tật, may là học hành
không tệ nên trở thành thầy giáo của một trường tiểu học trong thị trấn. Thế nhưng vì tàn tật nên mãi mà không thể kết hôn. Ba mươi ba tuổi đến
dạy tại một trường ở miền núi, sau khi được giới thiệu mới cưới một cô
gái nông thôn, qua năm sau sinh một cô con gái, là Mẫn Lệ Ảnh. Gia đình
ba người tuy nghèo nhưng cuộc sống vẫn đầy niềm vui. Lúc con gái hai
tuổi, vợ ông về quê thăm nhà lại gặp hỏa hoạn, chết trong biển lửa cùng

với cha mẹ vợ, để lại một mình ông và con gái sống nương tựa vào nhau.
Sau này, vì có công dạy học, chính phủ cấp giấy phép đặc biệt để ông
được quay lại Thượng Hải, nhờ người giới thiệu làm thầy giáo cho một
trường dạy con em công nhân.

Nghĩ tới người vợ đã mất sớm, trong lòng ông cảm thấy rất áy náy. Cuộc sống
trong thành phố không thể như miền núi, lúc nào cũng cần có tiền. Vật
giá đắt đỏ, ông không thể không dạy thêm để phụ cấp chi tiêu trong nhà,
lơ là con gái, chưa từng nghĩ rằng trong trường đại học lại xảy ra một
chuyện như vậy.

“Thầy nghe chưa, chú Mẫn cũng nói muốn truy cứu tới cùng!”

“Ông Mẫn, ông phải nghĩ cho kĩ, chuyện này quan hệ đến tương lai của con gái ông!”

“Thầy không cần nói chuyện tương lai với tôi, là do các người khinh người quá đáng!” Cho dù bọn họ có nghèo nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt
vậy được!

Xem ra hai cô gái đã nhất trí với nhau, Lục Nguyên và Trần Bách Thụ bị bao vây, rúc vào góc tường.

***

Khang Hi vừa gọi điện thoại xong, nói mấy câu đã cúp, lạnh lùng nhìn Trần
Bách Thụ, “Tôi đã gọi luật sư tới, có gì cậu nói với luật sư.”

Sau đó anh quay đầu nhìn Hiểu Hiểu, ánh mắt lại ấm áp như mùa xuân, biến đổi nhanh như vậy mà không sợ chột mắt.

Hiểu Hiểu lãnh đạm nhìn anh. Hai người đưa mắt nhìn nhau mấy lần, một trốn
một đuổi, Cảnh Táp đứng ở giữa, cảm thấy hơi lúng túng. Có gì thì dùng
miệng mà nói ấy, không thấy mệt mắt hay sao?

Được khoảng hai mươi phút, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc vest,
mang giày da, tóc tai chải chuốt cẩn thận mang cặp táp bước vào. Anh ta
đeo kính gọng vàng nhưng cũng không che được ánh mắt sắc bén, sau khi
thì thầm với Khang Hi mấy câu, lập tức quay sang Lục Nguyên trình danh
thiếp.

“Tôi là luật sư đại diện của công ty Vệ thị, cũng là luật sư đại diện của
anh Khang đây. Về việc khởi kiện vụ án quấy rối phụ nữ, đương sự bên tôi quyết định truy cứu tới cùng, không chịu hòa giải bên ngoài. Nếu không
có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ lập tức gửi công văn khởi kiện.”

Tuy những hình phạt theo tội mà Khang Hi vừa nói có thật, nhưng trên thực
tế thì Trần Bách Thụ không gây ra thương tổn nào, có thể sẽ không cấu
thành tội hình sự, thế nên anh ta phải chuẩn bị thật cẩn thận.

Lục Nguyên run rẩy nhận danh thiếp. Dòng chữ mạ vàng trên tấm danh thiếp
ghi tên văn phòng luật sự, khiến con mắt ông ta lộn tròn, suýt nữa đã
lăn ra bất tỉnh.

Đây là văn phòng luật sư nổi tiếng nhất Thượng Hải, thành lập mười năm nay, chưa từng chịu thua bất kì vụ kiện nào. Vị luật sư vừa trình danh thiếp này lại là luật sư nổi tiếng hàng đầu, được giới tư pháp gọi là Rồng bá vương.

“Tôi sẽ đích thân xử lý vụ này, nay hai cô bé đây là đương sự của tôi, xin nhờ hai em kể lại tỉ mỉ câu chuyện, nếu có chứng cứ…”

“Chứng cứ đây!” Hiểu Hiểu đưa di động sang.

“Tôi sẽ sao ra ngay!” Đúng là luật sư hàng đầu, làm việc rất nhanh nhẹn.

Sau khi sao chép xong, anh ta lại thì thầm với Khang Hi vài câu, trông hai người có vẻ rất thân quen.

Trần Bách Thụ sợ đến mức xón tiểu, trốn trong góc, chảy nước mắt nước mũi đầy đất.

Khang Hi chán ghét nhìn gã, loại bại hoại này thì cũng chỉ như thế thôi.

“Đi nào, về thôi!” Anh đi về phía Hiểu Hiểu, muốn kéo tay cô.

Hiểu Hiểu phớt lờ, nháy mắt, trái tim thủy tinh của Khang Hi tan vỡ.

Thế là thế nào? Sáng nay vẫn còn rất tốt đẹp cơ mà? Khang Hi chẳng thế nào
hiểu nổi. Càng nghĩ, đột nhiên nhớ tới cảnh thân thiết ban nãy của mình
và Cách Cách, khóe miệng lập tức nhếch cao.

Là… ghen chăng?


Hiểu Hiểu quay đầu nói nhỏ vào tai Cảnh Táp, “Kệ sách này có vấn đề, ngày mai cậu cho người tới kiểm tra một chút.”

Cảnh Táp ngờ ra: “Vấn đề gì cơ?”

“Cứ kiểm tra thì biết.” Tâm trạng của cô đang rất tệ, không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Hiểu Hiểu vừa rời khỏi phòng làm việc thì Khang Hi liền đuổi theo ngay, sau
khi xác nhận cô đang ghen, anh mừng đến mức muốn múa may quay cuồng.

Tề Cách Cách ngẩn ngơ bất ngờ nhìn từng lời nói hành động của Khang Hi,
lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh bám người như vậy, trông như một con
chó Pug.

Cảnh Táp cảm thấy cảnh sát như mình giống một vật trang trí, chẳng có tí đất dụng võ nào, cuối cùng lại bị người ta bỏ mặt ở đây. Quay đầu nhìn Trần Bách Thụ: “Đến đây, cậu tự giác đi, đeo còng vào!”

Trần Bách Thụ nhất quyết không chịu rời khỏi sau lưng Lục Nguyên, nay Lục
Nguyên đã đứng đờ trên đất, chẳng còn sức đâu mà bênh vực gã ta. Thấy
Cảnh Táp chống nạng, mắt gã lóe tia hung tàn.

“Làm luật sư, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, tội đánh lén cảnh sát rất lớn
đấy!” Giọng nói này truyền vào tai khiến tim lạnh buốt, Trần Bách Thụ
không dám làm gì nữa.

Chân Cảnh Táp không dùng lực được, đành phải gọi điện thoại tới cục công an, để bọn Tiểu Lý tới bắt người.

“Cách Cách, tiền luật sư…” Mẫn Thanh Hà quyết định đập nồi bán sắt, góp được
chút nào hay chút nấy, không thể nợ ân tình của người khác.

“Tiền ạ?” Cách Cách khoát tay nói, “Không cần đâu ạ, chút tiền ấy chẳng đáng
gì với Tiểu Hi đâu.” Anh đóng một tập phim truyền hình thôi là kiếm đủ
rồi.

“Không được, piano của A Ảnh lần trước là nhờ con góp tiền mới mua được.” Dù chỉ là đồ cũ nhưng ông vẫn không thể lo nổi.

“Chú Mẫn à, không cần thật đâu ạ. Cháu cũng đã kiếm lại tiền cây piano đó
rồi mà!” Nhờ Khang Hi kí tên lên mấy trăm tờ poster, cô bé mang bán vào
trường bán, một tờ 100 đồng, thậm chí còn cung không đủ cầu.

Thấy Mẫn Thanh Hà vẫn còn lo lắng chuyện tiền nong, Cách Cách kéo Mẫn Lệ Ảnh chạy ra ngoài, “Chú Mẫn, không nói với chú nữa, tụi cháu phải đi tìm cô giáo đã.”

Như rơi vào trong sương mù, Mẫn Thanh Hà chẳng hiểu chuyện gì cả.

“Ba, ba về trước đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân.” Cô bé không muốn ba lo lắng cho mình quá nhiều.

Mẫn Thanh Hà gật đầu, có Cách Cách bên cạnh, ông cũng yên tâm về con gái hơn.

“Gần đây con có đủ tiền dùng không?” Con gái hiểu chuyện, từ nhỏ đã luôn là
học sinh xuất sắc. Tuy lên đại học có thể lấy học bổng nhưng phần lớn
dùng để trả nợ, trong khi con gái đã lớn, lúc nào cũng cần dùng tiền.

“Con có ạ!” Gần đây Mẫn Lệ Ảnh có đi dạy kèm piano, coi như thu nhập cũng không tệ.

“Tiểu Mẫn, nhanh nào, cô giáo sắp đi rồi!” Cách Cách giục.

“Ba, khi nào rảnh con lại gọi điện cho ba nha.”

Nói xong, hai người cùng chạy ra ngoài.

“Cách Cách, cậu chạy chậm lại, coi chừng té!” Mẫn Lệ Ảnh ở sau nhắc nhở.

Còn trên hành lang, Khang Hi dán sát người vào Hiểu Hiểu: “Có gì thì nói đi, không được im lặng.”

“Tôi không có gì để nói.” Tâm trạng Hiểu Hiểu đang không vui, không có gì muốn nói với anh cả.

“Vậy tôi nói, sao em tới Khôn Hoa mà không báo cho tôi?” Anh không thể tới
đội đặc công, đành chấp nhận, nhưng tại sao ra ngoài dạy mà không nói
cho anh. Khôn Hoa nổi danh là thánh địa yêu đương, anh có thể chuẩn bị
cơm trưa, có thể vui vẻ ở chung với nhau cả buổi chiều cơ mà.

“Tại sao phải nói cho anh?” Hiểu Hiểu bực mình, bước càng nhanh.

Khang Hi cười híp mắt, vẫn còn ghen dữ lắm đây. Anh lắc đầu buồn cười, bản thân phải ức chế vô số lần rồi, nay đã đến
lượt cô. Có điều trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ, đang định nói với
Hiểu Hiểu rằng mình là cậu của Cách Cách thì cô bé đã đuổi kịp, níu lấy
anh, đưa mắt ra hiệu để Mẫn Lệ Ảnh đi theo Hiểu Hiểu.

Mẫn Lệ Ảnh gật đầu, lập tức đuổi theo Hiểu Hiểu, “Cô… cô giáo…”

Giọng nói cô bé mềm mại, nghe như mèo con đang kêu khiến Hiểu Hiểu không thể thốt nổi một câu hung dữ nào.

Tề Cách Cách bám vào Khang Hi không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra đã
hiểu hết mọi chuyện, “Tiểu Hi, có chuyện gì gạt Cách Cách phải không?
Cậu không nói là cháu kể với mẹ đó.”

Có câu, em gái có thể biến anh trai lưu manh thành sinh vật giống đực dịu
dàng trong vòng một giây, mà em trai lại có thể thay đổi một người chị
thùy mị thành một mụ đàn bà chanh chua.

Khang Tử Ngôn đã rơi vào trường hợp của nửa câu sau, đối với Khang Hi, chị là người đàn bà đanh đá trong số những người đanh đá. Để chị biết thì coi

như mọi người thiên hạ sẽ biết tuốt.

Anh cong ngón trỏ, gõ lên trán Cách Cách, “Không phải đoán được rồi à? Còn hỏi nữa?”

Đúng là đoán được, nhưng cô nhóc vẫn còn rất nhạc nhiên, thì ra thế giới này nhỏ đến thế. Chưa kêu được mấy tiếng cô giáo mà sắp đổi thành mợ ơi rồi.

Ừ thì ‘mợ’ nghe chắc ăn ‘cô giáo’ nhiều.

“Vậy cậu ra tay chưa?” Quan hệ gì thì cô nhóc sẽ dùng xưng hô đó.

Nghe cách Cách hỏi thế, Khang Hi cảm thấy khó thở.

Tề Cách Cách hiểu ngay, gào toáng: “Tiểu Hi, cậu vô dụng hết sức, sao vẫn
chưa ra tay đi. Có cần cháu giúp hay không? Lần trước cháu tham gia thi
hùng biện, có quen với một đàn chị học y khoa, cậu có cần chút thuốc
không vậy?”

Thuốc thang gì, gan của cô nhóc này ngày càng lớn.

“Cháu đừng quản chuyện này!”

“Nhưng cháu sốt ruột mà, cậu mau làm thật đi, mang mợ về nhà, đừng để người
khác cướp mất! Còn nữa, cậu nhất định phải cố gắng một chút, phải làm mợ sinh đôi đó nha.”

Khang Hi hoàn toàn không hiểu: “Sinh đôi gì cơ?”

“Cháu vừa nhận cô giáo, bảo rằng muốn để cậu và cậu họ làm bạn trai của cô
giáo, nói hai người có gien tốt, thai một lần sinh được hai. Nếu cậu
không làm được thì chẳng phải đã đập bảng hiệu của cháu rồi sao, nếu cô
giáo trả hàng thì phải làm thế nào? Thôi không được, cậu cứ uống thêm
thuốc tráng dương đi.”

Nhóc con này dám bán cả cậu ruột, giờ nói hùng hồn vậy đấy.

“Cháu lấy đâu ra cái tự tin bảo rằng cậu sẽ khiến thai một lần sinh được hai?”

“Bà ngoại và bà dì là sinh đôi đó thôi!” Có căn cứ di truyền cách đời mà.

Khang Hi lại cốc trán cô bé, “Lại tạo áp lực cho cậu!”

Tề Cách Cách ôm trán la oai oái, “Có áp lực mới có động lực, cậu mau rửa sạch rồi mang tới cửa đi.”

“Đừng nói nhảm nữa, mau gọi ‘cậu’ lớn lên đi!” Anh mà đưa được tới cửa rồi thì còn cần cô nhóc nói à?

“Chi vậy ạ?”

Khang Hi lườm cô nhóc, “Mợ cháu đang ghen, hiểu lầm quan hệ chúng ta.”

“À!” Cô bé rất thông minh, vội vàng gọi ầm lên, “Cậu à, cháu hết tiền tiêu vặt rồi, cho cháu thêm một chút đi!”

Một tiếng cậu này thật là vang, cả người điếc cũng có thể nghe thấy.

Bước chân Hiểu Hiểu khựng lại.

Cậu!?

Tề Cách Cách hớn hớ kéo Khang Hi đi tới, “Cô giáo, đây là cậu em, ban nãy
em vừa nhắc tới rồi đó. Gien tốt, thai một lần sinh được hai, cô có
thích không ạ, thích thì đóng gói mang về luôn đi.”

Hiểu Hiểu nhìn Cách Cách và Khang Hi, tuy khác giới tính nhưng sau khi nhìn
kĩ thì khuôn mặt có sáu phần tương tự nhau, thế mà cô lại không nhìn ra.

Thoáng chốc, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng bay biến, khiến cô có phần không biết phải cư xử thế nào.

“Này, hỏi em đó, có thích hay không?” Khang Hi quờ quạng, giữ chặt tay cô.

Hiểu Hiểu đỏ mặt, “Nói gì vậy?”

Anh cười nói: “Cuối cùng cũng chịu để ý tôi rồi à?”

“Ai nói… ai nói tôi không để ý anh chứ!” Hiểu Hiểu quay đầu sang chỗ khác, cảm thấy rất xấu hổ.

Trong lòng Tề Cách Cách vui như nở hoa, “Cô giáo, chúng ta đi ăn cơm với nhau được không, gần trường có một nhà hàng nhỏ khá được, em nợ cô một bữa
cơm mà.”

Khang Hi nghĩ giờ này chưa nấu cơm thì về nhà nấu hơi muộn, đồng ý nói: “Được! Nhưng cô giáo cháu không ăn cay.”

“Dạ!” Cô nhóc tỏ ra thân thiết, vội vàng chạy tới khoát tay Hiểu Hiểu, “Cô ơi, em nói với cô nhé, cậu em có nhiều ưu điểm lắm.”

Khang Hi đi theo sau, hài lòng gật đầu.

Cách Cách dốc sức kể hết mọi ưu điểm của anh, “Kiếm được nhiều tiền, người
lại đẹp trai, chiều cao cũng đạt tiêu chuẩn, mà quan trọng nhất,… cậu
còn là trai tân nữa đó.”

Khang Hi lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống mặt cỏ, mặt đen thui, hung dữ cốc đầu Cách Cách, “Câm miệng!”

Hiểu Hiểu nghiêng đầu quay chỗ khác, không nhịn được mà phá ra cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui