Hiểu Đi Hi Đến

Hiểu Hiểu mở đôi mắt cay xè, mờ mịt nhìn tia nắng mặt trời chói chang ngoài
cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đục lỗ hình hoa, tạo thành những
vệt loang lổ trên sàn nhà. Vừng trong lòng cô khẽ run lên, sủa với cô
một tiếng, Hiểu Hiểu mới tỉnh táo trở lại.

Cô đã ôm Vừng ngồi trên sàn suốt cả đêm.

Mấy giờ rồi?

Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ treo tường, kim giây vẫn đang hoàn thành vòng tròn
của mình theo quy luật, kim giờ, kim phút dừng lại một chỗ, hai giờ
chiều.

Lúc này, tiếng chuông của chiếc điện thoại đang nằm trên salon reo lên chói tai, cô ngẩn ngơ. Chuông reo thật lâu mới yên lặng, một lát sau lại đổ
một hồi chuông khác. Hiểu Hiểu bước tới, đưa mắt nhìn màn hình.

Là đội trưởng đội y tế của đội đặc cảnh Báo đen – Bạch Lộ.

Nhấn nút nhận, ngay lập tức, một giọng nữ với deciBel rất cao vang lên:
“Đoan Mộc, chị đang chơi trò gì vậy? Chị có biết em gọi cho chị mấy cuộc rồi không? 11 cuộc rồi, tròn 11 cuộc lận đó! Vậy mà bây giờ chị mới bắt máy!”

Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ lẻ hai phút chiều, đã qua giờ làm việc, coi như cô đã nghỉ việc không lý do.

“Chị nói gì đi! Chị không sao chứ?”

“Chị không sao!”

Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, lại trách: “Đừng nói với em là chị ngủ quên đấy!” Cô không tin lý do này đâu.

“Chị hơi khó chịu!” Hiểu Hiểu rụt mình trên ghế salon, mặt trời chiếu vào người, thế mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo như trước.

“Chị khó chịu à?” Giọng nói của Bạch Lộ tỏ ra sốt ruột hơn mấy phần, “Khó
chịu ở đâu? Có nóng không? Hay chứng phiền muộn tái phát rồi? Có cần em
ghé thăm chị một chút không?”

“Không cần đâu, chỉ là ngủ không ngon thôi?” Đúng là ngủ không ngon. Thật ra suốt đêm cô không ngủ.

“Thuốc em đưa cho, chị có dùng đúng hạn không đấy?” Bạch Lộ nhắc tới thuốc chữa bệnh mất ngủ.

Hiểu Hiểu ừ một tiếng. Thật ra thuốc Bạch Lộ đưa, cô chưa từng uống một viên nào.

“Chị mau đi tìm bác sĩ Trương để nói chuyện đi, đừng chuyện gì cũng giấu
trong lòng như vậy là không tốt đâu. Em nói bao nhiêu lần rồi, điều trị
tâm lý rất quan trọng với chị!”

Bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý của đội đặc cảnh Báo đen, phụ trách riêng về sức khỏe tâm lý cho đội viên đội cảnh sát.

“Chị biết rồi.” Cô trả lời rất lãnh đạm.

“Lần nào chị cũng nói biết rồi, nhưng chị có nghe không?” Bất cứ bệnh gì
cũng cần sự phối hợp của người bệnh, nếu không thì dẫu Hoa Đà sống lại
cũng phải bó tay.

Hiểu Hiểu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Chị hơi mệt, muốn ngủ thêm một chút.”

Bạch Lộ có thể nhận thấy sự qua loa miễn cưỡng của cô, “Được rồi! Em không
quấy rầy chị nữa, chị cứ ngủ đi! Em sẽ xin nghỉ giúp chị, nhưng không
được có lần sau đâu nhé!”

Đội cảnh sát có kỷ luật quân đội riêng, không được phép nghỉ vô cớ!

“Cảm ơn em!”

Cúp điện thoại, Hiểu Hiểu vẫn co rút mình trên ghế salon, nắng mặt trời
chiếu xuống, tựa như ngàn cơn sóng biếc, khiến căn nhà trống trải lạnh
lẽo trở nên sặc sỡ sắc màu, thế nhưng vẫn không thể soi rọi vào trái tim cô. Có loáng thoáng tiếng cười vui vẻ truyền vào ngoài cửa sổ, thời
tiết đẹp thế này, rất thích hợp cho những hoạt động ngoài trời, thế
nhưng, sao cô vẫn thấy cô đơn quá.

“Ư ử…” Vừng vẫy đuôi, cọ tới cọ lui bên chân Hiểu Hiểu.

“Chị không sao!” Cô nói với Vừng, cũng là tự nói với bản thân.


Hiểu Hiểu đứng dậy, muốn đi tắm để tỉnh táo lại một chút. Khi tới trước cửa
nhà vệ sinh thì thấy thức ăn cho chó trong chậu vẫn còn đầy ắp. Cô dùng
máy trút thức ăn tự động, cứ bảy giờ rưỡi sáng và mười hai giờ hằng ngày sẽ có thức ăn được tự động đổ đầy khay. Cô nhìn Vừng, nó vẫn quấn quýt
theo chủ mãi, nhất định là thấy tinh thần cô sa sút, Vừng cũng bị ảnh
hưởng.

“Đi ăn đi!”

Vừng ngửa đầu, không muốn rời đi, dán sát chân cô không nhúc nhích, nó là một con chó vừa trung thành, vừa nhạy cảm.

Hiểu Hiểu ngồi xổm, vuốt trán Vừng, “Chị không sao thật mà!”

“Gâu! Gâu gâu!” Nó vẫy đuôi, dùng cái mũi đen ươn ướt dụi vào chóp mũi cô.

“Nhột!” Cô cười nói, dùng mũi cọ vào lông Vừng.

Vừng hưng phấn, cái đuôi to xoay mòng như cánh trực thăng, như muốn tạo gió.

“Đi đi, mau đi ăn đi!” Cô lại nói.

Vừng lại sủa gâu một tiếng, như thể xác định cô không sao rồi mới đến khay thức ăn của mình, ăn ngấu nghiến.

Thấy nó ăn ngon lành, Hiểu Hiểu cũng cảm thấy đói bụng. Vào bếp, định chuẩn
bị đồ ăn cho mình, thế nhưng vừa mở ngăn đông của tủ lạnh ra thì thấy
bên trong rỗng tuếch. Suýt nữa cô quên mất, tất cả đồ ăn đông lạnh trong tủ đã bị Khang Hi xử lý cả rồi.

Khang Hi…

Ánh sáng bị mắc kẹt bên chân cô có vẻ hiu quạnh, hình bóng cũng mơ hồ theo, lộ ra vẻ hoa lệ nhưng yếu ớt, cũng như tâm trạng cô lúc này. Nhớ lại
mọi chuyện tối qua, cô đã điên cuồng như thế, gạt bỏ tất thảy bao ý tốt
của anh.

Thật ra Hiểu Hiểu đã quen với cô đơn, thế nhưng anh lại mạnh mẽ, ngang ngược xông vào thế giới của cô, vây quanh cô như một ngọn đèn rực rỡ chói
chang, dù bóng tối vẫn tồn tại, không hề biến mất, thế nhưng khi có anh ở bên, cô đã cố tình bỏ qua nó.

Những ký ức về cha mẹ đã hung hăng đẩy cô rời khỏi ánh đèn. Một lần nữa, vào
giây phút bóng tối bao trùm, lý trí của Hiểu Hiểu vụn vỡ, bị vo tròn,
sống không bằng chết.

Nhất định anh sẽ sợ lắm?

Bỗng nhiên, lọ thuốc trị bỏng trên bàn lọt vào mắt cô, sờ lên chân mình theo bản năng, vệt nước trên quần đã khô từ lâu, cô cũng chẳng có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Thế nhưng tay của Khang Hi lại tấy đỏ, điều ấy khiến
Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy áy náy. Chẳng hay vết thương có nặng không?

Đi tới cửa, tay vừa đụng nắm xoay, cô vội vàng rụt về.

Rõ ràng anh ở ngay nhà bên cạnh, thế nhưng dũng khí để nói lời xin lỗi, cô cũng không có.

Cánh cửa trước mặt như một ngọn núi lớn, ngăn cản bước chân của cô. Hiểu
Hiểu cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết có phải yếu tố tâm lý
không mà cứ cảm thấy bên ngoài có người, thời gian dần trôi, loại cảm
giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Hiểu Hiểu vừa lo lắng vừa cảm thấy bị kích động, cuối cùng khi mở tung cửa ra, ngoài cửa lại chẳng có ai cả.

Hiểu Hiểu cười khổ, cảm thấy mình càng lúc càng đa nghi.

Đang muốn đóng cửa thì bỗng nhìn thấy một túi nilon đặt ngay dưới góc trái
của khung cửa, trong túi có đựng hai hộp đựng thức ăn mờ mờ.

Hộp thức ăn vẫn còn nóng, trên hộp có một hàng chữ nhỏ – Phố hải sản Túy Huy Hoàng.

Hiểu Hiểu mở nắp, một mùi thơm phả vào mặt, mực lớn Bắc Hải và súp lơ tươi,
được chiên rồi mà vẫn thật xanh mắt, trông như mỹ ngọc, phỉ thúy. Màu
xanh tinh tế đã che dấu được lớp dầu chiên, mang theo cảm giác tươi ngon mát mắt.

Cô ngẩn người, vừa định mở hộp thức ăn bên dưới thì thấy một tờ giấy nhắn được kẹp giữa hai hộp thức ăn.

Chữ viết bằng bút máy, trông rất bay bướm: Không được ăn đồ đông lạnh đâu!

Hiểu Hiểu lập tức nhận ra ai đã mang tới.


Trái tim như được nắng chiều dịu dàng sưởi ấm, trở nên lấp lánh, đong đầy bởi sự xúc động.

Hộp thức ăn thứ hai đựng cơm chiên hải sản và bào ngư, thịt hun khói, tôm
bóc vỏ, đậu xanh, bắp, làn khói nóng hổi, trông như mã não đỏ, ngọc bích xanh biếc và vụn vàng chói mắt khảm trên ngọc trắng, tràn đầy sức sống.

Trọng lượng và độ ấm của hộp thức ăn bất ngờ hun đỏ mắt cô, trong lòng cảm
thấy ấm áp, ngày xuân có tuyết đọng dần tan, ngàn hoa đua nở, trăm chim
hót ca.

Cô về lại phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, cô chầm chậm nhai nuốt món ngon, nước mắt tuôn rơi như
ngọc, thế nhưng hơi ấm đọng lại ở đầu ngón tay đã khiến trái tim từ từ
mở rộng từng chút một.

Đến khi ăn xong, nhất định cô phải nói cho Khang Hi biết: Đồ ăn này không ngon bằng anh nấu! Bởi vì… rất mặn!

***

Khi đám người Cảnh Bất Mị trở lại Phúc Để nhưng lại chẳng thấy Khang Hi
đâu. Cảnh Bất Mị sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng, đến gầm
giường cậu ta cũng tìm qua một lần.

“Vạn Tuế Gia!” Cảnh Bất Mị gọi vang cả nhà, thế nhưng không ai đáp lời. Vội
vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng nhấc nắp bồn cầu lên…

Vệ Bảo kéo Cảnh Bất Mị lại, “Cậu điên rồi hả, người to đùng như vậy thì sao trốn vào bồn cầu được?”

Cảnh Bất Mị hất tay anh, “Sao mà tôi không sốt ruột cho được? Một bữa cơm
ngon lành vậy mà tự dưng lại lòi đâu ra một tên gian phu.”

Gian phu ở đây là chỉ chồng chưa cưới của Hiểu Hiểu.

“Gian phu gì chứ!? Có biết thứ tự trước sau không!” Bệnh bao che khuyết điểm của Cảnh Bất Mị ngày một trầm trọng.

“Nếu hắn không phải gian phu thì Vạn Tuế Gia nhà chúng ta là gì? Lốp xe dự bị hả?”

Giận nhất là gian phu đã chết rồi. Không phải cậu máu lạnh, thế nhưng chuyện đặt anh em mình lên trên là lẽ dĩ nhiên mà. Nếu còn sống, cậu không
thấy Khang Hi thất bại, nhưng chết rồi thì không thế.

Có câu nói nào ấy nhỉ, chỉ cần bạn nhớ anh ấy cả đời, anh ấy sẽ vĩnh viễn sống trong tim bạn.

Cái chết có thể biến hồi ức trở nên đẹp đẽ hơn hiện thực, nếu Hoàng Hậu nương nương cũng giống vậy, Khang Hi biết phải làm sao?

Làm lốp xe dự bị thật ư?

Thôi được rồi, cho dù có là lốp xe dự bị thì anh cũng là cái lốp quý báu nhất, thế nhưng lốp dự bị sẽ phải bị xì hơi.

Cảnh Bất Mị càng nghĩ càng thấy hãi, níu cổ áo Vệ Bảo, “Cậu nói xem, cậu ấy có qua nhà bên cạnh không?”

Vệ Bảo biến sắc, “Có khả năng!”

Tức giận đánh mất lý trí, sói đói vồ dê… à không, nhìn thế nào cũng thấy giống sói đói vồ hổ.

Hoàng Hậu nương nương chắc chắn thuộc vào bậc hổ cái là đằng khác.

Cảnh Bất Mị sốt ruột đến mức giậm chân, “Tôi nói rồi mà, cô gái này có gì đó không tốt, coi chừng lại xảy ra chuyện!”

Hai người nháo nhào chạy ra cửa, sợ Khang Hi bị Hiểu Hiểu đánh tàn phế.

Thế nhưng chưa mò tới nắm cửa thì cửa bất ngờ bật ra, khuôn mắt u ám của Khang Hi từ ngoài đi vào.

Thấy anh không cụt tay cụt chân, trái tim đang nhảy tưng tưng của Cảnh Bất
Mị tạm thời rơi xuống, “Cậu chạy đâu thế? Không phải về trước bọn tôi
sao?”

Khuôn mặt của Khang Hi vẫn lạnh lùng như gió bấc, vẫn khiến người ta không
dám tới gần như trước, nhưng tinh thần lại sa sút, chán nản cực kỳ.

“Tôi đi được nửa đường rồi quay lại Túy Huy Hoàng.” Anh nói, quầng sáng trên mặt như gần như xa.


Vệ Bảo hỏi, “Cậu đừng nói với tôi vì tức giận nên quay lại để bắt nạt Cảnh Táp một trận nhé.”

Người ta là nữ cảnh sát, lại còn được huân chương, đánh lén cảnh sát tội nặng lắm.

Vẻ dịu dàng trong mắt Khang Hi tản mác, như sương mù trong cơn mưa bụi mịt mờ, “Tôi sợ Hiểu Hiểu bị đói…”

Mấy bữa này, ngày nào anh cũng nấu cơm cho cô, đồ đông lạnh trong tủ bị anh vứt sạch, sợ tối nay cô không có đồ ăn, thế nên quay lại mua.

Cảnh Bất Mị nghe mà thấy thương, “Cậu không giận à?”

Sao không giận chứ. Nghe câu chuyện bi thương thảm thiết đó xong, anh chỉ
muốn ôm chặt cô, xóa đi tất cả mọi đau khổ, thế nhưng không ngờ trong
cuộc đời cô từng có một người đàn ông khác, lại còn từng nói tới chuyện
cưới xin.

Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ biết mùi vị của ghen tỵ. Từ trước tới
nay, luôn là người khác ghen tỵ với mình, thế nhưng bây giờ, anh đã được cảm nhận một cách rất sâu sắc.

Cảm giác này như vừa nuốt tất cả mật rắn trên đời, đắng không tả xiết. Lại
giống như có một cái miệng nhỏ, đang nhai đang cắn trái tim anh rồi đến
xương cốt, len lỏi vào mạch máu, lan truyền khắp toàn thân.

Tuy anh cố dằn xuống, muốn mình phải thật bình tĩnh. Người đã chết rồi, có
gì mà ghen chứ, thế nhưng vẫn không thể, ngược lại càng khiến anh rối
loạn hơn. Thậm chí lúc lái xe, bỗng có cảm giác thôi thúc muốn tung chết người.

“Gì mà thanh mai trúc mã chứ!” Khang Hi gào lên chua chát, “Tôi mới là
thanh mai trúc mã của cô ấy, tôi mới là người quen cô ấy sớm nhất!”

Cảnh Bất Mị nghe không hiểu, Hoàng Hậu nương nương trở thành thanh mai trúc
mã của Khang Hi từ lúc nào vậy? Cậu nhìn sang Vệ Bảo.

Khuôn mặt Vệ Bảo cũng trở nên ngơ ngác. Anh và Khang Hi đã học chung với nhau từ hồi lớp một, hoàn toàn không nhớ có một người như Hoàng Hậu nương
nương.

“Có phải cậu giận quá nên váng đầu rồi không, sao lại bắt đầu suy nghĩ lung tung như thế!” Cảnh Bất Mị an ủi, “Thôi được rồi, được rồi! Tức giận
vậy thôi, người cũng qua đời rồi mà!”

Tựa như Khang Hi không hề nghe thấy, đột nhiên đưa tay ra sau gáy mình,
“Đẩy tôi thảm như vậy mà không tới bệnh viện thăm, lại còn xuất ngoại.
Xuất ngoại thì thôi, lại còn anh anh em em với người đàn ông khác, có
lương tâm hay không!”

Lời này khiến đám người Cảnh Bất Mị chẳng hiểu ngô khoai gì.

Một tiếng tách, một giọt nước rơi trên mu bàn tay anh, ba người Cảnh Bất Mị hoảng hốt đến bối rối.

Người này … khóc!

“Mỗi lần từ Thụy Sỹ về, ba đều mang chocolate cho chị, tôi phải trộm lén mấy viên, tranh thủ lúc ngủ trưa đặt cạnh gối cô ấy. Thế mà cô ấy thì hay
lắm, hoàn toàn không nhớ!”

Anh càng nói, khóc càng dữ, lau nước mắt, tiếp: “Người phụ nữ không có
lương tâm! Mỗi bữa cơm trưa xong, tôi đều chọn quả cam lớn nhất để dành
cho, thế mà cô ấy cũng không nhớ!”

Nước mắt cứ chảy từng giọt, từng giọt, ướt nhẹp gò má Khang Hi. Nước mắt kia như được lấy từ sâu thẳm trong tâm hồn, tiếng khóc văng vẳng khắp
phòng, dệt nên một bầu không khí bi thương, ảm đạm, ngay cả ánh nắng
cũng trở nên nhạt nhòa, mịt mờ.

“Mỗi lần học vẽ, tôi đều nhường hộp màu sáp 64 màu cho, cô ấy cũng không nhớ!”

Rất nhiều cái ‘không nhớ’ biến thành một sự tủi thân nặng nề, lan dần khắp
phòng. Đám người Cảnh Bất Mị sửng sốt đến nỗi không dám tin thế giới này nữa. Biết Khang Hi lâu như vậy mà chưa thấy anh khóc bao giờ, có lần mẹ anh bị đau tim, mắt Khang Hi chỉ đỏ mà thôi, không chảy nước mắt.

Anh cũng có khóc trong phim, nhưng đó là diễn, cho dù có khóc cũng như một
con mỹ yêu đang rơi lệ, đâu có giống hôm nay, khóc nức nở đến thế này.

“Cậu… cậu đừng có khóc, bao nhiêu người đây này!” Cảnh Bất Mị rút khăn tay, muốn lau nước mắt cho anh.

Khang Hi ngẩng mặt lên, hai mắt sưng như quả đào, mặt đầy nước mắt, tủi thân cực kì, “Tôi khó chịu!”

Thấy anh khóc dữ quá, mọi người cũng không biết an ủi thế nào, lại phát hiện anh khóc trông rất ngây thơ, cứ như cún con, muốn đi tới xoa đầu.

“Khó chịu cũng đừng khóc! Cậu… cậu là Khang Hi mà!” Nếu là người không biết
anh thì lý do này không đủ, thế nhưng ai biết anh rồi, sẽ cảm thấy thế
là quá thừa.

Khang Hi, thần thoại trong giới giải trí, nam thần cao ngạo, Ảnh đế oai
phong, sao lại khóc đến mức này, cứ như một đứa bé lạc đường, ngồi khóc
bên vỉa hè.


Anh khóc không dừng được, cả người cứ run run, một tiếng lại một tiếng, tiếng khóc đè nén, tủi thân, khổ sở.

Đột nhiên Vệ Bảo nhớ lại hồi bé, khi mẹ qua đời, anh cũng khóc như vậy. Lúc đó Khang Hi không an ủi một câu, ôm cổ anh, cùng anh nhịn đói suốt một
ngày một đêm, không ăn không uống.

Vệ Bảo lập tức giang rộng hai tay, muốn ôm Khang Hi, giống như điều Khang Hi cũng làm thế hồi bé.

“Cút đi! Ai cần cậu ôm!” Khang Hi ứa nước mắt đẩy Vệ Bảo, sau đó dùng răng cắn vào mu bàn tay mình, cố gắng nín khóc.

Kế Hiếu Nam thở dài một hơi, bốc lấy quả táo trong đĩa hoa quả trên bàn, cắn giòn rụm.

“Cảm nhận của cậu ấy bây giờ, thật ra tôi cũng có thể hiểu được. Giống như
lúc đi ra tiệm vịt quay, chọn tới chọn lui, vất vả lắm mới chọn được một con mập mà không ngấy, nhìn nó đưa vào lò than, kiên nhẫn chờ nó chín,
chờ nó được quay thành màu đỏ bóng nhẫy, da giòn xốp, ngọt ngào ngon
lành, ngoài cháy trong mềm, còn có mùi trái cây thoang thoảng, lúc đang
thưởng thức hương vị thơm ngon tuyệt vời của nó thì bị kẻ khác nhanh
chân, cắn mất phần mình thích nhất, loại cảm giác này… quả thật là… Oái! Sao lại đánh tôi!”

Cảnh Bất Mị và Vệ Bảo quay lại, trút xuống đầu hắn một trận hạt dẻ nổ, “Chỉ biết có ăn!”

Hắn xoa đầu, bĩu môi: “Không phải tôi đang muốn giải tỏa không khí, kể chuyện hài đó sao, cần gì đánh dữ vậy!”

Đúng là không biết tốt xấu, chẳng biết lòng người tốt.

Hắn nhìn Vệ Bảo, “Biết cậu tốt với cậu ta nhất rồi, coi cái bộ sốt ruột chưa kìa, ai không biết còn tưởng cậu yêu thầm cậu ta.”

“Nói bậy, tôi sợ cổ cậu bị Khang Hi bẻ gãy!”

Kế Hiếu Nam vội vàng im re, trốn qua một bên gặm táo, cổ là chỗ quan trọng nhất.

Vệ Bảo im lặng một lúc, lại nói, “Cứ để cậu ấy khóc, để tôi coi cậu ấy khóc được bao lâu!”

Cũng chẳng lâu, dù gì Khang Hi cũng là đàn ông trưởng thành, khóc như mưa rả rích.

Anh hít mũi, dùng giọng nghẹn ngào, tỏ ra rất đáng thương mà nói: “Tôi muốn uống nước!”

Cảnh Bất Mị trợn mắt, tìm một chai nước suối ném cho anh.

Khang Hi uống nước xong, khuôn mặt liền thay đổi, ban nãy trông đáng thương
là thế, thoáng cái lại biến thành đại ma vương, đôi mắt đo đỏ lấp lánh,
trông như vừa hút no máu.

“Cậu… lại… lại muốn làm gì?” Kế Hiếu Nam quýnh lên trốn sau Cảnh Bất Mị.

Cổ họng vừa được tưới nước, tuy còn khàn nhưng không giảm đi vẻ tối tăm trên mặt anh.

“Vừa rồi các cậu đang nằm mơ!”

Một câu không đầu không đuôi, khiến cả ba không kịp phản ứng.

Vệ Bảo nhanh chóng hiểu ra, “Biết rồi, nằm mơ, cậu không có khóc!”

Cảnh Bất Mị vội vàng gật đầu phụ họa: “Rõ ràng là mơ, ác mộng là đằng khác!”

Kế Hiếu Nam vẫn chơi nhây, nói như thật, “Đúng, không sai, tôi vừa trong
mộng, trong mộng có một con chó Ngao bự lắm, vì chồng chưa cưới chết nên nữ chủ của nó không muốn lập gia đình nữa, nó thương tâm quá, thế là…
Oái! Lỗ mũi tôi!”

Hắn xoa mũi, trong tay cầm hung khí Khang Hi ném tới – chai nước khoáng.

“Lão Cảnh, sửa lại vé máy bay cho tôi, tối nay sẽ về lại trường quay!”

Cảnh Bất Mị ngây ngẩn, “Hôm nay? Không phải cậu bảo ngày mai mới…” Cậu khựng lại, hỏi kỹ, “Cậu chắc chứ? Hoàng Hậu nương nương…”

Khang Hi ngắt lời, “Tôi không muốn để cô ấy thấy bộ dạng bây giờ của mình!”

Trái tim của anh như bị lưỡi đao cùn rạch xuống từng nhát, có một sự ghen
ghét đố kỵ đang rỉ ra từ miệng vết thương. Anh sợ mình sẽ tổn thương
Hiểu Hiểu.

Trước khi bình tĩnh trở lại, anh sẽ không gặp cô.

Khang Hi mím môi, “Tiểu Bảo, nhớ đưa cơm cho cô ấy, cô ấy thích…” Lời vừa tới miệng, lại cố nuốt vào, chỉ để lại một cỗ đắng nghét. Anh bỏ vào phòng.

Vệ Bảo tưởng anh muốn yên tĩnh một mình, cũng không làm phiền.

Mấy giờ sau, Khang Hi đi ra, mang theo một quyển sổ ghi chép trong tay, chả nói gì, ném cho Vệ Bảo.

Vệ Bảo mở ra, trong sổ viết thực đơn, từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày là những món khác nhau.

“Cứ theo cái này…”

Anh nói xong, bỏ vào phòng ngủ, cửa bị đóng cái rầm, sau đó không có âm thanh gì thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui