Người đàn ông như Tịch Duy An, Chung Linh không thể nào nắm rõ tâm tư của anh.Mỗi khi ở bên cạnh anh, dường như cô cảm thấy được làm chính mình, không thể phủ nhận Tịch Duy An luôn cho cô một cảm giác rất an toàn.
Nhưng mà…
Anh có thật sự là yêu thích cô không? Hay chỉ là sự trách nhiệm mà anh muốn bù đắp cho Giai Ý.
Còn mẹ của Tiểu Dịch Thần, chẳng phải anh nói anh rất thích người phụ nữ đó sao? Anh vẫn nhớ về người đó, nhưng tại sao lại nói thích cô.
Rốt cuộc trái tim người đàn ông này được làm bằng gì? Không lẽ nào có thể chia ra làm hai. Một bên anh nói thích cô, bên còn lại là dành cho người phụ nữ đó.
Mà người phụ nữ đó là ai…? Mộ Vân sao?
Ngồi trong nhà phòng vệ sinh,Chung Linh vẫn không ngừng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra của cô và anh trong mấy ngày qua.Nhưng có thật, anh sẽ không kết hôn với Thẩm Tư Niệm không?
Bố của anh cương quyết như vậy mà…Còn Tịch Đình Kiên nữa,anh ta chắc chắn sẽ gây sức ép cho anh và cô.
“Quản lý có biết chuyện gì chưa? Chuyện của cô trưởng phòng Dịch Chung Linh, ở khâu chế xuất mùi hương đó.”
Mãi suy nghĩ, Chung Linh bỗng giựt mình vì tiếng nói của ai đó bên ngoài.Thậm chí còn đang đề cập đến tên của cô nữa.
Lúc này cô cũng đã nghe thêm một giọng nói đầy mỉa mai quen thuộc.
“Hazzi…Đương nhiên là tôi biết rồi! Cô ta là bạn gái của Tổng Giám Đốc, sắp trở thành con dâu của nhà họ Tịch.Vị trí cô ta đang có cũng là do đi từ cửa sau mà có đấy!”
Sắc mặt Chung Linh chợt biến sắc khi nghe người đó nói về cô,hai tay chợt siết chặt.
Thì ra những người trong công ty đều nghĩ về cô như thế sao?
“Em thì thấy còn hơn thế nữa…” Cô nhân viên với gương mặt đều tỏ ra chán ghét nhìn vị quản lý của mình.
“Ý cô là sao?”.
“Quản lý không biết đó thôi, cô Dịch Chung Linh này vừa bắt cá hai tay cả Tổng Giám Đốc và cả Chủ Tịch.Hôm trước Tống Giám Đốc đã ghen tuông đánh thẳng vào mặt của Chủ Tịch vì anh ấy bắt gặp hai người họ hôn nhau tại văn phòng.Có người còn thấy, Chủ Tịch ôm cô ta chạy ra ngoài, với lại mấy ngày nay Tổng Giám Đốc không đi làm.Cô Chung Linh đó thừa cơ lúc nào cũng ở trong phòng với Chủ Tịch, ở rất lâu mới chịu đi ra.Mỗi lần như vậy,ai nấy trên tầng đó đều để ý khi đi ra ngoài,hai người quần áo đều xốc xếch,môi của Chủ Tịch còn lại dính son môi của cô ta nữa chứ”.
“Thật vậy sao?” Giọng nói quản lý hoàn toàn kinh ngạc. “Cô ta lại trơ trẽn đến như vậy,cả Chủ Tịch cũng muốn quyến rũ”.
Cô nhân viên bĩu môi.
“Em cũng không biết cô ta có gì đặc biệt mà ai ai trong công ty cũng thích cô ta.Quản lý có để ý Giám Đốc Hoắc Thiếu Tiên của tổ kế hoạch vừa mới nhận chức cách đây hai ngày không…Anh ấy cũng thích cô ta, trưa nào cũng thấy họ đi ăn cùng nhau.Giám đốc Hoắc đẹp trai ga lăng như thế, mà cũng thích loại người như cô ta” Nói rồi cô gái tỏ vẻ tiếc nuối, vì cô ta đã để ý Hoắc Thiếu Tiên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt
Quản lý nghe xong, gương mặt mũm mĩm của bà ta có chút khó coi.
“Chuyện này không thể để như vậy được… Nếu như lỡ một ngày nào đó,con hồ ly tinh đó cám dỗ chồng của tôi thì sao? Chuyên ngành của cô ta thường xuyên tiếp xúc với chồng của tôi, chắc chắn cô ta sẽ không buông tha cho chồng tôi.”
“Oh … Vậy sao?” Đúng lúc này, cánh cửa bất chợt mở ra.Chung Linh bước ra,mang theo giọng điệu cười cợt.
Gương mặt cô lạnh lùng,ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào hai con người trước mặt.Họ hoàn toàn không ngờ rằng cô cũng có mặt ở đây.
Người quản lý đó mở to mắt nhìn cô, lắp bắp hỏi.
“Cô… cô ở đây từ lúc nào… Cô đã nghe hết rồi sao?” Bà ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô nhân viên của mình.
Dù làm quản lý, nhưng vị trí của bà ta cũng rất nhỏ,so với cô vẫn còn kém rất xa.Hơn hết bà ta lại không nể mặt cô mà lại đi nói xấu cô với cấp dưới,đương nhiên cũng có chút lo lắng trong lòng.
Chung Linh cười lạnh, cô khoanh tay đi từng bước lại trước mặt họ.
"Câu chuyện của hai người rất hấp dẫn,lôi cuốn nữa đấy! Tôi muốn biết cái kết… Là tôi sẽ thành với ai trong hai vị Tổng Giám Đốc và Chủ Tịch mà hai người vừa đề cập đến "Cô chợt ngừng lại suy nghĩ, rồi nhìn bà nở một nụ cười thật tươi.
“Hay là tôi sẽ thành đôi với chồng của bà… Ấy chết… Vậy là không được rồi”.
“Cô…” Câu nói của cô khiến bà ta méo mặt ra,cơn tức giận cũng nhanh chóng được nhóm lên dữ dội “Dịch Chung Linh, cô dám có gì đó với chồng của tôi sao?”
Nói rồi bà ta định đưa tay lên giật lấy tóc của cô, thì lúc này cô nhân viên bên cạnh liền đứng ra can ngăn.
“Quản lý…! Chị hãy bình tĩnh, cô ta không dễ chọc đâu.”
Nghe xong, sắc mặt Chung Linh chợt biến đổi, cô nhìn thẳng vào cô ta.Một giây sau bước đến, một tay cô bẻ quặt tay cô ta ra đằng sau,tay còn lại cô liền nắm lấy tóc cô ta dí vào trước gương.Nụ cười càng trở nên lạnh lẽo.
“Sao hả? Những lời cô nói về tôi lúc nãy là hoàn toàn đúng chứ?”
Quản lý thấy vậy liền lập tức nhào tới, nhưng ai ngờ bà ta đã bị cô quát thẳng mặt.
“Nếu bước tới, tôi sẽ cho cả hai người một trận.Các người chưa hiểu rõ về tôi, thì đừng vội khinh thường”.
Sau đó, cô lại tiếp tục ấn cô nhân viên xuống bồn rửa mặt, nghiến răng lại hỏi.
“Là ai…? Ai đã nói cho cô nghe những chuyện này…Hay chính cô là người bịa chuyện này ra.”
Lúc này cô nhân viên đột nhiên không sợ Chung Linh, cô ta còn quay ra nói lời thách thức với cô.
“Cô đừng tưởng có người chống lưng thì ức hiếp được tôi.Chức vụ của cô cũng là do ăn nằm với Chủ Tịch và Tổng Giám Đốc nên mới có.Cô muốn đuổi tôi sao…? Cô đánh đi, đánh tôi rồi,để xem cô có được yên thân không?”
“Nghe giọng điệu của cô có vẻ như đang có một ai đó chống lưng thì phải… Nói người ta, tại sao không xem lại mình” Giọng điệu Chung Linh chẳng qua đang kiềm lại, nếu không chắc chắn cô sẽ không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Cô vốn dĩ chẳng phải là người con gái hiền lành, để cho người khác ức hiếp.Từ nhỏ cô đã tự dạy cho mình hình thành một tính cách không nên đối xử quá tốt với người ngoài, có thù là phải báo.Hôm nay chính hai người này đã đặt điều nói xấu cô,khinh thường cô.Tại sao cô phải nhân nhượng cho bọn họ chứ?
Chung Linh liếc nhìn gương mặt cô ta trong gương, cất giọng ra lệnh.
“Nói… Là ai đã nói những lời này với cô, người đứng sau cô là ai?”
“Dịch Chung Linh… Cô buông tôi ra” Cô nhân viên với mái tóc bù xù nhìn Chung Linh trong gương,hằng học cất giọng cảnh cáo. “Cô mới vào làm nên cô chưa biết tôi là ai… Để tôi nói cho cô biết, tôi là con gái của Bộ trưởng Phương Tuấn Bân, tôi là Phương Uyển Như.Bố tôi đã nhờ Cựu chủ tịch đưa tôi vào đây, mục đích chỉ muốn tôi học hỏi, chứ không phải để cô ức hiếp.Hôm nay cô dám làm điều này với tôi, về nhà tôi nhất định sẽ nói lại với bố của tôi”.
Dứt lời, cô ta nhanh chóng dùng chân đạp vào chân của Chung Linh, rồi sau đó hất mạnh cô ra.
Chung Linh vẫn còn chưa kịp phản ứng câu nói của cô ta, thì lúc này cô đã hoàn toàn sững sốt về sức mạnh của cô gái này lại mạnh đến như vậy.Nhưng đến khi cô nhận ra, thì cả người cô đã chợt chao đảo ngã nhào về phía sau, đầu gối bất chợt đập mạnh xuống nền nhà,cơn đau ập đến khiến cô chợt nhăn mặt.
Bên tai cô lập tức nghe được giọng cười của hai người họ.
“Từ nãy đến giờ tôi chẳng qua chỉ giả vờ hiền lành cho cô ức hiếp.Chứ cỡ như cô,bổn tiểu thư Phương Gia đây chẳng ngán.” Giọng điệu cười cợt của cô ta vang lên, rồi từng bước đến trước mặt Chung Linh.
Phương Uyển Như đưa tay nâng mặt Chung Linh lên, lực cánh tay xoay chuyển bóp lấy gương mặt xinh đẹp của cô, nghiến răng cảnh cáo.
“Những gì tôi nói đều có căng cứ,chả có ai đứng phía sau tôi.Nhưng chuyện của cô và anh Thiếu Tiên… Tôi cấm cô, từ giờ trở đi không được lại gần anh ấy.Người đàn ông đó, tôi đã chọn là bạn trai của tôi… Tôi không thể để loại người như cô làm dấy bẩn anh ấy… Cô có nghe rõ không?”
Nói xong, Phương Uyển Như đẩy mạnh Chung Linh ra, khiến đầu cô vô tình đập nhẹ lên cánh cửa của nhà vệ sinh.
Mái tóc Chung Linh đã được búi cao, nhưng vì cú va chạm vừa rồi khá mạnh khiến cho giờ đây mái tóc cùng với chiếc kẹp trên đầu cũng vì đó mà bỗng chốc rối bù.
Khi hai người họ đang định rời đi, thì bỗng dưng lúc này đây có người từ bên ngoài bước vào.
“A… Có đánh nhau thật sao?”
Giọng nói có chút quen thuộc nhưng lại chướng tai đối với Chung Linh, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Đó là Đới Hạ Anh.
Đới Hạ Anh bất chợt hét lớn gọi tên một người
“Giám đốc Hoắc… Là đánh nhanh thật đấy,anh hãy vào đây xem…”
Một giây sau, người bước vào chính là Hoắc Thiếu Tiên.Anh giật mình khi nhìn thấy Chung Linh đang ngồi bệt ở dưới đất.
“Chung Linh!”
Anh bước đến đỡ lấy cơ thể cô lên.
“Em sao vậy…? Đau ở đâu?”
Nhưng lúc này,Chung Linh khi vừa nhìn thấy Hoắc Thiếu Tiên thì gương mặt cô lại trở nên yếu đuối, không còn cứng rắn như lúc nãy,bàn tay bất chợt ôm lấy đầu.
“Đầu em đau quá… Họ đã đánh em”
“Cái gì…?” Hoắc Thiếu Tiên kinh hãi, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người họ.
Nét mặt Phương Uyển Như chợt biến sắc, tức giận nói lớn.
“Dịch Chung Linh, chính cô là người đánh tôi trước, cô đừng ở đây mà nói dối”.
Đới Hạ Anh quan sát thì thấy bộ dạng cả hai đều tơi tả, chắc chắn cả hai đều đã đánh đối phương.Nhưng nhìn vẻ mặt Chung Linh, cô chỉ cảm nhận được cô ấy gần như sắp ngất đi.
Ngược lại, Hoắc Thiếu Tiên không quan tâm đến lời nói của Phương Uyển Như,anh không suy nghĩ liền bế Chung Linh lên, rồi sau đó nhìn Đới Hạ Anh ra lệnh.
“Tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện, cô hãy nói lại với Chủ Tịch.”
Trước khi đi,anh còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phương Uyển Như.Giống như trong lòng anh chắc chắn những lời Chung Linh nói là hoàn toàn sự thật.
Ngay sau đó,anh liền ôm lấy cô liền rời khỏi.
Đới Hạ Anh ngẩn người một lúc.Thì cô bất chợt nghe tiếng hét cùng với sự giận dữ của Phương Uyển Như.
Thấy vậy Đới Hạ Anh nhanh chóng làm theo lời của Hoắc Thiếu Tiên giao cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...