Hiệp Ước Chiếm Hữu

Tịch Duy An trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt, mặc kệ mẹ của mình đang không ngừng luyên thuyên trong điện thoại.

Chung Linh mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, trái tim vô thức đập mạnh,khi cô vẫn còn đắm chìm vào câu hỏi của anh, thì đúng lúc này bên tai cô nghe được những lời của mẹ anh.

“Bố bảo con về nhà… Nghe nói ông ấy muốn lấy số đo của con để may lễ phục.Còn muốn cùng gia đình nhà họ Thẩm gặp mặt bàn chuyện nữa… Chuyện đến nước này rồi, quyền quyết định là ở con đấy;”

Cả người Chung Linh đột nhiên ngừng lại, gương mặt trở nên biến sắc.Cô ngước lên trừng mắt nhìn anh.

Tịch Duy An nở một nụ cười thật tươi,anh định nói chào tạm biệt với mẹ của mình, rồi sẽ cúp máy.Nhưng lúc này anh hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cô.

Chung Linh cắn chặt môi, đưa tay đẩy mạnh anh xuống giường,bạo dạn ngồi trên người anh.Lúc này đến lượt cô chủ động, quái thú to lớn ấy càng lúc càng được chạm vào sâu trong nơi bí mật ấy.Cô càng trở nên táo bạo,hơn hết là tức giận khi ở trên người anh nhúng nhảy theo từng nhịp.

Tịch Duy An bật ra âm thanh thỏa mãn.

Chung Linh cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi anh, đầu óc cô cũng vì ghen tức mà quên đi sự hiện diện của Triệu Duy Ngọc, không kiềm chế bất chợt vang lên giọng điệu.

“Uhm…Duy An…”

Đầu dây bên kia, Triệu Duy Ngọc giật mình kinh ngạc.

“Ai đó…Duy An…Ai ở bên cạnh con vậy?”

Tịch Duy An và Chung Linh nhìn nhau,anh cười khẽ lấy điện thoại để gần anh và cô.

“Dạ là cô bạn hàng xóm… Thôi con phải làm việc với cô ấy, hôm khác con sẽ nói chuyện với mẹ sau?”

Nói rồi anh cúp máy nhanh, quăng đại chiếc điện thoại ở đâu đó.Ngay sau đó, liền xoay người đè cô xuống giường,nắm lấy hai chân cô, vật nóng hổi nam tính lập tức xuyên vào nơi nóng bỏng ấy.Bờ môi anh cúi xuống nhanh chóng, đầu lưỡi quét hết khắp cơ thể cô

“Linh…Anh nghiện em mất rồi, anh không thể nào xa em được nữa”.

"Ưhmm…"Chung Linh đưa tay ôm lấy anh, giọng nói ngọt ngào cất lên.“Anh là đồ xấu xa…Anh sẽ lấy Thẩm Tư Niệm sao?”

Rồi cô lại bật khóc tức tưởi trước mặt anh.

Ngắm nhìn sự yếu đuối của cô, Tịch Duy An có sự lúng túng,anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô.Cô gái này quả thật đang khiến trái tim anh đau nhói lên.Anh hận mình khi ấy đã không thể thay đổi tình hình lúc đó.Nếu như biết trước mọi chuyện rói ren như thế, thì anh từ đầu đã không bỏ cô ở lại một mình vào năm đó.Tất cả là lỗi tại anh… Tại anh mà ra.

“Ngốc quá…Anh sẽ không lấy cô ta đâu”.


“Thật không?” Chung Linh cắn chặt môi, bộ dạng ủy khuất.“Em không tin…Anh sắp trở thành là anh rể của em rồi!”

Nét mặt Tịch Duy An không vui,anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ môi cô ra.

"Đừng cắn môi của mình… Nếu em muốn cắn thì hãy cắn môi của anh… "

Dứt lời,anh hạ môi xuống, vừa hôn nhưng anh cũng muốn cô hãy trừng phạt anh bằng cách hãy để dấu răng cô trên môi của anh.

Vậy mà, Chung Linh lại dịu dàng đến nỗi không nỡ lòng nào cắn anh, mà cô còn làm cho anh say mê dáng vẻ quyến rũ của cô vào lúc này.

*******

Chung Linh gần như mệt đứt hơi sau khi trải qua triền miên với anh vào sáng nay, cô không thể nào tỉnh dậy để đưa Giai Ý đến trường được nữa.

Trong lúc cô vẫn còn đang say giấc nồng, thì Tịch Duy An đã đóng vai một người cha tốt chuẩn bị đưa hai đứa con đến trường.Trước khi đi,anh còn đến bên cạnh cô ngắm nhìn cô rất lâu,sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Anh mỉm cười, nói khẽ vào tai cô.

“Hôm nay ở em không cần đến công ty, công việc không cần gấp,em cứ ở nhà nghỉ ngơi…Anh sẽ tranh thủ về sớm với em”.

Rồi anh đứng dậy, bước nhẹ từng bước đi ngoài để tránh làm ra tiếng ồn làm phiền đến cô.

Cô giúp việc cũng đã đến từ sớm.Vừa ra ngoài,anh đã căn dặn cô ấy.

“Một lát nữa cô hãy chuẩn bị vài điểm tâm và một bát canh bổ cho cô gái bên trong, hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận”.

Cô giúp việc ngẩn người nhìn bên trong.

“Có cô gái bên trong sao?”

Tịch Duy An gật đầu.

“Cô đừng bận tâm.Hãy làm những công việc mà tôi căn dặn, nhớ đừng làm đồ ăn quá cay, sẽ có hại đến sức khỏe của cô ấy”.

Nói xong,anh nhanh chóng đi về phòng của Tiểu Dịch Thần, rồi anh nhanh chóng đưa cả hai đứa đến trường.


Cô giúp việc ngạc nhiên khi nhìn thấy Giai Ý đang có mặt ở trong nhà.Cùng với sự tò mò trong lòng,ngay khi cả ba người họ đều đã rời khỏi nhà.Cô lập tức quay người, đi đến căn phòng của ông chủ, nhẹ nhàng mở cửa.

Cô muốn xem bên trong có thật là có một cô gái không?

Một giây sau, gương mặt cô giúp việc trở nên tái mét,ánh mắt run rẩy nhìn vào bên trong.Cô đưa tay ôm lấy miệng, vội vàng quay người.

Đúng thật là có một cô gái bên trong đó.

Nhìn vào khung cảnh sáng nay khi cô mới vừa đến và dáng vẻ đưa tấm lưng trần gợi cảm của cô gái đó đang lấp ló từ trong chăn, thì cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Nhớ lại lúc sáng nay cô còn lượm được chiếc váy ngủ của cô gái đó,trong lòng bỗng dưng có một sự đố kỵ ghen ghét nào đó đang không ngừng dấy lên.

Từ lúc cô làm việc cho anh đến giờ, chưa từng có một người con gái nào dám qua đêm ở đây.Cô cứ tưởng,anh chỉ lo chăm sóc con trai mà quên đi những bóng hồng xung quanh anh.Nhưng nào ngờ, ngày hôm nay cô phải chứng kiến có một người phụ nữ lạ mặt trong nhà, đã vậy anh còn kêu cô phục vụ cô ta nữa chứ.

Chung Linh đánh một giấc cho đến trưa,khi cô mở mắt ra, nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ đến mười một giờ trưa.Cô liền giật bắn mình, lập tức tỉnh ra.

Trời ơi! Đã trễ như vậy rồi sao?

Cô còn phải đưa Giai Ý đến trường nữa?

Chung Linh bất chợt ngồi dậy, nhưng chưa đầy một giây sau, gương mặt cô chợt biến sắc, cả người rùng mình lên.Sau cùng là sự xấu hổ đi cùng với cơn đau phía dưới bất ngờ khiến cô không thể cử động thêm được nữa.

Ký ức đêm hôm qua và sáng nay đã ùa về.Cô không nghĩ mình và anh lại có thể xảy ra chuyện này thêm lần nữa,vả lại còn tại trong nhà của anh.

Đêm hôm qua, cô mới chợt nhận ra là tại sao Mộ Vân lại thích anh đến như vậy.Thật sự là anh đã khiến cô trải nghiệm được một cảm giác khá tuyệt vời, cô chưa từng nghĩ khi làm việc này cùng anh lại làm cho cô thích thú đến như vậy.

Cô không cho rằng mình là một người con gái ngoan ngoãn, cô cũng chẳng là một cô gái hư hỏng.Chẳng qua khi trải qua chuyện chăn gối, đúng thật nó khiến cảm có một cảm giác gì đó rất hoán lạc, có chút thoả mãn trong lòng.

Nhưng.

Cuộc nói chuyện điện thoại của mẹ anh, cô cũng đã nghe thấy hết.

Không bao giờ.

Cô nhất định sẽ không bao giờ để anh rơi vào tay người phụ nữ nào khác.Chẳng phải anh cũng đã nói người anh thích chính là cô sao…Cho nên việc cô giành lấy bố của Giai Ý, là hoàn toàn đúng.


Cô về đây là vì anh, nếu như anh đã nói muốn cô ở bên cạnh, thì cô sẽ ở bên cạnh anh.Cho dù Tịch Đình Kiên có uy hiếp cô hay giở trò nói xấu anh cho cô nghe, thì kể từ bây giờ cô sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh… Và yêu anh.

Tịch Bách Nghiêm không là gì mà cô phải e ngại giống như năm xưa nữa. Trước đây ông ta có thể khinh thường cô, nhưng bây giờ tình thế đã có chút thay đổi.

*******

Tình hình giữa Tịch Duy An và Tịch Đình Kiên lại trở nên căng thẳng vì chuyện của Chung Linh, đến mức sáng hôm nay khi Tịch Duy An đến công ty, thì đã nghe được cấp dưới thông báo Tổng Giám Đốc đã xin phép nghỉ vài ngày.

Bạn đầu anh cũng chả quan tâm, cứ nghĩ trong đầu Tịch Đình Kiên không đến đây thì có lẽ sẽ tốt với Chung Linh.Nhưng sau khi anh chợt nghĩ lại chức vụ của chú ấy, bây giờ vẫn là Tổng Giám Đốc, một vị trí khá quan trọng trong công ty.Người ngoài chắc chắn sẽ nói ra nói vào.

Nên anh đành gọi một cuộc điện thoại về nhà, nhưng nào ngờ họ lại báo với anh rằng Tịch Đình Kiên đã ra nước ngoài du lịch.

Chuyện này đã như vậy rồi,dù không muốn,anh cũng đành mặc kệ.Đợi chú ấy về,anh sẽ nói rõ chuyện của anh và Chung Linh.

- “Cốc cốc” Lúc này bất chợt có người gõ cửa.

Bước vào là cô thư ký,đi cùng với vị khách không mời.

“Chủ tịch! Có anh Hoắc tìm anh”.

Tịch Duy An buông bỏ văn kiện xuống, ngước mắt lên ngạc nhiên.

“Hoắc Thiếu Tiên”.

Hoắc Thiếu Tiên mím môi cười nhẹ, chủ động ngồi xuống ghế mà không cần lời mời từ phía Tịch Duy An.

“Dạo gần đây không thấy anh đến tìm tôi nữa…Hay phụ nữ quá nhiều rồi,anh đã quên mất người anh em này rồi, đúng không?” Vừa ngồi xuống, Hoắc Thiếu Tiên đã có dấu hiệu mỉa mai.

Tịch Duy An nhìn cô thư ký, cất giọng ra lệnh.

“Cô ra ngoài làm việc của mình đi”.

“Dạ vâng!”

Sau khi cô thư ký vừa ra ngoài.Tịch Duy An nhanh chóng thu lại ánh mắt nghiêm túc của mình lại,thay vào là một nụ cười tươi như hoa.

“Đúng vậy! Dạo gần đây tôi vừa chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy, nên cũng có chút bận rộn”.Anh không ngại công khai trước mặt anh ta người quan trọng trong lòng anh bây giờ.

Hoắc Thiếu Tiên chợt nhíu mày.

“Anh nói như vậy là sao? Ý anh là Thẩm Tư Niệm…?”


Nghe xong, Tịch Duy An bất chợt phá lên cười lớn.

“Thiếu Tiên ơi là Thiếu Tiên… Trí óc thông minh của cậu bây giờ bị làm sao thế? Người tôi đang nhắc đến, cậu thừa biết rồi còn gì”.

Hoắc Thiếu Tiên lắp lửng nhìn anh.

“Là Chung Linh sao?”

Tịch Duy An không trả lời, nhưng gương mặt đã ngầm thừa nhận.

Cả người Hoắc Thiếu Tiên chợt đờ ra vài giây,chẳng biết phải nói gì tiếp theo.

Một lúc sau, Tịch Duy An nhìn Hoắc Thiếu Tiên đưa ra một lời đề nghị.

“Cậu hãy thu xếp công việc của mình, rồi đến đây làm việc với tôi”.

Hoắc Thiếu Tiên giựt mình, trợn mắt nhìn anh.

“Tôi đến đây làm việc cùng anh sao?”

“Phải! Tôi đang rất cần cậu.” Tịch Duy An nhìn Hoắc Thiếu Tiên,trong ánh mắt hiện lên sự tin tưởng mà anh đang dành cho người anh em thân thiết của mình.

Vì ngoài Hoắc Thiếu Tiên ra, thì không có ai có thể khiến anh an tâm và tin tưởng khi anh không có ở đây.

Hoắc Thiếu Tiên không hiểu Tịch Duy An đang gặp chuyện gì.Nhưng anh ta chưa bao giờ nhờ cậy anh làm bất cứ chuyện gì cho mình.Hơn hết Tịch Duy An không những là anh em tốt của anh, mà còn là người cứu anh ra khỏi bọn côn đồ năm xưa.Anh cũng không thể nào từ chối được.

Mà vậy cũng tốt, nếu như anh đến đây.Vì khi đó, anh cũng có thể canh chừng và bảo vệ Chung Linh ra những tên xấu xa trong đây.

Cuối cùng sau một thời gian thuyết phục,Hoắc Thiếu Tiên cũng đã nhận lời của Tịch Duy An đến Tập Đoàn Tịch Thị làm việc.Hai người nói chuyện rất lâu, thì đúng lúc này Hoắc Thiếu Tiên chợt nhắc đến Chung Linh.

“Khi nãy tôi lên đây, có thấy Chung Linh hôm nay hình như đi làm trễ.Có chuyện gì mà cô ấy lại đi trễ, giờ này cũng xem như đến giờ tan ca rồi” Hoắc Thiếu Tiên vừa nói, vừa nhìn đồng hồ đã chỉ đến hai giờ rưỡi chiều.

Tịch Duy An sững sờ.

“Cô ấy đi làm sao?” Rõ ràng anh đã dặn cô ở nhà rồi mà.

Ngay sau đó, Tịch Duy An nhắc điện thoại gọi ngay xuống văn phòng của cô.

“Tôi cần bản báo cáo ngay bây giờ, cô bảo Dịch Chung Linh hãy mang lên gấp cho tôi”.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Thiếu Tiên đều cảm thấy kỳ lạ.Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hai người, nhưng thái độ sốt sắng này của Tịch Duy An thì lần đầu anh mới được thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận