Sự trở về của Tịch Duy An khiến mọi người trong gia đình ai nấy đều tất bật chuẩn bị.
Bốn năm trôi qua, vật đổi sao dời.Tất cả mọi thứ đều thay đổi, ngoài trừ một ai đó…
Chiếc xe vừa mới chạy vào trong sân chưa được bao lâu, thì tất cả trên dưới nhà họ Tịch đều chạy ra mừng rỡ.
Tịch Duy An mang nét mặt lạnh lùng bước xuống xe, với phong thái uy nghiêm.Anh đưa mắt nhìn toà lâu đài cao lớn vẫn không có gì thay đổi.Nhưng lần nay anh trở về, lại thiếu đi cảm giác nào đó mà anh đã từng có và có lẽ anh hiểu được cảm giác đó.
Thiếu đi một người con gái từng sánh bước bên cạnh anh, luôn tỏ vẻ kinh ngạc về sự giàu có, cũng có khi lại có chút sợ hãi khi nhìn thấy người nhà của anh.
Nghĩ đến,anh cảm thấy vị trí của cô ở trong lòng anh càng ngày càng lớn dần lên.
Mọi người đứng chờ anh đều nở một nụ cười rất tươi.Từ bên trong một đứa bé gái vừa nhìn thấy anh đã không ngừng hét toáng lên.
“Bố ơi…!”
Tịch Duy An nhíu chặt mày.
Bố sao…?
À… Một chút nữa anh lại quên mất.Chẳng phải khi anh rời đi,Thẩm Tư Niệm đã thông báo mang thai với anh sao?
Cũng bởi vì lý do vào sáng ngày hôm đó, mọi người chứng kiến cô nằm trên giường của anh.Cũng vì thế mà cái thai khi không được đổ lên đầu anh, chính vì sự việc có con của Thẩm Tư Niệm mà đã làm cho mọi người bỏ qua chuyện anh kết hôn giả với Chung Linh.Có người còn bảo đây là sự việc ý trời đã định,cho nên Chung Linh rời đi ngoài anh và bà nội chắc không còn ai nhớ đến cô.
Nhưng không…Anh nghĩ còn một người sẽ rất nhớ nét mặt của cô vào ngày hôm đó.
Còn ai nữa ngoài người bố đáng kính của anh chứ!
Bốn năm trước ai nấy đều hối thúc anh lấy vợ rồi sinh con.Giờ đây,con anh đã có…nhưng đêm nào anh cũng nằm cô đơn một mình trên chiếc giường không một ai bên cạnh
Bé gái mặc trên người chiếc váy màu đỏ,trên mái tóc có gắn hai chiếc kẹp lung linh.Nét mặt trông sáng,hớn hở chạy đến trước mặt anh liền nũng nịu.
“Bố ơi…! Bế con đi” Tiếng nói non nớt khiến anh nhớ đến một cô bé cũng xinh xắn như thế này mỗi lần gặp, đều chạy tới chạy lui trước mặt anh.
Tịch Duy An mỉm cười cúi người xuống ôm lấy cô bé lên,anh hôn nhẹ lên bờ má phúng phính của cô bé, liền hỏi.
“Tại sao con biết là bố…Bố chưa bao giờ về đây gặp con mà…”
Con bé ngoan ngoãn trả lời.
“Bố và ông chú nhỏ có khuôn mặt hơi giống nhau, từ nhỏ con đã được xem hình của bố.Ông chú nhỏ đứng đó,đương nhiên bố là bố của con rồi!”
Con bé chỉ tay về Tịch Đình Kiên,anh đang đứng bên cạnh Triệu Duy Ngọc cũng đợi chờ Tịch Duy An trở về.
Tịch Đình Kiên nhìn Tịch Duy An mỉm cười.
“Về rồi sao?”
Tịch Duy An giương mắt nhìn Tịch Đình Kiên và cô bé trong lòng mình,anh khẽ thở dài đầy mệt mỏi.
“Chú khỏe chứ?”
“Cũng không ổn đâu…” Tịch Đình Kiên hừ nhẹ, nói " Sau khi hôn sự con xong, sẽ đến lượt chú"
Mặc dù anh nói với giọng ngượng ép, nhưng ánh mắt đều tỏ ra sự vui sướng trong lòng.
Bà nội đứng đó nghe vậy liền hỏi ngay.
“Đình Kiên…! Vậy chuyện con nói sắp lấy vợ là thật sao?”
Đúng lúc này tiếng nói của Thẩm Tư Niệm từ bên trong vang lên rất nhẹ nhàng.
“Đúng rồi bà nội, cháu nghe nói chú út đã đưa người phụ nữ đó về đây, chuẩn bị sẽ ra mắt chúng ta sắp tới”.
Nói rồi, cô liền đi đến trước mặt Tịch Duy An.Giờ đây khi có con,Thẩm Tư Niệm đã hoàn toàn trở nên đằm thắm hơn lúc trước rất nhiều.
“Duy An…! Anh đã về rồi… Đây là Mẫn Nhi là con gái chúng ta,con bé rất nhớ anh”
Tịch Duy An nhìn Thẩm Tư Niệm rất lâu,sau đó anh đưa tay chạm vào gương mặt của cô, rất lâu sau mới cất tiếng.
“Em đã vất vả rồi…!”
Thẩm Tư Niệm để tay lên tay anh, rưng rưng nước mắt.
“Đó làm nhiệm vụ của em,anh đừng nghĩ ngợi nhiều”.
Tịch Bách Nghiêm đứng trên cao nhìn thấy hành động của hai người, đều thở phào nhẹ nhõm, ông còn sợ rằng con trai ông sẽ không chấp nhận hôn sự này.Cuối cùng cũng đã đến lúc ông giao lại mọi quyền hành cho Duy An được rồi.
Bà nội nhìn Tịch Duy An một lúc lâu, lại mang theo nét mặt buồn bã đi vào bên trong.Cả bốn năm trời,bà chưa từng quên đi người cháu dâu như Chung Linh.Bà không biết hiện giờ cô ở đâu, thật sự bà nhớ cô rất nhiều.
Tịch Duy An làm sao không thấy dáng vẻ lủi thủi của bà chứ,anh biết bà cũng đang rất nhớ cô gái nhỏ đó giống như anh.
Lúc này Tịch Duy An mới di chuyển mắt nhìn đến Tịch Thư Nguyệt, liền nở nụ cười.Nhưng chỉ trong một giây anh lại dập tắt khi nhìn thấy chiếc bụng bầu của cô.
“Em có thai sao?” Anh nhìn Tịch Thư Nguyệt liền hỏi.
Tịch Thư Nguyệt rưng rưng khẽ gật đầu.
"Vậy chồng của em là ai?"Anh hỏi một lần nữa.
Tịch Thư Nguyệt bỗng chốc đưa mắt nhìn Tịch Kỷ Dương đang đứng bên cạnh, cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã thay cô trả lời với Tịch Duy An.
“Là tôi…Thư Nguyệt bây giờ đã là vợ của tôi… Bây giờ anh vừa là anh vợ cũng như anh họ của tôi đấy”.
Dứt lời, Tịch Kỷ Dương đưa tay ôm lấy eo của cô, thể hiện chủ quyền trước mặt của anh.Ánh mắt luôn hiện rõ sự ghen tuông vô cớ.
Tịch Duy An bật cười.
Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.Khỏi hỏi anh cũng biết lý do hai người này lấy nhau chắc chắn cũng bị tác động một phía thứ ba từ bố của anh.Nhưng anh nghĩ có lẽ Tịch Kỷ Dương từ lâu cũng có ý với Thư Nguyệt, nếu cậu ta không thích có chết cậu ta cũng chả muốn kết hôn.
Lúc này đến lượt Tịch Bách Nghiêm lên tiếng.
“Con về thì tốt rồi, nghỉ ngơi đi.Ngày mai vào công ty, tiếp tục công việc của mình.Sắp tới chúng ta có một cuộc hẹn với gia đình nhà họ Thẩm bàn chuyện hôn nhân của con và Tư Niệm”.
Nghe vậy Thẩm Tư Niệm bước đến kéo lấy tay của anh.
“Mình vào nhà thôi anh”.
Nhưng lúc này Tịch Duy An đột ngột trả Mẫn Nhi vào tay Thẩm Tư Niệm, giọng nói có phần áy náy.
“Anh xin lỗi,anh sẽ không ở đây với em và con…” Rồi anh ngẩng đầu nhìn bố của mình “Việc công ty, cứ từ từ…Con xin phép”
Nói rồi,anh quay trở lại xe của mình không nói thêm lời nào liền rời khỏi.
Chắc bây giờ Tiểu Dịch Thần đang rất lo lắng,anh phải về với con trai của anh thôi.
Mẫn Nhi nhìn Tịch Duy An rời đi liền khóc nức nở dẫy dụa không ngừng.Làm cho Thẩm Tư Niệm bế cô bé trên tay cũng có chút khó khăn.
Tịch Đình Kiên thấy vậy liền đi đến,anh nhanh chóng bế Mẫn Nhi liền dỗ dành.
“Bé con…Đừng khóc nữa mà… Ông chú làm tàu bay cho bé con nha…” Cứ mỗi lần Mẫn Nhi mà khóc thì tâm trạng Tịch Đình Kiên rất rối bời, trái tim không ngừng nhói lên.
Nhìn cảnh này, Thẩm Tư Niệm thầm cảm ơn anh trong lòng, nếu không bây giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao?
Từ khi sinh Mẫn Nhi ra, người thật sự ở bên cạnh cô chăm sóc con gái của cô như đứa con ruột của mình,chỉ có Tịch Đình Kiên.Kể từ hôm sinh thần bà nội,Tạ Thiên Duật biết cô đã lên giường với Tịch Duy An cũng diện cớ chia tay cô.Nhưng anh ta cũng chẳng nói lý do vì sao, vào phút giây đó cô vừa yếu đuối chuyện tình cảm ai cũng rời bỏ cô, lại mang thai khiến cả người mệt mỏi thì cũng may Tịch Đình Kiên luôn bên cạnh động viên cô.
Cô không biết loại tình cảm Tịch Đình Kiên dành cho cô là gì, nhưng ở bên cạnh anh thật sự khiến cô rất vui vẻ, giống như anh là một người chồng thật sự của cô.
Tịch Bách Nghiêm tức giận chẳng có thể nói được điều gì.Ông cũng chẳng hiểu đứa con trai này của ông đang suy nghĩ những gì trong đầu.Từ sau khi Chung Linh rời đi,Duy An cũng rời khỏi ông.Bao nhiêu năm ông ra sức liên lạc, nhưng mãi chẳng tìm thấy anh đâu.Cho đến một năm về trước,khi Đình Kiên đi công tác ở Pháp vô tình thấy Duy An và biết anh đang sinh sống bên đó.Ông cũng điều tra được Chung Linh và Duy An cũng hoàn toàn cắt đứt từ ngày hôm đó.Cho nên ông đã yên tâm và cứ thế theo dõi và đến ngày hôm nay ông đã chịu hết nổi, nên mới tung tin lễ đính hôn của hai người ra bên ngoài.Mục đích ông muốn cho anh quay về, mặc khác ông cũng có thể cắt mối lương duyên của anh với Chung Linh.
Quả thật ông cũng không biết từ khi rời khỏi nhà họ Tịch,con bé Chung Linh đó đã đi đâu…? Tại sao một chút tin tức cũng chẳng có?
Chẳng lẽ rời khỏi thế gian này rồi sao?
******
Trở về căn biệt thự trước đây.Tịch Duy An chẳng thể nào muốn sống ở đâu một chút nào cả.
Vì tất cả mọi nơi, đều lưu lại vết tích của anh và cô gái nhỏ ấy.
“Chung Linh! Anh đã về rồi…Khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây?”
Tịch Duy An vẫn còn ngồi trong xe, thật ra anh chỉ ghé qua căn biệt thự của mình một lát rồi sẽ đi khỏi đây.
Anh dựa vào ghế, khẽ cất tiếng.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Người đưa đón từ lúc anh đặt chân đến đây cũng là vị trợ lý đắc lực của anh đã đi theo anh hơn mười năm qua… Trình Hiểu Dư.
Trình Hiểu Dư nghe xong liền quay đầu lại nhìn anh,khẽ đáp.
“Vâng! Tôi đã chuẩn bị hết rồi, tôi bảo đảm anh sẽ nhìn thấy cô ấy mỗi ngày”
“Sẽ không bị phát hiện chứ?” Tịch Duy An tiếp tục hỏi.
Trình Hiểu Dư có phần do dự, cái này thật tình anh không dám chắc.Anh có thể bảo đảm công việc của mình, nhưng còn người sếp của anh có thể kiềm chế khi nhìn thấy cô ấy không… Thì anh cũng không dám khẳng định được.
Thấy Trình Hiểu Dư không trả lời, anh hiểu được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.Quả thật anh cũng không biết khi gặp cô rồi,anh có thể kiềm sự thú tính của mình lại không nữa.
Đúng là anh đã lớn tuổi,già đi rất nhiều.Anh không nghĩ mình sẽ còn xứng với cô nữa, lúc trước đã không thì bây giờ càng không thể.
Nghĩ rồi, Tịch Duy An lại ra lệnh.
“Vậy đưa tôi về đó nhanh, Tiểu Dịch Thần chắc đang sợ hãi khi không có tôi”.
“Dạ vâng”
********
Lần này về đây Tịch Duy An chọn chỗ ở cho anh chỉ là một căn hộ chung cư so với biệt thự và toà lâu đài của gia đình thì nguyên căn hộ chỉ bằng một căn phòng nhỏ của anh tại lâu đài.
Nhưng đây là quyết định của anh…Anh có hạnh phúc hay không chính là nhờ vào căn nhà này.
Đến nơi, Tịch Duy An vừa mở cửa đã vội vàng nghe được tiếng khóc của con trai.Bước chân cũng vì vậy mở trở nên hối hả.
“Dịch Thần…!”
Tiểu Dịch Thần vừa nghe tiếng của anh, lập tức nhìn ra cửa.Thấy anh, cậu bé vui mừng gạt nước mắt qua một bên.
“Daddy…!”
Tịch Duy An cúi xuống ôm lấy con trai.So với cái ôm lúc nãy,anh bế Mẫn Nhi thì Tiểu Dịch Thần lại cho anh một sự cảm giác hạnh phúc hơn rất nhiều.
Chắc có lẽ Tiểu Dịch Thần là con ruột của anh,cho nên anh mới có tình yêu của người cha đối với đứa con của mình.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói non nớt cất lên.
“Daddy đi đâu vậy? Ở đây lạ quá,con không quen”.
Tịch Duy An cúi xuống thơm lên má của con trai, giọng nói bất chợt trầm ổn khẽ nói.
“Dịch Thần…! Nghe Daddy nói …Về đây rồi,con không được nhõng nhẽo nữa, mình là con trai, mình không được yếu đuối, phải mạnh mẽ…Sau này còn phải bảo vệ cho em gái nữa…”
“Em gái sao ạ?” Tiểu Dịch Thần nghiên đầu nhìn anh " Con có em gái sao? Ở đâu ạ?"
Tịch Duy An gật đầu.
“Ừm… Một đứa em gái, rất xinh xắn.Nhưng con bé mạnh mẽ hơn con rất nhiều”.
Vừa dứt câu, thì Tịch Duy An liền bất chợt nghe một tiếng nói khá lớn tiếng của một người mẹ đang la rầy đứa con của mình.
“Trời ơi…! Dịch Giai Ý…Sao con nghịch như thế chứ, ướt hết cả quần áo của mẹ rồi…”
Cả người Tịch Duy An đờ ra vài giây.Anh lo lắng cho cô bé kia quá đi, không biết có chịu đựng nổi tính tình trẻ con của mẹ mình không nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...